Người Cầm Quyền

Chương 453: Chương 453: Được xác định. (1-4)




Người trong quan trường, ngoại trừ bản thân phải có năng lực nhất định, có được mạng lưới quan hệ rộng lớn, thì còn cần phải có thêm một yếu tốt vô cùng quan trọng nữa, chính là vận khí. Giống như rất nhiều người, mặc dù công tác làm rất tốt, bên dưới cơ sở cũng có người ủng hộ, thế nhưng nếu như không có vị trí thịch hợp nào, thì cũng không thể thăng tiến dễ dàng được. Trên thực tế, trong thể chế, có được vị trí tương ứng là điều rất quan trọng, bởi vì chỉ có có được vị trí, thì mới có thể có cơ hội hoạt động. Mà một vị trí sau khi trống ra, thì những người có đủ tư cách để ngồi vào đó cũng không ít, bởi vậy, để có thể chiếm được thì không chỉ nhờ vào năng lực không, mà còn phải nhờ vào mạng lưới quan hệ nữa.

Hiện tại, ở Thành phố Tân Châu đang trống ra một vị trí Ủy viên thường vụ Thành ủy, đây là một vị trí mà rất nhiều người đỏ mắt trông vào.

Ở Thành phố Tân Châu có rất nhiều cán bộ cấp Phó Giám đốc sở, cùng với một số cán bộ lão thành cấp Cục trưởng, trên có bản đều có cơ hội ngồi vào cái vị trí Ủy viên thường vụ này. Giống như hiện tại, không khí yên tĩnh của Thành phố Tân Châu lúc này cũng đã bắt đầu dấy lên những cơn sóng lăn tăn, những ai có đủ tư cách cũng đều có chút động tâm, bắt đầu hỏi thăm, lien lạc, quan hệ khắp nơi.

Hàn Đông ngồi trong phòng làm việc, một chút gấp gáp cũng không có, vị trí Ủy viên thường vụ trống ra lần này, Hàn Đông đã có sắp xếp hết rồi, là để dành cho Hoàng Văn Vận. Hơn nữa, trước đó, Hàn Đông cũng đã liên hệ với Triệu Nhạc, đồng thời biểu lộ ý tứ của mình với Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện và Nguyên Hằng Kiện cũng tỏ ý ủng hộ công tác của Hàn Đông, bởi vậy, Hàn Đông tin tưởng, vị trí Ủy viên thường vụ lần này sẽ giống như những gì hắn đã sắp xếp.

Tuy nhiên, hiện tại, cái mà Hàn Đông đang phải suy nghĩ chính là sau khi Hoàng Văn Vận đến đây rồi thì sắp xếp cho ông ta vào vị trí nào mới thích hợp đây. Dù sao, hiện tại, ở Ủy ban nhân dân Thành phố, kể cả hắn thì đã có ba Ủy viên thường vụ rồi. Hoàng Văn Vận thân là Phó Chủ tịch thành phố, nếu như muốn lên làm Ủy viên thường vụ thành ủy mà lại không thể ngồi lên cái ghế Phó Chủ tịch thành phố nữa, thì nhất định phải tìm một vị trí thích hợp mới được.

Hiện tại, trong số những Ủy viên thường vụ ở Thành ủy, ngoại trừ Hàn Đông là Ủy viên thường vụ thành ủy kiêm Phó Chủ tịch thành phố, những Ủy viên thường vụ khác bao gồm Bí thư thành ủy Hề Hiểu Kiến, Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường, Phó bí thư Ngụy Du Vĩ, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Khâu Thụy, Phó bí thư, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lưu Khang Lương, Phó bí thư, Bí thư đảng ủy công an Trần Phúc Xương, Trưởng ban tổ chức cán bộ Mã Pháp Sinh, Trưởng ban tuyên giáo Trịnh Thị Vĩ, Phó bí thư, chủ tịch mặt trận tổ quốc Ngụy Chính Minh, Chính ủy phân khu quân đội Hàn Quốc Bình, Trưởng ban thư ký thành ủy Hầu Hoa Đông. Những người này đều nắm giữ hầu hết các ban ngành quan trọng của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, trong khoảng thời gian ngắn không thể tìm được vị trí thích hợp ào cho Hoàng Văn Vận cả. Dù sao, cho dù là Hoàng Văn Vận muốn lên chức Ủy viên thường vụ thành ủy, lại không thể kiêm nhiệm làm Phó Chủ tịch thành phố, thế nhưng ông ta cũng không thể nào chỉ nắm giữ chưc Ủy viên thường vụ thành ủy không mà thôi, nhất định còn phải được phân công quản lý một bộ phận gì đó nữa mới được.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Đông vẫn không nghĩ ra một vị trí thích hợp nào cả, do vậy không khỏi có chút buồn bưc. Hiện tại chỗ trống đã có rồi, thế nhưng lại vẫn chưa có sự sắp xếp hợp lý nào cho Hoàng Văn Vận cả.

Điện thoại vang lên, kéo Hàn Đông tỉnh lại từ trong suy nghĩ, nhìn lại thì là do Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường gọi tới.

- Chủ tịch thành phố Hàn, cậu có rảnh không, sang bên này ngồi một chút.

Hạ Kim Cường giọng điệu vô cùng thân thiết nói.

Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:

- Được. Tôi sẽ qua ngay đây.

Hắn đương nhiên biết được, lần này Hạ Kim Cường gọi điện tới phỏng chừng cũng là vì cái vị trí Ủy viên thường vụ trống kia thôi, thế nhưng qua đó nghe xem ông ta nói thế nào cũng không sao. Vừa rồi để đối phó Ngô Cần, Hàn Đông đã để lộ ra bộ dáng hung ác giơ nanh múa vuốt như mãnh hổ, thế nhưng bây giờ mọi chuyện đã qua rồi, Hàn Đông cũng muốn thu mình lại, tỏ ra khiêm tốn một chút, chậm rãi phát triển.

- Cái này cứ coi như là vừa có cương vừa có nhu đi.

Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng. Lúc trước, khi lão thái gia sắp xếp cho hắn đi xuống dưới cơ sở, đã tặng cho hắn tám chữ: “Trong bông có kim, cương nhu có độ”. Theo tổng thể mà nói, từ lúc Hàn Đông bắt đầu bước đi từ huyện Phú Nghĩa, một đường đều lấy thế mãnh mẽ, cứng rắn mà tiến công, chính là nhiều cương mà ít nhu, thế nhưng bây giờ Hàn Đông cảm thấy tình cảnh của hắn hiện tại, là phải lấy việc nỗ lực tiến thủ làm chính, con đường tương lai sau này còn rất dài, thời gian không đợi ai cả, nếu như hắn không cố gắng tôi luyện, thì không biết bao giờ mới coa thể trưởng thành được. Đến văn phòng của Hạ Kim Cường, ông ta vừa nghe thấy tiếng của Hàn Đông liền cười bước ra cửa nghênh đón, cũng khá nể mặt Hàn Đông.

- Chủ tịch thành phố Hàn, thời gian gần đây cậu có đi một chuyến đến các quận, huyện thị sát, có thu hoạch được gì không?

Hạ Kim Cường hơi híp mắt nhìn Hàn Đông hỏi.

Thấy Hạ Kim Cường không vội nói vào chuyện chính, Hàn Đông tất nhiên cũng sẽ không vội vã gì, thản nhiên cười nói:

- Tuy rằng chỉ đi lướt qua được một vòng nhỏ thế nhưng cũng đã thấy được không ít chuyện, cũng có thể nói là thu hoạch được khá nhiều, cũng có rất nhiều cảm nghĩ. Tổng thể mà nói, các quận huyện ở thành phố Tân Châu đều phương trung rất tốt đẹp, thế nhưng vấn đề phát sinh cũn không ít.

Hàn Đông liền đem một số chuyện đã chứng kiến tổng kết rồi tỉ mỉ kể ra.

Hạ Kim Cường ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe, vừa nghe vừa gật đầu, đợi hắn nói xong rồi sau đó mới thở dài một hơi, nói:

- Đúng vậy, thoạt nhìn thì tất cả các hạng mục công tác đều đang trong thời kỳ phát triển, thế nhưng bên trong đó cũng phát sinh ra không ít vấn đề, những chuyên này chúng ta cũng không thể nào bỏ mặc được. Chủ tịch thành phố Hàn đã nhìn ra mấy vấn đề này, thế nhưng trên thực tế tất cả cũng không phải là vấn đề mới phát sinh, không ít trong số đó đều là những vấn đề đã phát sinh từ lâu thế nhưng cho đến giờ vẫn chưa tìm ra được giải pháp giải quyết hợp lý. Cũng chính bởi vì như vậy mà Ủy ban nhân dân thành phố của chúng ta phải gánh một trách nhiệm rất lớn, nhất định phải tăng cường quản lý lãnh đạo ở mọi mặt.

Hàn Đông mỉm cười nghe Hạ Kim Cường nói xong. Rốt cục ông ta cũng đã vòng một vòng dẫn dắt vấn đề về đến bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố rồi, Hàn Đông còn tưởng ông ta vẫn có thể chịu đựng chưa nói đến cơ chứ.

- Đúng vậy, Chủ tịch thành phố Hạ nói rất đúng, sự phương trung của Thành phố Tân Châu có quan hệ rất lớn tới sự lãnh đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Chúng ta đã ngồi ở vị trí này, thì phải có ý thức trách nhiệm cao với lịch sử, phải dũng cảm gánh vác trách nhiệm mới được.

Hạ Kim Cường gật đầu, hỏi:

- Về vị trí Ủy viên thường vụ trống ra lần này, Hàn Đông cậu có ý tưởng gì không?

Hàn Đông nghĩ thầm, rốt cuộc cũng nói tới vấn đề chính rồi. thế nhưng, hiện tại, Hàn Đông sẽ không tiết lộ ý tưởng thật sự của hắn, chỉ nói:

- Chủ tịch thành phố Hạ, trước mắt, nhiệm vụ lớn nhất của tôi chính là làm quen với tình huống ở cơ sở, cố gắng làm tốt công tác của bản thân, về phần cái vị trí Ủy viên thường vụ còn trống kia, cũng chưa đến lượt tôi phải quan tân đến, dù sao đây cũng là trách nhiệm của cấp trên mà.

Hạ Kim Cường trong long cảm thấy vô cùng buồn bực, ông ta không tin tiểu tử này lại một mực không thèm để ý tới cái vị trí Ủy viên thường vụ còn trống kia, nếu không thì sao hắn lại liều mạng kéo Ngô Cần xuống dưới làm gì, đâu có ai lại đi làm chuyện hại người mà không được ịch lợi gì như thế.

- Tuy rằng nói là ứng cử viên cho vị trí Ủy viên thường vụ lần này là do cấp trên xác định, thế nhưng thành phố Tân Châu chúng ta cũng có quyền tiến cử người thích hợp lên vị trí đó, như vậy thì mới có thể cống hiến hơn nữa cho sự phát triển của Thành phố Tân Châu có phải hay không?

Hàn Đông nói:

- Chủ tịch thành phố Hạ nói rất có lý, thế nhưng, cho dù là có đề cử người lên trên thì tôi cũng vẫn sẽ tuân theo quyết định của tổ chức, cá nhân tôi không có bất cứ ý kiến cụ thể nào, không biết Chủ tịch thành phố Hạ có chọn được người nào thích hợp hay không?

Hắn biết, sau khi Ngô Cần bị hắn lật đổ xong, thì thế cục ở Thành ủy Tân Châu sẽ càng thêm phức tạp so với trước kia. Hiện tại, Hạ Kim Cường và Hề Hiểu Kiến cả hai bên đều nắm giữ số phiếu Ủy viên thường vụ như nhau, bởi vậy, nếu như muốn đạt được ý kiến nhất trí ở trên Hội nghị thường vụ, thì sợ cũng sẽ không dễ dàng, mà về việc đề nghị người ngồi vào chức Ủy viên thường vụ thành ủy, cũng đều phải thông qua biểu quyết ở Hội nghị thường vụ mới được. Dù vậy, Hàn Đông biết, kết quả cuối cùng phỏng chừng vẫn phải dựa vào người Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đề cử mà thôi, do vậy, đối với sự việc trước mắt, Hàn Đông cũng sẽ không nhúng tay vào.

Hạ Kim Cường thật vô cùng buồn bực. Hàn Đông đã không chịu nói gì thì thôi, lại còn đi hỏi ông ta xem là có ứng cử viên nào không nữa chứ, người này quả thực là rất giảo hoạt.

