Hàn Đông nhất thời không ngờ Nghiêm Gia Vân đột nhiên gọi mình tới là vì chuyện gì.
Theo con đường quen thuộc tới phòng làm việc của Nghiêm Gia Vân, tâm trạng của Hàn Đông đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Bất kể là chuyện gì, dù sao Hàn Đông đều dốc sức làm tốt là được.
Đó chẳng phải là điều mà Thủ tướng Nghiêm Gia Vân coi trọng nhất đó sao?
Hàn Đông sở dĩ có được sự ưu ái của Nghiêm Gia Vân, trên mức độ lớn
chính là vì Hàn Đông đều làm rất tốt tất cả những việc mà lãnh đạo giao
cho.
Tuy nói trên quan trường Trung Hoa, có rất nhiều người
chỉ chiếm vị trí mà không chịu làm việc, nhưng những người có thể và tự
nguyện làm việc vẫn là có thể chiếm những địa vị nhất định.
Tới văn phòng của Nghiêm Gia Vân, thái độ của ông ta vô cùng hòa nhã,
kêu nhân viên pha trà cho Hàn Đông, sau đó cùng trò chuyện với Hàn Đông
với vẻ mặt tràn đầy nụ cười ôn hòa, hỏi thăm tình hình công việc dạo này của Hàn Đông, cũng như suy nghĩ của hắn về sự phát triển của cải
cách…Hàn Đông cứ là có hỏi thì có trả lời.
Nhiều vấn
đề, Hàn Đông cũng đều đã nghĩ qua, hơn nữa từ hiện thực hiện tại mà xem, nhiều chuyện cũng chẳng có đáp án tiêu chuẩn.
Bởi vì mở cửa
cải cách vốn dĩ là chuyện ném đá qua sông, không trải qua kiểm nghiệm
thực tế thì rất khó nói con đường như thế nào mới là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ có điều, Hàn Đông có được ưu thế mà người khác khó sánh bằng, cho
nên trên phương diện suy nghĩ một số vấn đề, hắn luôn thể hiện sự sâu
sắc hơn rất nhiều người.
Đương nhiên, trong mắt của Nghiêm
Gia Vân, biểu hiện của Hàn Đông vô cùng ưu tú, có thể làm được việc, hơn nữa vấn đề suy nghĩ trong đầu óc lại cực kỳ sâu sắc, rất nhiều ý tưởng, suy nghĩa vượt qua cả hiện thực, nhưng lại kết hợp chặt chẽ với hiện
thực, có tính đi trước và tính khả thi.
Nghiêm Gia Vân đã chú ý tới Hàn Đông một thời gian dài rồi, trong số những chiến tích Hàn
Đông làm được ở tầng cơ sở lúc trước, có một số chuyện thu hút sự coi
trọng của Nghiêm Gia Vân. Sau này khi Hàn Đông đảm nhiệm chức Chủ nhiệm
phòng Kiểm soát, thái độ cứng rắn đó khiến Nghiêm Gia Vân có một ấn
tượng sâu đậm, từ trên phương diện những chuyện này, Nghiêm Gia Vân cảm
thấy Hàn Đông không chỉ giỏi về làm kinh tế, hơn nữa làm các việc ở các
mảng khác cũng rất giỏi.
Thêm vào đó Hàn Đông có một thời
gian dài luyện tập ở tỉnh Giang Việt, bản lĩnh xử lý công việc cũng có
được những bước tiến nhảy vọt.
Đợi tới Ủy ban Cải cách, trên thân thể Hàn Đông hiện lên một khí chất mà chỉ có những người làm đại sự mới có.
Nhìn thấy Hàn Đông từng bước trưởng thành, Nghiêm Gia Vân tự cho rằng
mình khá hiểu Hàn Đông, cũng rất là coi trọng hắn, gửi gắm ở hắn kỳ vọng rất cao.
Tuy nói Nghiêm Gia Vân là người phát ngôn của hệ
học viện, còn Hàn Đông là người của Hàn hệ, hai người thuộc hai phe khác nhau, nhưng điều này chẳng gây trở ngại gì tới việc Nghiêm Gia Vân tán
thưởng và trọng dụng Hàn Đông.
