Người Cầm Quyền

Chương 881: Chương 881: Đánh trả đi




- Lập Bình, chuyện này cậu phải chú ý theo dõi hơn đấy

Hàn Đông nói với Vương Lập Bình ngồi ở chỗ phụ lái, mặc dù trước đó hắn đã nói rồi, cho Tưởng Thu An và Lý Quốc Sinh thời gian một tuần để xử lí việc này, nhưng hắn vẫn yêu cầu Vương Lập Bình bất cứ lúc nào cũng phải nắm bắt được tình hình, như thế hắn vừa nắm bắt được tình hình cụ thể, vừa có thể giám sát được.

Từ tình hình trước đó có thể thấy, mâu thuẫn giữa các thành viên trong bộ máy ủy và ủy ban nhân dân quận Tân Giang cũng không nhỏ.

Lý Quốc Sinh ở đó giở trò, Hàn Đông sao lại không biết được cơ chứ. Tuy là cho tới khi rời khỏi trấn Miếu Câu, người của cục công an quận Tân Giang vẫn chưa tới đã làm cho Hàn Đông rất sầu não, nhưng Lý Quốc Sinh là chủ tịch quận Tân Giang, trong khi dự án của tập đoàn Viễn Đại xảy ra rất nhiều vấn đề lại giở trò ngay dưới mắt hắn, điều này khiến cho Hàn Đông có chút bất mãn.

Ở trong một bộ máy có tranh luận có tranh đấu âu cũng là điều hết sức bình thường, điều này Hàn Đông không lấy gì làm lạ. Nhưng trong khi phải đối mặt với vấn đề vẫn không ngừng giở trò, ắt là có gì mờ ám. Hơn thế nữa, quận Tân Giang có vấn đề gì, Lý Quốc Sinh đều có thể nói thẳng ra, nhưng Lý Quốc Sinh lại ở một bên khích đểu, điều này khiến cho Hàn Đông xem thường hành động của gã ta.

Vốn dĩ, Hàn Đông cũng rất xem trọng Lý Quốc Sinh, nhưng qua sự việc ngày hôm nay, đánh giá của Hàn Đông về Lý Quốc Sinh lại thấp xuống một chút.

Một người bất kể chức vị của họ cao hay thấp thì vận mệnh cũng không thể nhỏ, nếu không cuối cùng cũng khó thành đại sự.

“Sức ảnh hưởng của tập đoàn Viễn Đại ở thành phố Ninh Hải cũng không nhỏ, quan hệ với các lãnh đạo của thành phố cũng tốt, chỉ sợ trong tỉnh cũng có dính dáng, nhưng nếu đã có vấn đề thì phải điều tra, sự việc lần này dù có liên lụy đến ai thì cũng phải điều tra tới cùng.”

Hàn Đông thầm nghĩ trong bụng.

“Vấn đề giải quyết bằng bạo lực thực chất vẫn luôn tồn tại, nhưng theo đà phát triển của xã hội những mâu thuẫn đó sẽ từ từ lộ ra, bây giờ đúng lúc mượn cơ hội này mà chỉnh đốn tử tế một chút. Hơn nữa, hiện tại thành phố Ninh Hải đang tu sửa môi trường thành phố, đồng tâm hiệp lực xây dưng một thành phố tốt đẹp, đó cũng là một cơ hội rất tốt.”

Nghĩ tới đây, Hàn Đông liền lấy điện thoại ra gọi điện cho cục trưởng cục Công an Lâm Dũng, nói cho ông ấy tình hình hiện tại:

- Tôi thấy công an, cảnh sát ở quận Tân Giang có vấn đề, chuyện lần này, cục công an thành phố phải tăng cường chú trọng, thành lập tổ chuyên án, tiến hành điều tra cẩn thận kín đáo, kiên quyết không để sót bất kỳ một hung thủ nào.

Lâm Dũng nói một cách rất kiên quyết:

- Chủ tịch Hàn, anh cứ yên tâm, cục công an thành phố đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Hàn Đông nói:

- Hành động phải nhanh, thái độ phải dứt khoát, bất kể dính dáng tới ai đều kiên quết không nhân nhượng, để thoát một người, tôi sẽ hỏi tội mình cậu.

Lâm Dũng nói:

- Chủ tịch Hàn, anh yên tâm đi, em sẽ không để một tên hung thủ nào lọt lưới. Em sẽ lập tức tổ chức họp thành lập tổ chuyên án, đích thân làm tổ trưởng tổ này, rồi em sẽ tới trấn Miếu Câu điều tra tình hình, điều tra ra ai bắt người ấy.

Hàn Đông rất hài lòng với thái độ của Lâm Dũng, tên tiểu tử này bình thường tuy có tùy tiện cẩu thả, nhưng một khi đã làm việc thì khá nghiêm túc, đối với nhiệm vụ mình sắp xếp đều ngoan ngoãn đi làm là tốt.