Kỳ thật, Hạ Kim Cường cũng nghĩ đến rồi, Hàn Đông cố sức làm ra một vị trí như vậy, tất nhiên là sẽ có ý tưởng sẵn rồi. Dựa trên tình hình ở thành phố Tân Châu hiện nay, đối tượng mà Hàn Đông nhắm vào, chắc là Phó Chủ tịch Hoàng Văn Vận, chưa nói đến chuyện ông ta có đủ tư cách hay không, chỉ nói đến việc ông ta đã là Phó Chủ tịch thành phố rồi, thì trên cơ bản là sẽ không còn hy vọng gì vữa, dù sao, trên Tỉnh ủy cũng sẽ không cho phép loại chuyện như thế này phát sinh. Ứng cử viên mà Hạ Kim Cường hướng vào chính là Chủ nhiệm khu công nghiệp hiện đại của Thành phố Tân Châu, Phan Vân Duệ. Người này từ trước tói nay đều rất kiên định đứng về phía ông ta, hơn nữa Bí thư khu công nghiệp hiện đại của Thành phố Tân Châu cũng tương ứng với cán bộ cấp Phó giám đốc sở, ở một số địa phương khác cũng đã từng có tiền lệ này rồi, nếu như có thể khiến Phan Vân Duệ trở thành Ủy viên thường vụ Thành ủy, vậy thì ông ta sẽ nắm được đa số phiếu ở Hội nghị thường vụ, có thể vượt qua Hề Hiểu Kiến, tuy rằng cũng không thể nắm giữ toàn bộ thế cục ở Hội nghị thường vụ, thế nhưng cũng sẽ chiếm được không ít ưu thế.

Nói chuyện thêm một lúc với Hàn Đông, Hạ Kim Cường liền đem đề tài dẫn đến những thành tích mà Khu công nghiệp hiện đại đã đạt được. theo lời ông ta thì khu công nghiệp hiện đại này dưới sự dẫn dắt trong hai năm qua của Chủ nhiệm Phan Vân Duệ, đã đạt được những thành tích rất lớn, cống hiến rất nhiều cho Thành phố Tân Châu.

Hàn Đông rốt cục cũng hiểu được ý tứ của Hạ Kim Cường. Hóa ra ông ta là muốn cho Chủ nhiệm khu công nghiệp hiện đại Phan Vân Duệ ngồi lên vị trí Ủy viên thường vụ thành ủy, đây thực ra cũng là một ý kiến không tồi.

Nếu như Phan Vân Duệ có thêt được nâng cao lên làm Ủy viên thường vụ, thì ông ta sẽ tiến thêm được một bước tăng mạnh sự khống chế đói với khu công nghiệp hiện đại, thậm chí còn có thể dễ dàng đem khu công nghiệp hiện đại trở thành phạm vi thế lực của ông ta.

Tuy nhiên, Hàn Đông cũng không có hiểu biết nhiều lắm với người tên Phan Vân Duệ này, hơn nữa hắn cũng sẽ không để cho người khác chiếm mất vị trí Ủy viên thường vụ mà hắn đã cực khổ dành được. Do vậy, Hàn Đông cũng không tỏ vẻ ủng hộ Hạ Kim Cường mà chỉ nói rằng sẽ phục tùng ý kiến của tập thể mà thôi.

Điều này khiến cho Hạ Kim Cường không còn cách nào nữa, trong lòng đương nhiên là rất buồn bực, nghĩ thầm rằng tên tiểu tử Hàn Đông này đến giờ phút này rồi mà vẫn còn không muốn trợ giúp ông ta hay sao, hắn ta rốt cuộc là đang muốn làm cái gì đây.

- Chẳng lẽ tiểu tử này muốn tự lập một phe cánh riêng? Thế nhưng cũng đâu có đủ khả năng đâu, cho dù là hắn có nắm được cái vị trí Ủy viên thường vụ kia, thì nhiều nhất cũng chỉ có được hai phiếu, đâu có đủ sức để làm được cái gì đâu?

Ông ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra là Hàn Đông rốt cuộc muốn làm cái gì.

Hàn Đông và Hạ Kim Cường lá mặt là trái một trận xong liền trở về văn phòng. Chuyến đi này Hàn Đông ít nhiều cũng có thu hoạch, từ trong miệng của Hạ Kim Cường, Hàn Đông đã nghĩ ra được một biện pháp rất tốt để sắp xếp cho Hoàng Văn Vận, đó chính là để cho Hoàng Văn Vận đến đảm nhiệm Ủy viên thường vụ thành ủy, kiêm nhiệm Chủ nhiệ khu công nghiệ hiện đại, như vậy còn có thể giúp cho Hoàng Văn Vận gây dựng được một phạm vi thế lực độc lập, so với việc phân công quản lý một ban ngành nào đó, thì càng dễ làm ra chiến tích hơn.

Nghĩ đến đây, hàn đông liền gọi điện thoại cho Hoàng Văn Vận, hỏi thăm ông ta về một chút tình huống của Chủ nhiệm khu công nghiệp hiện đại, Hoàng Văn Vận vừa nghe liền hiểu được ý tưởng của Hàn Đông, lập tức vui vẻ nói:

- Phan Văn Duệ ở khu công nghiệp hiện đại công tác cũng không tồi, ông ta là cán bộ lão thành tư cách cấp Cục trưởng, nghe nói đã tham gia công tác được hơn hai mươi năm, vừa mới qua sinh nhật năm mươi lăm tuổi, phải nói là một vị cán bộ cấp Cục trưởng có lý lịch kinh nghiệm dày dặn nhất.

Hàn Đông vừa nghe liền mỉm cười, như thế thì dễ làm rồi, Phan Vă Duệ nàu đã mấy hơn năm mươi tuổi rồi mà không ngờ Hạ Kim Cường còn muốn để ông ta lên làn Ủy viên thường vụ thành ủy, phỏng chừng cũng là vì nhìn trúng cái ghế dưới mông ông ta, lại vừa vặn thích hợp để nâng cao lên. Lấy điều kiện của Phan Vân Duệ, muốn để bạt lên cấp Phó giám đốc sở còn được, thế nhưng nếu muốn ngồi lên chức Ủy viên thường vụ thành ủy thì có chút hơi quá, vừa lúc Hoàng Văn Vận cần lấy cái ghế của ông ta, vậy thì cứ để ông ta làm Phó Chủ tịch thành phố, lên làm cán bộ cấp Phó giám đốc sở coi như cũng được rồi.

