Người Cầm Quyền

Chương 647: Chương 647: Hay cho một Cục quản lý đô thị




Nhìn thấy Ngô Hiểu Bảo, Hàn Đông không khỏi nhíu mày

Lúc trước khi Hàn Đông ở huyện Phú Nghĩa, Ngô Hiểu Bảo từng có xung đột với Hàn Đông, chẳng qua Hàn Đông nể mặt Ngô Giải Toàn và Lý Đại Dũng, không cùng cậu ta so đo mà thôi.

Hiện tại Ngô Giải Toàn đã về hưu, mà Lý Đại Dũng cũng được điều tới quân khu tỉnh.

Cũng không biết Ngô Hiểu Bảo bây giờ có thay đổi gì so với trước hay không?

Lúc này Vạn Đức Tài cũng nhìn thấy mấy người Ngô Hiểu Bảo, sắc mặt thay đổi, anh ta lập tức hiểu được có chuyện gì rồi.

Thấy Thục Giang Xuân kinh doanh không ngừng phát triển, một số người liền nổi lòng tham, muốn mua cổ phần gì đó, Vạn Đức Tài đương nhiên là đều khước từ.

Nhưng Ngô Hiểu Bảo và Dương Tiêu là khó nhất, bọn họ mở miệng là muốn xuất ra năm trăm ngàn chiếm năm mươi phần trăm cổ phần.

Sau khi bị Vạn Đức Tài từ chối vài lần, Ngô Hiểu Bảo và Dương Tiêu liền tuyên bố, cho anh ta mấy ngày suy nghĩ, nếu không đồng ý, lúc đó sẽ làm cho mất mặt.

Vạn Đức Tài đi thăm dò, biết được thân phận của hai người họ, Ngô Hiểu Bảo còn đỡ một chút, bố cậu ta là Phó chủ tịch Hội đồng nhân dân Ngô Giải Toàn đã về hưu, hiện tại cũng không có sức ảnh hưởng lớn.

Nhưng, Dương Tiêu cũng là con trai của Dương Lâm Sâm là cựu Chủ tịch thành phố, bây giờ làm Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố.

“Mấy tên côn đồ này nhất định là Dương Tiêu và Ngô Hiểu Bảo thuê về”. Vạn Đức Tài trong lòng buồn bực nghĩ, thủ đoạn nhỏ này tuy không thể lật đổ Thục Giang Xuân, nhưng vẫn rất phiền toái. Hơn nữa, với quan hệ của mấy người Dương Tiêu, không chừng có thể thông qua thủ đoạn này đến chỉnh mình, như vậy càng thêm căm tức.

Lúc này Vạn Đức Tài ngẩng đầu lên nhìn thấy ba người Hàn Đông từ tầng hai đi xuống, ánh mắt lập tức sáng ngời, lập tức đứng nói với người bên cạnh:

- Cậu hãy xử lý tốt chuyện này.

Nói xong anh ta liền đón ba người đi tới, mặt tươi cười, hơi khom người nói:

- Ba vị lãnh đạo ăn xong rồi, mùi vị đều ngon chứ?

Anh ta cũng không có cách xử lý nào tốt hơn, bởi vậy nhìn thấy mấy người Hàn Đông, liền muốn mượn thế bọn họ, khiến hai người Dương Tiêu và Ngô Hiểu Bảo thấy khó mà lui.

Ánh mắt mọi người đều xoay theo Vạn Đức Tài sang chỗ khác, nhìn thấy mấy người Hàn Đông, những người khác không biết là ai, nhưng sắc mặt Ngô Hiểu Bảo từ từ thay đổi.

- Không ngờ đụng hắn

Ngô Hiểu Bảo bực mình thấp giọng nói.

- Hai người này cũng ở đây ăn cơm

Dương Tiêu cười nói, anh ta không biết Hàn Đông, nhưng biết Đàm Bá Duệ và La Lập Thanh, với anh ta, hai người này là ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng với anh ta cũng chẳng là gì.

