Người Cầm Quyền

Chương 37: Chương 37: Đến Thăm tư lệnh viên.






Hàn Đông nhướng mày dùng giọng không vui nói:

- Nói gì vậy?

Vốn chỉ là đụng nhẹ một cái, hơn nữa đám năm người kia đứng dàn ra bao trọn không gian cần thang, Hàn Đông muốn đi lên tất nhiên sẽ đụng phải, vì vậy căn bản là lỗi của đám người kia.

- Ơ ơ, thằng này to gan.

Tên kia nói, sau đó vung mạnh nắm đấm, đánh vào đầu Hàn Đông.

- Cút đi.

Hàn Đông vung tay bắt lấy cổ tay của đối phương, sau đó đẩy một cái, đối phương lăn xuống cầu thang như bóng.

Bốn tên khác chợt kinh hoảng, trong tay đám người chợt xuất hiện một cây tuýp, cũng không biết lấy đâu ra.

Đám người này chỉ cần nhìn qua là biết chẳng phải loại tốt đẹp gì, gương mặt hung ác, cả đám khua tuýp tiến lên tấn công Hàn Đông. Bốn tên này rõ ràng cũng thường xuyên đánh nhau, nhiều kinh nghiệm, vừa tấn công đã chia góc độ rất tốt.

Nhưng trước mặt Hàn Đông thì bốn tên này chẳng khác nào bốn đứa bé cầm gậy nghịch ngợm.

- Hừ!

Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, tay phải thò ra như chớp, chụp lấy cây tuýp đập đến chính diện, rồi vung tay quét qua, những tiếng keng keng keng vang lên, ba cây tuýp khác bị đánh bay. Sau đó Hàn Đông vứt gậy xuống đất, nâng chân phải, quét ra như gió lốc.

- Bốp, bốp, bốp...

Những âm thanh trầm đục vang lên, bốn tên côn đồ đều lăn xuống cầu thang, vừa lăn vừa kêu lên thảm thiết. Tên côn đồ bị Hàn Đông đẩy xuống đầu tiên bị đám người lăn xuống sau đụng phải, thật sự khốn khổ.

Sau khi làm xong tất cả thì Hàn Đông giống như chưa có gì xảy ra, hắn phủi tay, tiêu sái đi đến đại sảnh mua vé xe.

May mà lúc này là sáng mùa đông, bến xe cũng không có nhiều khách, nếu không tình cảnh vừa rồi chắc chắn sẽ gây ra kinh động.

- Á...

Đám côn đồ đứng lên, trên mặt đều có vài chỗ bị thương vì lăn xuống cầu thang.

- Đại ca, làm sao bây giờ?

Một tên côn đồ dùng tay bụm trán nói.

Ngón tay giữa của tên côn đồ này liên tục có máu chảy ra, giống như giun quằn, trông rất khủng bố, nhưng đó cũng chỉ là bị thương ngoài da, không có vấn đề.

Một tên côn đồ khác nhe răng trợn mắt nói:

- Mau đi gọi các anh em đến chém nó.

- Chém con mẹ mày.

Tên đại ca kia gầm lên tức giận, sau đó đạp cho tên côn đồ vừa nói ngã lăn xuống đất:

- Mày đúng là đầu heo.

Người đàn ông này thân hình cao lớn, mày rậm mắt to, bên trán phía bên trái có vết sẹo dài ba tấc kéo đến chận đuôi chân mày, vì vậy mà nhìn có vẻ càng thêm hung ác.

Tên côn đồ bị đạp ngã đứng lên lầm bầm:

- Đại ca, tôi...

Tên mặt thẹo trừng mắt một cái nói:

- Được rồi, đi bệnh viện.

Tên mặt thẹo có thể cảm giác người thanh niên vừa rồi nhất định là cao thủ thật sự, nào dễ đối phó? Hơn nữa nhìn bộ dạng của người ta thì biết đang vội vàng đi mua vé xe, nếu gọi anh em đến đây náo loạn thì thế nào? Nhất định sẽ làm cho công an chạy đến, muốn đối phó thì sau này vẫn còn nhiều cơ hội.

Mười hai giờ xe đến Thục Đô, Hàn Đông tìm một trạm điện thoại công cộng, gọi đến nhà tư lệnh viên Lữ Quốc Trung quân khu Thục Đô, lên tiếng hỏi địa điểm, cuối cùng mới bắt taxi đến đường Thanh Đài, đó là nơi đặt bộ tư lệnh quân khu Thục Đô.

Nửa giờ sau Hàn Đông đã gặp được vị thủ trưởng số một của quân khu vùng Tây Nam này, Lữ Quốc Trung có gương mặt đỏ hồng, giọng nói như chuông, nói chuyện với Hàn Đông thường phát ra một tiếng cười lớn.

- Tiểu Đông, hôm nay cậu đã là người nổi tiếng.

