Đôi chân của Dư Hồng Minh đã bị người ta đánh gãy từ hồi xảy ra bạo
loạn, cho nên phải ngồi xe lăn từ đó tới giờ, mấy năm nay nhờ vào các
mối quan hệ mà mở ra một công ty tầm trung, mỗi năm cũng kiếm được mười
mấy triệu tệ. Chỉ có điều ông ấy vốn là người không quá coi trọng đồng
tiền, mở công ty cũng coi như ký thác tinh thần mà thôi. Khi Dư Kiện
Hưng trúng cử Ủy viên thường vụ Trung ương, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật,
thì ông ấy cũng tìm một công việc mới gì đó để làm.
Trải qua
một thời gian chuẩn bị, Dư Hồng Minh quyết tâm đi đầu lập ra một quỹ từ
thiện Yêu Nước quy mô lớn, chủ yếu là giúp đỡ, cứu trợ cho các đoàn thể
yếu thế. Các đoàn thể này bao gồm người tàn tật, nhi đồng các vùng nông
thôn khó khăn, thiếu niên thất học, và quần chúng gặp tai ương.
Mà Dư Ngọc Trân sau khi nghe được kế hoạch này của anh trai, đã tỏ ra
vô cùng ủng hộ, đồng thời còn quyết định tham gia vào chuyện này.
Dù sao bất kể là Dư Hồng Minh hay Dư Ngọc Trân, nếu muốn kiếm tiền thì
thật quá dễ dàng. Nhưng dựa vào thân phận của họ, muốn kiếm một khoản
tiền thật lớn cũng không phải chuyện dễ, vì vậy có cơ hội thích hợp,
thông qua phương thức thỏa đáng đem tiền phân tán đi, cũng là điều tất
yếu và là chuyện tốt.
Đương nhiên, hình thức quỹ này thực ra
cũng có tính lừa gạt nhất định của nó, cứ cho là Dư Hồng Minh đem toàn
bộ tài sản của mình lập ra quỹ từ thiện này, ông ấy cũng sẽ không đem
quyền quản lý quỹ giao cho người khác, dù là cả công ty hay quỹ từ
thiện, đều nằm trong sự khống chế của ông ấy. Có lẽ ông ấy chỉ cần đem
một phần rất nhỏ trong khối tài sản của mình ra làm chút từ thiện, người khác cũng chẳng thể nói gì được.
Đây cũng chính là điểm mà Hàn Đông chuẩn bị bàn bạc với cậu Dư Hồng Minh của mình.
Hàn Đông hi vọng quỹ mà cậu hắn lập ra có thể làm từ thiện một cách
chân chính, làm những việc thiết thực chứ không phải là làm cho có hình
thức, lấy lệ, đi lừa gạt quần chúng.
Hơn nữa Hàn Đông cũng
hiểu được, thực ra nếu không mở công ty, thì cuộc sống của những người
thân này của hắn cũng đã rất ổn rồi, chỉ cần sau khi nghĩ thông suốt,
mọi người đều đem tiền của đi làm công ích, thì chuyện đó rất không chỉ
có lợi đối với sự phát triển của nhà họ Hàn, đồng thời còn tạo nên những tác dụng thực tế nhất định đối với xã hội, và nếu cậu Dư Hồng Minh có
thể thực hiện minh bạch, công khai các hoạt động của quỹ từ thiện, và
thực sự đem đa số tiền của công ty đi gây quỹ từ thiện thì chuyện này
đúng là có thể làm gương cho những người khác. Chí ít nhờ chuyện này,
công chúng sau khi so sánh cũng sẽ có yêu cầu càng cao đối với các công
ty.
- Vâng! Tối nay con sẽ đi gặp cậu.
Hàn Đông trả lời.
Cúp điện thoại, Hàn Đông liền tìm số di động của cậu Dư Hồng Minh, sau khi điện thoại thông rồi, Hàn Đông liền nói:
- Cậu! Cháu là Hàn Đông, cháu nghe nói cậu muốn lập một quỹ từ thiện,
cháu có một vài ý tưởng muốn bàn bạc với cậu, tối nay cậu rảnh chứ ạ?