Tuy rằng Dương Lâm Sâm đã lùi về tuyến hai, nhưng y trước ở thành phố Vinh Châu đã làm tới chức Chủ tịch thành phố, không chỉ đã làm phó Chủ tịch thường trực thành phố, hơn nữa còn làm phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng vài năm, cũng an bài cho nhiều người, bởi vậy với Dương Tiêu, chỉ cần anh ta không chủ động trêu chọc hai người kia, bon họ cũng không thể đối với mình không tốt.

Tuy nhiên, nhìn thấy sắc mặt Ngô HIểu Bảo bỗng nhiên thay đổi, Dương Tiêu trong lòng cười thầm, nghĩ thằng tiểu tử này quả nhiên nhát gan, thấy hai người đã bị dọa mặt không còn hạt máu.

- Anh Dương, chúng ta đi trước đi

Ngô Hiểu Bảo thấp giọng nói.

Dương Tiêu sửng sốt nói:

- Làm sao vậy? Gấp gáp làm gì, xem hết náo nhiệt hãy nói.

Ngô Hiểu Bảo thấp giọng nsoi:

- Anh Dương, người kia là Hàn Đông

- Hàn Đông, người nào là Hàn Đông?

Dương Tiêu nhất thời không kịp phản ứng

Ngô Hiểu Bảo thấy ánh mắt Hàn Đông nhìn lại, trong lòng rùng mình.

Quan trọng hơn chính là, Vạn Đức Tài không ngờ biết Hàn Đông, như vậy sự việc càng trở lên phức tạp. Nếu có Hàn Đông làm chỗ dựa, vậy mình và Dương Tiêu muốn nhúng tay vào việc của Thục Giang Xuân, cần phải bàn bạc kỹ hơn mới được.

- Anh Dương, hắn là bí thư Thành ủy vừa tới Hàn Đông, người đứng ở giữa.

Ngô Hiểu Bảo thấy Hàn Đông quay đi nói chuyện cùng Vạn Đức Tài, khẩn trương nói:

- Bảo mấy người Tóc vàng rút lui trước, tối nay không nên làm gì quá đáng, chúng ta tìm cơ hội khác.

- Bí thư Thành ủy Hàn Đông?

Vẻ mặt Dương Tiêu kinh ngạc, khiếp sợ nhìn về phía Hàn Đông.

Người này thoạt mới nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi, tựa như sinh viên vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, là người vừa nhận chức Bí thư Thành ủy Hàn Đông sao?

Mới vài ngài trước, nghe nói Hàn Đông qua làm Bí thư thành ủy, Ngô Hiểu Bảo đã nhắc nhở Dương Tiêu, nói sau khi Hàn Đông đến, mọi người làm việc cần cẩn thận một chút, đây là người không hề nhận người thân.

Từ miệng Ngô Hiểu Bảo nói, Dương Tiêu cũng biết cậu ta và Hàn Đông trước kia có chuyện, và biết lúc đó Hàn Đông làm bí thư huyện ủy, đã từng lật đổ Chủ tịch thành phố.

Đối với kẻ trâu này, Dương Tiêu cũng có chút tò mò. Nhưng bây giờ nhìn thấy hắn còn trẻ tuổi như vậy, trong lòng đương nhiên khiếp sợ. Trước đây Ngô Hiểu Bảo nói tới Hàn Đông, anh ta vẫn cho rằng Hàn Đông có thể làm được tốt như vậy, tuổi chắc chắn không nhỏ, bởi vậy cũng không hỏi tuổi Hàn Đông.

- Cậu có lầm không?

Dương Tiêu hỏi.

Ngô Hiểu Bảo buồn bực nuốt từng ngụm nước, thấy Hàn Đông mỉm cười bắt tay Vạn Đức Tài, hai người nói chuyện với nhau vài câu, Hàn Đông còn vỗ vai Vạn Đức Tài vài cái, trong lòng anh ta càng khó chịu.