Vừa mới trở về văn phòng không được bao lâu, Hàn Đông lại nhận được điện thoại của Phó bí thư Ngụy Du Vĩ mời hắn giữa trưa đi ăn. Hàn Đông đương nhiên hiểu được ý đồ của Ngụy Du Vĩ, cho nên liền uyển chuyển từ chối ông ta. Tắt điện thoại, Hàn Đông không khỏi có chút buồn cười, Ngụy Du Vĩ này đúng là chưa có từ bỏ ý định, vừa muốn lôi kéo hắn lại vừa muốn nắm lấy vị trí Ủy viên thường vụ kia, như thế vừa lúc có thể cùng với Hạ Kim Cường và Hề Hiểu Kiến hình thành nên thế chân vạc.

Chỉ có điều, Hàn Đông chỉ cần nghĩ tới ánh mắt thâm trầm kia của Ngụy Du Vĩ là có thể biết được ông ta chính là một con cáo già, vì vậy hắn không muốn ở cùng một chỗ với ông ta.

Tóm lại, Hàn Đông đã tính toán hết cả rồi. Hắn tới thành phố Tân Châu này rồi thì nhất định phải dựa vào lực lượng của bản thân, tự mình làm ra sự nghiệp. Hiện tại, thế cục đã đang dần dần được mở ra, hắn làm sao có thể nhường cho người khác cơ chứ.

Lại bị Hàn Đông từ chối, sắc mặt của Ngụy Du Vĩ trở nên vô cùng khó coi. Ông ta gọi điện cho Hàn Đông cũng là muốn tìm hiểu một chút tin tức từ chỗ Hàn Đông. Ông ta nghĩ rằng lần trước Hàn Đông đã hai lần từ chối lời mời của ông ta rồi thì lần này hẳn là Hàn Đông cũng sẽ phải biết ngại mà không dám từ chối nữa, ai ngờ Hàn Đông lại vẫn không cần suy nghĩ gì mà lập tức từ chối lời mời của ông ta ngay, điều này làm cho ông ta cảm thấy trong long rất không thoải mái.

- Người này, đúng thật là cục đá nhà xí, vừa thối lại vừa cứng.

Ngụy Du Vĩ ngồi trong văn phòng, trong long buồn bực nghĩ, trong mắt thỉnh thoảng lại hiện lên thần sắc phẫn nộ. Trong long ông ta đang vô cùng tức giận, qua một lúc sau, ông ta lại cầm lấy điện thoại gọi tới một dãy số rồi lập tức nịnh nọt tươi cười nói:

- Cậu Hồng, xin chào, tôi là Ngụy Du Vĩ ở thành phố Tân Châu đây. Tôi không quấy rầy cậu chứ…

Một vị trí Ủy viên thường vụ trống ra lập tức khiến cho tất cả các cán bộ to nhỏ ở thành phố Tân Châu triển khai hoạt động đủ loại mạng lưới quan hệ.

Nếu so sánh ra, thì Hàn Đông thực sự là rất nhàn nhã, hắn chỉ cần gọi một cú điện thoại cho Triệu Nhạc, đề cử Hoàng Văn Vận với ông ta, lúc ấy Triệu Nhạc cũng nhắc tới chuyện hiện tại Hoàng Văn Vận đang là Phó Chủ tịch thành phố, thế nhưng Hàn Đông đã có chuẩn bị trước rồi, vì thế hắn liền đem biện pháp của mình nói ra, Triệu Nhạc cũng cảm thấy chủ ý này cũng không tồi, như vậy thì xem như chuyện của Hoàng Văn Vận đã được định xong.

Kế tiếp, Hàn Đông lại gọi điện cho Lữ Tuấn Khải, nói qua chuyện của mình một chút, rồi lại nói qua về chuyện của Hoàng Văn Vận. Tuy rằng Lãữ Tuấn Khải không nhất định có thể làm ảnh hưởng tới Nguyên Hằng Kiện, thế nhưng anhta dù sao cũng là thư ký của Nguyên Hằng Kiện, có đôi khi một hai câu cũng có thể làm thay đổi rất nhiều chuyện.

Điện thoại vang lên thu hồi suy nghĩ của Hàn Đông, hắn nhận điện thì thấy là Chu Chính gọi tớ, anh ta cười ha hả trong điện thoại nói:

- Lãnh đạo, không quấy rầy công tác của anh chứ?

Nghe thấy tiếng cười của anh ta, Hàn Đông không kìm nổi tức giận nói:

- Có chuyện gì thì nói đi, đừng cứ ở đó nói lời vô nghĩa nữa.

Chu Chính nghiêm mặt nói:

- Lãnh đạo, là như thế này, chủ tịch quận của chúng tôi muốn tới tìm anh báo cáo công tác một chút, không biết lãnh đạo có hứng gặp mặt không?

Chuyện đứa con trai Ngô Lương của Ngô Cần đã khiến cho Ngô Cần bị điều chỉnh, cùng lúc đó bị liên lụy còn có Trưởng phòng công an quận Cao Bằng Cao Lập Hương cùng với Bí thư Đảng ủy công an Viên Hồng Tâm, hiện tại, bọn họ đều đang bị cách chức tạm thời. Chu Chính hiện giờ đang chủ trì công tác của Cục công an, vị trí Cục trưởng đang bỏ trống, anh ta tất nhiên là cũng có suy nghĩ đến.

Chính bởi vì điều này cho nên khi Chủ tịch quận Thường Tĩnh Phong gọi anh ta lên, nói chuyện một hồi rồi tỏ ý muốn tới chỗ Hàn Đông báo cáo công tác, Chu Chính liền sảng khoái đáp ứng sẽ giúp ông ta liên hệ một chút, rồi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Đông ngay trước mặt Thường Tĩnh Phong.

Thường Tĩnh Phong ở bên cạnh nghe Chu Chính nói chuyện với Hàn Đông giọng điệu khá tùy ý, có vẻ vô cùng thân cận thì ông ta thầm nhủ trong lòng là lần này nhờ Chu Chính gọi điện liên hệ là rất chính xác.