Từ mặt khác mà nói, đây cũng
là một sách lược của Nghiêm Gia Vân, cho dù ông ta không tán thưởng và
trọng dụng Hàn Đông, thì với năng lực và thế lực phía sau của Hàn Đông,
thì cũng chẳng có gì ngăn cản nổi sự phát triển của hắn.
Mà
sự chủ động của Nghiêm Gia Vân, lại đem lại quyền chủ động rất lớn trên
phương diện mối quan hệ giữa Hàn hệ và hệ học viện, và cũng khiến quá
trình mưu tính quán triệt ý đồ của hệ học viện thuận lợi hơn nhiều.
Nghiêm Gia Vân và Hàn Đông thảo luận rất nhiều vấn đề trên phương diện
công việc, dường như cũng chẳng có một chủ đề rõ ràng nào.
Giống như Nghiêm Gia Vân cho gọi Hàn Đông qua chỉ là để nói chuyện phiếm vậy.
Nhưng Hàn Đông lại chẳng coi nó là cuộc nói chuyện phiếm.
Nghiêm Gia Vân là Thủ tướng, thời gian của ông ta được sắp xếp rất chặt chẽ, làm gì rảnh mà gọi mình tới đây nói mấy chuyện vô bổ chứ.
Khi trả lời các vấn đề của Nghiêm Gia Vân, Hàn Đông đều suy nghĩ thật
nghiêm túc rồi mới trả lời, cố gắng nói ra những thứ hữu dụng.
Không vì chuyện nhỏ mà lơ là cảnh giác, từng giây từng phút đều giữ
được trạng thái tốt nhất khi đối mặt với lãnh đạo, có như vậy mới để lại được ấn tượng tốt đẹp trong mắt lãnh đạo.
Nói chuyện chừng nửa giờ, nhân viên tiến vào nhắc Nghiêm Gia Vân còn một hoạt động gặp gỡ khách nước ngoài.
- Đồng chí Hàn Đông, cố gắng làm việc, làm các việc hiện thực nhiều một chút, luôn vì lợi ích của nhân dân mà suy xét vấn đề, thật sự đặt tâm
mình vào chuyện tạo phúc cho dân…
Khi tạm biệt, Nghiêm Gia Vân dùng những lời nói đầy thành khẩn và thâm ý sâu xa nói với Hàn Đông.
Hàn Đông cáo từ đi ra, trong lòng vô cùng nghi hoặc, nói cả nửa ngày
trời, rốt cuộc là Nghiêm Gia Vân muốn nói gì với mình chứ.
Suy nghĩ hồi lâu, Hàn Đông cũng chẳng hiểu ra làm sao, liền dứt khoát không nghĩ tiếp nữa.
Dù sao vấn đề nghĩ không ra, có tiếp tục nghĩ nữa cũng chẳng có tác dụng gì.
Buổi chiều khi gần tan làm, Hàn Đông nhận được điện thoại của trợ lý
bên cạnh ông nội, kêu Hàn Đông buổi tối tới biệt thự Ngọc Tuyền Sơn ăn
cơm.
Để thuận tiện cho công việc, Hàn Đông thường ăn, ở tại
nhà tứ hợp viện gần Ủy ban Cải cách, cách vài ngày lại đưa Lữ Nhạc, Hàn
Vũ về thăm ông nội.
Bình thường ông nội cũng ít khi chủ động kêu Hàn Đông qua ăn cơm.
Hôm nay cũng không biết là vì nguyên nhân gì.
Hàn Đông tự lái xe đi, bên trong xe phát những bản nhạc nhẹ nhàng, chậm rãi, khiến cho tâm trạng của Hàn Đông từ từ bình tĩnh trở lại.
Đầu tiên là đi đón Lữ Nhạc và Hàn Vũ, sau đó thì tới Ngọc Tuyền Sơn.
