Trong ngày Đinh Ngọc Dũng chưa rời khỏi thành phố Ninh Hải mà ở lại Nhà khách của Ủy ban nhân dân thành phố Ninh Hải.
Vào buổi tối, Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp, Chủ tịch thành phố Hàn Đông
còn có Chủ tịch Hội đồng nhân dân Tạ Minh Huy, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thành phố Trương Bân Nam cùng ăn cơm với Đinh Ngọc Dũng. Vốn theo ý của Lam Nghiệp là muốn tất cả Ủy viên thường vụ đều tham gia bữa tiệc này,
nhưng bị Đinh Ngọc Dũng nghiêm túc từ chối.
- - Tôi là đến điều tra, không phải là đến để mời khách ăn cơm, cần gì phải nhiều người cùng ăn như vậy làm gì?
Đinh Ngọc Dũng lúc đó vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- - Thành ý tôi đã nhận rồi, nhưng mọi người cần làm gì cứ đi làm đi,
không cần phải vì tôi mà ảnh hưởng đến công việc bình thường của thành
phố Ninh Hải.
Lúc ăn cơm, Đinh Ngọc Dũng nói tới khách mời của điều tra lần này:
- - Thông qua điều tra thực tế lần này, cho tôi thêm một bước nhận thức được phát triển doanh nghiệp tư nhân, cùng lúc với việc nỗ lực xây dựng không khí phát triển lành mạnh, nhất định phải làm tốt công tác hướng
dẫn quản lý, chỉ có tiến hành đồng bộ, mới có thể đảm bảo phát triển tốt của doanh nghiệp tư nhân, không thể vì thúc đẩy sự phát triển của doanh nghiệp tư nhân mà buông xuôi bỏ mặc, cần phải làm được tất cả các doanh nghiệp được đối xử bình đẳng, đặc biệt là phải nghiêm túc xử lý đối với doanh nghiệp làm trái với chính sách, pháp luật.
Nghe Đinh
Ngọc Dũng nói, Lam Nghiệp trong lòng chua xót, lão ta biết dự cảm trước
đây của mình đã thành sự thật, Đinh Ngọc Dũng vốn là chỗ dựa của Tập
đoàn Viễn Đại, nhưng bây giờ đến thành phố Ninh Hải, qua một hồi tra
xét, lại bắt đầu quay sang ủng hộ Hàn Đông xử lý Tập đoàn Viễn Đại rồi.
Nói cách khác, bây giờ Tập đoàn Viễn Đại về cơ bản đã không thể tránh thoát được.
“Ôi, thế lực của Hàn Đông ở thành phố Ninh Hải lại được củng cố, mình
về sau sao có thể chống lại hắn.” Lam Nghiệp trong lòng vô cùng buồn
bực, trải qua điều tra của Ủy ban Kỷ luật Trung ương lần này, lão ta về
cơ bản không có khả năng có được sự hỗ trợ của Tỉnh ủy. Mà trong thành
phố Ninh Hải, Hàn Đông đã nắm giữ được Hội nghị thường vụ, lão ta không
có cách nào lật đổ, bởi vậy cục diện cực kỳ bất lợi với lão ta.
Nghĩ đến đây, Lam Nghiệp trong lòng âm thầm thở dài, thật ra từ sau khi Hàn Đông đến thành phố Ninh Hải, lão ta không được yên ổn, đến bây giờ
Hàn Đông đã bất giác nắm giữ được đại cục ở thành phố Ninh Hải, nếu thời gian kéo dài, lời nói của Lam Nghiệp lão ở thành phố Ninh Hải còn có ai nghe nữa.
Thoáng chốc Lam Nghiệp đã có vài phần men say, lúc này ngẩng đầu lên thấy Đinh Ngọc Dũng và Hàn Đông đang nói chuyện thân
thiết, trong lòng lão bỗng rùng mình, mình sao lại trở nên tinh thần sa
sút như vậy. Cho dù tình cảnh trở nên gian nan như thế nào, mình cũng
phải kiên trì, tuyệt đối không thể thỏa hiệp như vậy.
