Quan sát cẩn thận, Trần Hạo Thăng cuối cùng xác nhận người cục
Công an thành phố Ninh Hải không đi cùng mình, anh ta thở phào nhẹ nhõm
một hơi. Chỉ cần anh ta về tới Yến Kinh, như vậy vấn đề an toàn sẽ không phải là vấn đề lớn.
Về phần nhiệm vụ lần này, anh ta không
có bất cứ hy vọng gì rồi. Tiền lần trước Đầu to ứng ra, anh ta chuẩn bị
bồi thường gấp đôi, nếu thật không được, anh ta cũng đành phải về với
ông bà tổ tiên.
Sống ở Yến Kinh lâu như vậy, Trần Hạo Thăng
cũng hiểu được, bản thân mình chỉ là một nhân vật nhỏ, một khi cuốn vào
một sự kiện phức tạp, chắc chắn không có quả ngon để ăn, để lúc đó chỉ e là chết như thế nào cũng không biết.
Lá gan của anh ta kỳ
thật rất nhỏ, ở thành phố Ninh Hải vừa bị viên cảnh sát mặt đen cho một
trận, sau đó lại chuyện ở sân bay, hơn nữa viên cảnh sát mặt đen nói với anh ta sẽ có người tìm Đầu to gây phiền toái, Trần Hạo Thăng hoàn toàn
tin rằng sau lưng Bạch Vũ Giai chắc chắn có người chống đỡ. Với tình
huống này, bản thân mình còn dính líu vào, vậy không phải muốn chết hay
sao?
Có lẽ người đứng sau Đầu to thế lực hùng mạnh, nhưng anh ta cùng với mình không có quan hệ gì, nói không chừng đến lúc xảy ra sự việc, chính mình sẽ trở thành con cừu thế tội, vậy càng bi thảm rồi.
Một hồi suy tư, rất nhanh máy bay đã tới Yến Kinh ròi, từ từ dừng lại ở sân bay Yến Kinh
Trần Hạo Thăng vác ba lô đi ra sân bay, trong ba lô chỉ có một chiếc
camera trống không, cuộn phim và các thứ khác đã bị tiêu hủy.
- Trần Hạo Thăng…
Bỗng nhiên phía trước có người gọi tên anh ta.
Trần Hạo Thăng sửng sốt, nhìn sang hướng âm thanh truyền đến, thấy có hai người lạ.
Nhìn bộ dạng cao lớn thô cạch của hai con người xa lạ đó, hơn nữa lại
đứng cà lơ phất phơ, vừa nhìn thấy cũng biết không phải là người tốt.
Trần Hạo Thăng trong lòng lo lắng, rất nhanh quay mặt sang hướng khác.
Tim y sợ hãi đập không ngừng: “không phải là vì mình mà tới chứ, chẳng
lẽ là người cục công an thành phố Ninh Hải liên hệ với người bên này,
hai người kia đứng ở đây chờ mình”.
- Cậu chạy cái gì, làm bộ không biết à
Thấy Trần Hạo Thăng quay đi hướng khác, hai người xa lạ nhanh chóng di
chuyển tới gần, một tên râu quai nón ôm lấy Trần Hạo Thăng:
- Đi thôi, chúng ta lâu rồi không gặp mặt nhau.
- Anh là ai, tôi không biết anh
Trần Hạo Thăng run như cầy sấy nói, nhưng trong lòng thì hối hận muốn
chết, anh ta hiểu rằng hai người này xuất hiện, phỏng chừng cũng là vì
chuyện mình theo dõi Bạch Vũ Giai mà tới.
Anh ta đã đoán đúng, hai người kia đúng là vì chuyện này mà đứng chờ anh ta.
Hóa ra Lâm Dũng vì thấy Trần Hạo Thăng ngoan ngoãn hợp tác, liền sắp
xếp cảnh sát đưa anh ta tới sân bay, nhìn anh ta lên máy bay. Sau đó Lâm Dũng gọi điện thoại cho Hàn Mạn Lương biết.
Lần trước tại
Yến Kinh, Lâm Dũng đã cùng chơi với Hàn Mạn Lương, tính cách của anh ta
rất được Hàn Mạn Lương yêu mến, bởi vậy hai người trao đổi điện thoại
cho nhau.
Trong điện thoại, Lâm Dũng cũng không nói rõ điều
gì, chỉ nói qua chuyện này với người ta một chút, để Hàn Mạn Lương tiếp
đón thật tốt. Anh ta không biết Hàn Đông có nói chuyện cụ thể với Hàn
Mạn Lương không, nhưng lại nói cho Hàn Mạn Lương biết người này đắc tội
với lãnh đạo, tin rằng Hàn Mạn Lương sẽ hiểu được đại khái chuyện gì
đang xảy ra.
Cứ như vậy, cũng khiến Trần Hạo Thăng khổ sở vô cùng.
