Nghe xong báo cáo của Trần Viêm Lâm, Tào Hoành Vị trầm mặc một lúc trong điện thoại, sau đó thản nhiên nói:
- - Tôi biết rồi.
Cúp điện thoại, Tào Hoành Vị vẻ mặt u ám ngồi ở trước bàn làm việc, hai tay ấn trên bàn dường như muốn đứng lên, nhưng lại nén lại.
Lần này điều tra về Hàn Đông không ngờ lại là kết quả này, khiến cho áp
lực trong lòng Tào Hoành Vị cực lớn. Cho dù ban đầu Tào Hoành Vị chưa
từng nghĩ có thể làm gì Hàn Đông, nhưng cũng không ngờ lại điều tra ra
kết quả như thế này.
Không chỉ Hàn Đông không bị một chút ảnh hưởng nào, hơn nữa hắn lại bộc lộ ra thế lực làm cho người ta khiếp sợ. Thủ tướng Nam Tuần mặc dù đã từ trần, nhưng tầm ảnh hưởng vẫn lớn mạnh
như trước, các kế hoạch, chính sách, phương châm được vạch ra cho nước
Trung Hoa vẫn đang thực hiện như cũ, hơn nữa sẽ còn tiếp tục thực hiện.
Quan trọng hơn là sắp sửa là năm của nhiệm kỳ mới rồi, Cổ Thần Dương
sắp lên chức, mà ông ta lại là người kế nhiệm mà Thủ tướng Nam Tuần chỉ
định trước đó, quan hệ với ông cụ Hàn càng thân thiết hơn. Về phần Thủ
tướng số 1 đương nhiệm Long Chính Bang, mặc dù thủ đoạn cực kỳ lợi hại,
đương chức cũng nhiều năm rồi, mấy năm nay cũng làm được một số việc,
nhưng dù sao căn cơ không đủ, chưa thể nắm bắt được toàn bộ thế cục, bây giờ sắp đến nhiệm kỳ mới, tầm ảnh hưởng đương nhiên sẽ không ngừng thu
nhỏ lại.
Ngược lại thế lực phía sau của Hàn Đông, sức ảnh hưởng lại càng ngày càng lớn.
Mà lần này điều tra sự việc của Hàn Đông, nói không chừng sẽ cắm một
cái gai trong lòng Hàn Đông thậm chí cả ông cụ Hàn, như vậy khả năng
mình muốn tiến thêm một bước nữa sẽ cực kỳ ít rồi.
Nghĩ đến đó, trong lòng Tào Hoành Vị vô cùng buồn bực.
“Trải qua chuyện này, nhà họ Hàn chắc chắn sẽ càng coi trọng thành phố
Ninh Hải, tỉnh Giang Việt, mà Hàn Đông càng không kiêng nể gì, xem ra
thành phố Ninh Hải chỉ có thể để mặc phát triển như vậy.”
Tào Hoành Vị tính toán như vậy, trên thực tế coi như đã có chút nhượng bộ, để mặc Hàn Đông khống chế thành phố Ninh Hải.
Thành phố Ninh Hải mặc dù là thành phố cấp Phó tỉnh, nhưng vẫn thuộc về tỉnh Giang Việt, ngoài mấy chức vị lãnh đạo chính của mấy ban nghành
lớn do Trung ương quyết định bổ nhiệm ra, quan chức cấp Giám đốc sở, Phó giám đốc sở khác cơ bản là do tỉnh Giang Việt quyết định, sau đó báo
lên Ban Tổ chức Trung ương lập hồ sơ là được.
Tào Hoành Vị
trong lòng suy nghĩ để mặc thành phố Ninh Hải phát triển, thật ra là để
mặc cho Hàn Đông tung hoành ở thành phố Ninh Hải, không ở phía sau giở
trò chặn chân sau của hắn nữa.
Đây cũng là bất đắc dĩ, nếu
ông ta còn tiếp tục giở trò, nói không chừng thực sự chọc giận ông cụ
Hàn rồi, vậy đừng nói đến ông ta muốn tiến thêm một bước, chính là bảo
vệ vị trí hiện tại cũng vô cùng khó khăn.
