Người Cầm Quyền

Chương 413: Chương 413: Đính hôn




- Tiểu Đông, có muốn đến nhà tôi chơi trước không?

Lữ Nam Phương cười hỏi:

- Con bé Nhạc Nhạc ấy, vốn muốn bảo nó đến đây đón tôi, nhưng tôi đoán nó xấu hổ, nên không đến, đợi lát nữa đành phải ngồi xe của anh Mạn Lương về vậy.

Hàn Đông cười nói:

- Không sao, dù sao anh Mạn Lương cũng không có bận gì cả.

Lữ Nhạc không đến đón Lữ Nam Phương là tốt nhất, để khi gặp nhau đỡ phải xấu hổ.

Hai người đi ra ngoài, liền nhìn thấy Hàn Mạn Lương đang đợi ở đó, nhưng xe anh ta lái, không ngờ là chiếc xe Red Banner của Hàn lão thái gia.

Lữ Nam Phương vừa bắt đầu không chú ý, nhưng sau khi lên xe, nhìn thấy trên kính chắn phía trước của xe có dán một giấy thông hành có đóng dấu đỏ thẫm, không khỏi trợn tròn mắt, nói:

- Không phải chứ, chiếc xe này cũng quá ngon.

Nhìn vào những giấy thông hành này, lái chiếc xe này, Yến Kinh không có chỗ nào là không thể đi được cơ chứ.

Hàn Mạn Lương cười ha hả nói:

- Lần đầu tiên anh lái chiếc xe này đã nghiện rồi, lão thái gia biết Tiểu Đông sắp quay về, đặc biệt bảo anh lái chiếc xe này đi đón nó, hơn nữa chỉ cần Tiểu Đông ở Yến Kinh, thì dùng chiếc xe này. Anh đã quyết định rồi, thời gian này anh sẽ làm lái xe cho Tiểu Đông, ha ha.

Trong lòng Lữ Nam Phương rất ngưỡng mộ, cảm thán nói:

- Tiểu Đông lần này oai phong thật.

Trong lòng nghĩ lái chiếc xe này, quả thực có thể hoành hành ở thành phố Yến Kinh. Nếu như được đứng trước mặt các anh em đi một vòng, vậy thì rất oai phong rồi.

Trước kia, Quốc Trung đã từng đảm nhiệm phó chức ở tổng bộ trang bị, Lữ Nam Phương đương nhiên cũng lăn lộn ở Yến Kinh, đương nhiên cũng quen với nhị thế tổ bình thường. Lúc trước, bố của Lữ Nam Phương là Lữ Quốc Trung chỉ là trung tướng, đồng thời cũng chỉ là phó chức, vì vậy ông ta vẫn khá khiêm tốn, nhưng bây giờ không giống như trước nữa, Lữ Quốc Trung là tổng tham mưu trưởng, trong quân đội cũng coi như là nhân vật quan trọng, lần nữa ông ta quay về Yến Kinh, tình hình không giống như trước đây nữa rồi.

Hàn Mạn Lương lái xe, đưa Lữ Nam Phương đến trước cửa nhà, lại cùng nhau trao đổi cách thức liên lạc, sau đó mới quay về núi Ngọc Tuyền.

Ở Yến Kinh, tuy người của nhà họ Hàn đều có chỗ ở riêng, nhưng lão thái gia sống ở biệt thự trên núi Ngọc Tuyền, nên ở đó mới là chỗ ở chung của mọi người, bình thường để thuận tiện cho công việc cuộc sống của bản thân, mọi người đều về sống ở nhà của mình, nhưng khi có chuyện gì, mọi người đều phải tập trung ở biệt thự trên núi Ngọc Tuyền, dù sao phòng ở trên đó có rất nhiều, nhiều người sống ở đây cũng không được. Trước đây hàn Đông và cha mẹ luôn sống cùng với lão thái gia ở biệt thự trên núi Ngọc Tuyền, sau đó Hàn Đông đi tỉnh Tây Xuyên, bố Hàn Chính và mẹ Dư Ngọc Trân đi đến tỉnh Vân Điền, trong căn biệt thự này, chỉ còn một mình lão thái gia và một vài vệ sĩ sống ở đây. Đương nhiên, cứ cách một khoảng thời gian, mọi người đều phải đi gặp mặt lão thái gia, đặc biệt là người sống ở Nam Kinh, tối thiếu một tuần phải đi gặp lão thái gia một lần.