- Ừ, vậy cứ thế đi, có chuyện gì bất cứ lúc nào có thể nói với tôi, đồng thời cũng phải tăng cường liên lạc, hợp tác với các đồng chí tinh anh nhanh nhạy, có lợi cho quá trình giải quyết, chỉnh đốn mọi vấn đề.

Lâm Dũng kiến nghị:

- Chủ tịch, anh xem có phải liên hệ trước với cục quản lí thành phố không, đến lúc đó có thể làm một tổ chỉnh đốn liên hợp, triển khai trên toàn thành phố.

Hàn Đông nói:

- Việc đó, tạm thời cậu không phải lo lắng, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa. Nhiệm vụ của cậu hiện giờ là tập trung sức lực điều tra rõ vấn đề của tập đoàn Viễn Đại.

- Vâng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.

Lâm Dũng nói dõng dạc, trong lòng có chút hưng phấn, bên tập đoàn Viễn Đại y là người biết rõ nhất, theo ý của Hàn Đông thì không hài lòng với tập đoàn Viễn Đại, thế thì lần này sẽ là một bước đột phá. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều vấn đề được đưa ra ánh sáng, sẽ là một chuyện rất lớn đây, chuyện lớn như thế này mà có sự ủng hộ của Hàn Đông là rất có lợi cho anh ta trong phát triển sau này.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Lâm Dũng, Hàn Đông lại gọi điện cho phó bí thư Đảng ủy thành phố, Chủ nhiệm ủy ban kỉ luật Đàm Vĩ, sự việc lần này của tập đoàn Viễn Đại, Hàn Đông định để ủy ban kỉ luật để mắt hơn nữa, đặc biệt là bộ máy ở quận Tân Giang biết đâu lại có lại tìm được chút manh mối gì. Đồng thời nếu thực sự muốn chỉnh đốn lại vấn đề, sự có mặt của ủy ban kỉ luật cũng có thể dọa tinh thần các cán bộ có dính dáng tới vụ việc.

- Chủ Tịch Hàn, có gì chỉ bảo ạ?

Đàm Vĩ cười ha hả và nói.

Hàn Đông vừa cười vừa nói:

- Chủ nhiệm Vĩ, tôi nào dám chỉ bảo gì, việc là thế này, có chuyện muốn hỏi ý kiến anh, hôm nay tôi đã tới trấn Miếu Câu…

Đang nói, đột nhiên có một tiếng vang lớn .

OÀNH

Xe bị rung động mạnh, sau đó nhanh chóng quẹo sang bên phải. Nhưng Hàn Đông, theo quán tính người hắn lao về phía trước, tuy là có dây an toàn, nhưng đầu hắn vẫn va vào ghế ở phía trước, một trận vang oong oong, giống như trong đầu có hàng nghĩn chiếc trống không ngừng đập.

- Chủ tịch, anh không sao chứ.

Vương Lâp Bình ngồi ở ghế phụ lái quay người lại, hỏi một cách hoảng hốt.

Trán bên trái của anh ta bị một vết rách khoảng một tấc, máu vẫn đang chảy, giống như một con giun đỏ dọc theo mặt đang bò xuống phía dưới

,.

Tuy nhiên lúc này Vương Lập Bình hiển nhiên không để ý tới vết thương của mình, anh ta lo lắng nhất là Hàn Đông, thấy Hàn ông có vẻ không có gì đáng ngại, trong lòng cũng bớt lo phần nào.

Hàn Đông cũng không sao, dẫu sao thì hắn cũng ngồi ghế sau,phía trước là lái xe Lưu Thiết Quân, mà phía sau ghế của Lưu Thiết Quân được bao bọc bởi chất xốp, vì thế đầu của Hàn Đông va vào cũng không có vấn đề gì.

- Tôi không sao.

Hàn Đông nói

- Trán của anh bị rách một miếng rồi.

Vương Lập Bình thở phào nhẹ nhõm, một tay bưng trán, quay đầu sang hỏi Lưu Thiết Quân:

- Thiết Quân, sao lại thế?

Hàn Đông cầm điện thoại lên, lúc này trong điện thoại vọng ra tiếng nói lo lắng của Đàm Vĩ:

- Chủ tich Hàn, xảy ra chuyện gì thế? Anh không sao chứ?

- Tôi không sao, vừa xảy ra chút chuyện, thế thôi nhé, về tôi sẽ nói rõ với cậu.

Hàn Đông nói, và liền nhìn chiếc xe suýt nữa đâm vào chiếc Jetta, một cậu thanh niên từ trong chiếc xe Ferrari đó bước ra, trên đầu cậu ta u cục to, mặt rất hung dữ tiến lại gần.