Bị hai người kèm hai bên, Trần Hạo Thăng bị dẫn tới một nhà khách,
trong nhà khách đang chiếu một số hình ảnh cấm trẻ con xem, trong hình
Trần Hạo Thăng đương nhiên là trần truồng, lúc thì cùng phụ nữ khỏa thân quấn quýt, lúc lại cùng nam nhân quấn quýt.
Toàn bộ quá trình, khiến Trần Hạo Thăng khốn khổ không chịu nổi, ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng có.
Anh ta làm không ít vụ theo dõi chụp ảnh lén, cũng thật không ngờ có
một ngày, chính mình lại lưu lại những hình ảnh và ảnh chụp khó chịu như thế.
Từ nhà khách đi ra, Trần Hạo Thăng chưa trở về chỗ anh
ta thuê nhà, anh ta lấy sim trong điện thoại ra vứt xuống thùng rác ven
đường, sau đó trực tiếp tới ngân hàng lấy tất cả tiền trong thẻ, tiếp
theo đi thẳng tới nhà ga, anh ta muốn chạy trốn khỏi thành phố này, từ
nay về sau nơi này không có người nào là Trần Hạo Thăng.
Trần Hạo Thăng mất tích, cũng là điều khiến Đầu to rất buồn bực.
Buổi tối Đầu to gọi điện thoại vài lần cho Trần Hạo Thăng, muốn biết
một chút tình hình của anh ta, nhưng điện thoại vẫn không ai nghe.
- Tiểu tử này đớp cứt đi
Đầu to tức giận nói
- Đợi nó trở về, bố khiến nó đẹp mặt
Chuyện Đầu to tính toán xử đẹp Trần Hạo Thăng còn chưa có làm, chính anh ta lại sắp xảy ra chuyện.
Buổi tối ngày hôm sau, Đầu to cùng Mã Bình Nguyên ăn cơm tại Túy Kim
Cung, sau khi ăn tối, vừa đi xuống lầu lấy xe, vừa tới bên cạnh xe của
mình, một đòn bổ trúng bờ vai gã ta, sau đó gã ta lại bị chém tầm mười
đao.
Đưa tới bệnh viện, Đầu to mặc dù không chết, nhưng cũng
không khác người chết là mấy, bởi vì thần kinh bị tổn thương nặng, gã ta về sau chỉ có thể nằm liệt trên giường há miệng, nói chuyện cũng không
rõ ràng.
Mã Bình Nguyên qua một ngày mới biết Đầu to xảy ra
chuyện, biết Đầu to hoàn toàn bị tàn phế, anh ta cảm thấy hơi tiếc, dù
sao Đầu to là người lòng lang dạ sói, đối với Mã Bình Nguyên rất hữu
dụng. Chỉ tiếc người trong giang hồ trôi nổi, sao có thể không bị chém,
Đầu to bị phế, thậm chí ngay cả người tập kích chính mình như thế nào gã ta cũng không biết.
Đương nhiên, phế đi sẽ không ai theo gã ta, cũng không có ai báo thù cho gã ta.
- Ta giao việc Đầu to xử lý thế nào rồi?
Mã Bình Nguyên hỏi một người quan hệ khá tốt với Đầu to.
- Làm thế nào? Đã phái ai đi làm?
- Mã thiếu gia, đây vẫn luôn là việc Đầu to phụ trách, tôi cũng không biết rõ
Tên côn đồ vẻ mặt vô tội đáp.
Cậu ta nói rất đúng, sau khi Đầu to được Mã Bình Nguyên chỉ thị, cũng
không giao cho người khác đi làm, mà tự mình tìm, cuối cùng xem xét tới
Trần Hạo Thăng. Theo suy nghĩ của gã ta, cũng là vì Mã Bình Nguyên suy
nghĩ, gã ta đoán rằng Mã Bình Nguyên cũng không muốn quá nhiều người
biết chuyện của anh ta.
Kết quả như vậy, khiến cho Mã Bình
Nguyên rất buồn bực, nhìn cả người Đầu to quấn toàn băng gạc, Mã Bình
Nguyên sắc mặt u ám rời đi.
“Thật là xui xẻo, làm nửa ngày coi như công cốc”.
Mã Bình Nguyên rất tức giận, bất quá anh ta cũng sẽ không từ bỏ, anh ta chuẩn bị tìm người khác tiếp tục theo dõi điều tra Bạch Vũ Giai
Vừa căm hận Hàn Đông, vừa thèm muốn Bạch Vũ Giai khiến Mã Bình Nguyên
trong lòng lúc nào cũng tựa như bị mèo cào, anh ta hận không thể dẫm nát Hàn Đông dưới chân, đồng thời chà đạp Bạch Vũ Giai dưới thân mình.
Chỉ tiếc, nếu muốn đạt được mục đích này cũng không dễ dàng như vậy, anh ta nhất định phải cố sức thêm nữa.
- Thật là xui xẻo, Đầu to bây giờ lại xảy ra chuyện.
Mã Bình Nguyên trong lòng rất khó chịu, cũng không phải vì Đầu to bị
tàn phế, chủ yếu là bởi vì Đầu to bị phế làm chậm trễ việc của anh ta
cho nên anh ta không thích.