Mà giờ khắc này ở thành phố Ninh Hải, tâm trạng của Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp cũng vô cùng buồn bực.
Tuy rằng trong lúc điều tra Hàn Đông lão ta không có ở đó, nhưng bây
giờ lão ta cơ bản cũng đã tìm hiểu được tình hình điều tra.
Vốn dĩ lão ta cũng muốn nhìn thấy Hàn Đông chịu khổ một lần, nhưng kết
quả bây giờ làm cho lão ta vô cùng khiếp sợ, lại cảm thấy vô cùng bất
đắc dĩ.
“Lần này điều tra, Hàn Đông không bị tổn hại gì mà
trong tỉnh chắc chắn cũng không dám ép sát từng bước, như vậy mình muốn
khống chế thành phố Ninh Hải, về cơ bản khó có thể có được sự ủng hộ của Tào Hoành Vị rồi.” Lam Nghiệp trong lòng nghĩ thầm, là một quan to cấp
Thứ trưởng, lão ta đương nhiên có thể đoán được tâm trạng của Tào Hoành
Vị, cũng biết rằng Tào Hoành Vị không thể tùy tiện ủng hộ mình nữa, bởi
vậy sau này mình phải đối mặt với Hàn Đông là một áp lực rất lớn.
- - Thật là bi ai.
Lam Nghiệp thở dài một tiếng.
Cùng lúc đó, Phó bí thư Vương Vĩnh Ninh ở trong phòng làm việc của mình cũng thở dài một tiếng, lập tức cầm di động lên bấm một số điện thoại,
vẻ mặt nịnh nọt, nói:
- - Chào Chủ tịch tỉnh Tô, tôi là Vương Vĩnh Ninh.
Về phần Tạ Nguyên Bình bày ra việc tố cáo Hàn Đông, đến buổi tối hôm đó mới đại khái tìm hiểu được chuyện này, hơn nữa cũng không chi tiết lắm, chỉ biết rằng việc tố cáo Hàn Đông đã hoàn toàn thất bại rồi.
Điều này làm cho lão ta vô cùng tức giận, cúp điện thoại xuống lập tức ném bay chén trà ở trên bàn.
Bây giờ Tạ Kiên đã bị bắt, hơn nữa xem chừng có thể bị tuyên án, nhưng tố cáo Hàn Đông lại không có hiệu quả.
- - Quả là quan lại bao che cho nhau…
Tạ Nguyên Bình cắn răng nói, trước đó lão nhận được điện thoại của Phó
bí thư Tỉnh ủy Ngô Thời Hi, Ngô Thời Hi nói cho lão nghe về kết quả điều tra Hàn Đông, và yêu cầu lão không được làm loạn nữa.
- - Không được làm loạn nữa à, là ta muốn làm loạn sao? Rõ ràng là Hàn Đông muốn đẩy ta vào chỗ chết.
Tạ Nguyên Bình phẫn nộ bất bình, lẩm bẩm nói,
- - Bố mày không phải là thằng ngu, đợi mày đến xử lý tao sao?
Cho dù trong lòng lão ta vô cùng phẫn uất, nhưng tình hình bây giờ đối
với lão thật bất lợi, trong khoảng thời gian này lão ta không có cách
nào tốt hơn để đối phó với Hàn Đông.
“Xem ra chỉ có thể lợi dụng Đinh Ngọc Dũng rồi.” Nghĩ đến đây Tạ Nguyên Bình bèn vẻ mặt u ám bắt đầu gọi điện thoại.
Sáng ngày thứ hai, các Ủy viên thường vụ Thành ủy Ninh Hải mở một cuộc
hội ý ngắn, chủ yếu là làm tốt công tác bố trí tiếp đón cuộc điều tra
nghiên cứu của Phó Chủ tịch Quốc hội Đinh Ngọc Dũng. Mặc dù nói Đinh
Ngọc Dũng lần này đến điều tra là hướng vào sự phát triển của doanh
nghiệp tư nhân, nhưng công tác chuẩn bị ở phương diện khác vẫn phải làm
tốt.
Trong cuộc hội ý, vẻ mặt của Lam Nghiệp không được bình
thường, trong lòng các Ủy viên thường vụ khác đều biết rõ là có chuyện
gì.
