Trong thời gian này, Hàn Đông luôn đợi tin tức của tỉnh, nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Trong lòng hắn rất nghi ngờ, không biết rốt cuộc sau
khi Nguyên Hằng Kiện cầm tờ khẩu cung của Tiền Hân Hoa đi làm gì nữa.
Xem ra bây giờ, Nguyên Hằng Kiện quả nhiên vẫn đang đưa ra một quân cờ
lớn, lần này đề bạt Chu Khải Kiệt lên làm Chủ tịch thành phố Đạt An,
cũng coi như là một sự giao phó khá tốt cho Hàn Đông.
Chu Khải Kiệt có quan hệ với Hàn Đông, trong tỉnh những lãnh đạo kia
đương nhiên là để mắt đến rồi, còn lần này Nguyên Hằng Kiện đề bạt anh
ta lên vị trí Chủ tịch thành phố, đương nhiên là vì Hàn Đông, phải biết
Chu Khải Kiệt tuy là Phó giám đốc sở có đủ tư cách, trước đây ở thành
phố Vinh Châu đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ trong vài năm,
sau đó dưới sự giúp đỡ của Hàn Đông đã đảm nhiệm chức Phó bí thư, nhưng
nếu muốn nhanh chóng nhảy vào thành phố Đạt An đứng thứ ba toàn tỉnh làm Chủ tịch thành phố, trong những tình huống bình thường về cơ bản là
không thể nào.
Hàn Đông biết vị trí Chủ tịch thành phố
Đạt An này, cho dù có để trống, cũng không biết có bao nhiêu người muốn
giành lấy, Chu Khải Kiệt dựa vào tình huống bình thường vốn không có bất kì cơ hội nào, đối với sự bàn giao này của Nguyên Hằng Kiện, Hàn Đông
cũng khá hài lòng.
Kỳ thực, cho dù anh ta cầm lời khai
của Tiền Hân Hoa đi tìm Yến Sơn Cao hay Lý Trọng Hỉ, cũng không thể làm
gì họ, nhiều nhất chỉ có thể kêu họ quản giáo Vương Quân và Lý Bằng Phi. Đương nhiên, nếu Hàn Đông thật sự muốn nâng đỡ Chu Khải Kiệt, muốn đề
bạt anh ta lên làm giám đốc sở, thì cũng không phải là chuyện khó gì.
Lã Tuấn Khải gọi điện thoại đến, chắc là ý của Nguyên Hằng Kiện, nếu
không chuyện vẫn chưa được định, Lã Tuấn Khải sẽ không nói lung tung.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông lộ vẻ tươi cười. Vương Quân và Lý Bằng Phi gây
sự như vậy, trong tay mình có được vị trí Chủ tịch thành phố của cấp
giám đốc sở thực quyền, đó cũng là kết quả khá tốt.
Hàn Đông cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi cho Chu Khải Kiệt.
Lúc này, thành phố Vinh Châu đang mở cuộc họp hội ý Bí thư, Bí thư
Thành ủy Đàm Ngưng Hào đang nói chuyện. Lúc này điện thoại của Chu Khải
Kiệt vang lên, âm thanh rất đột ngột, nhanh chóng khiến cho anh ta bị
đứt mạch. Đàm Ngưng Hào không khỏi nhíu mày. Chu Khải Kiệt đứng lên nói:
- Tôi nghe điện thoại đã.
Máy điện thoại này là số riêng của anh ta, người biết không nhiều lắm,
những người biết mà gọi vào số điện thoại này cho anh ta chắc chắn là có chuyện gì quan trọng.
Anh ta vừa đi ra ngoài, vừa kiểm tra số điện thoại gọi đến, đó là cuộc gọi từ văn phòng của Hàn Đông.
Hơi sửng sốt, lập tức nhận rồi nói:
- Chào Bí thư Hàn.
Hàn Đông khẽ mĩm cười nói:
- Anh Chu, đang bận gì sao?
Chu Khải Kiệt nói:
- Cũng không bận gì đâu, đang mở cuộc họp hội ý Bí thư, chuẩn bị điều chỉnh nhân sự.