Gật gật đầu, Ngô Hiểu Bảo nhìn về phía Hàn Đông, La Lập Thanh và Đàm Bá Duệ nói:

- Tôi làm sao lại có thể nhìn nhầm, không thể tưởng tượng được lão Vạn cũng quen biết Hàn Đông rồi, chuyện này của chúng ta sẽ khó làm hơn.

Trong mắt Dương Tiêu lóe lên vẻ tức giận, nói:

- Ông ta biết Hàn Đông thì sao, chúng ta cũng không làm gì, chúng ta chỉ muốn cùng kinh doanh với ông ta thôi, những thứ khác đều không biết gì cả.

Ngô Hiểu Bảo gật đầu nói:

- Tuy nhiên về sau thủ đoạn của chúng ta cần phải bí mật hơn mới được.

Dương Tiêu ném nửa điếu thuốc trong tay xuống đất, hung hãn dẫm chân lên, nói:

- Thôi đi, sự việc hôm nay dừng tại đây, bảo mấy người Tóc vàng rút lui sớm một chút, lần sau tóm ông ta cũng được. Mặt khác cũng điều tra một chút, người này có quan hệ gì với Hàn Đông.

Anh ta cũng không phải kẻ lỗ mãng, nếu đụng phải Hàn Đông và hai ủy viên thường vụ Thành ủy khác, hơn nữa nhìn bộ dáng có vẻ Hàn Đông rất quen thân với Vạn Đức Tài, như vậy muốn nhúng chàm Thục Giang Xuân, cần phải bàn bạc kỹ hơn.

Ngô Hiểu Bảo ho khan một tiếng, lập tức hướng đám Tóc vàng gây rối ra hiệu, sau đó cùng Dương Tiêu đi ra ngoài

- Dương thiếu gia và Ngô Thiếu gia cũng ở đây ăn cơm à

Vạn Đức Tài lúc này cũng nở nụ cười chạy ra chào đón.

- Sao mà không nói một tiếng, tôi nên qua kính hai vị một chén đấy

Dương Tiêu trừng mắt nhìn ông ta, không nói gì.

Ngô Hiểu Bảo cười lạnh một cái, nói:

- Lão Vạn, đường đi của anh rộng dữ ha

Vạn Đức Tài nói:

- Ngô thiếu gia cứ nói đùa, tôi chỉ là một người làm ăn, đương nhiên muốn kết giao với khách hàng, nhiệt tình giúp đỡ mọi người.

Hiện tại Vạn Đức Tài đã hiểu, Dương Tiêu và Ngô Hiểu Bảo phỏng chừng không dễ dàng buông tha như vậy, mà nếu mình muốn hoàn toàn thoát khỏi bọn họ, như vậy nhất định phải nhờ Hàn Đông giúp đỡ.

Tuy rằng vừa mới tiếp xúc với Hàn Đông một chút, nhưng Vạn Đức Tài đã cảm nhận được, Hàn Đông là một lãnh đạo chân chính, và trong ý tứ của hắn, sẽ hỗ trợ mạnh các doanh nghiệp tư nhân ở thành phố Vinh Châu, như vậy mình cố gắng chút, là phải tranh thủ khiến Thục Giang Xuân trở thành doanh nghiệp tư nhân điển hình thành phố Vinh Châu, thông qua cách này, có thể sẽ được Hàn Đông để ý, đến lúc đó lá gan của một vài người sẽ không còn dám lớn như vậy nữa.

Chính bởi vì vậy, Vạn Đức Tài cố ý nghênh tiếp Dương Tiêu và Ngô Hiểu Bảo, chính là muốn biểu hiện mình không kiêu ngạo, không xu nịnh nhưng lại mạnh mẽ, cứng rắn, làm cho bọn họ biết mình cũng không phải loại người sợ phiền phức.

- Hừ, anh cho là có cây đại thụ để dựa dẫm sao?

Dương Tiêu cười lạnh một tiếng

- Được, để chúng ta chờ coi.

Sau đó cậu ta đi nhanh ra ngoài.

Ngô Hiểu Bảo chần trừ một chút, cũng mau đi theo sau.