“Hơn
nữa mặc dù tình cảnh bây giờ khó khăn nhưng cũng không phải không có cơ
hội.” Lam Nghiệp trong lòng âm thầm cân nhắc, “Nhà họ Hàn tuy rằng thế
lực lớn nhưng cũng không thể một tay che trời, ông cụ Hàn mặc dù là
nguyên lão nhưng cũng không phải là nguyên lão duy nhất, sức ảnh hưởng
của ông cụ Tô mấy năm gần đây tuy có suy giảm, nhưng lời nói vẫn có
người nghe, quan trọng hơn là quan hệ giữa ông cụ Tô và ông cụ Hàn vẫn
luôn là quan hệ cạnh tranh, mình tin rằng ông cụ Tô nhất định sẽ không
giương mắt nhìn nhà họ Hàn phát triển lớn mạnh. Lấy thành phố Ninh Hải
làm ví dụ, Vương Vĩnh Ninh lão ta vì sao có thể dựa vào nhà họ Tô, phỏng chừng nhà họ Tô cũng mong còn chẳng được, coi lão ta là một con cờ để
dùng. Thế cục bây giờ với mình chỉ có một con đường duy nhất là liên kết với Vương Vĩnh Ninh, hơn nữa thêm một bước có được sự ủng hộ của nhà họ Tô, như vậy mới có khả năng khống chế được Hàn Đông.”
Đây
thật ra cũng là hành động bất đắc dĩ của Lam Nghiệp, dù sao không có ai
muốn bị người khác ngăn chặn gắt gao, huống hồ Lam Nghiệp là Ủy viên
thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Giang Việt, Bí thư Thành ủy thành phố Ninh Hải
lại bị tên Chủ tịch thành phố Hàn Đông khống chế, lão ta sao có thể can
tâm.
Cơm nước xong, Đinh Ngọc Dũng lại chủ động mời Hàn Đông đến phòng của ông ta ngồi một lát.
Hàn Đông đương nhiên đồng ý.
Qua tiếp xúc và giao lưu hồi lâu, Hàn Đông cảm thấy Đinh Ngọc Dũng một
lòng vì nước vì dân, hơn nữa ông ta đã từng làm Bí thư Tỉnh ủy, kinh
nghiệm chính trị vô cùng phong phú, nói chuyện với ông ta cũng rất có
lợi với mình.
“Ông bạn Đinh Ngọc Dũng này sao lại bị Hàn Đông lôi kéo, xem ra ông ta quyết tâm phất cờ hò reo cho Hàn Đông rồi.” Lam
Nghiệp trong lòng tức giận nghĩ đến.
Trong phòng của Đinh
Ngọc Dũng, Hàn Đông và ông ta chủ yếu nói một số suy nghĩ và ý tưởng về
xây dựng nông thôn mới, đây cũng là vấn đề Đinh Ngọc Dũng đang quan tâm
nhất.
- Những suy nghĩ này đều rất tốt, mấu chốt là phải thực hiện như thế nào mới là quan trọng, một ý tưởng hình thức có thể rất
hoàn mỹ, nhưng thực hiện trong thực tế sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề, tại
sao vậy? Chủ yếu là yếu tố cá nhân, là vấn đề giám sát của người quản lý hoặc là người tổ chức, hoặc là vấn đề giữ cân bằng quyền lực, vấn đề
này đều tồn tại ở rất nhiều tầng, bây giờ đồng chí Hàn Đông muốn làm thí điểm xây dựng nông thôn mới, việc này từ bắt đầu phải xử lý tốt, nếu
không khó tránh khỏi nảy sinh vấn đề.
Hàn Đông thản nhiên
cười, trong lòng đã hiểu rõ, xem ra trong lời nói của Đinh Ngọc Dũng có
ẩn ý, mượn chuyện xây dựng nông thôn mới, để truyền bá với mình một số ý tưởng và suy nghĩ của ông ta.