Hàn Đông nói:
- Vậy tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Anh Chu, trong tỉnh sắp tới cũng sẽ điều chỉnh nhân sự, anh chắc là phải hành động một chút.
Chu Khải Kiệt lập tức hỏi:
- Hàn Đông anh đã biết tin rồi à, trong tỉnh sắp xếp tôi thế nào?
Hàn Đông nghe thấy trong lời nói của Chu Khải Kiệt có chút lo lắng, không khỏi mỉm cười nói:
- Anh Chu, chúc mừng anh, sắp được tiếp quản thành phố Đạt An rồi, sau này sân khấu càng lớn rồi.
- Chủ tịch thành phố Đạt An...
Chu Khải Kiệt cho rằng bản thân nghe nhầm, thành phố Đạt An nằm ở phía
Đông Bắc tỉnh Tây Xuyên, thực lực kinh tế đứng thứ ba toàn tỉnh, chỉ sau thành phố Thục Đô và Phù Thành, bản thân được cử đến đó làm Chủ tịch
thành phố, bước này bước rất chắc chắn
Đương nhiên, Chu Khải Kiệt biết, bản thân sở dĩ có được sự đề bạt bất ngờ như vậy, chắc
chắn là có liên quan đến Hàn Đông. Trong lòng anh ta rất cảm kích, nghĩ
lại theo Hàn Đông cũng chưa được bao lâu, bây giờ đã hoàn thành bước
nhảy thứ hai, hơn nữa còn trở thành Chủ tịch thành phố của thành phố
quan trọng tỉnh Tây Xuyên, tiền đồ sau này cũng nhanh chóng được mở rộng ra rất nhiều. Chỉ cần bản thân làm tốt ở thành phố Đạt An, trong tỉnh
có Hàn Đông đứng phía sau giúp đỡ, vậy thì đến tiếp nhận Bí thư Thành
ủy, sau đó tính khả năng được đi tiếp vẫn rất lớn.
- Những lời nói dư thừa, tôi không nói nữa.
Chu Khải Kiệt nói:
- Cuối tuần tôi xuống thành phố Tân Châu tìm anh uống rượu nhé.
Hàn Đông khẽ mĩm cười nói:
- Không sao đâu, sau này cơ hội để uống cùng nhau còn rất nhiều.
Tắt điện thoại, Hàn Đông nghĩ đến một vấn đề, đó chính là sau khi Chu
Khải Kiệt rời khỏi thành phố Vinh Châu, cũng không biết là ai sẽ tiếp
nhận vị trí Phó bí thư. Từ khi Hàn Đông rời khỏi thành phố Vinh Châu,
những ủy viên thường vụ vốn gắn bó bên cạnh hắn đều nghe theo Chu Khải
Kiệt. Bây giờ Chu Khải Kiệt vừa đi, hơn nữa Bùi Bảo Thuận có khả năng đề bạt lên làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, như vậy những người còn lại
cho dù là rắn mất đầu, tương lai cũng có thể tự bảo vệ cho mình được.
Nếu muốn chống lại Đàm Ngưng Hào giống như trước đây, về cơ bản là không có khả năng.
Thở dài một hơi, Hàn Đông lẩm bẩm:
- Tình hình của thành phố Vinh Châu, cũng không đến lượt mình quản, mọi người đều có con đường đi của mình, mình cũng không thể luôn quan sát
được, là rồng hay là giun, cứ thử rồi sẽ biết.
Ở thành
phố Vinh Châu, Hàn Đông vẫn có không ít bạn cũ. Những người này chắc
chắn sẽ bị chèn ép bởi Đàm Ngưng Hào và Dương Lâm Sâm, song điều này đối với họ mà nói, cũng là một sự rèn luyện không tồi, có thể vượt qua
được, đương nhiên sẽ có ích cho sau này.
Nhận xong cuộc điện thoại của Hàn Đông, Chu Khải Kiệt quay về văn phòng của Bí thư Thành ủy Đàm Ngưng Hào lần nữa.