Trên thực tế, Ngô Hiểu Bảo cũng không muốn đấu lộ liễu với Vạn Đức Tài, nói như vậy nếu chẳng may bị Hàn Đông chú ý, như vậy sẽ rất phiền toái.

Tuy rằng trong lòng cậu ta rất ghét Hàn Đông, nhưng cậu ta cũng hiểu được, bản thân cậu ta không thể chống lại được Hàn Đông.

Mặt khác, em gái cậu ta Ngô Hiểu Lệ đã kết hôn cùng con của Lý Đại Dũng là Lý Kiến Công, cậu ta mơ hồ biết được từ bố cậu rằng Hàn Đông rất có thân thế.

Cho nên, nhìn thấy Hàn Đông, Ngô Hiểu Bảo liền có cảm giác như chuột thấy mèo, trong lòng vừa hận vừa sợ.

- Tôi nói này sao cậu nói thế, hình như cậu rất sợ Hàn Đông à?

Dương Tiêu liếc Ngô Hiểu Bảo một cái nói.

Ngô Hiểu Bảo cười khổ một cái nói:

- Anh Dương, bây giờ hắn là nhân vật số một Thành ủy, chúng ta dù muốn kiếm tiền, cũng không cần phải xung đột với hắn chứ.

Dương Tiêu khinh thường nói:

- Vậy thì đã sao? Hắn dù là Bí thư Thành ủy, vậy cũng không thể quản được chúng ta, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, mọi việc tùy theo chúng ta làm, Vạn Đức Tài nghĩ biết Hàn Đông là có thể thuận lợi được sao? Được được, hợp tác với chúng ta thì thôi, còn không, anh ta sẽ biết tay.

Ngô Hiểu Bảo hút một hơi thuốc, nói:

- Dù sao chúng ta cũng cẩn thận một chút cũng không thiệt

Cậu ta thực sự không muốn xung đột với Hàn Đông, chọc không nổi còn trốn không được sao?

Cậu ta thậm chí nghĩ sự việc của Thục Giang Xuân để sau cũng được, đổi chỗ đi kiếm tiền, đỡ phải ở thành phố Vinh Châu lại đụng vào Hàn Đông.

Hàn Đông đương nhiên không biết, vì sự xuất hiện của mình, khiến Ngô Hiểu Bảo trong lòng sợ hãi như vậy.

Trên thực tể, với thân phận của Hàn Đông, đương nhiên không thể so đo với đám người Ngô Hiểu Bảo.

Mặc dù tuổi mọi người không chênh nhau lắm, nhưng cơ bản cũng không ở cùng một cấp bậc.

Trong mắt Hàn Đông, đám người Ngô Hiểu Bảo giống như những tên nhóc không hiểu chuyện mà thôi.

Tên nhóc con, đương nhiên không thể so đo cùng họ. Họ làm chuyện tốt gì, cười một cái, khen ngợi một chút là được, nếu làm chuyện xấu, vậy trừng phạt tương ứng, khiến họ nhớ mãi sau này không tái phạm là được.[/CHARGE]

Tuy rằng Hàn Đông cũng mơ hồ cảm giác được, tối nay, mấy tên côn đồ ở Thục Giang Xuân kia chỉ e là có người chỉ điểm, nhưng Hàn Đông cũng không quản việc vặt này.

Cho dù Hàn Đông có ý định đẩy mạnh phát triển doanh nghiệp tư nhân thành phố Vinh Châu.

Nhưng những doanh nghiệp đang phát triển này, có quá nhiều loại vấn đề, đương nhiên để bọn họ tự giải quyết là được.

Mà việc Hàn Đông phải làm là nghĩ biện pháp để cho các doanh nghiệp tư nhân này có môi trường thuận lợi để phát triển.

Đương nhiên, nếu quả thật cần thiết, Hàn Đông cũng sẽ đích thân ra tay, tuy nhiên cũng chỉ là để xây dựng điển hình, phát ra một loại tín hiệu trong phạm vi toàn thành phố.