Nhưng giữ cân bằng quyền lực
mà Đinh Ngọc Dũng nói, Hàn Đông đã từng nghĩ tới, nhưng ở Trung Hoa có
một số việc không phải anh muốn làm là có thể làm được. Giữ cân bằng
quyền lực, nói thì dễ làm thì không đơn giản, đừng nói Hàn Đông cho dù
là lãnh đạo chủ yếu của Trung ương cũng không dám bất cẩn làm thử.
Điều này hoàn toàn là suy nghĩ cho sự phát triển ổn định và đoàn kết ổn định của Trung Hoa.
Đương nhiên Hàn Đông cũng không phản đối, theo sự thay đổi của thời
gian, tình hình tương lai chắc chắn có thể được giải quyết tốt hơn,
nhưng cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước, có thể làm một
chút thử nghiệm có ích, nhưng để Hàn Đông phải dốc hết sức đi làm thì
không thực tế.
Đến cấp độ này của Hàn Đông, cũng không phải
hứng lên thì chơi trội khác người. Hơn nữa Hàn Đông cần phải phát triển
vững chắc, cũng không thể nhất thời kích động đi làm những việc đắc tội
với phần lớn người.
Trừ phi một ngày nào đó, Hàn Đông trở
thành đại lão một phương, nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh, vậy hắn muốn
làm cái gì, mới có càng nhiều người hô ứng, mới có khả năng thành công.
Ngày hôm sau, Đinh Ngọc Dũng lên máy bay rời khỏi thành phố Ninh Hải.
Buổi chiều cùng ngày, Hàn Đông đi vào văn phòng của Lam Nghiệp, sau khi ngồi xuống bèn nói:
- - Bí thư Lam, gần đây Cục Công an thành phố qua điều tra mật, đã phát hiện ra nhiều chứng cứ phạm tội của Tập đoàn Viễn Đại, đối với doanh
nghiệp tư nhân lớn nhất của thành phố Ninh Hải này, có thể mang đến ảnh
hưởng rất lớn.
Lam Nghiệp hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
- - Bất kể là ai phạm pháp, đều phải chịu sự trừng phạt, điểm này bất
luận là ai cũng không ngoại lệ. Đương nhiên rồi, Tập đoàn Viễn Đại là
một trong những doanh nghiệp tư nhân lớn của thành phố chúng ta, ảnh
hưởng rất lớn, cho nên điều tra xử lý nhất định phải chú ý đúng mực, chú ý phương thức, phải chú ý sàng lọc, không được chung chung, xử lý thô
bạo…
Lão ta đã biết, Tập đoàn Viễn Đại lần này chạy không
thoát, Tạ Nguyên Bình mặc dù không phải là cổ đông duy nhất của Tập đoàn Viễn Đại, nhưng các cổ đông khác chiếm đa số, nếu cha con ông ta bị vào tù, như vậy Tập đoàn Viễn Đại sẽ phải đối mặt với tai ương ngập đầu.
Lão ta bây giờ làm như vậy cũng là tận tâm tận lực rồi.
Hàn Đông gật gật đầu, lại nói:
- - Khi điều tra Tập đoàn Viễn Đại, tổ điều tra phát hiện ra có một số
cán bộ lãnh đạo dính líu trong đó, lấy quận Tân Giang làm ví dụ, có mấy
vị lãnh đạo đã nhận hối lộ của Tập đoàn Viễn Đại.
Mặt Lam
Nghiệp biến sắc, trong lòng nghĩ xem ra Hàn Đông ra tay với Tương Thu An rồi, Tương Thu An luôn là người của Lam Nghiệp, nếu không phải vạn bất
đắc dĩ, Lam Nghiệp cũng không muốn động đến Tương Thu An.
“Bây giờ Hàn Đông tranh thủ thời cơ tranh quyền đoạt lợi rồi, e là thời
gian này hắn tranh thủ cơ hội trong tỉnh im hơi lặng tiếng, sẽ thay thế
một số cán bộ trọng yếu trong thành phố.” Lam Nghiệp trong lòng thấy
chua xót, nhưng cũng không có cách nào.