Vừa nghe thấy vậy, Dư Hồng Minh liền vui vẻ đáp:
- Ừ! Cận đang định nói muốn nghe ý tưởng và kiến nghị của cháu, hơn
nữa, cháu cũng được xem là một trong những thành viên sáng lập ra quỹ
này mà.
Hàn Đông cười, nói:
- Chút tiền đó của cháu có đáng là gì, vậy tối nay cháu đưa Lữ Nhạc tới cùng ăn cơm với cậu.
- Ừ! Hai đứa nhớ qua đấy.
Dư Hồng Minh thấy Hàn Đông không khách khí chút nào, nên đặc biệt rất vui mừng.
Sau khi nói chuyện với cậu xong, Hàn Đông nhanh chóng lái xe tới căn biệt thự số 6, núi Ngọc Tuyền.
Ông nội mới ngủ trưa dậy, đang chuyên tâm xới đất trong vườn, thấy Hàn Đông về, liền ngưng ngay công việc lại.
Trong thư phòng, Hàn Đông đem chuyện trưa nay gặp Miêu Đức Thanh ra kể
cho ông nội nghe, đồng thời cũng tường thuật lại chuyện Tần Phương nhờ
vả, nói:
- Vấn đề của Miêu Đức Thanh, chủ yếu là do nắm quá nhiều nguồn tài nguyên trong tay, vì vậy mới bị người ta đố kỵ, nếu họ có thể đem những gì đoạt được dùng vào công việc từ thiện, thực sự làm chút
việc có ích, thì có thể hóa giải mâu thuẫn trước mắt, và người nắm quyền khống chế nguồn tài nguyên này lại không hề bị biến đổi…
Ông nội im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu, biểu thị rằng ông rất tán đồng với đề nghị của hắn.
- Ý tưởng đó của cháu quả là không tệ, nhưng có một vấn đề, là làm sao
để bảo đảm rằng quỹ từ thiện này sẽ làm được tác dụng thực sự, khiến mọi người tin tưởng?
Hàn Đông nói:
- Đây chính là lúc cần Miêu Đức Thanh hi sinh một số lợi ích. Nếu 1 chút lợi ích mà bọn họ
cũng không muốn từ bỏ, thì vấn đề của họ sẽ chẳng thể giải quyết triệt
để được, bất luận là ai cũng không thể tìm ra biện pháp giải quyết. Biện pháp này tuy có khả năng sẽ khiến họ mất đi khá nhiều lợi ích, nhưng
quyền khống chế nguồn tiền to lớn vẫn nằm trong tay họ, trên thực tế bọn họ vẫn có thể thông qua điều tiết khống chế phương hướng, tỉ trọng đầu
tư vào quỹ, đạt được một số mục đích, biến bị động thành chủ động, đây
chính là chuyện nhất cử lưỡng tiện đó.
Ông nội Hàn Đông không nói thêm gì nữa, ông ngồi tựa lưng trên ghế tựa, hơi nhắm mắt lại, biểu thị rằng bản thân ông đang suy nghĩ những quan hệ thiệt hơn trong
chuyện này.
Lời nói của Hàn Đông đúng là rất có lý, nếu Miêu Đức Thanh không chịu tiếp nhận, thì chuyện này coi như mặc kệ đi.
Nhưng nếu nhà họ Miêu đồng ý với kiến nghị của Hàn Đông, cùng Dư Hồng
Minh liên hợp gây dựng quỹ từ thiện này, vậy thì ở một cấp độ nào đó,
nhà họ Miêu có thể mượn sức ảnh hưởng của Dư Hồng Minh, điều đó đồng
nghĩa với việc, họ có thể gián tiếp mượn sức ảnh hưởng của ông cụ Hàn.
Cái này không chỉ là vấn đề của quỹ nữa.
Sự việc một khi đi tới thống nhất, thì nhà họ Miêu và nhà họ Hàn vô
hình chung sẽ thiết lập nên mối quan hệ đồng minh, nhà họ Hàn coi như
được tiếp thêm một nguồn máu tươi mới, vậy thì thực lực sẽ lại được tăng cường.
