Người Cầm Quyền

Chương 547: Chương 547: Đại hôn




Ngày 18 tháng 9 Hàn Đông và Lữ Nhạc đến cục Dân Chính, chưa đầy nửa tiếng thì hai người đã cầm giấy chứng nhận kết hôn.

Từ cục Dân Chính đi ra, trên mặt ữã Nhạc ửng hồng, trong tay cầm tờ giấy nhẹ nhàng nói:

- Bắt đầu từ giờ phút này, em chính là vợ hợp pháp của anh rồi.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, giơ tay nắm lấy tay nàng nói:

- Đi thôi, chúng ta đi ăn mừng một chút, em muốn ăn gì nào?

Mặc dù sắp làm hôn lễ rồi nhưng lúc này chỉ có hai người tự chúc mừng, cảm giác thật khác lạ

Lữ Nhạc gật gật đầu, nghĩ một lát liền nói :

- Em muốn ăn mì…

Hàn Đông không nhịn được ha ha cười nói :

- Được, chúng ta đi ăn mì ngon nhất Thành Yến Kinh.

Lữ Nhạc lắc đầu nói:

- Không cần ăn loại tốt nhất, chúng mình đi ăn ở tiệm mì bình thường thôi

Hàn Đông có chút nghi ngờ hỏi:

- Tại sao không đi ăn ngon một chút. Yêu cầu của em đơn giản quá đấy?

Lữ Nhạc ngẩng đầu lên hạ giọng nói:

- Sau này nếu thường xuyên cùng anh đi ăn mì ở tiệm thì tốt biết mấy.

Hàn Đông ngẩn ra rồi liền thở dài một chút, mặc dù Lữ Nhạc cảm nhận được tình hình lâu dài sau này nhưng Hàn Đông thấy trong lời nói của nàng cảm giác được nàng kì thực rất nhạy cảm.

Một cô gái mẫm cảm như vậy nếu như biết được quan hệ của mình với Kiều San San và Bạch Vũ Giai thì không biết nàng sẽ bị tổn thương như thế nào, nhưng mình lại không thể bỏ rơi hai người họ.

Thực tế Hàn Đông biết mình sắp cùng Lữ Nhạc làm hôn lễ cho nên sau khi về đến Yến Kinh thì mới đi thăm Bạch Vũ Giai. Hẹn hò với nàng nửa ngày. Những ngày tháng sau này Hàn Đông cũng không tìm gặp Bạch Vũ Giai nữa.

Bản thân Hàn Đông cũng có thấy chút hổ thẹn, cho nên ít nhất trước khi kết hôn hắn cũng không muốn có những suy nghĩ khác. Bây giờ cảm thấy rõ được sự nhạy cảm trong nội tâm của Lữ Nhạc, Hàn Đông càng thấy hổ thẹn trong lòng.

Lữ Nhạc cảm thấy sự thay đổi trong sắc mặt của Hàn Đông liền kéo cánh tay của Hàn Đông nói:

- Sao vậy, anh không vui sao, vậy thì đi đến nơi anh thích ăn cơm vậy.

Ánh mắt của nàng sáng lên như những vì sao, đôi mi dài hoàn hảo nhẹ nhàng chớp

Hàn Đông trong lòng khẽ run lên cúi đầu hôn lên trán nàng một cái nói:

- Đi, chúng ta đi tìm bất kì quán nào đó ăn thôi.

- Dạ

Lữ Nhạc hai tay nắm lấy cánh tay Hàn Đông, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.

Rất nhanh hai người tìm thấy tiệm mì nhỏ ven đường. Bên trong khách ngồi cũng không ít, thế là họ tiến vào gọi hai bát mì rồi đến chỗ bên cửa sổ ngồi bắt đầu ăn.

Hàn Đông rất nhanh đã ăn xong, hắn nhìn sang phía Lữ Nhạc ăn mì, động tác của nàng thật nhẹ nhàng, không nhanh cũng không chậm ,đôi môi đỏ nhỏ nhắn lúc há lúc nghậm làm cho người ta cảm giác vô cùng hấp dẫn.

Hàn Đông và Lữ Nhạc tuy rằng đính hôn chưa lâu, nhưng hai người lại chưa có hành động gì thân mật thái quá nhưng giờ đây hai người đã chính thức trở thành người một nhà ,nhìn thấy Lữ Nhạc giờ đây Hàn Đông như có trăm mối cảm xúc lẫn lộn, từ khi quen nàng cho đến giờ, chỉ cảm thấy nàng là cô gái vui vẻ nhưng bây giờ mới phát hiện ra đằng sau cái vẻ mặt vui vẻ đó lại là một cô gái có tâm hồn trong sáng, lương thiện.

“Sau này, nàng đã là vợ của mình, mình cần phải có trách nhiệm làm cho nàng vui vẻ mới được.” Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng.