Lữ Quốc Trung cười nói:

- Thủ Đô có rất nhiều người muốn được gặp người "bỗng dưng nổi tiếng" như cậu.

Hàn Đông cười nói:

- Cháu thì tính là cái gì, chỉ viết được vài bài văn mà thôi.

- Ha ha, vài bài văn của cậu cũng không phải là chuyện nhỏ, tôi thấy đủ để chống lại cả vạn hùng binh.

- Bác Lữ quá coi trọng mà thôi, nào có thứ gì lợi hại như vậy.

Hàn Đông biết rõ ba bài viết của mình sở dĩ phát sinh tiếng vang lớn, cũng không phải liên quan đến vấn đề thân phận, việc này là do thủ trưởng Nam Tuần đến gặp ông nội của hắn, chắc chắn hai bên có bàn đến vấn đề tương quan, cũng vì vậy mà mình được người ta chú ý. Dù sao thì những thế lực chính trị hùng mạnh kia muốn biết thân phận của Hàn Đông cũng không khó, bọn họ tất nhiên sẽ liên tưởng đến ông nội của hắn, và như vậy mới coi trọng.

Bây giờ nghĩ lại thì Hàn Đông thật sự cảm thấy may mắn, trước khi gửi ba bài viết thì hắn cũng không liên lạc trước với người trong nhà, nhưng cuối cùng lại làm ra kết quả khó tưởng.

Lữ Quốc Trung cười ha hả:

- Chịu chút ngăn cản thì có vấn đề gì? Thật sự chẳng sao, nếu cậu mà vào quân ngũ, bảo đảm không ai dám động vào.

Hàn Đông nói:

- Điều này cũng khó nói, cháu sợ đến lúc đó lại làm cho bác Lữ mất mặt.

Dì Chu nãy giờ ở bên cạnh dùng ánh mắt hiền lành nhìn Hàn Đông cũng nói:

- Đúng vậy, tương lai của Tiểu Đông chính là làm việc lớn, sao có thể tiến quân?

Lữ Quốc Trung nghe vậy đã mất hứng, hắn nói:

- Quân đội không làm được chuyện lớn sao? Tư tưởng của em là không hay, nhưng Tiểu Đông dù muốn vào quân ngũ cũng không được, lão thủ trưởng còn kỳ vọng rất lớn.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Cháu sẽ cố gắng hết sức.

Khi Hàn Đông đang nói chuyện thì một người đàn ông còn trẻ mở cửa tiến vào, sau đó có chút sững sốt, hắn cười nói:

- Ơ, nhà có khách à?

Lữ Quốc Trung hừ một tiếng hỏi:

- Lại chạy đi đâu giờ mới về?

Người đàn ông kia đổi dép lê rồi nói:

- Bố, con không phải đi chơi, con đi xem xét hạng mục đầu tư, bố có biết không?

Người đàn ông này cười nhếch miệng, trên mũi là kính gọng vàng, mày mắt như vẽ, nhìn rất nhã nhặn.

Lữ Quốc Trung liếc mắt nhìn rồi chỉ xuống ghế sa lông nói:

- Ngồi đi.

Dì Chu nói với Hàn Đông:

- Tiểu Đông, đây là Nam Phương, cả ngày không biết đang làm những gì...

Dù là oán trách nhưng trên mặt dì Chu vẫn lộ ra vẻ yêu thương.

- Ủa, anh là Hàn Đông sao?

Lữ Nam Phương dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hàn Đông, sau đó lại hưng phấn đứng lên bắt lấy cánh tay Hàn Đông:

- Ôi trời, thần tượng của tôi, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt, anh Đông, tôi sùng bái anh.

Lữ Nam Phương gào lớn tiếng như vậy, bộ dạng nhã nhặn chẳng còn gì, đúng là giống hệt như một tên côn đồ.

Hàn Đông cười cười:

- Tôi là Hàn Đông.

Lữ Nam Phương hưng phấn ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông, mở miệng là gọi anh Đông, hưng phấn hỏi lung tung, thật sự giống như một đứa trẻ nhỏ dễ bảo, nào còn bộ dạng nhã nhặn trước đó?

Dì Chu dùng ánh mắt ẩn giấu nụ cười nhìn hai người Hàn Đông, vẻ mặt hiền từ.

Lữ Quốc Trung cau mày nói:

- Nam Phương, ngồi lại đàng hoàng.

Lữ Quốc Trung thân là một quân nhân, hắn không quen nhìn người ngồi không ngồi mà đứng cũng chẳng đứng, vì thế mà trước đó thấy cách ngồi thẳng lưng, nói chuyện không kiêu ngạo không xu nịnh, biểu hiện khí độ lớn, đã rất yêu thích. Bây giờ Lữ Nam Phương vừa về, so sánh hai bên thì càng làm hắn thêm tức giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.