Xe đến chân núi Ngọc Tuyền, cảnh sát gác cổng vội vàng cho đi, đồng thời đứng thẳng tắp để kính chào anh, vẻ mặt trang nghiêm.

- Ha ha, lái xe này thật là thuận tiện.

Hàn Mạn Lương cười ha ha rồi nói. Tuy anh ta vì sợ lão thái gia, bình thường không có chuyện gì cần thiết đều sẽ không đến, nhưng mỗi lần đến, trước cổng đều phải trải qua trình tự nghiêm ngặt rồi mới được vào trong. Đâu có giống với chiếc xe này, căn bản không cần dừng, hơn nữa cảnh sát người ta còn phải cung kính chào anh nữa.

Hàn Đông cười cười, không nói gì thêm, hắn cũng hiểu được, sở dĩ lão thái gia để cho Hàn Mạn Lương lái xe này tới đón mình, hơn nữa còn để cho mình dùng chiếc xe này khi nào ở Yến Kinh, trên thực tế là thông qua phương thức này để chứng minh thái độ của ông nội đối với mình mà thôi.

Đến biệt thưc, nhìn thấy lão thái gia, còn có vợ chồng bác cả và những người thân, những cái này về cơ bản chính là những người có công việc không phải là đặc biệt quan trọng, có thể rời bỏ cương vị trước đây. Còn về bố của Hàn Đông, Hàn Chính còn có dượng của cô hai là Trịnh Trạch Hoa và những người khác, thì phải đợi đến ngày mai mới quay về được.

Mọi người nhìn thấy Hàn Đông, tự nhiên lại bàn rất nhiều chuyện xung quanh chuyện của Hàn Đông lần này, đều nói Hàn Đông và Lữ Nhạc là một đôi trời sinh.

Đối với chuyện này, Hàn Đông chỉ có thể cười rồi nghe, dù sao những người này đều là người thân, đều là trưởng bối, hơn nữa cũng là tốt cho mình thôi, không phải sao?

Đến trưa, mọi người cùng nhau ăn cơm, vẫn chia ra làm hai bàn như cũ, Hàn Đông đương nhiên ngồi cùng bàn với lão thái gia.

Hiện tại, mọi người cũng đều biết, mức độ coi trọng của lão thái gia đối với Hàn Đông là rất cao, thậm chi đã mơ hồ xác định Hàn Đông là hạt nhân đời thứ ba để đào tạo nuôi dưỡng. Điểm này cho dù lão thái gia không nói rõ, nhưng hành động của lão thái gia đã chứng minh một cách rõ ràng rồi.

Ăn cơm xong, Hàn Đông nói chuyện rất lâu với lão thái gia, Hàn Đông cảm thấy rằng, mỗi lần nói chuyện với lão thái gia, đều có thể thu hoạch được không ít.

Ngày hôm sau, là ngày 1 tháng 7.

Hôm nay là ngày thành lập Đảng, là một ngày vui.

Còn đối với Hàn Đông, thậm chí người nhà họ Hàn, cũng là một ngày rất quan trọng.

Giờ phút này, khu biệt thự trên núi Ngọc Tuyền tràn ngập khách quý.

Con cháu của Hàn lão thái gia đều đã đến đông đủ, cùng lúc đó, ông ngoại của Hàn Đông là Dư Kiện Hưng và họ hàng của bên đó cũng đã đến đông đủ.

Người thân quan trọng của bên Lữ Quốc Trung cũng đều đã đến biệt thự.

Ngoài những người này ra, còn có sự góp mặt của những người quan trọng của nhà họ Hàn ở Yến Kinh, trong đó có hai Ủy viên bộ Chính trị, ngoài ra còn có ba cán bộ cấp Bộ trưởng nữa.

Đây hẳn là lực lượng nòng cốt nhất của nhà họ Hàn hiện nay. Trong lòng Hàn Đông suy nghĩ.

Thêm cả ông ngoại, tổng cộng có ba Ủy viên bộ Chính trị, mặt khác còn có ba Bộ trưởng, lực lượng này trên thực tế cũng không coi là nhỏ được, dù sao nước Trung Hoa tổng cộng cũng mới có khoảng 20 Ủy viên bộ Chính trị, nhà hắn đã chiếm nhiều như vậy, hơn nữa còn có sự tồn tại của vũ khí hạt nhân là lão thái gia. Ngoài ra còn có Hàn Chính, Lữ Quốc Trung, những người này cũng có chức vị quan trọng, đều có trọng lượng nhất định.