Tuy rằng lúc nãy Hàn Đông đang nghe điện thoại, nhưng hắn vẫn chú ý tới sự việc xảy ra, phía trước là một ngã tư, chiếc xe Ferrari vốn dĩ là ở trên đường đối diện tiến tới, không biết tại sao đột nhiên quay đầu rẽ về hướng phía chiếc xe Jetta, xe của cậu ta tốc độ rất nhanh, có thể thấy là muốn đâm vào xe Jetta, may mà tay lái của Lưu Thiết Quân cũng được, trong lúc khẩn cấp đã quẹo phải nên sườn bên trái của xe chỉ và chạm với chiếc xe Ferrari, sau đó lập tức đâm vào hàng rào bên đường.

Bởi vì xe Jetta không nhanh, nên cho dù có va vào hàng rào thì vấn đề cũng không lớn.

Nhưng xe Ferrari sau khi va chạm với sườn bên trái của xe Jetta, lại đâm vào hàng rào bên đường, lôi dọc hàng rào khoảng vài mét mới dừng lại, nên phía trước xe đã hoàn toàn biến dạng. Cũng phải nói chất lượng của chiếc xe này cũng khá tốt, cho dù đâm như thế nhưng cậu thanh niên ngồi bên trong cũng không sao.

Hiện tại, cậu thanh niên đó đi tới với bộ mặt rất tức giận, cứ như người gây ra tai nạn là Lưu Thiết Quân vậy. Cậu ta mắng chửi:

- Mẹ mày chứ, lái xe kiểu gì đấy…

Vừa nói vừa giơ tay ra nắm lấy cổ áo Lưu Thiết Quân.

Cậu ta là Tạ Kiên con trai của Tạ Nguyên Bình - chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Viễn Đại, cậu ta nhận được điện thoại của bí thư quận Tân Giang - Tưởng Thu An, biết rằng chủ tịch Hàn Đông bắt gặp tổ di dời của tập đoàn Viễn Đại đánh nhân dân tại trấn Miếu Câu, nên nóng lòng tới đó, một là đến giải quyết ổn thỏa việc đó, hai là nhân tiện làm quen, kết thân với Hàn Đông. Dự án biệt thự hồ thiên nhiên ở trấn Miếu Câu bây giờ chủ yêu do cậu ta phụ trách, cậu ta muốn làm tốt một chút. Nhưng khi cậu ta đang lái xe ngang đường, lại nhận được điện thoại của Tưởng Thu An cho biết Hàn Đông đã về rồi, có vẻ Hàn Đông rất tức giận, có ý định làm rõ sự việc, bảo cậu ta phải xử lý khéo léo, thế là Tạ Kiên quyết định về thương lượng với bố, đúng ở đây có ngã tư, cậu ta liền quay đầu nhanh, kết quả là suýt nữa đâm vào xe Jetta.

Mặc dù tai nạn không nghiêm trọng lắm, nhưng chiếc xe thể thao Ferrari thân yêu bị đâm đến nỗi biến dạng, làm cho Tạ Kiên rất tức giận, lại thêm lo lắng việc ở trấn Miếu Câu càng làm cho Tạ Kiên tính khí càng khó chịu, tất cả bực tức cậu ta liền đỏ hết lên chiếc xe Jetta.

Đối với Tạ Kiên, chiếc xe tàn Jetta đó, cho dù trách nhiệm tất cả là do cậu ta nhưng xử lý anh ta chút thì đã sao chứ, hơn nữa đợi cảnh sát đến, trách nhiệm thuộc về ai còn khó nói.

- Cậu làm gì đấy, rõ ràng là cậu sai chứ.

Lưu Thiết Quân nói một cách khá nặng lời, trong lòng cậu ấy cũng rất tức giận, lúc nãy nếu cậu ta mà phản ứng chậm một chút, có thể bị chiếc xe Ferrari đó đâm bẹp rúm rồi, với xe của thằng đó thì xe mình mới lo hỏng, bây giờ lại còn đến đổ lỗi cho mình, quả thực là quá vô lý.

Nhưng là lái xe của Hàn Đông, Lưu Thiết Quân vẫn không dựa uy mà vẫn nói lý với cậu ta.

Nhưng Tạ Kiên không hề nói lý, thấy Lưu Thiết Quân tránh, y mở mạnh cửa xe, giơ tay tát mạnh vào mặt Lưu Thiết Quân, miệng còn mắng chửi:

- Mẹ mày chứ, ông giết mày

Lưu Thiết Quân rất tức giận, đến nỗi muốn một tát làm cậu ta gục, tuy rằng xuất ngũ đã nhiều năm rồi, nhưng đối phó với lũ oắt con này, thật không bằng phủi bụi.

Nhưng cậu ta không thể tùy tiện đánh người nên chỉ tránh thôi.

- Đánh trả đi

Hàn Đông nói với giọng lạnh lùng.

Lưu Thiết Quân nghe thấy vậy không tránh nữa, quay lại Tạ Kiên lại định tát nữa, cậu ta không tránh mà giờ chân lên đạp y bay ra.

Bình bịch

Tạ Kiên lập tức bay ra sau, đánh quật cái xuống đất, mặt tiếp đất đúng ngã đau, kêu “á” một tiếng, mở miệng hai chiếc răng có máu bay ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.