Mặc dù chỉ là tiệm ăn bình thường, ăn món mì bò cũng bình thường, những con người bình thường đang ngồi ăn xì xụp bên cạnh, nhưng Lữ Nhạc cảm thấy vui lạ kì giống như đang được thưởng thức những món sơn hào hải vị vậy.

Ăn mì xong, Lữ Nhạc lại nắm lấy cánh tay của Hàn Đông, vui sướng như một chú chim.

Hai người đi bộ trên đường cái, những người qua đường cũng không nén được quay đầu lại nhìn, trong mắt rất nhiều người này thì hai người bọn họ như kim đồng ngọc nữ, một vài nam nữ thanh niên trong lòng không kìm được sự ngưỡng mộ bọn họ.

Ngày mùng một tháng mười, hôn lễ của Hàn Đông và Lữ Nhạc được tổ chức tại nhà khách chính phủ Điếu Ngư Đài.

Lễ đính hôn của Hàn Đông và Lữ Nhạc là ngày mùng 1 tháng 7, ngày thành lập Đảng.

Mà ngày cưới của họ lại chính thức tổ chức vào ngày mùng 1 tháng 10, ngày quốc khánh của Trung Hoa

Hai thời điểm này là ngày quan trọng nhất của Đảng và quốc gia.

Hàn Đông chọn hai ngày này để tổ chức đính hôn và kết hôn khiến cho mọi người không tránh được nhiều lên tưởng

Trong đại sảnh lớn đã sớm bày biện tỉ mỉ của nhân viên làm việc, ngày vui để lộ ra vài phần trang nghiêm, hai bên lễ đường là hai hàng nến cao màu đỏ, chứ “hỉ” lớn màu đỏ khiến mọi người cảm giác không khí vui tươi của buổi lễ.

Trên lễ đài, nghệ sĩ đến từ đoàn ca mua nhạc quân đội chính phủ đang đánh khúc nhạc tiến vào lễ đường.

Những người tham gia hôn lễ cũng không phải nhiều, tính ra không đến một trăm người, nhưng năng lực của những người này rất lớn. Bất luận là ai đi ra ngoài đều là những nhân vật bước một chân ra là khiến mọi người xung quanh phải run sợ.

Lão thái gia mặc dù đã hoàn toàn lui về rồi, nhưng đã từng làm phó chủ nhiệm thường ủy vài năm trong ban cố vấn, lúc đó chủ nhiệm Nam Tuần cơ bản không quản lí nhiều công việc nên trên thực tế lão thái gia là lãnh đạo chính của ban cố vấn. Những người này đều là những người quyền cao chức trọng từ ngày thành lập nước.

Chỉ có điều bọn họ tuổi đã lớn, trung ương vì chiếu cố tâm tình họ, sắp xếp cho bọn họ trước khi hoàn toàn lui về thì đến ban cố vấn làm một thời gian, một mặt khiến cho bọn họ không cảm thấy hụt hẫng, mặt khác cũng tiếp tục vai trò của họ trong bảo vệ, phục vụ tập thể ban lãnh đạo trung ương đương nhiệm.

Mặc dù ban cố vấn đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình, trở thành những cái tên của lịch sử, nhưng trong đó có lẽ nhiều người còn sống đến ngày nay, gần như tất cả đều đến đây tham dự hôn lễ của Hàn Đông và Lữ Nhạc.

Những người đầu đã bạc da xanh xao ngồi lại cùng với nhau để ôn lại những ngày tháng năm xưa đã mang đến cho buổi lễ một dư vị khác lạ.

Vì muôn vàn lí do mà đồng chí lãnh đạo Trung ương chủ chốt không thể tham gia nhưng bọn họ vẫn gửi thư và quà mừng.

Ông nội và ông ngoại của Hàn Đông Dư Kiến Hưng cùng ngồi với nhau. Bố mẹ của anh là Hàn Chính,Dư Ngọc Trân cùng bố mẹ của Lữ Nhạc là Lữ Quốc Trung, Chu Huệ Dung lần lượt ngồi vào bên phải và trái, những người đến tham gia đều đến chúc mừng bọn họ

Hôn lễ chính thức bắt đầu, khi chiếc váy cưới màu trắng của Lữ Nhạc vừa hiện ra, tất cả mọi người trầm trồ than phục.

Đây là hôn lễ kết hợp giữa Trung quốc và Tây âu, lúc người điều hành tuyên bố hai người Hàn Đông và Lữ Nhạc thành vợ chồng, trong phòng khách vang lên tràng pháo tay ào ào, mọi người đều nói xong lời dặn dò.

Hàn Đông nắm tay Lữ Nhạc trong lòng cảm thấy trách nhiệm nặng nề, bắt đầu từ hôm nay trở đi Hàn Đông sẽ không còn phải một mình nữa mà là cõng trên lưng kì vọng của hai người.

Đến giờ phút này cuối cùng cũng rõ, tại sao một người đàn ông sau khi kết hôn mới chính thức trưởng thành, là vì sau khi lập gia đình sẽ nhận thức sâu sắc hơn hàm ý của hai chữ “trách nhiệm”.