Chẳng qua, khuyết điểm duy nhất là nhà họ Hàn không có sự tồn tại của ủy viên thường vụ trung ương nước Trung Hoa, lúc này, vấn đề vẫn không lớn lắm, nhưng nếu như có một ngày lão thái gia không còn nữa, vậy thì nhà họ Hàn cũng mất đi nhân vật quan trọng.

- Hiện nay mà nói, tính khả năng của ông ngoại tiến lên phía trước một bước là lớn nhất, dù sao dường như vào năm 1997, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đã được vào ủy viên thường vụ, chỉ cần ông ngoại có thể ổn định vài năm, hẳn là không có vấn đề gì lớn, dù sao kiêos này có sự khác biệt rất lớn so với kiếp trước, mối quan hệ giữa lão thái gia và Nam Tuần Trưởng có sự khác biệt về bản chất giữa kiếp trước và lúc này.

Lữ Nhạc ngồi ở bên cạnh Hàn Đông, hai tay để lên trên đầu gối, hơi cúi đầu xuống, hai má có chút ửng hồng. Bây giờ, cô và Hàn Đông là tâm điểm và là sự tập trung chú ý của mọi người, giống như các vì sao vây quanh mặt trăng vậy.

Hàn lão thái gia, Dư Kiện Hưng, hơn nữa bố mẹ của Hàn Đông và Lữ Nhạc cũng đều ngồi với nhau, nhìn Hàn Đông và Lữ Nhạc ngồi ở đó. Mọi người đều cảm thấy, hai người thực sự rất xứng đôi. Lữ Nhạc trông rất thanh tú, giống như một đóa lan thanh khiết, lẳng lạng ngồi ở đó, khiến cho ánh mắt của mọi người không tự chủ nhìn lên cô ấy, còn Hàn Đông cao to như núi, cử chỉ mạnh mẽ, hơn nữa người cũng rất anh tuấn.

Hai người này, quả thực chính là đôi kim đồng ngọc nữ được tạo hóa gây dựng, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy họ là một đôi.

Mọi người đương nhiên cũng nói những lời chúc mừng ca ngợi, hôm nay là ngày đính hôn của Hàn Đông và Lữ Nhạc. Hai người này mới là nhân vật chính của ngày hôm nay.

Tuy nhiên, ngồi cùng với nhau, đại đa số là người trong thể chế, nên đề tài không khỏi phải từ từ chuyển đến vấn đề công việc. Đương nhiên, việc Hàn Đông đạt được những thành tích ở tỉnh Tây Xuyên, tự nhiên cũng trở thành nội dung nói chuyện say sưa của mọi người.

Còn Hàn Đông, đối diện với phần lớn các bậc trưởng bối, lãnh đạo, cũng tỏ ra rất lịch sự, xem ra mọi người đều âm thầm gật đầu khen ngợi.

Cái gọi là lễ đính hôn, kì thực chủ yếu là mời đến một vài người có liên quan và những người khác đến đây, mọi người sum họp với nhau để cùng nhau nói chuyện, cùng ăn cơm, hầu như được coi là đã hoàn thành xong, đương nhiên sẽ không giống với những người bình thường, vẫn phải mang quà cáp gì đó.

Đương nhiên, cha mẹ của bên nhà trai, bà mẹ chồng tương lai, Dư Ngọc Trân vẫn còn đặc biệt chuẩn bị quà gặp mặt.

Đây là một đôi vòng ngọc, đôi vòng ngọc này tinh tế, sáng bóng, khiến cho người ta có cảm giác trong cương có nhu, được làm từ ngọc mỡ dê quý giá trong ngọc Hòa Điền, hơn nữa nhìn kiểu dáng của nó, giống như không phải là sản phẩm của bây giờ, giá trị của nó càng khó đoán.

Trên thực tế, đôi vòng ngọc này là thứ được Dư Ngọc Trân bỏ ra hơn trăm nghìn để mua về, đây chính là bán cho người ta thể diện mới có thể mua được.

Dư Ngọc Trân đặt đôi vòng ngọc này vào tay của Lữ Nhạc, tươi cười nói:

- Nhạc Nhạc, đôi vòng ngọc này là chút thành ý của bác và bác trai.

