Người Cầm Quyền

Chương 1010: Chương 1010: Hàn Đông phải đau đầu




- Anh lại nghe nói thế nào?

Hàn Đông nghi ngờ, hỏi.

Lần này đi tới tỉnh Giang Bắc, tuy tra được một số chuyện, nhưng tình thế cũng chẳng ác liệt gì. Không ngờ Hàn Mạn Lương ở Yến Kinh xa xôi vậy mà cũng biết Tô Xán có chút căng thẳng.

- Haha, kỳ thực từ khi cậu đi kiểm tra tỉnh Giang Bắc, ở Yến Kinh có rất nhiều người luôn dõi theo rồi.

Hàn Mạn Lương cười ha hả nói, có vẻ vô cùng đắc ý, giống như mình giỏi lắm không bằng, đương nhiên anh ta cũng là vì tự hào có người anh em như Hàn Đông, chí ít anh ta có thể được thơm lây, từ sau khi Hàn Đông trở lên mạnh mẽ, quật khởi, Hàn Mạn Lương trong vòng Thái Tử tại Yến Kinh, lời nói cũng có trọng lượng hơn rất nhiều.

- Em thấy bọn họ rỗi việc.

Hàn Đông cười khổ nói, hắn cũng hiểu, do bối cảnh, thân phận của bản thân, thêm vào bối cảnh của Tô Xán, mối quan hệ cạnh tranh giữa hai người không chỉ có người trong cuộc mới hiểu, đặc biệt là vòng lớn vòng nhỏ trong kinh thành, chỉ e ánh mắt của rất nhiều người đang dồn về phía mình và Tô Xán, cho nên thảo luận, nghị luận một chút cũng là điều bình thường.

Hàn Mạn Lương nói:

- Mọi người đều đang phân tích, có người còn cá cược rằng, lần này cậu đi Giang Bắc, Tô Xán nhất định sẽ gặp họa, tuy nhiên vẫn còn không ít người ủng hộ Tô Xán, nhưng đại đa số vẫn cho rằng anh ta đấu không lại đâu.

Hàn Đông tức giận, nói:

- Các người cho rằng em đi làm cái gì, là đi kèn cựa nhau sao? Em là đi công tác, chứ không phải đi tìm chỗ sơ hở của ai đó.

Hàn Mạn Lương nói:

- Đúng vậy, rất nhiều người đều thất vọng, nói cậu sao đi tới tỉnh Giang Bắc mà chẳng có động thái gì. Nhưng mọi người đều nhận thấy Tô Xán kỳ thực rất căng thẳng, tin tức của tỉnh Giang Bắc mấy ngày hôm đó đều rầm rộ tuyên dương cậu, mặt khác còn đem khu công nghệ cao của bọn họ đưa lên tin tức đáng chú ý buổi chiều, làm như vậy, thoạt nhìn tưởng như là khoe công tác của họ làm rất tốt, nhưng trên thực tế lại để lộ ra y đang cực kỳ lo lắng.

Hàn Đông cười, nói:

- Thật là nhìn không ra anh cũng có khả năng phân tích đấy chứ.

- Cậu cho rằng anh chỉ biết kiếm tiền sao, kiếm tiền chỉ là sở thích nghiệp dư của anh mà thôi.

Hàn Mạn Lương làm bộ đắc ý, nói.

Hàn Đông nói:

- Nói như vậy, anh không đi theo chính trị, đúng là nhân tài không được trọng dụng rồi.

Hàn Mạn Lương ha hả cười, nói:

- Bỏ đi, chuyện đơn giản như vậy, vẫn là nên để cậu đi làm, anh vẫn là nên làm những chuyện có độ khó cao mới phải.

Nói chuyện một hồi, Hàn Đông liền chuyển tiền cho Hàn Mạn Lương, dù sao cũng đã quyết định rồi, Hàn Đông phải nhanh chóng thực hiện, lề mà lề mề chẳng phải là phong cách của hắn.

