Người Cầm Quyền

Chương 440: Chương 440: Điều kiện




Nam Phương kêu la, trong miệng cố ý phun ra nước miếng, vãi lên mặt Hứa Kiến Thế.

Bị anh ta làm như vậy, Hứa Kiến Thế vẻ mặt già nua đỏ ửng, quả thật giống như chảy máu vậy, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Tuy loại khuất nhục này ông ta trước chưa từng bị qua. Bởi vậy trong lòng tức chết đi được, cổ đều thô một vòng, gân xanh trên mặt nhẩy dựng lên.

Nhìn thấy bộ dạng ông ta, cảnh sát ở hiện trường trong lòng vô cùng bi ai, đường đường là Cục trưởng Cục thành phố, bị người khác làm nhục nhã như vậy, còn là lần đầu tiên nhìn thấy. Đương nhiên trong lòng bọn họ cũng không vui vẻ gì, cho dù Hứa Kiến Thế đối với loại người Lữ Nam Phương chẳng có cách nào, nhưng đối với mình những người đó có thể bóp chết bất cứ lúc nào, bây giờ bản thân đám người xem gã xấu mặt, đến lúc đó chắc chắn gã không khách khí với mọi người.

- Tên này…

Hàn Đông thật hết chỗ nói với Lữ Nam Phương, xem ra gã vẫn có tiềm chất ăn chơi trác táng.

Tuy nhiên, Hàn Đông cũng không ngăn cản Lữ Nam Phương làm như vậy, dù sao Hứa Kiện Thế gã này đích thật còn phải thu dọn.

Lữ Nam Phương xoay xoay người làm cho Hứa Kiến Thế mở tay, bộ dạng nhe răng trợn tròn mắt ở đó, một chút công phu tý tẹo. Hứa Kiện Thế cảm thấy giống như vừa bị mưa ướt, ướt sũng vậy.

Ngưu Chí Không ngược lại không có kiêng nể gì như Lữ Nam Phương. Anh ta là thương nhân, biết phàm chuyện gì cũng lưu lại đường sống. Dù sao bây giờ Hứa Kiến Thế đã bị làm cho rất buồn bực. Cũng không cần đá ông ta thêm một cước.

Hàn Đông nhìn đồng hồ, đã qua mười hai giờ rồi, liền nói.

- Cục trưởng Chu, việc xảy ra ở khu Cao Sơn, ông phụ trách xử lý, cho ông thời gian mười phút, trước tiên xử lý việc đụng xe rồi tính sau. Nam Phương, Chí Không, tôi ở dưới đợi mọi người, xong rồi cùng nhau ăn cơm.

Về phần Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không bị oan khuất xử trí thế nào, vậy thì đó là chuyện tiếp theo, còn lại là Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không làm tiếp, Hàn Đông thì phải rút ra, đặt mình vào phía sau.

Hứa Kiến Thế tuy là Cục trưởng nhỏ nhoi của Cục công an thành phố, nhưng sự việc có liên quan tới ông ta, lại còn đối phương cũng không phải nhân vật lương thiện, là cũng chỉ có thể thật sự nhận sự điều tra của Chu Chính.

Đương nhiên, Chu Chính vừa mới nghe đã hiểu ý tứ của Hàn Đông, bây giờ chỉ có xử lý việc đụng xe, về phần ân oán của Lữ Nam Phương, Ngưu Chí Không và Hứa Kiện thế, lại chuyện khác, bất luận thế nào cũng không đến lượt ông ta lo.

Sự việc ngược lại đơn giản rồi, rất nhanh đã điều tra rõ ràng, Hứa Kiến Thế quyết tâm đem trách nhiểm đổ lên đầu công an đồn Kim Giang, bởi vậy nói rốt cuộc trách nhiệm cũng chẳng lớn lắm.

Đương nhiên, Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không bởi vì ông ta mà bị tiêu tan. Lại còn nguyên nhân chuyện này cũng là ông ta đụng xe vào người khác trước.

Bởi vậy kết quả xử lý, Hứa Kiện Thế ngoài việc bồi thường tiền sửa xe cho Ngưu Chí Không, ngoài ra còn xin lỗi hai người đó.

Chuyện ấy, bây giờ đối với Hứa Kiện Thế mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ, cho dù bây giờ mặt đã mất rồi, mất thêm chúc nữa cũng chẳng sao, nhưng quan trọng ông ta lo lắng là cho dù hai người đó bộ dạng còn chưa vừa lòng, hai người đó chưa vừa lòng cũng không sao, nhưng sau lưng người ta không phải có Thường ủy Tỉnh ủy làm chỗ dựa sao. Đấy mới là chỗ mất mạng.

- Ha ha, việc đã xử lý điều tra xong rồi, vậy bọn tôi đi ăn cơm trước nha rồi tính sau.

Lữ Nam Phương cười ha ha nói

- Làm lâu thế, tôi cung cũng bị đói rồi, tiểu Đông còn đang đợi ở dưới lầu nữa.