Mà ông cụ Hàn tất nhiên phải suy nghĩ thật kỹ được mất, lợi hại trong chuyện này.
Hiện nay nhà họ Hàn đã rất lớn mạnh rồi, trong các tổ hợp lực lượng ở
Trung Hoa, chí ít cũng có thể xếp hạng thứ 4, cách hạng thứ 3 cũng không bao xa.
Chuyện khiến ông cụ Hàn lo lắng, đó là mấy năm nay,
nhà họ Hàn không ngừng phát triển, nếu mà căn cơ gốc rễ không mạnh, thì
rất dễ gặp phải thất bại nặng nề, chuyện này đối với một tập đoàn mà
nói, phải tuyệt đối cố gắng phòng tránh mới được.
Hàn Đông im lặng ngồi trước mặt ông nội, cẩn thận đánh giá ông, trong đầu không tự
chủ được hiện lên thời điểm mấy năm này của kiếp trước, mỗi lần hắn gặp
ông, vẻ mặt của ông đều mệt mỏi bao nhiêu, cả người đều già hơn bây giờ
rất nhiều.
Điều này khiến Hàn Đông vô cùng vui mừng, chí ít
với sự cố gắng của hắn, con tàu lớn mang tên nhà họ Hàn cũng không bị
chìm đắm giữa đường, hiện tại vẫn còn chạy rất vững vàng ở biển lớn
Trung Hoa.
Về điểm này, Hàn Đông ngoài cảm thán trời xanh và số mệnh ra, thì chẳng tìm được lý do gì khác.
Bởi vì, nếu không phải vì hắn có thể tái sinh thêm một lần, thì tất cả những biến đổi tốt đẹp này sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
Càng không cần nói tới triển vọng rộng lớn của bản thân hắn.
Đúng lúc này cuối cùng ông cụ cũng mở mắt, ánh mắt ông tràn đầy sự thông thái, thâm thúy vô cùng.
- Cháu đi tiến hành công việc đi, ngoài ra cần bàn bạc với cậu cháu,
chuyện quỹ từ thiện, đã muốn làm thì phải làm cho thật tốt.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Tối nay cháu và Lữ Nhạc sẽ cùng tới nhà cậu ăn cơm.
Sau khi hàn huyên một hồi, Hàn Đông quay về phòng Kiểm soát tiếp tục công việc.
Buổi chiều sau khi tan sở, Hàn Đông lái xe đi đón Lữ Nhạc, sau đó cùng tới nhà cậu.
- Hàn Đông và Lữ Nhạc tới rồi, hai con ngồi đợi chút nhé, cơm canh xong ngay đây.
Mợ với vẻ mặt hiền lành nói với bọn họ.
Bà và Dư Hồng Minh là bạn học thời cấp III của nhau, có thể coi là
thanh mai trúc mã, mấy năm nay hoạn nạn có nhau. Mợ là giáo sư đại học,
chăm sóc Dư Hồng Minh vô cùng chu đáo, tất cả đồ ăn bà đều tự tay làm.
Vì vậy mà tất cả mọi người ai cũng có nhận xét rất tốt về bà.
Hàn Đông cũng rất tôn trọng mợ.
Lữ Nhạc thật ngoan ngoãn và đảm đang, (không ngồi một chỗ mà xuống bếp) giúp mợ nấu ăn.
Còn Hàn Đông thì theo cậu Dư Hồng Minh đến thư phòng nói chuyện.
Dư Hồng Minh đem các tài liệu có liên quan về việc chuẩn bị thành lập quỹ từ thiện đưa cho Hàn Đông xem, rồi nói:
- Hàn Đông, cậu biết trên phương diện quản lý kinh doanh, cháu có rất
nhiều ý tưởng, vậy kiểm tra qua giúp cậu, sau này cậu định đem cái quỹ
này làm thành sự nghiệp của mình, vì vậy không thể vừa mới bắt đầu đã đi nhầm phương hướng được.
Hàn Đông cũng không khách sáo, nhận lấy sấp hồ sơ rồi mau chóng xem qua một lượt.