Bắt đầu từ năm ngoái, Hàn Vũ bắt đầu đi học ở nhà trẻ của cơ quan Quân
ủy, vốn dĩ Hàn Đông có ý để Hàn Vũ đi nhà trẻ từ mấy năm trước, dù sao
nó vẫn còn nhỏ, đi nhà trẻ có thể cùng các bạn nhỏ khác vui vẻ trưởng
thành, đối với nó cũng là chuyện tốt, chỉ có điều Hàn Vũ đi nhà trẻ một
thời gian, với tính tình của nó, làm thế nào cũng không thể chơi cùng
với các bạn khác, thêm vào đó bầu không khí xung quanh nhà trẻ khiến nó
không thích thú, cả ngày cứ buồn rầu không vui. Tuy nó chẳng nghịch
ngợm, nhưng Hàn Đông đã nhìn ra được, sau đó thông qua nói chuyện, tìm
hiểu, liền quyết định đón nó về.
Nhưng dù có không đi nhà
trẻ, nhưng việc giáo dục Hàn Vũ cũng chẳng vì vậy mà giảm đi, mẹ ruột
của Hàn Đông, bà Dư Ngọc Trân đã đặc biệt mời chuyên gia thiết kế chương trình học hợp lí cho nó, mời giáo viên dạy trẻ giỏi nhất tới nhà dạy
phụ đạo cho nó.
Sở dĩ năm ngoái để Hàn Vũ đi nhà trẻ của quân khu, chủ yếu là vì nó đã năm tuổi rồi, sắp phải đi học tiểu học, nếu
không thích ứng trước một chút, vậy thì không được. Hơn nữa nó lớn một
chút, cũng dễ nói chuyện, cho nên cũng chẳng có vấn đề gì to tát.
Ở nhà trẻ cơ quan Quân ủy, tiểu Hàn Vũ trở thành nhân vật tiêu điểm
giống như mặt trời vậy, tuy những đứa trẻ có thể vào học ở nhà trẻ này,
bối cảnh gia đình đều không đơn giản, bọn chúng từ nhỏ đã tiếp xúc rất
nhiều thứ, được tiếp nhận sự giáo dục và bồi dưỡng tốt nhất, nhưng những đứa trẻ đó trước mặt Hàn Vũ lại có sự chênh lệch không nhỏ.
Tiểu Hàn Vũ mặc dù nhỏ, nhưng lại thể hiện có năng lực tổ chức rất mạnh, trên lớp tổ chức hoạt động gì, nó đều lãnh đạo mọi người giúp cô giáo
bố trí, quả thực giống như đã trở thành vua trong đám nhỏ vậy.
Nhưng khi chủ nhiệm lớp thấy nó ưu tú như vậy, chuẩn bị cho nó làm lớp
trưởng, thì Hàn Vũ lại không chịu làm, cô có hỏi nó tại sao, thì nó nói
không có ý nghĩa.
Chuyện này là do Lữ Nhạc một lần đi đón Hàn Vũ tan học, được nghe cô chủ nhiệm của Hàn Vũ kể lại.
Đối với việc này Hàn Đông chỉ có thể cười khổ, tuổi còn nhỏ biểu hiện
đã trưởng thành như vậy, tương lai lớn thêm chút nữa, chẳng phải càng
giỏi hơn sao.
Đương nhiên trong lòng Hàn Đông vô cùng vui vẻ, con của mình thông minh xuất chúng như vậy, đổi lại là ai thì tự đáy
lòng cũng đều cảm thấy vui vẻ, tự hào.
Thỉnh thoảng nhớ tới Kiều San San và Hàn Nguyệt ở Hồng Kông, trong lòng Hàn Đông lại thấy ảm đảm.
Từ sau chuyện tấm hình lần trước, Kiều San San tuy cũng thường xuyên
gọi điện cho Hàn Đông, nhưng muốn gặp mặt thì chẳng dễ dàng như vậy.
Để giải quyết sự việc lần trước, dưới thao tác của Tần Phương, đã tạo
cho Kiều San San một lý lịch rằng trước đây cô ấy có kết hôn với một
thương nhân họ Hàn ở Hồng Kông, nhưng do không hợp nên đã ly hôn.
