Người Cầm Quyền

Chương 355: Chương 355: Đối thủ bắt tay với nhau




Cho dù Đàm Ngưng Hào trong lòng không đồng ý nhưng là đề nghị của Bùi Bảo Thuận nên đã xem cuộc điều tra Hàn Đông và huyện Vinh Quang là quyết định của các ủy viên thành ủy trong hội nghị thường vụ thì quyết định này không phải là điều mà Đàm Ngưng Hào hi vọng, nhưng là quyết định tập thể của hội nghị thường vụ vậy Bùi Bảo Thuận cứ theo quyết định mà điều tra, đương nhiên phải báo cáo tình hình với mọi người.

- Vậy không cần thiết phải mở hội nghị thường vụ thông báo, anh báo cáo với các ủy viên tình hình là được rồi.

Đàm Ngưng Hào nói một cách bất đắc dĩ.

Nhìn thần sắc của anh không tốt Bùi Bảo Thuận cười thầm, những điều này đều là anh tự tìm đến, nếu không phải là anh đối phó với Hàn Đông, mình cũng không thể đối xử với anh ta như vậy.

Về tới văn phòng Bùi Bảo Thuận suy nghĩ một chút, liền lấy điện thoại gọi tới văn phòng chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh Uông Kỳ Tài, nghe thấy tiếng tu tu trên mặt anh lộ ngay vẻ kính cẩn.

- Xin chào, ai vậy?

Trong điện thoại truyền lại giọng nói nghiêm túc của Uông Kỳ Tài.

Bùi Bảo Thuận hai tay cầm điện thoại, hơi khom lưng, kính cẩn nói:

- Chào chủ nhiệm Uông, tôi là tiểu Bùi của thành phố Vinh Châu.

Cho dù tuổi của Bùi Bảo Thuận cũng chỉ nhỏ hơn Uông Kỳ Tài mấy tuổi nhưng trước chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh anh tự xưng mình là tiểu Bùi, biểu thị vô cùng kính trọng.

Uông Kỳ Tài nói:

- Bảo Thuận à, cậu có việc gì không?

- Chủ nhiệm Uông, có một việc tôi thấy nên báo cáo với anh.

Nói rồi anh liền báo cáo lại việc Đàm Ngưng Hào kiên quyết điều tra Hàn Đông.

Từ sự việc lần trước, Bùi Bảo Thuận đã thấy Uông Kỳ Tài có thái độ đối với Hàn Đông không tồi, vì thế anh cảm thấy nên kịp thời báo cáo với Uông Kỳ Tài.

Nghe báo cáo của Bùi Bảo Thuận Uông Kỳ Tài nói:

- Ừm, việc này tôi đã biết rồi, Bảo Thuận làm tốt đấy.

Tắt điện thoại trong lòng Bùi Bảo Thuận thấy rất vui, cho dù Uông Kỳ Tài không nói gì nhưng ý của anh Bùi Bảo Thuận có thể thấy anh hài lòng, cũng là mình đoán đúng.

Nghĩ tới đây trong lòng Bùi Bảo Thuận rất hưng phấn, vì anh cảm thấy chỉ cần mình không ngừng thông báo việc quan trọng của Hàn Đông thì nhất định có thể làm cho mối quan hệ với Uông Kỳ Tài ngày càng bền vững, điều này đối với sự phát triển sau này của anh rất có lợi.

Tiếp đó, Bùi Bảo Thuận theo yêu cầu của Đàm Ngưng Hào sẽ báo cáo tình hình điều tra của Hàn Đông và huyện Vinh Quang cho các ủy viên thành ủy. Đương nhiên rồi, khi thông báo anh đặc biệt nhắc tới yêu cầu của Đàm Ngưng Hào.

Khi Đàm Ngưng Hào nghe thấy tin này trong lòng càng buồn bực hơn, nghĩ Bùi Bảo Thuận này xem ra là muốn phải đối phó với mình, mà nguyên nhân trong đó là chỉ vì tên tiểu tử Hàn Đông.

- Cũng chỉ là trưởng ban tổ chức cán bộ thôi, có gì hay chứ?

Đàm Ngưng Hào nghĩ thầm tức giận, anh quyết định cuối tuần lại đi Thục đô một chuyến, tăng cường thêm mối quan hệ với lãnh đạo, tốt nhất là có thể để ủy viên thành phố Vinh Châu điều chỉnh được một hai thứ, để mấy người Chu Khải Kiệt liên minh làm loạn, vậy mình tương lai sẽ dần dần thu nhận bọn họ.

- Bí thư Hàn, lần này sau khi thành ủy điều tra không thấy nói gì, mọi người làm sao mà yên tâm làm việc được?