Hàn Đông chú trọng nhất chỉ có hai mảng nội dung, thứ nhất là hình thức quản lý và vận hành quỹ, thứ hai là hình thức giám sát quỹ.
Từ tài liệu này có thể thấy được, trên cơ bản quỹ của cậu Hàn Đông cũng
chẳng khác biệt là mấy so với những quỹ từ thiện bây giờ, chẳng có được
điểm sáng đặc biệt nào.
Đặt tư liệu xuống, Hàn Đông nói:
- Cậu à, nếu cậu đã muốn đem quỹ từ thiện này làm sự nghiệp của mình,
vậy thì nhất định không được để ý tới lợi ích được mất của cá nhân, cũng chính là nói toàn bộ công ty sẽ được quy thành quỹ, tất cả lợi ích từ
hoạt động kinh doanh của công ty, ngoại trừ các chi tiêu và tích lũy
thông thường ra, thì tuyệt đại đa số đều đem ra làm từ thiện đúng không
ạ?
Dư Hồng Minh gật đầu, nói:
- Đúng vậy! Bây giờ cậu
càng ngày càng xem nhẹ chuyện tiền bạc, sống không tiêu được bao nhiêu,
chết cũng không mang đi được, có nhiều hơn nữa cũng chẳng để làm gì. Còn nếu như có thể đem tiền mình có được đi làm những việc có ích, vậy thì
cũng không uổng kiếp này rồi.
Hàn Đông liền nói:
- Nếu đã như vậy, thì cháu cảm thấy hình thức quản lý hoạt động của quỹ phải
tiến thêm một bước tối ưu hóa, đồng thời tăng cường các báo cáo tài
chính, công khai minh bạch các sổ sách tài vụ, có thể công khai thu nhập từ các hoạt động của quỹ lên trên các trang web có liên quan, công bố
chi tiết các khoản chi tiêu, tiếp nhận sự giám sát của quần chúng…
Nghe sự trình bày của Hàn Đông, Dư Hồng Minh vẻ mặt rạng rỡ mà gật đầu.
Ông ấy căn bản không đem chuyện tiền bạc để trong lòng, có thể làm ra
những thành tích mà người khác không làm được trong lĩnh vực quỹ từ
thiện, khiến cho ông cảm thấy vô cùng hưng phấn.
- Mặt khác,
quỹ từ thiện này của cậu quy mô vẫn chưa được lớn, có thể không ngừng
thu hút các nguồn tài chính khác, vậy thì có thể làm được việc càng lớn
hơn, nếu cậu muốn…
Hàn Đông đem chuyện nhà họ Miêu nói qua
cho cậu nghe, đồng thời cũng nói rõ đây là quyết định sau khi hắn và ông nội bàn bạc kỹ lưỡng.
Dư Hồng Minh không nghĩ ngợi nhiều mà nói:
- Được đấy! Cháu có thể đem tới càng nhiều nguồn tài trợ, thì cậu đương nhiên cầu còn chẳng được ấy chứ.
- Vậy thì cháu sẽ liên lạc với Tần Phương, nếu chị ta đồng ý, thì sau này cháu sẽ kêu chị ta trực tiếp liên hệ với cậu.
Hàn Đông nói.
Sau đó Hàn Đông liền bấm số di động của Tần Phương, đem sự việc nói qua một lượt, Tần Phương lập tức hiểu được bản chất vấn đề, liền nhanh nhảu đồng ý, nói về chuẩn bị một chút, tới lúc đó sẽ dự tính, xem một năm có thể đầu tư bao nhiêu vào quỹ từ thiện Yêu Nước này.
- Ý của
tôi là, sau này tôi sẽ cố gắng tiến hành hạch toán tất cả các công ty mà tôi có thể tổ chức, tranh thủ đem 60% lợi nhuận trở lên của tất cả các
công ty đầu tư vào quỹ từ thiện, và chúng tôi không trực tiếp quản lý sử dụng quỹ, chỉ là phụ trách giám sát phương hướng đầu tư và an toàn của
quỹ…
Tần Phương đúng là một người hiểu chuyện, căn bản không cần Hàn Đông phải nhắc nhở, chị ta cũng biết phải làm thế nào.