Tâm trạng không tốt Mã Bình
Nguyên liền tới Túy Kim cung, nơi này là đại bản doanh của anh ta, ăn
cơm, giải trí, mọi thứ đều có, anh ta không chỉ ăn ở trong này, còn
thường xuyên đem bằng hữu của mình tới chơi, thú chơi nhục dục, đương
nhiên khoái hoạt vô cùng.
Nhìn má mì mang đến mỹ nữ, một đám
quần áo hở hang, chuẩn bị tư thế khiêu gợi. Các cô đều mơ hồ biết thân
phận của Mã Bình Nguyên, bởi vậy mỗi lần biết Mã Bình Nguyên đòi người,
đều vô cùng hưng phấn, nếu có thể đi theo quý công tử, được anh ta nhìn
trúng, vậy sau này có thể ăn sung mặc sướng, căn bản cũng không phải là
vấn đề, hơn nữa địa vị ở Túy Kim cung cũng được đề cao, cũng không cần
phải đi hầu hạ người khác nữa.
Mã Bình Nguyên nhìn từ trái sang phải một hồi, cũng không có hài lòng ai, trong đầu anh ta chỉ có hình ảnh của Bạch Vũ Giai
“Những người này, sao có thể so sánh cùng Bạch Vũ Giai”.
Mã Bình Nguyên buồn bực suy nghĩ trong lòng, phất phất tay.
Má mì thấy thế, biết tâm trạng Mã Bình Nguyên không tốt, nhướng mắt với những người đàn bà này, cũng không dám dông dài, mang theo một đám rời
khỏi phòng.
Mã Bình Nguyên uống một ngụm rượu tây, suy nghĩ một lát, lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
Chưa đến nửa giờ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa
Trên mặt Mã Bình Nguyên hiện lên vẻ vui mừng, mau chóng đi ra mở cửa,
một tay ôm lấy người phụ nữ ngoài cửa, ôm cô đặt lên giường, vội vã xốc
váy ngắn của cô lên
- Nguyên thiếu gia, đừng nóng vội, đừng nóng vội…
Giọng nói nũng nịu, lại khơi dậy trái tim rực lửa của Mã Bình Nguyên,
anh ta xé rách quần lót của cô, sau đó thở phì phó nhào tới.
Sau trận mưa gió, Mã Bình Nguyên châm một điếu thuốc, sắc mặt âm trầm.
Người phụ nữ sửa sang một chút, ngẩng đầu nhìn Mã Bình Nguyên nói
- Nguyên thiếu gia, anh làm sao vậy?
Người phụ nữ này cũng làm trong ngành giải trí trong nước, cũng có chút danh tiếng, tên là Vu Đông Lan, cô cũng là nghệ sĩ của công ty Hàn Mạn
Lương, lúc trước so với Bạch Vũ Giai còn nổi tiếng hơn, chẳng qua sau
này vì Hàn Đông mà thanh danh Bạch Vũ Giai lên cao, Vu Đông Lan lại thua kém, tuy nhiên qua mấy năm dốc sức làm, cũng có chút thanh danh, ở công ty Hàn Mạn Lương cũng là một trong những trụ cột, bên ngoài đồn cô sắp
thay thế được vị trí Hoa Phương, trở thành người đứng đầu bảng ở công ty Hàn Mạn Lương
Vu Đông Lan mặc dù không xinh đẹp bằng Bạch Vũ Giai, càng thiếu đi khí chất thanh lịch, nhưng là đại mỹ nữ, huống chi
lại là minh tinh. Mã Bình Nguyên muốn đoạt được Vu Đông Lan, ngoại trừ
hai nguyên nhân trên, quan trọng hơn chính vì cô là người công ty Hàn
Mạn Lương, có nhiều cơ hội tiếp xúc với Bạch Vũ Giai, chinh phục được
cô, có thể sẽ rất hiệu quả. Để chơi người phụ nữ này, Mã Bình Nguyên đã
bỏ ra rất nhiều tiền, nói cách khác không chỉ vì một cú điện thoại mà
khiến Vu Đông Lan vui vẻ chạy tới đây.
- Ông chủ, Vu Đông Lan lại đi Túy Kim cung
Một người đàn ông tóc húi cua đứng trước mặt Hàn Mạn Lương, cung kính nói.
- Ồ, người đã an bài xong chưa?
Hàn Mạn Lương trong tay cầm một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng lắc lắc, vẻ mặt
nghiêm túc hiếm có. Vu Đông Lan nửa năm trước bắt đầu tiếp xúc với Mã
Bình Nguyên, Hàn Mạn Nguyên đã sớm biết, hiện tại vừa lúc phải điều tra
tới Mã Bình Nguyên. Anh ta không phải phái người đi lén chụp ảnh Bạch Vũ Giai và Hàn Đông sao, vậy gậy ông đập lưng ông, tuy nhiên đến lúc đó
chuyện sinh ra bởi Mã Bình Nguyên, chắc chắn không chỉ là chuyện tình
dục bê bối.