Thẩm Tòng Phi ngồi trước mặt Hàn Đông, tức giận nói.

Hàn Đông cười:

- Kỳ thực cũng không có gì, chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Bùi không phải đã kết luận tại hiện trường rồi sao? Chúng ta cũng không cần phải suy nghĩ về việc này nữa. Bây giờ chủ yếu là làm tốt các công việc của chúng ta là được rồi.

Thẩm Tòng Phi gật đầu:

- Tôi chỉ cảm thấy bí thư Đàm làm như vậy rõ ràng là muốn đâm vào huyện Vinh Quang chúng ta, dưới sự lãnh đạo của bí thư Hàn các công việc của huyện Vinh Quang đã thu được tiến bộ lớn như vậy nếu vì lý do thành ủy mà ngăn cản sự phát triển của huyện Vinh Quang, điều này làm mọi người thực sự đau lòng.

Hàn Đông hiểu trong lòng Thẩm Tòng Phi có chút lo lắng, mặt khác anh cũng thông qua đây biểu lộ thái độ của anh, cười nói:

- Chủ tịch Thẩm cũng không phải quá lo lắng, lần này không phải đã điều tra rõ ràng rồi sao, chúng ta phải tin thành ủy, cũng là vì muốn huyện Vinh Quang phát triển tốt hơn.

Thẩm Tòng Phi cười nói:

- Cũng đúng, có sự lãnh đạo của bí thư Hàn, sự phát triển nhanh chóng của huyện Vinh Quang sẽ chỉ trong nay mai, điều này tôi cũng hao tâm, bí thư Hàn trưa ngày kia anh có rảnh không, vợ tôi làm ít thức ăn mời anh qua ăn trưa.

Hàn Đông nói:

- Thức ăn chị dâu làm tôi rất muốn ăn nhưng rôi đã có hẹn rồi, chủ nhật phải đi Thục Đô.

- Như vậy đi, vậy đợi bí thư Hàn trở về rồi chúng ta cùng uống mấy chén.

Thẩm Tòng Phi nói, anh cũng biết quan hệ giữa Hàn Đông và Kiều San San, vì thế cũng biết Hàn Đông không phải có ý muốn từ chối.

Hàn Đông cười:

- Được, đợi tôi về cùng thưởng thức thức ăn của chị dâu làm.

Thẩm Tòng Phi đứng lên:

- Vậy bí thư Hàn, tôi không làm phiền anh làm việc nữa.

Anh vô cùng lo lắng đối với thế cục bây giờ, anh không phải lo vì Hàn Đông mà là vì công việc sau này của mình, bây giờ bí thư thành ủy mới nhậm chức liền theo dõi gắt gao huyện Vinh Quang. Đây không phải là một việc tốt, những người ủng hộ Hàn Đông trong thành ủy Vinh Châu không ít nhưng mình lại không có người ủng hộ, mọi người toàn lực ủng hộ Hàn Đông, vì Hàn Đông có tài, có tiềm năng, còn mình thì sao, chỉ là dựa vào Hàn Đông mới có quan hệ với phó bí thư Chu Khải Kiệt, đợi đến ngày Hàn Đông rời khỏi huyện Vinh Quang thì mình có thể nhận chức bí thư huyện ủy không chính là một vấn đề, cứ cho là mình miễn cưỡng có thể nhận chức bí thư huyện, vậy trong công việc sau này cũng không ngừng có phiền phức.

Nhưng bây giờ việc đến nước này Thẩm Tòng Phi có lo lắng cũng không giải quyết được gì.

Điều duy nhất y có thể làm chính là cố gắng quan hệ tốt với Hàn Đông, chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm những ngày tháng sau này của anh có thêm sự trợ giúp. Đồng thời, thông qua Hàn Đông anh cũng có thể không ngừng tạo quan hệ tốt với Chu Khải Kiệt, như vậy sau khi Hàn Đông đi những ngày tháng của anh ở huyện Vinh Quang cũng tốt hơn một chút.

Hàn Đông mặc dù cũng biết tình hình hiện tại của huyện Vinh Quang, mình ở đây vẫn tốt hơn chút, nếu có một ngày mình rời khỏi huyện Vinh Quang vậy dưới sự khống chế của thành ủy Đàm Ngưng Hào, đám người Dương Lâm Sâm thì những ngày tháng của Thẩm Tòng Phi chắc không tốt như vậy.

Đương nhiên Hàn Đông cũng không nghĩ nhiều, dù sao con đường mỗi người đều tự mình phải đi, trên thực tế Hàn Đông đã cho Thẩm Tòng Phi một cơ sở tốt, một là người của huyện Vinh Quang về cơ bản có thể dựa được, hai là thành ủy lại có Chu Khải Kiệt giúp đỡ, vì thế Thẩm Tòng Phi không cần quá lo lắng, sau này còn có thể yên tâm làm ở huyện Vinh Quang.