Nguyên bản, ông ta là Chủ tịch quận Cao Bằng, là cán bộ cấp Cục trưởng, nếu nhu muốn báo cáo công tác với Hàn Đông thì cũng có thể liên hệ thông qua thư ký của Hàn Đông là Tả Nhất Sơn, sau đó đợi Tả Nhất Sơn xin chỉ thị xong có lẽ cũng sẽ được gặp Hàn Đông. Thế nhưng làm như vậy sẽ phải qua một tầng trung gian nữa. Rồi ông ta nhớ tới Chu Chính cùng Hàn Đông hẳn là có quan hệ không tồi, nếu như nhờ Chu Chính hỗ trợ chuyển lời, thì tình huống sẽ trở nên khác biệt hẳn. Hiện tại, ở cục công an đang có chỗ trống, ông ta vừa lúc có thể mượn dịp này mà dựa vào Hàn Đông, rồi nếu như có thể được Hàn Đông ủng hộ, thì khiến cho Chu Chính lên làm Cục trưởng cục công an cũng là chuyện tốt một công đôi việc mà thôi.

- Muốn đến thì cứ đến, tiểu tử nhà ngươi từ lúc nào đã chuyển sang làm thư ký của tôi rồi?

Chu Chính cười ha hả nói:

- Tôi cũng muốn tới làm thư ký cho lãnh đạo lắm, thế nhưng chỉ sợ tôi trình độ không đủ, khiến cho lãnh đạo phải mất mặt thôi.

Tắt điện thoại, Chu Chính liền nói với Thường Tĩnh Phong:

- Chủ tịch quận Thường, đã hỏi thăm xong rồi, lãnh đạo đồng ý.

Hiện tại, Thường Tĩnh Phong hoàn toàn tin tưởng, quan hệ tư nhân của Chu Chính và Hàn Đông là vô cùng tốt, nghĩ thầm sau này nhất định phải cùng người này làm tốt quan hệ, như vậy, tương lai mới có thể dựa vào Hàn Đông, coi như là có được một chỗ dựa vững chắc.

- Tiểu tử này cũng có tiến bộ rồi.

Hàn Đông lẩm bẩm. Hắn đương nhiên biết được vì sao Chu Chính lại gọi cuộc điện thoại này, hẳn là đang nhắm vào cái vị trí Cục trưởng Cục công an kia đi. Đương nhiên, Hàn Đông sẽ ủng hộ Chu Chính, thế nhưng một cán bộ cấp trưởng phòng nho nhỏ ở quận Cao Bằng kia ở trên Thành phố sẽ không quản tới, chủ yếu đều là do ở quận Cao Bằng tự bổ nhiệm, cho dù là tình huống ở Cục công an có chút đặc thù thì nhiều nhất cũng sẽ do Cục công an Thành phố xuống chọn người mà thôi. Hàn Đông tuy rằng là Ủy viên thường vụ thành ủy, thế nhưng cũng không nên can thiệp nhiều, ít nhất cũng là không can thiệp một cách quá rõ ràng, do vậy hắn mới cần Chu Chính đến quận Cao Bằng hoạt động. Hiện tại, Chủ tịch quận Cao Bằng Thường Tĩnh Phong nhờ Chu Chính gọi điện thoại tới xin đến chỗ hắn báo cáo, điều này chứng minh ông ta và Chu Chính đã đạt được nhận thức chung với nhau.

Hơn hai giờ chiều, Thường Tĩnh Phong tới bên ngoài văn phòng của Hàn Đông, khách khí nói với Tả Nhất Sơn ngồi ở một bên:

- Xin chào thư ký Tả, tôi là Chủ tịch quận Cao Bằng Thường Tĩnh Phong, tới để báo cáo công tác với Chủ tịch thành phố Hàn, buổi sáng tôi đã liên hệ qua rồi.

Tả Nhất Sơn đứng lên nói:

- Chủ tịch quận Thường xin chờ một chút.

Sau đó, anh ta đi vào xin chỉ thị của Hàn Đông, được Hàn Đông cho phép rồi, anh ta mới ra mời Thường Tĩnh Phong vào.

Thường Tĩnh Phong đi vào văn phòng của Hàn Đông thì thấy Hàn Đông còn đang ngồi ở sau bàn làm việc viết gì đó, ông ta cung kính nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn, chào ngài, tôi là Thường Tĩnh Phong, tôi tới để báo cáo công tác.

- Ngồi đi.

Hàn Đông thản nhiên nói, cũng không ngẩng đầu lên.

- Vâng.

Thường Tĩnh Phong trả lời, cũng không ngồi xuống, chỉ thẳng tắp đứng ở đó, lẳng lặng chờ, ông ta biết, hàn đông làm như vậy là đang muốn khảo nghiệm mình.

Tuy rằng Thường Tĩnh Phong đến đây báo cáo công tác là do Chu Chính gọi điện liên hệ qua, thế nhưng Hàn Đông cũng muốn khảo nghiệm ông ta một chút.

Qua mười phút sau, Hàn Đông mới ngẩng đầu lên, thấy Thường Tĩnh Phong vẫn đứng ở đó như trước liền nói:

- Chủ tịch quận Thường, ngồi xuống nói chuyện đi.

- Vâng, cảm ơn Chủ tịch thành phố Hàn.

Thường Tĩnh Phong cảm kích nói, sau đó ngồi xuống cái ghế trước mặt Hàn Đông.

Tiếp đó, Thường Tĩnh Phong liền đem tình hình công tác ở quận Cao Bằng báo cáo qua một lần, rồi xin Hàn Đông cho chỉ thị.

Hàn Đông thản nhiên nói:

- Công tác ở quận Cao Bằng, nói về chiến tích đạt được thì vẫn chưa có đủ, hy vọng Chủ tịch quận Thường quay về sẽ cố gắng hơn, làm tốt công việc ở mọi mặt, không thể bỏ qua cũng không được bảo thủ, nhất định phải động não, tìm tòi suy nghĩ, thúc đẩy quận Cao Bằng tăng trưởng ở mọi mặt.

Đây nói ra hầu như cũng đều là những lời vô ích, thế nhưng hắn cũng không có cách nào, dù sao hắn cũng đang ở trong thể chế, rất nhiều thời điểm đều phải nói lời vô nghĩa, thế nhưng không thể không nói. Bên trong quan trường, người thật nói lời thật là chuyện rất hiếm. Đương nhiên, trong lời nói của Hàn Đông cũng bày tỏ hy vọng của hắn với Thường Tĩnh Phong, coi như đã miễn cưỡng tiếp nhận Thường Tĩnh Phong, còn về chuyệ sau này Thường Tĩnh Phong có thể trở thành nhân vật được Hàn Đông coi trọng không, thì phải xen bản lĩnh của ông ta.