Đàm Ngưng Hào nhìn y một cái, thản nhiên nói:
- Sau này mở cuộc họp, không có chuyện gì quan trọng thì đều phải tắt điện thoại đi.
Chu Khải Kiệt thản nhiên cười, không để ý đến Đàm Ngưng Hào, cầm lấy
chén trà rồi uống. Trong ánh mắt khinh thường này, khiến cho Đàm Ngưng
Hào cảm thấy không thoải mái trong lòng, đồng thời cũng khiến cho trong
lòng anh ta có sự cảnh giác, dù sao Chu Khải Kiệt cũng đã khiêm tốn một
thời gian rồi, lần này đột nhiên thay đổi thái độ, lẽ nào lại có ý đồ gì đó.
Lần này thành phố Vinh Châu chuẩn bị điều chỉnh
mấy vị trí quan trọng, Đàm Ngưng Hào chuẩn bị họp hội ý bí thư trước rồi mới mở hội nghị thường vụ. Tuy trải qua nhiều hoạt động, thực lực của
phía Chu Khải Kiệt yếu đi rất nhiều so với lúc bắt đầu, nhưng cũng không thể xem thường. Điều quan trọng hơn là, bây giờ thành phố Vinh Châu gần như đã tạo thành cục diện vạc ba chân, nếu như Chu Khải Kiệt và Dương
Lâm Sâm liên thủ với nhau, chuyện này không dễ làm rồi.
Quả nhiên, dự đoán của Đàm Ngưng Hào đã thành sự thực, lúc chính thức
thảo luận nhân sự, người mà Chu Khải Kiệt đưa ra chính là người của phía Dương Lâm Sâm. Nghe đến ứng cử viên này, trong lòng Đàm Ngưng Hào lạnh
buốt, còn Dương Lâm Sâm ngây người ra, trong mắt xuất hiện một tia sáng.
Ngày bốn tháng hai, tỉnh Tây Xuyên mở cuộc họp hội nghị thường vụ, cuộc họp đã thông qua một loạt sự bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự để đưa ra
quyết định.
Ủy viên thường vụ thành phố Vinh Châu, Phó
bí thư Chu Khải Kiệt được bổ nhiệm làm ủy viên thường vụ thành ủy, Phó
bí thư thành phố Đạt An, đề cử Phó Chủ tịch thành phố, Quyền Chủ tịch
thành phố.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Ủy viên thường vụ thành phố Vinh Châu Bùi Bảo Thuận được bổ nhiệm làm Phó chủ nhiệm Ủy
ban Kỷ luật tỉnh, mặc dù chỉ là đứng hạng cuối, nhưng cũng là cán bộ cấp Giám đốc sở rồi.
Ngoài ra, Bí thư Đảng ủy Công an, ủy viên thường vụ thành phố Phù Thành Kiều Hiếu Nghĩa cũng được bổ nhiệm
làmủy viên thường vụ Thành ủy, Phó bí thư trở thành nhân vật đứng thứ ba thành phố Phù Thành. Điều này đối với cán bộ đi lên từ Đảng ủy Công an
Kiều Hiếu Nghĩa mà nói, là một tiến bộ không nhỏ.
Mặt khác, văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Phó trưởng ban thư ký Hồng Tiến Phong, cũng được đưa lên làm cán bộ cấp Giám đốc sở.
Những người này, đều là những người có quan hệ mật thiết với Hàn Đông,
từng người đều có tiến bộ không nhỏ. Ngoại trừ Kiều Hiếu Nghĩa ra, những người khác đều trở thành cán bộ cấp Giám đốc sở, lần này, làm cho thế
lực xung quanh Hàn Đông càng tăng lên không ít.
Mặt khác lần này Tỉnh ủy còn điều chỉnh không ít cán bộ, tuy nhiên những người này đều không có quan hệ nhiều với Hàn Đông.