Sau khi đợi Lữ Nhạc thay quân trang, Hàn Đông liền cùng nàng đến từng bàn một mời rượu, trước tiên bắt đầu từ bàn ông nội, bàn này toàn bộ của người già, họ đưa ra đủ lời chúc phúc, những người này trước khi giải phóng thì đến từ khắp nơi trên cả nước.

Mặc dù sau khi vào Bắc Kinh đều giữ những chức vụ cao, nhưng cơ bản vẫn giữ được tác phong và phong cách ban đầu, đều chúc phúc cho Hàn Đông và Lữ Nhạc bằng tiếng bản địa.

Hàn Đông uống rượu Mao Đài bên trong trộn lẫn nước, vì vậy mặc dù mỗi bàn đều phải đến mời rượu nhưng cũng không phải vấn đề lớn.

Bàn của Lữ Quốc Trung có thể nói là hội tụ toàn quân hàm tướng, những người này đều là quân nhân quan trọng của quân đội.

Lữ Quốc Trung được thăng chức ủy viên quân ủy, tổng tham mưu trưởng cũng có hơn hai năm kinh nghiệm, hiện tại thì thế đang lớn mạnh, sau này khả năng rất lớn, bởi vậy bên cạnh đoàn kết lại thành nhóm các sĩ quan cao cấp, trong đó có không ít người trước đây là cấp dưới của ông nội.

- Hàn Đông sau Nhạc Nhạc giao lại cho con rồi.

Chu Huệ Dung mắt hơi đỏ nói.

Hàn Đông nói :

- Mẹ, người an tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Lữ Nhạc.

Lữ Quốc Trung đứng bên cạnh nói:

- Đối với Hàn Đông, cha hoàn toàn yên tâm.

Lữ Nhạc đứng bên cạnh Hàn Đông, có cảm giác như con chim nhỏ nép vào người.

Chu Huệ Dung nhìn thấy con, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Bàn này mặc dù phần lớn đều là quân nhân, đều là rất phóng khoáng, tửu lượng đều rất lớn nhưng không có ai bỡn cợt Hàn Đông uống nhiều rượu.

Tiệc rượu qua đi, mọi người lần lượt cáo từ ra về, chỉ còn lại ngoài ông nội và bạn bè chiến hữu thì là người thân hai bên gia đình.

Mọi người nói chuyện phiếm, tự dưng chủ đề quay xung quanh Hàn Đông và Lữ Nhạc, mọi người đều nói họ là một đôi trời sinh, đồng thời cũng vây quanh Hàn Đông nói chuyện rất nhiều.

Lữ Nhạc ngồi bên cạnh Hàn Đông, lặng lẽ, trên mặt luôn hiện nụ cười ngọt ngào

Hàn Đông khuôn mặt tươi cười ngồi ở đó, buổi hôn lễ hôm nay vừa khiêm tốn vừa trang trọng, nhưng lại tự mình chính thức mở ra sự bắt đầu của nền tảng thế Hàn hệ

Tuy rằng trước đây Hàn Đông lập được không ít thành tích, cũng nhận được công nhận của ông nội, nhưng trong mắt mọi người lúc đó hắn cũng chỉ giống như là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Trong suy nghĩ của người Trung Hoa những người chưa kết hôn thì chưa phải người đàn ông chân chính.

Mà giờ đây anh và Lữ Nhạc đã kết hôn rồi thì đại diện sự chính chắn của Hàn Đông, con đường công danh lại lật sang một trang mới

Mọi người có thể nhìn thấy sự coi trọng và chăm sóc của ông nội đối với Hàn Đông, bây giờ thì đã xác nhận Hàn Đông là người phát ngôn thế hệ thứ ba của nhà họ Hàn.

Cho dù người phát ngôn này trước mắt vẫn chưa có được lời kêu gọi quá lớn nhưng triển vọng và tình thế sau này thì không biết trước được

Khoảng hơn bảy giờ, có một người khách quan trọng đến, chính là phu nhân của Nam Tuần Trưởng

Nam Tuần Trường vì lí do sức khỏe không tự mình tham dự hôn lễ của Hàn Đông, lúc trước đã gọi điện thoại cho ông nội, và nói vài câu chúc mừng với Hàn Đông.

Nhưng lúc này ông vẫn để vợ mình đại diện cho mình mang quà đến cho Hàn Đông

Ý nghĩa này thì không giống nhau, trong tình huống bình thường thì ông thường phái nhân viên thân cận đi là việc rất bình thường, nhưng ông bảo vợ của mình đích thân đến cũng như chính bản thân ông tự đến

Mà hơn nữa Hàn Đông cũng biết theo tiến triển của lịch sử, Nam Tuần Trưởng đã sắp kết thúc cuộc đời vĩ đại huy hoàng của mình, trong lòng cũng có chút thương cảm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.