Thường TĨnh Phong vừa đi được một lúc thì Hàn Đông nhận được điện thoại của Ủy viên thường vụ thành ủy, trưởng ban thư ký thành ủy Hầu Hoa Đông, thông báo Hàn Đông bốn giờ chiều tới phòng họp thành ủy dự Hội nghị thường vụ, thảo luận một số vấn đề.

Hàn Đông không cần hỏi cũng biết Hội nghị lần này là để thảo luận chuyện đề cử người lên giữ chức Ủy viên thường vụ kia, nghĩ thầm rằng đây lại là một lần tranh đấu gay gắt nữa rồi.

Bốn giờ chiều, Hàn Đông đi tới phòng họp, mọi người đều đã đến đủ không sai biệt lắm, thấy Hàn Đông đi vào, ánh mắt ai nấy đều không kìm nổi dừng lại trên người của Hàn Đông. Phải biết rằng, tuy Hàn Đông mới đến Thành phố Tân Châu không được bao lâu, thế nhugn cũng đã làm ra đọng tĩnh không nhỏ, đầu tiên là chuyện Cục trưởng Cục xúc tiến đầu tư, bây giờ thì lại kéo Ngô Cần xuống ghế, làm trống ra một vị trí Ủy viên thường vụ thành ủy, có thể thấy được, năng lượng của người này, quả thực là không hề nhỏ.

Hàn Đông thản nhiên mỉm cười ngồi xuống vị trí của mình, lấy thuốc ra mời mọi người một vòng. Hắn cũng bỏ mặc người khác đánh giá hắn như thế nào. Có nhiều lúc, nên mạnh mẽ, cứng rắn thì phải mạnh mẽ, cứng rắn, nếu không, người ta sẽ tưởng hắn là người dễ bắt nạt.

Chính ủy phân khu quân đội Hàn Quốc Bình nhìn thấy Hàn Đông, trong lòng vô cùng khiếp sợ. Tuy rằng ông ta đã tình nguyện sẽ toàn lực phối hợp với Hàn Đông, thế nhưng đó chủ yếu cũng chỉ là vì nể mặt Lữ Nam Phương mà thôi, dù sao bố của Lữ Nam Phương cũng là Tổng tham mưu trưởng, hơn nữa, Lữ Nam Phương còn nhờ đương nhiệm tư lệnh quân khu tỉnh Lôi Bằng gọi điện cho ông ta. Chẳng qua, sau khi được chứng kiến thủ đoạn của Hàn Đông dùng để đối phó Ngô Cần xong, Hàn Quốc Bình cảm thấy có hơn vài phần thưởng thức Hàn Đông. Trong chuyện này, Hàn Đông kỳ thật cũng không có dùng bất cứ âm mưu thủ đoạn gì cả, tất cả đều đường đường chính chính cho người ta nhìn thấy, thế nhưng Ngô Cần lại vẫn không tránh khỏi việc bị Hàn Đông quật ngã, chuyên này quả thực là không đơn giản.

Hề Hiểu Kiến sắc mặt âm trầm đi tới, ông ta nhìn lướt qua một vòng rồi nhìn vào Hàn Đông đang ngồi ở kia, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bực, nếu như không phải vì tên tiểu tử này, thì hiện tại Thành ủy cũng sẽ không trở thành như thế này. Hiện tại, Ủy viên thường vụ thành ủy trống ra một chỗ thế nhưng ông ta cũng không nắm chắc được sẽ có thể đưa người của ông ta đi lên, như vậy thì sau này lực khống chế của ông ta đối với hội nghị thường vụ thành ủy Tân Châu sẽ bị thu nhỏ lại rất nhiều, đây đúng là một chuyện khiến cho người ta vô cùng căm tức.

Tuy nhiên, chuyện đã xảy ra rồi, Hề Hiểu Kiến cho dù có không thích thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể nghĩ hết mọi biện pháp, tận lực ở Hội nghị thường vụ khiến cho thông qua đúng người mà ông ta đề cử, cùng lúc đó cũng phải kịp thời kết nối về mọi mặt, còn về phần sau đó rốt cuộc có thể đạt được mục đích hay ông thì ông ta cũng không có nắm chắc được.

- Người đã đến đủ rồi thì tiến hành họp đi.

Hề Hiểu Kiến thản nhiên nói.

- Hội nghị thường vụ hôm nay chỉ thảo luận một đề tài, đó là để cử ứng cử viên cho vị trí Ủy viên thường vụ thành ủy còn trống, mọi người ai có ý tưởng gì, thì cứ thoải mái nói ra, nhất định phải chọn ra được người thích hợp để tiến cử lên Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, để tỉnh ủy tham khảo.

- Để tôi nói trước đi.

Phó bí thư Ngụy Du Vĩ nói.

- Là một Phó bí thư quản lý Đảng và quần chúng, tôi cũng khá hiểu biết về các cấp cán bộ ở Thành phố Tân Châu, vì vậy, tôi cho rằng đồng chí Phí Nguyệt Sương là khá thích hợp. Tuy rằng cô ấy là một nữ đồng chí, thế nhưng kinh nghiệm công tác của cô cũng vô cùng phong phú, đã từng đảm nhiệm qua Chủ tịch huyện, Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, hiện giờ lại là Chủ tịch công đoàn, năng lực công tác ở các mặt cũng rất toàn diện, mặt khác, vì cô ấy là nữ cho nên nếu như được đề bạt lên làm ủy viên thường vụ thành ủy, thì sẽ càng biểu hiện ra được thành tích của thành ủy chúng ta trong việc sử dụng các cán bộ nữ, bởi vậy, tôi xin đề cử đồng chí Phí Nguyệt Sương.

Nghe ông ta nói xong, sắc mặt của Hạ Kim Cường liền trở nên thâm trầm, Phí Nguyệt Sương này cùng Hề Hiểu Kiến có quan hệ không tồi, không ngờ Ngụy Du Vĩ lại đề cử úng cử viên này, hai người họ đã đạt thành hiệp nghị rồi sao? Nếu như vậy thì Hội nghị thường vụ hôm nay trên cơ bản đều là do Hề Hiểu Kiến cùng Ngụy Du Vĩ quyết định mất rồi.