Đôi vòng ngọc này được đặt trong một chiếc hộp, thông qua tấm chắn trong suốt ở phía trước chiếc hộp, có thể nhìn thấy màu sắc và tính chất của chiếc vòng tay bên trong. Chỉ cần có con mắt một chút, đều biết chúng chắc chắn không phải là mặt hàng bình thường.

Chu Huệ Dung ngồi ở một bên đương nhiên là hiểu rộng biết nhiều, vừa nhìn thấy món đồ này, liền biết chắc chắn giá trị không nhỏ, cô nói:

- Em à, món đồ này quá đắt tiền, sao có thể đưa cho Nhạc Nhạc được, em hãy giữ lại đi.

Dư Ngọc Trân cười dài nói:

- Chị Chu à, đây chỉ là một chút thành ý, hi vọng Nhạc Nhạc sau này có một cuộc sống ngọt ngào.

Còn Lữ Quốc Trung ngồi ở bên cạnh cũng muốn mở miệng nói vài câu, tuy nhiên lúc này Hàn lão thái gia đã mở miệng rồi. Ông chậm rãi nói:

- Đây là tôi bảo Ngọc Trân chuẩn bị, mọi người không cần phải khách sáo vậy đâu.

Lời nói của Hàn lão thái gia, đó đương nhiên là không có ai phản bác lại.

Hơn nữa, mẹ chồng tương lai tặng cho con dâu tương lai chút quà gặp mặt, tuy đắt tiền một chút, nhưng cũng không phải là chuyện to tát gì.

Bởi vậy, Chu Huệ Dung liền ra hiệu cho Lữ Nhạc nhận lấy chiếc vòng ngọc này.

- Cảm ơn dì.

Vẻ mặt của Lữ Nhạc hơi ửng hồng nói.

Dư Ngọc Trân lên tiếng, vẻ mặt tươi cười.

Còn lúc này, Chu Huệ Dung cũng đem ra một cái hộp, bên trong chứa một chiếc đồng hồ của Bỉ, giá cũng tính đến cả chục nghìn tệ, thuộc loại đồng hồ rất có tiếng trên thế giới.

Hàn Đông cũng không từ chối, nhận lấy, hơi cười nói:

- Cảm ơn thím Chu.

Chu Huệ Dung nhìn Hàn Đông một cách trìu mến, gật gật đầu. Bà rất vừa lòng với Hàn Đông, trước đây, khi chuyện vẫn chưa có gì, bà Chu thấy Hàn Đông rất tốt, cũng có ý muốn Lữ Nhạc và Hàn Đông ở bên nhau, chỉ là vì biết thân phận của Hàn Đông, nên cũng biết chuyện này không thể quyết định dễ dàng như vậy, vì vậy không nói chuyện này, sau đó không ngờ Hàn lão thái gia thực sự coi trọng Lữ Nhạc. Việc này vừa nói ra, Chu Huệ Dung tự nhiên cảm thấy vui mừng trong lòng, nên cô và Lã Quốc Trung cũng không có gì để nói, lập tức hỏi ý kiến của bản thân Lã Nhạc. Cô bé Lữ Nhạc vừa bắt đầu cũng bị tin tức này làm cho hoang mang. Tuy trong lòng cô có cảm giác khá tốt với Hàn Đông, nhưng đề cập đến vấn đề cá nhân của bản thân, một người con gái như cô đương nhiên rất xấu hổ, chỉ nói câu:

- Con nghe theo mọi người.

Đó cũng thể hiện được ý muốn của cô.

Lúc ăn cơm trưa, Hàn Đông kính rượu với mọi người. Tuy dùng một ly nhỏ, nhưng đồ uống lại là rượu Mao Đài, đi xong một vòng, trong lòng Hàn Đông có chút nóng ruột, mặt cũng bắt đầu đỏ lên. Nếu không phải là tửu lượng của Hàn Đông được trải qua rèn luyện, đã tốt hơn trước rất nhiều, hôm này căn bản sẽ không đi nổi trong trường hợp này.

Ăn cơm xong, mọi người lại ngồi vây quanh Hàn lão thái gia, cùng nhau nói chuyện phiếm, sau đó đến khoảng 3 giờ, mọi người mới lần lượt ra về.