Cho dù nhân vật số
một của ban nghành trực thuộc thành phố đều là cán bộ cấp Phó giám đốc
sở, quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm đều ở trong tỉnh, nhưng Hội nghị thường vụ thành phố Ninh Hải sau khi thông qua quyết định, báo lên trên, trong tỉnh về cơ bản sẽ không can thiệp quá nhiều. Hơn nữa trong tình hình
hiện nay, trong tỉnh cho dù biết hành động điều chỉnh cán bộ thành phố
Ninh Hải xuất phát từ chủ ý của Hàn Đông, phỏng chừng cũng sẽ không ngăn cản.
Nếu thật sự như vậy, ảnh hưởng của Lam Nghiệp ở thành phố Ninh Hải chắc chắn sẽ giảm xuống thảm hại.
Lam Nghiệp thật sự nghĩ đúng rồi, Hàn Đông bây giờ chính là nghĩ như
vậy, dù sao cơ hội hiếm có, đúng lúc có thể điều chỉnh được mấy chức vị
cần điều chỉnh, như vậy mình có thể đao to búa lớn làm một phen sự
nghiệp.
- - Ừ, vấn đề hiện nay cứ tiến hành điều tra xử lý theo trình tự, phải phát huy đầy đủ tác dụng của Ủy ban Kỷ luật.
Lam Nghiệp thản nhiên nói, lão ta biết Hàn Đông đã nói ra, như vậy chỉ
sợ nhóm người Tương Thu An không thể giữ được, cho nên lão ta cũng không cố gắng bênh vực.
Tiếp theo lão ta phải nghĩ cách làm thế nào giành lại được thế cục trên Hội nghị thường vụ.
Ngày 3/4, qua điều tra sâu của Ủy ban Kỷ luật thành phố Ninh Hải, cuối
cùng đã nắm bắt được toàn diện chứng cứ Tương Thu An hối lộ mấy vị cán
bộ, sau đó báo lên Ủy ban Kỷ luật tỉnh, đã bắt giam mấy tên sâu mọt này.
Quận Tân Giang tổng cộng có 4 Ủy viên thường vụ Quận ủy, hai Phó chủ
tịch quận dính líu vào trong đó, những người này bị bắt giam, bộ máy
quận Tân Giang bị trống một nửa.
Vào ngày 6/4 Thành ủy Ninh
Hải triệu tập Hội nghị thường vụ, chủ yếu thảo luận công tác ở quận Tân
Giang, đương nhiên chuyện quan trọng nhất là bố trí nhân sự.
Lam Nghiệp tuy rằng liên kết với Vương Vĩnh Ninh, nhưng cũng không có
cách nào chống lại Hàn Đông, dù sao Hàn Đông đã nắm giữ Hội nghị thường
vụ Thành ủy, cho nên Hội nghị họp nửa ngày, tất cả nhân sự của quận Tân
Giang đều bị Hàn Đông phân bổ người.
Theo trình tự của Hội nghị, sắc mặt của Lam Nghiệp dần dần trở nên u ám.
Sau khi tan họp, Lam Nghiệp không nói một lời bước nhanh ra khỏi phòng
họp, dường như có thứ gì đó kinh khủng đuổi theo lão ta vậy.
Các Ủy viên thường vụ Thành ủy lần lượt bước ra khỏi phòng họp, nét mặt
của bọn họ khác nhau, nhưng đều hiểu rõ một chuyện, đó là thành phố Ninh Hải hiện giờ đã hoàn toàn do Hàn Đông định đoạt rồi.
Vương
Vĩnh Ninh đi phía sau Hàn Đông, trong lòng nặng nề nghĩ thầm: “Xem ra
chỉ cần điều Lam Nghiệp đi, như vậy mới có thể làm cho thế cục của thành phố Ninh Hải thay đổi, như vậy mới có cơ hội đối phó Hàn Đông.”