Tới một ngân hàng gần đó, người tiếp đón là Giám đốc khách hàng, vừa nghe Hàn Đông muốn chuyển món tiền lớn như vậy đi, lập tức khẩn trương hẳn lên. Tuy Hàn Đông không có mở tài khoản ở đây, cũng không có gửi tiết kiệm ở ngân hàng của anh ta, nhưng đều là cùng một ngân hàng, khách hàng lớn như Hàn Đông, đối với ngân hàng bọn họ mà nói, đúng là khách hàng tài nguyên cực kỳ quan trọng, bất kỳ nhân viên ở điểm kinh doanh nào cũng không dám xem thường, nếu không tới lúc đó, cấp trên có thể truy vấn xuống dưới, vậy thì anh ta không thoát khỏi trách nhiệm đâu.

Đối với những lời khuyên, dụ dỗ còn có cả đùn đẩy trách nhiệm của Giám đốc khách hàng, Hàn Đông không nói nhiều với anh ta, chỉ kiên trì suy nghĩ của bản thân, phải chuyển số tiền này đi.

Hàn Mạn Lương thấy Hàn Đông khách khí như vậy, trong lòng cảm thấy rất bất đắc dĩ, nghĩ thầm sao Hàn Đông lại chẳng có chút nóng giận nào vậy.

Anh ta sống ở Yến Kinh lâu như vậy, sự kết giao ở các phương diện cũng rất rộng, quả thực không nhịn được nữa, liền gọi điện thoại, rất nhanh thì cái gã Giám đốc khách hàng kia nhận được điện thoại từ ngân hàng chi nhánh, kêu anh ta mau chóng xử lý nghiệp vụ liên quan.

Hoá ra vừa rồi Hàn Mạn Lương trực tiếp gọi điện cho một lãnh đạo của ngân hàng tổng, vị lãnh đạo đó nghe nói là bạn bè của Hàn Mạn Lương muốn làm thủ tục, không nói hai lời, liền nhanh chóng dặn dò xuống dưới.

Sau khi làm xong các thủ tục có liên quan, Hàn Đông và Hàn Mạn Lương cùng nhau đi tới Câu lạc bộ quên sầu.

- Haha, Phó chủ nhiệm Hàn Đông đi tuần tra trở về rồi à.

Tần Phương thấy Hàn Đông liền cười ha ha mà nói, trong mắt tràn đầy thần sắc quyến rũ.

Trong đầu Hàn Đông, bất giác hiện lên cảnh tượng kiều diễm của hôm đó, trong lòng không khỏi rung động.

Từ sau lần đó, cảm giác của Hàn Đông đối với Tần Phương khác trước rất nhiều.

Thử nghĩ một người phụ nữ vô cùng phong tình như vậy, bất kể là ai đã từng có một đêm vui vẻ với cô ấy, đặc biệt là cô ấy vẫn còn nguyên vẹn như vậy, thì chẳng ai có thể dễ dàng quên đi được.

Bất kể trong lòng Tần Phương nghĩ thế nào, bất kể tương lai có còn cơ hội tiếp tục một đêm tình cảm nồng nàn như vậy hay không, trong lòng Hàn Đông đã coi Tần Phương là người phụ nữ của mình rồi.

Hơn nữa Hàn Đông cũng tin rằng, cho dù Tần Phương đúng như những gì cô ấy nói, sau khi bản thân mình cùng cô ấy trải qua lần đó thì vẫn là bạn tốt, chẳng có bất cứ quan hệ nào khác, nhưng cô ấy cũng nhất định không đi tìm người đàn ông nào khác.

Trong lòng Hàn Đông, Tần Phương cũng là một trong những người phụ nữ của mình rồi, cứ cho là chỉ có một lần đó thôi, nhưng trong lòng Hàn Đông cũng có vị trí nhất định cho cô ấy. Đây có lẽ là kết quả mà Tần Phương cố ý lựa chọn chăng.

Dù sao có được một lần tiếp xúc thân mật như vậy, đương nhiên sẽ khiến Hàn Đông lưu lại ấn tượng khó phai, tương lai bất luận là có chuyện gì, Hàn Đông đều sẽ chăm sóc cô. Mà ngược lại, nếu từ đó mà thành người tình của Hàn Đông, có lẽ sẽ có một ngày khiến Hàn Đông chán ghét, ngược lại lại chẳng mỹ mãn chút nào.

Có những lúc phụ nữ vô cùng cảm tính, khiến cho người ta cảm thấy cô ta cực kỳ ngốc nghếch.

Nhưng có một số phụ nữ lại cực kỳ khôn khéo, đặc biệt là trên phương diện đối đãi với nam giới, có nhiều người phụ nữ lại biết nắm chắc những chỗ cần nắm.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Tần Phương là người thông minh trong số những phụ nữ thông minh.