Dù sao mọi người đều có công việc của mình, hôm nay đến, một là chủ yếu chứng kiến lễ đính hôn của Hàn Đông và Lữ Nhạc, hai là Hàn Đông trở thành nhân vật quan trọng của nhà họ Hàn, mọi người cũng muốn xem xem ngôi sao vừa mới nổi Hàn Đông.

Lần này không phải là ngày cưới của Hàn Đông và Lữ Nhạc, nên mọi người ngồi đến nửa ngày cũng coi như là đạt được mục đích.

Những người còn ở lại, đương nhiên là người thân của nhà họ Hàn và nhà họ Lữ. Hàn Đông và Lữ Nhạc đính hôn, đối với hai nhà mà nói, đều là một chuyện lớn, mọi người cùng phải cùng nhau giao lưu nhiều một chút, dù sao sau này hai nhà đều là thân thích rồi.

Người nhà của hai bên thêm vào cũng không ít, trong đó thanh niên cũng rất nhiều, nhưng vì Hàn lão thái gia ở đó, chỗ đó không có vẻ náo nhiệt.

Hàn lão thái gia rất dễ dàng biết được tình hình này, ông nói:

- Chiều nay không bận gì, Hàn Đông cháu và mọi người tự do hành động, chăm sóc tốt cho Lữ Nhạc.

Nửa câu trước của ông, là nói nhằm vào Hàn Đông và tất cả những thanh niên ở đây, nhưng nửa câu sau là đặc biệt quan tâm đến Lữ Nhạc, bởi vậy Lữ Quốc Trung và Chu Huệ Dung nghe thấy, trong lòng rất vui mừng. Dù sao hai người cũng đã biết nhau, chuyện của Lữ Nhạc và Hàn Đông, tuy mang lại việc có lợi ích kết hợp, nhưng họ cũng hi vọng cuộc sống sau này của Lữ Nhạc, sống được vui vẻ, không muốn cô chịu chút ấm ức nào. Bây giờ nhìn thấy Hàn lão thái gia xem trọng Lữ Nhạc như vậy, trong lòng họ đương nhiên an tâm rất nhiều. Nhận được sự dặn dò của lão thái gia, mọi người nhận được xá lệnh vậy, đều đứng lên cáo từ.

Lữ Nhạc đi đến bên Hàn Đông, hai tay đặt lên trước người, nắm một bên váy, vẻ mặt ửng hồng.

Đến bây giờ, cô vẫn có chút ngại ngùng.

- Cô bé à, đang nghĩ gì vậy?

Hàn Đông cười ha ha rồi hỏi.

Sau này cơ hội cho hai người sống cùng nhau còn rất nhiều, nên cho dù có xấu hổ, cũng phải từ từ thích ứng sự thay đổi của thân phận này. Hơn nữa Hàn Đông là đàn ông, không thể đợi con gái mở miệng ra phá vỡ cục diện bế tắc này. Ngoài ra, Hàn Đông còn có sự hiểu biết đối với Lữ Nhạc, biết đây là một người con gái lương thiện, cho dù trong lòng Hàn Đông vẫn còn nhớ đến Kiều San San và Bach Vũ Giai, nhưng Hàn Đông vẫn hi vọng có thể cố gắng khiến cho Lữ Nhạc vui vẻ một chút, như vậy trong lòng của Hàn Đông cũng dễ chịu một chút.

- Không nghĩ gì cả?

Lữ Nhạc hạ giọng nói, lập tức lại nói một cách bất mãn:

- Em không còn nhỏ nữa.

Hàn đông khẽ mỉm cười, nói:

- Cũng phải, em cũng đã tốt nghiệp đại học rồi, nói xem luận văn tốt nghiệp mà em viết là gì vậy?

Hai người vừa đi, vừa nói, còn những người khác cũng biết ý giữ khoảng cách hơi xa một chút.

Lúc này Hàn Mạn Lương lái chiếc xe Red Banner đến, dừng lại trước mặt Hàn Đông và Lữ Nhạc, nói:

- Lên xe đi, mấy hôm nay anh sẽ là lái xe của các em, ha ha.

Lái chiếc xe Red Banner này cũng là tượng trưng của thân phận mà.

Hàn Đông cười cười, mở cửa xe, để Lữ Nhạc lên xe.

Khuôn mặt của Lữ Nhạc hơi đỏ ửng, lập tức lên xe, sau đó Hàn Đông mới ngồi lên xe.

- Ha ha, em muốn ngồi cùng với anh Đông và chị Nhạc Nhạc.