- Haiz, thời gian trôi thật nhanh, trong nháy mắt đã hết giờ làm.

Hàn Đông cảm thán nói.

Thu dọn đồ trên bàn, Hàn Đông đứng lên đi ra ngoài, lúc này điện thoại trong túi vang lên, Hàn Đông lấy ra xem là số của văn phòng Triệu Nhạc, trong lòng có chút nghi hoặc, nghĩ Triệu Nhạc gọi điện cho mình lúc này có việc gì.

- Chào trưởng ban Triệu, anh có chỉ thị gì?

Hàn Đông khách khí nói.

- Hàn Đông à, bây giờ công việc thế nào?

Triệu Đông hỏi.

Trong lòng Hàn Đông nghi ngờ, cười nói:

- Đều vẫn tốt, các công việc vẫn đều từng bước tiến hành.

Triệu Nhạc nói:

- Ừm, vậy thì tốt nhưng tôi nghe nói Đàm Ngưng Hào hình như không hài lòng với cậu.

Hàn Đông ngạc nhiên, không ngờ sự việc lại truyền tới Thục Đô nhanh như thế, nếu Triệu Nhạc biết rồi, thì chắc những lãnh đạo tỉnh khác cũng biết việc này rồi.

Hàn Đông cũng không có gì để giấu, liền kể lại sự việc.

Nghe thấy lời kể lại của Hàn Đông Triệu Nhạc nói:

- Hóa ra là như vậy, tôi biết rồi, cậu không sao là được, còn về những cái khác không cần lo lắng, cây ngay không sợ chết đứng.

Tắt điện thoại, Hàn Đông cười một cách khổ sở, xem ra tất cả những gì xảy ra với mình ở Vinh Châu đều được chú ý.

Chủ nhật Hàn Đông liền tự lái xe đến Thục Đô, trước đó Hàn Đông và Kiều San San đã hẹn nhau rồi, hôm nay gặp nhau ở Thục đô.

Đã gần một tháng không gặp nhau rồi, trong lòng Hàn Đông rất nhớ Kiều San San.

Lần này Hàn Đông không gọi Lữ Nam Phương, cũng không gọi mấy người Chu Chính tới mà chuyên tâm cùng Kiều San San hai người như đôi nam nữ yêu nhau đắm say, tay trong tay, đi giữa đám đông, đi dạo shopping.

Đối với con gái đi shopping mãi mãi là việc không biết mệt mỏi, huống hồ lại có người yêu đi cùng, Kiều San San càng vui, miệng hát líu lo, thử hết bộ này đến bộ khác mà không biết mệt.

Nhìn thấy dáng vẻ vui thích của Kiều San San, Hàn Đông cũng rất vui.

- Ha ha, thật vui quá.

Kiều San San vui vẻ nói, mặc dù đi bộ nửa ngày cô cũng không mua được gì nhưng không quan trọng, quan trọng là họ rất vui.

Hàn Đông cười:

- Cũng muộn rồi chúng ta đi ăn cơm đi.

Kiều San San cười quyến rũ nói:

- Anh gọi điện thoại cho Chu Chính đi, xem họ có rảnh không, nếu tới Thục đô cùng họ đi ăn mới thích.

Hàn Đông gật đầu, Kiều San San đúng là người thân thiện biết ý, Hàn Đông lấy điện thoại ra gọi cho Chu Chính, rất nhanh Chu Chính bắt máy, anh cười ha ha:

- Anh Đông, anh đang ở Thục đô?

- Ừ, cậu có việc gì không, nếu không hai người cùng tới ăn tối đi.

Hàn Đông cười.

- Được, anh Đông anh cứ ở đó chúng tôi tới ngay.

Chu Chính đương nhiên đồng ý luôn, mặc dù quan hệ của anh và Hàn Đông rất tốt nhưng cũng phải thường xuyên giao lưu mới có thể làm cho mối quan hệ tốt hơn.

Chu Chính rất nhanh dẫn bạn gái Viên Thanh Yến tới chỗ Hàn Đông nói, sau đó 4 người tới gần đường Xuân Hi ăn lẩu một vị, nhà hàng lẩu ở Thục đô không ít nhưng lẩu 1 vị là một trong những nhà hàng xa hoa nhất, vì thế làm ăn cũng tốt nhất.

“Hử, họ làm thế nào mà đi chung với nhau.”

Vừa bước vào trong nhà hàng, nhìn thấy người đang đứng trước mặt nói chuyện Hàn Đông không khỏi sửng sốt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.