- Nhìn thấy chị Phương vẫn thanh xuân, xinh đẹp như vậy, thật khiến tâm trạng người khác vui lên ngay tức khắc.

Hàn đông cười ha hả, nói.

Tần Phương cười nghiêm trang, ánh mắt nhìn Hàn Đông tràn ngập sự âu yếm và quyến rũ, nhưng rất nhanh lại khôi phục như bình thường, xua xua tay, vô cùng phong tình nói:

- Vào trong ngồi đi, Hàn Đông! Cậu cũng hiếm có dịp tới đây, tôi đi lấy chai rượu tới.

Đợi sau khi Tần Phương đi rồi, Hàn Mạn Lương cười ha hả, nói:

- Tiểu Đông, tôi cảm thấy Tần Phương đối với cậu rất không bình thường, ánh mắt đó giống như của những người yêu nhau vậy, giữa hai người không có gì đó chứ?

Hàn Đông trừng mắt nhìn anh ta, nói:

- Giữa hai đứa em thì có thể có chuyện gì chứ, đừng có suy đoán lung tung.

- Haha, cái đó thì khó nói lắm nha. - Hàn Mạn Lương cười xấu xa nói – Từ xưa tới nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tôi thấy bây giờ là mỹ nhân khó qua ải anh hùng đó. Đúng rồi, lần trước chúng ta ăn cơm ở đây, cậu uống không ít rượu, là Tần Phương dìu cậu đi nghỉ, sau đó chúng tôi cũng chẳng để ý tới cậu, giữa hai người không có phát sinh chuyện gì chứ?

Trong lòng Hàn Đông hiểu được, Hàn Mạn Lương nhất định đã nhìn ra điểm gì đó rồi, thực tế chuyện lần trước, Hàn Mạn Lương chắc là đã biết rồi, nếu không sao anh ta lại cố ý đi trước chứ.

- Không nên nói lung tung, em và chị Phương là bạn bè tốt.

Hàn Đông nói.

- Yên tâm đi, tôi sẽ không nói với người khác đâu.

Hàn Mạn Lương làm bộ dạng trời biết đất biết ngươi biết tôi biết, thấp giọng mà nói.

- Hai người đang nói chuyện gì mà thần bí quá vậy?

Tần Phương đẩy cửa bước vào, cười ha ha mà hỏi, trên tay cô cầm một chai rượu vang nhập khẩu.

- Còn có thể nói gì, đương nhiên là nói về cô rồi. Hàn Mạn Lương nói. - Ban nãy Tiểu Đông nói, mới mấy ngày không gặp mà cô đã đẹp lên không ít đấy.

- Vậy sao?

Trong mắt Tần Phương thần thái chợt lóe lên, liếc Hàn Đông một cái, cười nói:

- Hàn Đông có nói vậy sao?

- Sao lại không chứ?

Hàn Mạn Lương nói, quay đầu hỏi Hàn đông:

- Cậu nói đúng không? Cậu thấy cô ấy đẹp lên nhiều, đúng không?

Hàn Đông đương nhiên không phủ nhận, nói:

- Chị Phương đúng là càng ngày càng xinh đẹp, còn cần anh nói sao.

- Ha ha, nói như vậy là ban nãy cậu đâu có nói.

Tần Phương nói, cô liền ngồi xuống, vừa mở chai rượng vang, vừa nói:

- Tiểu Bạch đợi chút cũng qua đây đấy.

Trong lòng Hàn Đông khẽ lay động, đã lâu rồi hắn chưa được gặp Bạch Vũ Giai.

Lúc này Tần Phương lại nói:

- Lữ Nhạc chút nữa cũng tới đó.

Trong lòng Hàn Đông nhảy dựng lên, nghĩ thầm Lữ Nhạc muốn đến mà sao mình không biết, từ khi nào mà Tần Phương đã tạo được mối quan hệ tốt đẹp như vậy với Lữ Nhạc chứ?

Chút nữa thì hay rồi, ba người phụ nữ cùng tới một chỗ, áp lực quả là rất lớn đó.

Hàn Mạn Lương thì ngồi bên cười trộm, nghĩ thầm Hàn Đông chỉ e sẽ rất đau đầu đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.