Nói xong, Lữ Nam Phương căn bản không để ý tới lời xin lỗi của Hứa Kiện Thế, nghênh ngang mà đi.

Ngưu Chí Không đương nhiên cũng theo đó mà đi xuống lầu.

Hứa Kiện Thế quả thật tức đến phát khóc, bây giờ không phải chuyện bản thân có bằng lòng mất mặt hay không, mà vấn đề là người ta có bằng lòng nhận sự xin lỗi của mình hay không mà thôi.

Ngoài ra còn bị Hàn Đông bắt quả tang giữa trưa uống rượng, việc này vẫn chưa có giải thích rõ ràng, vừa rồi Hàn Đông nói rồi, không nghe ông ta giải thích, để ông ta giải thích cho Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố. Ý tứ trong câu nói đã rất rõ ràng, đến lúc đó Hàn Đông nhìn vào chuyện đó, thường thì hai vị đó có cách nói mới được, để Hứa Kiện Thế đau đầu là, hai người này bây giờ lại đối nghịch nhau, bản thân xảy ra vấn đề như thế, có khả năng chuyện bé xé ra to rồi, về phần còn có Thường ủy Tỉnh ủysau lưng Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không . Chính là việc làm người ta đau đầu.

Nhìn thấy Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không đi xuống dưới rất nhanh, Hứa Kiện Thế muốn bây giờ đuổi theo. Muốn hỏi hai người bọn họ rốt cuộc là muốn thế nào mới vừa lòng.

Bây giờ Hứa Kiện Thế trên mặt lấm tấm mồ hôi tuy đã lau sạch, nhưng vẻ mặt lại vô cùng khó coi.

Người của đồn công an Kim Giang, lúc này hối hận muốn chết. Sớm biết chuyện chuyển thành thế này, đám người xuất hiện cùng Hứa Kiện Thế, chắc nên rút lui đi. Cũng tránh được nhìn thấy Hứa Kiện Thế xấu mặt, khiến họ Hứa kia chẳng có cách nào bắt được hai người kia, nhưng muốn thu dọn bọn họ, thì lại là chuyện rất đơn giản.

- Cái này, nếu đã không có chuyện gì, tôi đi trước.

Chu Chính nói, ông ta bây giờ cũng không dễ nói điều gì, đồng thời ông ta cũng không biết Hàn Đông rốt cuộc chuẩn bị làm gì, nếu có thể làm thịt Hứa Kiện Thế, ngược lại thì dễ nói. Nói cách khác, Hứa Kiện Thế là Cục trưởng Cục thành phố, cho dù Chu Chính có Hàn Đông che chở, cũng không thể biểu hiện quá lộ liễu được.

Hứa Kiện Thế lườm ông ta một cái, hừ lạnh một tiếng, liền chạy xuống lầu.

Chu Chính nhìn người đồn công an một lượt nói

- Việc này, các anh chờ xử phạt đi.

Đồn trưởng Tô Gia Hạo đồn công an Kim Giang lại là người của Cục trưởng Cao Lập Hương, việc lần này, nghe lời của Chu Chính, Tô Gia Hạo sắc mặt trắng bệch, ngoài ra những người khác tham dự hôm naycũng khó thoát

- Đông ca, Hứa Kiện Thế này anh định làm thế nào?

Ngưu Chí Không cười nói. Lữ Nam Phương nói

- Tên này thật là tự tìm đường chết, chỉ là một Cục trưởng công an nhỏ nhoi, còn kêu người hại bọn ta. Không chơi cho gã khóc cha khóc mẹ không được, không tin tên này không nghe lời

Hàn Đông thản nhiên nói

- Làm gì mà dễ thế, hơn nữa, bây giờ cũng không thích hợp làm ra động tĩnh lớn vậy, hơn nữa, trước khi các cậu đến, tôi cũng vừa hay lại muốn gõ cho Cục xây dựng thành phố, muốn làm thêm với Cục công an, chỉ sợ có vài người lo lắng đấy.

Ngưu Chí Không gật đầu nói,

- Cũng phải, Đông ca anh bây giờ đích thật không nên làm lớn chuyện, có điều lần này là Hứa Kiện Thế gặp phải chúng ta rồi, tôi và Lữ Nam Phương thêm chút áp lực, ít nhất khiến Hứa Kiện Thế không dễ dàng đâu.

Hàn Đông cười khổ, Lữ Nam Phương chắc không thể như vậy cho qua, có điều chỉ cần anh ta không quá đáng là được. Chu Chính đứng một bên nghe, ngược lại cũng không có gì kinh ngạc, dựa vào thân phận Hàn Đông, người của hắn chắc chắn không phải bản thân có thể phỏng đoán. Thử nghĩ đến Nguyên Á Văn con trai của Nguyên Hằng Kiện, đều bị Hàn Đông dùng làm thành tai mắt.