Mọi người nhìn vẻ mặt của Hàn Đông, đều thêm vài phần kính trọng so với trước kia.
Hàn Đông không ngờ lại nhận được sự coi trọng của Thứ trưởng Nam Tuần, chuyện này thật là làm cho người ta khiếp sợ.
Vốn dĩ mọi người đều biết Hàn Đông là cháu của nguyên lão ông cụ Hàn ở
Trung Hoa, thân phận như vậy đã làm cho người ta khiếp sợ rồi, bây giờ
lại biết được Hàn Đông được Thủ tướng Nam Tuần coi trọng như vậy, mà lại liên tưởng đến Cổ Thần Dương, cùng với tuổi tác và tình hình phát triển hiện tại của Hàn Đông, một số người trong lòng không khỏi miên man bất
định.
“Cách giữa Cổ Thần Dương và Thủ tướng Nam Tuần là Long
Chính Bang, mà giữa Hàn Đông và Cổ Thần Dương thì cách ai? Tương lai Hàn Đông rất có thể trở thành người lãnh đạo của Trung Hoa.” Quý Chính
Phong trong lòng có chút kích động nghĩ thầm, “Dựa vào tình hình phát
triển của nhà họ Hàn,và sự hỗ trợ của Cổ Thần Dương, qua mười năm nữa,
kinh nghiệm lý lịch của Hàn Đông đều đầy đủ rồi, chọn hắn làm nhân vật
bồi dưỡng trọng điểm, cơ bản không có vấn đề gì.”
Nghĩ tới
những điều này, đương nhiên không chỉ có một mình Quý Chính Phong, trong lòng của đám người Tiếu Thắng Anh, Tống Kiến Quốc, Lôi Hữu Hạ, Đàm Vĩ
đều có liên tưởng phong phú, trong lòng đều có chút kích động.
Về phần những người khác, trong lòng đều vô cùng nặng nề.
Trong phòng họp, tâm trạng của mọi người đều không giống nhau, nhưng ngoài mặt thì không ai thể hiện ra.
Thảo luận một hồi, mọi người đều lần lượt lên xe, nhanh chóng đi đến sân bay của thành phố Ninh Hải.
Không đợi bao lâu, máy bay từ Yến Kinh đến thành phố Ninh Hải đã từ từ hạ cánh.
Đinh Ngọc Dũng đi cùng với mấy nhân viên làm việc xuống máy bay, mà đám người Hàn Đông, Lam Nghiệp sớm chờ đón liền đi lên nghênh đón.
Một hồi hàn huyên, Đinh Ngọc Dũng bắt tay Lam Nghiệp, rồi bắt tay với
Hàn Đông, ánh mắt của ông ta có chút sắc bén, khi bắt tay nói:
- - Đồng chí Hàn Đông đến thành phố Ninh Hải cũng một thời gian rồi nhỉ,
nghe nói đồng chí Hàn Đông đã làm ra tiếng tăm ở thành phố Ninh Hải,
phát triển các phương diện rất tốt, lần này tôi dẫn đội đến, một là điều tra nghiên cứu, hai là tổng kết bài học kinh nghiệm, hy vọng có thể
nhìn thấy tình hình thực tế.
Hàn Đông mỉm cười, Đinh Ngọc
Dũng này quả là thẳng thắn, nhưng băn khoăn của ông ta cũng là thừa, bản thân mình vốn cũng không muốn giấu diếm gì ông ta, đặc biệt là tình
hình phát triển của doanh nghiệp tư nhân mà ông ta điểm danh muốn tìm
hiểu, Hàn Đông càng không giấu diếm gì.
Đinh Ngọc Dũng không
bắt tay những người khác, mà nhìn xung quanh một vòng, rồi bảo Lam
Nghiệp không cần đi cùng ông ta, để cho Hàn Đông đi cùng là được rồi,
ông ta chuẩn bị trực tiếp đi đến doanh nghiệp tư nhân tìm hiểu tình hình thực tế.
- - Tôi đưa đến đều là chuyên gia về phương diện
này, bọn họ cũng muốn mở mang kiến thức về tình hình phát triển của
doanh nghiệp tư nhân ở thành phố Ninh Hải.
Đinh Ngọc Dũng cười, nói.