Vương Song lái xe đưa Hàn Đông tới tòa nhà số sáu Thành ủy

Đây là một ngôi nhà nhỏ hai tầng, bốn phía là cây xanh, mùi hoa tự nhiên truyền đến.

Hàn Đông không khỏi nhíu mày, đây hoàn toàn là biệt thự, nhớ rõ trước kia không như vậy, chẳng nhẽ là Đàm Ngưng Hào làm ra.

Hắn không biết rằng, bên trong cái tiểu khu này, tổng cộng có năm nhóm biệt thự hai tầng, trong đó bốn nhóm ở trung tâm thành phố là của lãnh đạo chính, một nhóm khác dùng làm nhà ở tạm thời.

Với Hàn Đông, một mình ở một ngôi nhà lớn như vậy, quả thật có chút lãng phí, ngay cả quét dọn cũng là cả vấn đề.

“Tạm thời ở đây hai ngày, nếu Nhạc Nhạc không tới, mình đổi sang ở ngôi nhà nhỏ đi, thật sự không được, cũng có thể tự bỏ tiền mua một căn hộ nhỏ bên ngoài, ở biệt thự như vậy có chút kỳ cục.”

Vấn đề phòng ở cán bộ lãnh đạo, trên thực tế là có văn bản chính sách đặc biệt, chẳng qua trong quá trình thực thi, không có bao nhiêu người lấy nó làm căn cứ.

Lãnh đạo từ trên xuống dưới, bình thường không sử dụng bộ não của họ trong việc này, dù sao cũng là liên lụy tới lợi ích của rất nhiều người, thậm chí đại đa số lãnh đạo cũng đang hưởng thụ quyền lợi này, dĩ nhiên chẳng quan tâm rồi.

Phòng lớn nhỏ bên trong đều sạch sẽ, các dụng cụ gia đình là hoàn toàn mới, Hàn Đông vừa thấy, đã biết trang trí căn phòng cũng tiêu tốn không ít tiền.

Hàn Đông chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Cả đêm, không có ai gọi điện quấy rầy Hàn Đông

Bởi vì vừa uống rượu, buổi tối Hàn Đông ngủ rất ngon, sáng hôm sau bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng hồ báo thức.

Ra khỏi giường, rửa mặt sạch sẽ xong, đi ra đã thấy Vương Song mang xe tới cửa rồi.

Hàn Đông suy nghĩ một chút, nói:

- Tiểu Vương, đi tới phố phía sau khách sạn Sa Loan, tôi đi ăn chút điểm tâm.

- Vâng, bí thư Hàn

Vương Song gật đầu nói

Xe Audi chậm rãi chạy nhanh ra tiểu khi, vòng vo vài chỗ ngoặt, không bao lâu đã tới phía sau khách sạn Sa Loan.

Hàn Đông bảo Vương Song dừng xe, sau đó đi bộ lên phía trước, tới quán cơm hôm trước ăn cơm trưa.

- Ồ, anh bạn dậy sớm như vậy à, muốn ăn chút gì không?

Bà chủ còn nhớ rõ Hàn Đông, nhìn thấy hắn liền mỉm cười dò hỏi.

Hàn Đông ăn hai cái bánh tiêu, một cốc sữa đậu nành và hai quả trứng gà.

Còn bà chủ thì ngồi ở một bên, quan sát Hàn Đông, vừa như muốn nói nhưng lại thôi.

Hàn Đông ngẩng đầu hỏi:

- Bà chủ, có chuyện gì không?

- Cậu biết không? Ngày hôm qua quản lý đô thị lại đánh người rồi, từ bên kia đuổi lại đây vài người bán hoa quả đấy, đánh cho người ta khóc lóc thảm lắm.

Bà chủ thở dài một tiếng.

- Anh bạn, cậu đúng là người của chính phủ à, nếu có thể nói với lãnh đạo vài câu, nên nói chuyện này một chút, bằng không sớm hay muộn sẽ xảy ra tai nạn chết người đó.

Hàn Đông sở dĩ ra ngoài ăn điểm tâm, chính là muốn hiểu rõ một vài tình hình chân thật, nghe xong lời bà chủ nói, Hàn Đông hỏi:

- Không ai báo cảnh sát à?