Buổi trưa vừa mới vào làm không lâu, Hàn Đông nhận được điện thoại của Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiện.

Ngữ khí trong điện thoại của Hề Hiểu Kiện tương đối khách khí. Hàn Đông không cần nghĩ cũng đoán được Hề Hiếu Kiện kêu mình đi làm gì, chắc chắn là vì chuyện của Hứa Kiện thế, Cục công an ở trong thành phố là bộ môn vô cùng quan trọng, bất luận là Bí thư thành ủy hay là Chủ tịch thành phố, chắc chắn đều hy vọng đưa được người của mình vào. Hứa Kiện Thế là thân tín của Phó bí thư Đảng ủy công an Thành ủy Trần Phúc Xương, tự nhiên cũng là người của Hề Hiểu Kiện, Hề Hiểu Kiện chắc chắn không thể hy vọng Hàn Đông thịt gã. Dập điện thoại, Hàn Đông không chút hoang mang tới Thành ủy.

- Chủ tịch Hàn tới rồi, ngồi bên này.

Hề Hiểu Kiện vừa thấy Hàn Đông, liền nhiệt tình nghênh tiếp. sau đó mời Hàn Đông ngồi ở phòng tiếp khách, đợi thư ký của mình sau khi ngâm trà rồi, vẻ mặt Hề Hiểu Kiện mới tươi cười, hỏi

- Chủ tịch Hàn, tới thành phố Tân Châu đã mấy ngày, sao rồi, đã quen các phương diện chưa, cuộc sống còn cần gì không?

Hàn Đông tuy đoán được ý của Hề Hiểu Kiện gọi mình tới, nhưng Hề Hiểu Kiện đã không vội hỏi, Hàn Đông tự nhiên cũng không vội, hơn nữa bây giờ người vội không phải là Hàn Đông hắn.

- Cảm ơn Bí thư Hề quan tâm, tôi cũng hài lòng các phương diện rồi. Bây giờ đang mau chóng quen với tình hình các mặt, để nhanh chóng hòa nhập.

Hề Hiểu Kiện gật đầu nói

- Vậy thì tốt, hy vọng Hàn Đông cậu có thể mau chóng nắm chắc tình hình các mặt, tôi lại vô cùng hy vọng và có lòng tin đối với cậu.

Hàn Đông khiêm tốn nói

- Bí thư Hề quá khen rồi, tôi nhất định toàn lực, làm tốt chức trách Thành ủy ủy ban giao cho

- Có thể làm tốt công tác của mình đã là vô cùng khó khăn rồi.

Hề Hiểu Kiện nói một hơi.

- Bây giờ một vài cán bộ, khí thế nóng nảy, không thể quyết tâm làm việc, nghe nói trưa nay Hàn Đông gặp Hứa Kiện Thế uống rượu. Tôi cũng đã kịch liệt phê bình, cho dù là nguyên nhân công việc, cũng không thể uống đến như vậy. Tôi đã giao trách nhiệm cho ông ta viết một bản kiểm điểm, nhất định phải nhận thức được tầm quan trọng của việc lần này. Từ tư tưởng thâm sâu đến ý thứ đều sai.

Hàn Đông cười cười, Hề Hiểu Kiện nghĩ dễ dàng cho qua như vậy, cũng quá đơn giản rồi.

- Vâng, Hứa Kiện Thế cũng có chút quá đáng, còn để người của đồn công an Kim Giang bắt giam người của đoàn khỏa sát tập đoàn Kỳ Vọng được tôi mời đến, người của đồn công an đã gọi điện để tôi mang tiền tới.

Hàn Đông thản nhiên nói.

- Tổng giám đốc Ngưu là phó tổng cao cấp của tập đoàn Kỳ Vọng, cũng là chủ tịch hội đồng của viễn thông Nam Không, lần này tôi cũng muốn họ tới thành phố Tân Châu khảo sát tình hình, đồng thời hy vọng cùng họ hợp tác nhiều mặt. Năm nay áp lực công tác thu hút đầu tư của thành phố ta khá lớn, tôi thân làm lãnh đạo phân công quản lý, cũng phải lao tâm chút.

Tập đoàn Kỳ Vọng khi mới bắt đầu chỉ là một nơi chăn nươi, nhưng bây giờ đã bắt đầu đa nguyên hóa. Khi Hàn Đôn ở huyện Phú Nghĩa thành phố Tân Châu, đã để tập đoàn Kỳ Vọng xây dựng nhà máy rượu, rượu đã đã bắt đầu bán ở tỉnh Tây Xuyên rồi.

Điểm này Hề Hiểu Kiện rất rõ, y đương nhiên hiểu Hàn Đông sẽ không dễ dàng tha cho Hứa Kiện Thế. Nghe đến Hàn Đông nhắc tới công tác thu hút đầu tư, rồi cái gì lao tâm khổ tứ, y trong lòng liền hiểu, đây là Hàn Đông đang đưa ra điều kiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.