Lúc Hàn Đông biết được tin tức này, cũng rất kinh ngạc, không ngờ hành
động của tỉnh lớn như vậy. Vốn Hàn Đông còn cho rằng Nguyên Hằng Kiện
chỉ đề bạt Chu Khải Kiệt làm giám đốc sở, là đã bàn giao xong cho mình
rồi. Bây giờ không ngờ còn kéo theo cả Kiều Hiếu Nghĩa, Hồng Tiến Phong
đều được lên, điều này nằm ngoài sự kiến của Hàn Đông.
Lúc Hàn Đông kinh ngạc, điện thoại của hắn vang lên. Mở ra xem, là ủy
viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Triệu Nhạc gọi đến.
Hàn Đông nhanh chóng mở ra nghe, nói:
- Chào trưởng ban Triệu.
Triệu Nhạc nói:
- Hàn Đông à, quyết định của Tỉnh ủy anh đã biết rồi chứ.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đúng vậy, không ngờ hành động của tỉnh lại lớn như vậy.
Triệu Nhạc nói:
- Việc điều chỉnh nhân sự lần này của tỉnh đã tốn không ít thời gian,
cũng coi như là cuộc điều chỉnh bình thường. Năm sau là đại hội lần thứ
15 rồi, các tỉnh có hành động trước cũng là rất bình thường.
Hàn Đông hiểu rằng, hóa ra Nguyên Hằng Kiện quả thực đã đi một nước cờ
rất lớn. Lần này xung đột giữa mình và Vương Quân, Lý Bằng Phi, chỉ là
khiến cho nước cờ của anh ta có tác dụng hơn mà thôi. Trên thực tế Hàn
Đông cũng hiểu, chỉ dựa vào lời khai, cũng không thể khiến cho Nguyên
Hằng Kiện có tác dụng lớn như vậy, chỉ có điều một phương diện hướng vào người phơi bày mối quan hệ giữa anh ta và thế lực nhà họ Hàn. Điều này
cũng coi như là Nguyên Hằng Kiện dùng cách mượn lực đẩy lực mà thôi.
Tuy nhiên, bất luận Nguyên Hằng Kiện dùng cách mượn lực đẩy lực hay là
cái gì đi nữa, nhưng đối với thế lực của nhà họ Hàn ở tỉnh Tây Xuyên mà
nói, cũng là kết quả tốt, đặc biệt là đối với Hàn Đông, nhanh chóng có
được vài dòng chính khá tốt.
Triệu Nhạc nói:
-
Sau lần điều chỉnh này, sáu tháng cuối năm Tỉnh ủy mới có hành động lớn
hơn, Hàn Đông anh có thể nghiêm túc làm chút chuyện trong khoảng thời
gian này rồi.
Hàn Đông nói:
- Tôi sẽ nghiêm túc làm việc
Đặt điện thoại xuống chưa lâu, điện thoại của Hàn Đông lại vang lên.
Lần này là của Hồng Tiến Phong gọi đến, Hàn Đông nói:
- Trưởng ban thư ký, chúc mừng anh nhé.
Hồng Tiến Phong cười nói:
- Cùng chung vui nào, có thời gian thì đến Thục Đô chơi, cùng nhau uống vài ly.
Hàn Đông nói:
- Nhất định, đến lúc đó chúng ta đến Thục Đô chúc mừng Trưởng ban thư ký
Hồng Tiến Phong cũng không nói nhiều, nhanh chóng tắt điện thoại.
Không lâu sau, Hàn Đông lại nhận được cuộc gọi của Bùi Bảo Thuận. Bây
giờ Bùi Bảo Thuận cuối cùng biết được ý trong cuộc điện thoại lần này
của Hàn Đông, trong lòng đương nhiên đầy sự cảm kích với Hàn Đông, nói
một loạt lời cảm ơn, nói khi khác nhất định mời Hàn Đông ăn cơm.
Tắt điện thoại của Bùi Bảo Thuận, Hàn Đông vừa uống một hớp nước, điện
thoại lại vang lên. Mở ra xem, lại là điện thoại của Kiều Hiếu Nghĩa gọi đến.
Hàn đông cười khổ, nhìn thấy số điện thoại của Kiều Hiếu Nghĩa, Hàn Đông liền nhớ đến Kiều San San.