Tiêu Bối Bối cười ha ha nói, cũng chui theo lên xe.

Còn Trịnh Đồng thì lại có vẻ mặt cười đùa ngồi lên vị trí ghế phụ, quay đầu nói:

- Tiểu Đông, Lữ Nhạc, hai người coi tôi là thư ký được rồi, có chuyện gì trực tiếp dặn dò là được rồi.

Nhìn dáng vẻ của anh ta, Hàn Đông không kìm được lắc lắc đầu. Người này chỉ sợ là nghiện ngồi lên trên chiếc xe này rồi. Dù sao thì chiếc xe này cũng không phải dễ dàng gì mà ngồi được. Cơ hội này đúng là rất khó.

Những người khác đương nhiên cũng lần lượt lên xe.

- Đi đâu đây?

Hàn Mạn Lương quay đầu hỏi Hàn Đông.

Hàn Đông hỏi Lữ Nhạc muốn đi chỗ nào.

Tiêu Bối Bối ở một bên cười hì hì nói:

- Anh Đông, em cảm thấy anh rất có phong độ của người lịch sự.

Lữ Nhạc hiện tại mặt cũng không đỏ nữa, cô hạ giọng nói:

- Em thế nào cũng được.

Vốn dĩ Lữ Nhạc là một người rất cởi mở hoạt bát, song bây giờ thân phận của hai người không giống nhau, nên cô vẫn có chút ngại ngùng.

Hàn Đông giơ tay ra rồi gõ nhẹ lên đầu của cô một chút:

- Cô bé này hiểu gì chứ.

Tiêu Bối Bối lập tức mân mê lấy cái miệng nhỏ, song khi đảo mắt, lập tức lại nói:

- Anh Đông, có muốn đi hát không.

Cuối cùng, dưới sự đề nghị của Hàn Mạn Lương, mọi người cùng nhau đi Vong Ưu hội, dựa vào ý nghĩ của mọi người, hôm nay là ngày Hàn Đông và Lữ Nhạc đính hôn, trong nhà đã thông qua nghi thức, vậy tiếp sau đó, các anh chị em, cũng phải chúc mừng một chút mới phải.

Đi đến Vong Ưu hội, Hàn Mạn Lương sớm đã gọi điện thoại cho Tần Phương, phòng cũng đã được chuẩn bị xong rồi.

- Hàn Đông, nghe nói hôm nay anh đính hôn, chúc mừng anh nha.

Tần Phương cười dài rồi nói, lập tức nhìn về phía Lữ Nhạc ở cạnh Hàn Đông, nói:

- Đây chính là một trong những nhân vật chính của ngày hôm nay, thật sự rất xinh đẹp, chả trách ngay cả Hàn Đông cũng phải rung động.

Lữ Nhạc khẽ mỉm cười, nói:

- Cảm ơn, Lữ Nhạc em đây, rất vui khi được gặp anh.

- Rất vui khi được gặp em, chị tên Tần Phương, sau này có cơ hội, đợi lát nữa sẽ qua đây kính rượu mọi người.

Tần Phương cười nói.

Một lát sau, Tần Phương cầm hai chai rượu đỏ vào trong. Đây là loại rượu cô đặc biệt đem tặng, cũng coi như là thể hiện chút thành ý chúc mừng. Lần này Tần Phương mang đến, cũng là rượu đỏ giá trị đến mấy vạn, cũng là rất có thành ý.

Kỳ thực, Tần Phương có thể mở được một nơi như vậy ở Yến Kinh, sau lưng không có thế lực là không thể nào. Những người bình thường cô cũng sẽ không nhiệt tình tiếp đón như vậy, chẳng qua Hàn Đông có chút không giống vậy, dù sao hắn trẻ tuổi như vậy lại rất nổi tiếng trong thể chế, nhưng chỉ có là số ít mà thôi, hơn nữa thân phận của Hàn Đông đặt ở đây, nên cô cũng xem như cố gắng kết giao với Hàn Đông.

Kính rượu xong, Tần Phương dặn dò một tiếng, liền chào tạm biệt rồi đi ra, dù sao gia đình người ta tụ họp, cô đến để thể hiện thành ý của mình một chút là được rồi.

Vừa đi ra ngoài, điện thoại của cô liền vang lên, cô nói:

- Thẩm Dao, có chuyện gì vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.