Bà chủ cười đùa một tiếng, hỏi ngược lại:

- Cậu cảm thấy báo cảnh sát có tác dụng sao?

Hàn Đông im lặng, lập tức nghiêm mặt nói:

- Bà chủ, bà yên tâm, chuyện này tôi nhất định phản ánh lên những ba ngành có liên quan.

Tâm tình của hắn có chút nặng nề, xem ra tăng cường quản lý đội ngũ chấp pháp chính là việc cần phải làm nhất.

Hàn Đông vẫn đang luôn suy nghĩ xem nên bắt tay triển khai công việc của mình như thế nào, hiện tại xem ra, vấn đề chấp pháp của quản lý đô thị rất ngang tàng, đúng là hướng đấy, vậy cứ bắt tay từ việc này mà làm đi.

Ăn xong bữa sáng, Hàn Đông đi bộ lên xe, vừa thấy đã tới giờ làm việc, lập tức bảo Vương Song đưa hắn tới cục quản lý đô thị.

Tới gần cục quản lý đo thị, Hàn Đông liền xuống xe, sau đó từ từ đi tới.

Cục quản lý đô thị là một tòa nhà bốn tầng, tường vây xung quanh một cái sân, trong sân là một vài xe ba bánh mà người bán rong dùng để bán đồ, hai xe ba gác, ở dưới một góc lán còn có các loại bàn ghế, xem ra đều là đồ vật mà quản lý đô thị thu được khi chấp pháp bên ngoài.

Hàn Đông quét mắt một vòng, lập tức liền đi tới trước cửa tòa nhà, nhìn thấy một nhân viên nữ trẻ tuổi đang ngồi cầm gương vẽ lông mày, đôi môi vểnh cao, giường như rất hài lòng với nhan sắc của mình.

Bên cạnh là một nữ nhân viên lớn tuổi hơn chút đang phe phẩy cái quạt, cười nói cùng một người đàn ông trung niên.

Trên mặt bàn bọn họ, vứt một ít văn kiện, có quyển vở nhỏ, cặp văn kiện, ngoài ra còn một ít đồ dùng cá nhân của bọn họ, trước mặt nữ nhân viên trẻ còn có nửa ổ bánh mì chưa gặm hết.

Hàn Đông đứng đó nhìn một hồi, cũng không ai để ý đến hắn, dường như tất cả mọi người đều không nhìn thấy một người đang đứng trước mặt.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, gõ lên trên quầy, nói:

- Xin hỏi, văn phòng cục trưởng các vị ở tầng mấy?

- Cậu cần gì?

Nhân viên nữ trẻ tuổi lạnh giọng hỏi, cũng không quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Đông một cái, còn rất chăm chú vẽ lông mày.

Hàn Đông chỉ vào đồng hồ treo trên tường nói:

- Bây giờ cũng đã 8h30 rồi, các cô đi làm thật nhàn nhã.

- Nói cái gì đó?

Nhân viên nữ trẻ tuổi lập tức phát hỏa, ném gương lên mặt bàn, trừng to mắt hỏi:

- Cậu không có việc gì làm hay sao mà chạy tới đây lải lải hả, nơi này là nơi làm việc, không nên đến quấy rầy chúng tôi làm việc, bằng không tôi sẽ gọi người chỉnh đốn cậu.

Hàn Đông ngẩn người, hắn cũng không ngờ cô gái này đã vậy còn quá kiêu ngạo, không chỉ nói năng lỗ mãng, còn tuyên bố cho người chỉnh đốn mình, không biết đây có phải là hang ổ thổ phỉ không đây.

Cười cười, Hàn Đông nói:

- Còn chỉnh đốn tôi, đây là hang ổ thổ phỉ của các cô à, các cô không tự chỉnh đốn mình đi?

Lúc này đôi nam nữ bên cạnh cũng bị thu hút vào, người trung niên kia cười lạnh một tiếng nói:

- Nhóc con, cậu đến bới móc đấy à? Cũng không xem đây là chỗ nào, lại ồn ào nữa, cậu tự mà chịu đấy.