Hiện đang ngồi đây có tổng cộng mười hai Ủy viên thường vụ, Hề Hiểu Kiến cùng Ngụy Dũ Vĩ kết hợp với nhau sẽ chiếm được sáu phiếu Ủy viên thường vụ, tức là chiếm được một nửa số phiếu, như vậy thì phe của Hề Hiểu Kiến sẽ có thể chính đại quang minh tiến cử người thuộc phe của ông ta ngồi lên ghế Ủy viên thường vụ còn trống rồi, đợi khi mọi chuyện được xác định xong rồi thì dù ông ta có muốn phản đối cũng không được.

Thấy Hạ Kim Cường sắc mặt trở nên âm trầm, Hàn Đông hơi cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm rằng vì sao ông ta đối với người mà Ngụy Du Vĩ đề xuất lại có phản úng lớn như vậy chứ.

Lúc này, Trưởng ban tuyên giáo Trịnh Thị Vĩ, Phó bí thư , chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lưu Khang Lương, Trưởng ban tổ chức cán bộ Mã Pháp Sinh, Trưởng ban thư ký thành ủy Hầu Hoa Đông đều tỏ ý đồng ý với ứng cử viên do Ngụy Du Vĩ đề xuất.

Sắc mặt của Hạ Kim Cường lại càng trở nên thâm trầm, ông ta nói:

- Tôi cho rằng đồng chi Phí Nguyệt Sương rất không thích hợp, đồng chí đó tuy rằng trước đây đã từng có kinh nghiệm ở cơ sở, thế nhưng khi lên thành phố thì năng lực công tác ở các mặt của cô ấy vẫn còn có chút khiếm khuyết.

So với đồng chí Phí Nguyệt Sương thì Chủ nhiệm khu công nghiệp hiện đại Phan Vân Duệ càng thích hợp hơn, đồng chí Phan Vân Duệ có năng lực công tác xuất sắc, lý lịch cũng rất đầy đủ, hơn nưa, mấy năm nay ông ta ở khu công nghiệp hiện đại làm ra được không ít thành tích, cống hiến không ít cho Thành phố Tân Châu, bởi vậy đề bạt ông ta làm ủy viên thường vụ thành ủy, kiêm nhiệm Chủ nhiệm khu công nghiệp hiện đại, sẽ rất có lợi cho sự phát triển của thành phố Tân Châu.

Đề nghị của ông ta tự nhiên cũng sẽ được Phó Chủ tịch thường trực thành phố Khâu Thụy và Phó bí thư , chủ tịch mặt trận Tổ quốc Ngụy Chính Minh ủng hộ.

Cuối cùng, chỉ còn Hàn Đông là đang vững vàng ngồi ở nơi đó, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, dường như là mọi chuyện ở đây căn bản đều không có liên quan tới hắn.

Đương nhiên, còn có chính ủy phân khu quân đội Hàn Quốc Bình cũng đang ngồi ở kia, và cũng đang im lặng giống như vậy. Đối với thái độ này của ông ta, mọi người tập mãi cũng đã thành quen rồi, dù sao, ở mỗi lần họp Hội nghị thường vụ, Hàn Quốc Bình đều là mang thái độ đối phó mà đến thôi.

Hề hiểu kiến liếc nhìn Hàn Đông một cái, thản nhiên nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn, tất cả mọi người đều đã phát biểu rồi, anh cũng nói một chút đi.

Hàn Đông thản nhiên cười nói:

- Các vị đều đã phát biểu ý kiến rồi, mà tôi đến thành phố Tân Châu cũng chỉ mới có hơn một tháng, không có đủ hiểu biết với hệ thống cán bộ ở Thành phố Tân Châu, cho nên trong chuyện đề cử cán bộ vào vị trí Ủy viên thường vụ, tôi cũng không có ý kiến gì, tôi xin tự bỏ qua.

Theo tình hình này, hàn đông tất nhiên đã nhìn ra được Ngụy Du Vĩ tạm thời đã đạt thành thống nhất với Hề Hiểu Kiến rồi, như vậy, Hàn Đông tất nhiên cũng sẽ không đồng ý với úng cử viên do Ngụy Du Vĩ đề xuất, mà ứng cử viên do Hạ Kim Cường đề xuất Hàn Đông cũng sẽ không đồng ý, hắn đã tuyển được người của mình rồi, thế nhưng, hiện tại, nếu nói ra thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Cho nên, Hàn Đông tốt nhất là không nói gì cả. Dù sao, cho dù là thành phố Tân Châu có đề cử người lên trên rồi, thì cuối cùng cũng vẫn do Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy cân nhắc xem xét, mọi người bây giờ có tranh giành lợi hại như thế nào đi nữa, thì cuối cùng cũng vẫn phải nghe theo sự sắp xếp của bên trên.

Thấy Hàn Đông đến lúc này rồi mà vẫn tự mình từ bỏ quyền phat biểu ý kiến, Hạ Kim Cường cảm thấy vô cùng kỳ quái, nghĩ thầm rằng người này rốt cuộc là đang muốn làm cái gì vậu, chẳng lẽ thật là muốn bỏ dở mặt sau.

Hề Hiểu Kiến từ chối cho ý kiến, chỉ gật đầu, nhìn về phía Chính ủy phân khu quân đội Hàn Quốc Bình, nói:

- Chính ủy Hàn, hiện tại anh ít nhiều gì cũng phát biểu một chút đi.

Hiện tại, ngoại trừ Hàn Quốc Bình thì có mười một Ủy viên thường vụ, Hề Hiểu Kiến đã nắm được sáu phiếu, chiếm được thế thượng phong, tình huống đã bắt đầu được phân thắng bại, Hề Hiểu Kiến cảm thây Hàn Quốc Bình hẳn là cũng sẽ ủng hộ ông ta thôi.

- Tôi bỏ phiếu trắng!

Hàn Quốc Bình căn bản là không nói nhiều, trực tiếp biểu lộ thái độ.

Hề Hiểu Kiến ngẩn người, nghĩ thầm rằng người này xem ra là không thể trông cậy vào rồi. tuy nhiên, ít nhất phía bên ông ta cũng đã chiếm được thế thượng phong rồi, mọi chuyện sau đó cũng dễ làm thôi.

- Được rồi, cân nhắc tổng hợp lại, tôi đồng ý đề cử đồng chí Phí Nguyệt Sương.