Sắp xếp như vậy, chí ít từ bên ngoài, cũng khiến cho Kiều San San và
Hàn Nguyệt có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt Hàn Đông,
người khác cũng không thể kiên quyết lôi Hàn Đông và Hàn Nguyệt đi làm
giám định người thân được.
- Ba ơi, con nhìn thấy em gái rồi.
Hàn Vũ ngồi ở vị trí bên cạnh người lái, nghiêng người nhìn Hàn Đông, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Hàn Đông hơi sửng sốt, hỏi:
- Em gái? Em gái nào cơ?
- Em gái ánh trăng ấy, em ánh trăng rất dễ thương, em ấy nói sau này sẽ tới thăm con đó.
Hàn Vũ tràn đầy khát khao, nói:
- Tới lúc đó con sẽ mời em gái ánh trăng ăn kem. Còn nữa, em gái ánh trăng sẽ hát cho con nghe…
Đang nói bỗng nó ngân nga thành tiếng:
- Tìm nha, tìm nha, tìm được một người bạn tốt…
Hàn Đông mỉm cười, đưa tay xoa đầu Hàn Vũ, đến lúc này Hàn Đông vẫn
chưa biết em gái ánh trăng mà Hàn Vũ nói là ai, xem ra mình làm cha vẫn
chưa tròn bổn phận đây.
Lữ Nhạc ngồi phía sau hé miệng khẽ cười, nói:
- Là Hàn Nguyệt, tiểu Vũ và con bé nói chuyện qua video rất là vui vẻ…
Cả người Hàn Đông bỗng cứng đờ, đây là chuyện gì vậy, sao bản thân mình chẳng biết gì cả.
Mà Hàn Vũ và Hàn Nguyệt có thể nói chuyện qua video, như vậy Lữ Nhạc và Kiều San San nhất định đã có quan hệ trò chuyện từ trước.
Chuyện này phát sinh từ khi nào, sao bản thân mình chẳng biết chút gì vậy.
Bất kể là Lữ Nhạc hay Kiều San San, đều không để lộ chuyện này cho mình biết, nếu không phải là Hàn Vũ nói ra, Hàn Đông cũng không biết tới khi nào hắn mới biết được nữa.
- Năm kia trong lúc anh đi điều
tra tỉnh Tây Xuyên, em và chị San San có nói chuyện mấy lần, cũng là
trong màn hình nhìn thấy Hàn Nguyệt, con bé rất nhẹ nhàng, đáng yêu, cái miệng bé nhỏ ngọt ngào…
Khóe môi Lữ Nhạc khẽ mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng.
- Hai người…
Hàn Đông muốn nói rồi lại thôi, lúc này hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.
Trong lòng có rất nhiều vấn đề, nhưng lại chẳng biết nên hỏi từ đâu.
- Em cảm thấy chị San San khá vất vả, mình chị ấy ở bên ngoài, cũng
chưa quen cuộc sống ở đó, lại còn đem theo Hàn Nguyệt nữa.
- Đúng vậy…
Hàn Đông thuận miệng trả lời một câu, trong lòng cũng liền kinh sợ, lập tức ngừng lời đang nói lại.
- Nếu có thời gian, em sẽ đưa Hàn Vũ đi Hồng Kông gặp chị San San, cũng là để Hàn Vũ và Hàn Nguyệt gặp nhau, hai đứa nhỏ này cũng rất có duyên
với nhau đó.
Lữ Nhạc điềm đạm, nói.
Hàn Đông nhất thời có chút đau đầu, không biết Lữ Nhạc và Kiều San San đang làm cái gì.
Nhưng trong lòng Hàn Đông quyết định, tối nay sẽ tìm cơ hội hỏi Kiều San San rốt cuộc là chuyện gì.
Lữ Nhạc nói tiếp:
- Kỳ thực em thấy chị San San nếu có thời gian cũng có thể quay về đây.
- Ừ, em nói cũng đúng…
Hàn Đông bình thản nói, nhưng không đoán được Lữ Nhạc rốt cuộc muốn làm gì.