Đầu tiên, Hề Hiểu Kiến biểu lộ ý kiến của bản thân, sau đó nói tiếp:

- Hiện tại ngồi ở đây có tổng cộng mười hai Ủy viên thường vụ, hai người bỏ phiều trắng, bốn phiếu đồng ý đề cử đồng chí Phan Vân Duệ, sáu phiếu đồng ý đề cử đồng chí Phí Nguyệt Sương, như vậy liền quyết định đề cử đồng chí Phí Nguyệt Sương lên làm ứng cử viên cho vị trí Ủy viên thường vụ thành ủy Tân Châu. Sau khi được văn phòng thành ủy chứng thực, sẽ nhanh chóng làm thành văn kiện đưa lên Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Được rồi, bây giờ tan họp.

Lúc ra khỏi hội trường, Hề Hiểu Kiến nhìn Hàn Đông một cái rất sâu, ánh mắt thâm thúy, nghĩ thầm rằng tiểu tử này lần này làm ra chuyện nhu vậy, nếu nhu không phải là ông ta và Ngụy Du Vĩ đã đạt thành giao dịch, thì chỉ sợ cái vị trí Ủy viên thường vụ này sẽ bị người khác chiếm đi mất. Đợi sau khi thế cục ổn định lại rồi, phải chẩn trị người này cho thật tốt mới được, nếu không thì lời nói của ông ta đâu còn có trọng lượng nữa chứ.

Thấy Hề Hiểu Kiến lạnh lung nhìn mình, Hàn Đông chỉ thản nhiên cười, nghĩ thầm rằng ông cũng đừng có vui vẻ quá sớm, mọi chuyện còn chưa có được xác định đâu.

Hạ kim cường thấy cảnh tượng này, trong lòng âm thầm cười lạnh, nghĩ thầm rằng Hàn Đông lần này cố sức quật ngã Ngô Cần xong, dường như cũng đâu có lấy được lợi ích gì.

Sau khi tan họp, Hàn Đông liền đem kết quả thảo luận của Hội nghị thường vụ thành ủy nói qua với Triệu Nhạc, Triệu Nhạc cười nói:

- Thành ủy của các cậu quả thực là có quyền đề cử người, thế nhưng Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sẽ đứng trên mọi góc độ suy xét, đồng thời, ở Tỉnh ủy có thể tiếp thu đề nghị của Thành phố Tân Châu hay không, thì còn cần phải thông qua tập thể thảo luận nữa.

Nghe ông ta nói như vậy, Hàn Đông lại càng yên tâm hơn, nghĩ thầm rằng hiện tại tạm thời cứ để cho hề hiểu kiến vui vẻ một phen đi, đợi đến khi có kết quả rồi mới nhìn lại xem.

Tin tức ở Hội nghị thường vụ rất nhanh được truyền ta ngoài, Chủ tịch công đoàn Phí Nguyệt Sương gọi điện thoại tới cho Hề Hiểu Kiến, nói rằng muốn tới báo cáo công tác.

- Đồng chí Phí Nguyệt Sương à, cô tạm thời đừng có tới báo cáo công tác vội, khoảng thời gian này nên chú ý một chút, có tình hình gì thì cứ để sau này rồi nói. Tuy rằng lần này Thành ủy đề cử cô lên trên, thế nhưng vẫn còn phải đợi ở trên Tỉnh ủy phê chuẩn mới được.

Hề Hiểu Kiến cũng không bảo Phí Nguyệt Sương đi qua. Hiện tại mọi chuyện vẫn chưa hoàn toàn được xác định, cho dù Phí Nguyệt Sương có muốn tới biểu lộ lòng trung thành thì cũng không có tác dụng gì.

- Phải cảm ơn Bí thư Hề như thế nào đây?

Phí Nguyệt Sương hạ giọng nói.

Con đường làm quan của cô phát triển được thuận lợi như vậy đương nhiên là có quan hệ rất lớn với vị Bí thư thành ủy này. Hiện tại, không ngờ Hề Hiểu Kiến còn đưa cô lên đến vị trí Ủy viên thường vụ thành ủy này nữa, khiến cô vô cùng cảm kích, ít nhất cũng không phụ công cô trước kia hết lòng hầu hạ ông ta. Phí Nguyệt Sương tuy rằng là người đẹp hết thời thế nhưng được chăm sóc, bảo dưỡng cũng không tồi, làn da trắng, dáng người đầy đặn, lại cũng có vài phần thướt tha.

Lúc này, tin ứng cử viên cho vị trí Ủy viên thường vụ thành ủy đưa lên trên đều khiến cho tất cả quan viên ở Thành phố Tân Châu cảm thấy việc lần này Hàn Đông cố sức lôi Ngô Cần xuống dưới mà không được ích lợi gì là vô cùng đáng tiếc. Đương nhiên, từ phương diện này mà nói thì mọi người ai cũng nghĩ rằng Hàn Đông căn cơ vẫn còn quá nhỏ bé, mà hắn cũng quá nóng vội.

- Đúng là gừng càng già càng cay.

Có người thở dài nói, ai cũng đều cảm thấy Hề Hiểu Kiến đã kinh doanh ở Thành phố Tân Châu này lâu như vậy, rốt cuộc cũng là có chút bản lĩnh. Lần này tuy rằng Hàn Đông đã kéo Ngô Cần xuống dưới rồi thế nhưng ông ta lại vẫn cất nhắc được Phí Nguyệt Sương lên trên, vẫn chiếm được thế thượng phong ở trên Hội nghị thường vụ.

Trong lúc mọi người ở bên ngoài nghị luận, cảm than đủ loại, thời gian cứ chậm rãi trôi qua.

Ngày mười bốn tháng ba, Ủy viên thường vụ tỉnh ủy Tây Xuyên đã thông qua quyết định bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự ở thành phố Tân Châu.

Bổ nhiệm đồng chí Hoàng Văn Vận làm Ủy viên thường vụ thành ủy Tân Châu.

Thăng nhiệm đồng chí Phan Vân Duệ, bí thư đảng ủy khu công nghiệp cao lên cấp Phó giám đốc sở, làm Phó Chủ tịch mặt trận tổ quốc thành phố Tân Châu.

Thăng nhiệm đồng chí Phí Nguyệt Sương lên cấp Phó giám đốc sở, đề danh là Phó Chủ tịch thành phố Tân Châu.

Vấn đề nhân sự đã được xác định thế nhưng kết quả đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, các cấp cán bộ từ trên xuống dưới của thành phố Tân Châu đều cảm thấy kinh ngạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.