Bởi vì cục Quản lý đô thị tịch thu đồ, sau khi trở về, thường có người theo tới cục Quản lý gây náo loạn.

Cho nên, tuy rằng Hàn Đông thể hiện tao nhã đấy, nhưng xem ra với mấy người này, thứ nhất Hàn Đông là người hỏi lung tung, vừa thấy đã là kẻ xấu, phỏng chừng cũng là làm cho hả giận, bởi vậy đối với Hàn Đông một chút sắc mặt tốt cũng không có.

Hàn Đông thản nhiên nói:

- Sao đấy, tôi tới tìm hiểu tình hỉnh, thì phiền các anh chị sao? Đây chính là thái độ làm việc của các anh chị sao?

- Cút…

Nhân viên nữ trẻ tuổi kia phẫn nộ kêu lên, giơ tay nắm nửa miếng bánh mì trên bàn kia ném về phía Hàn Đông.

Hàn Đông vội vàng né ra, sắc mặt trở lên xanh mét.

Thấy mầm biết cây, từ đây thấy thái độ vài nhân viên, liền biết nhân viên quản lý đô thị đi ra ngoài chấp pháp đối với dân chúng sẽ có sắc mặt như thế nào.

Huống chi, Hàn Đông đã tận mắt chứng kiến nhiều nhân viên quản lý đô thị vây đánh một phụ nữ trung niên bán đào.

- Xem ra quả thật nên chỉnh đốn cục Quản lý đô thị một cái.

Hàn Đông trầm giọng nói

Mấy người bên trong nghe xong, hơi sửng sốt, nhân viên nữ trẻ tuổi đặc biệt nóng nảy, giận dữ hét:

- Nhóc con, mày đứng đó đừng có chạy

Nói xong, cô liền cầm lấy điện thoại bàn quay số.

Hàn Đông lạnh lùng cười, lập tức lấy điện thoại ra, bấm số ủy viên thường vụ Thành ủy, bấm dãy số của Trưởng ban thư ký Thành Ủy Tào Tư Hào, sau khi chuyển máy, Hàn Đông trầm giọng nói:

- Trưởng ban thư ký, tôi là Hàn Đông, tôi bây giờ đang ở đại sảnh cục Quản lý đô thị, phiền anh thông báo tới cục trưởng cục Quản lý đô thị, trong hai phút xuất hiện ở trước mặt tôi.

Tào Tư Hào nghe giọng Hàn Đông lạnh như băng, ông cũng biết tình trạng cục Quản lý đô thị, bởi vậy ông ta khẩn trương nói:

- Vâng, bí thư Hàn, tôi sẽ lập tức tới.

Cúp điện thoại, ông ta bấm số điện thoại cục trưởng cục quản lý đô thị Nhâm Khiết Hạo, giận dữ hét:

- Nhâm Khiết Hạo, ông đang làm gì vậy hả, bí thư Hàn ở dưới lầu cũng không biết, ông mau xuống dưới đi.

Nhâm Khiết Hạo sợ tới mức kêu “a” một tiếng, điện thoại trong tay suýt nữa rơi xuống đất, Bí thư Thành ủy vô duyên vô cớ đi tới cục Quản lý đô thị, ngay cả mình cũng không biết, xem ra bí thư Hàn tới nhất định là có chuyện rồi.

Làm cục trưởng, Nhâm Khiết Hạo đối với tình hình đơn vị mình hiểu rất rõ, nếu Bí thư Thành ủy muốn tìm lỗi, điều này khẳng định sẽ không hề thiếu.

Lúc này Nhâm Khiết Hạo đã kinh sợ, mồ hôi lạnh vã ra, cúp điện thoại, lập tức chạy xuống tầng dưới.

Nhìn thấy cục trưởng mập mạp lao xuống như một mũi tên, một vài nhân viên trên cầu thang đều kinh sợ, vừa định há mồm chào hỏi, Nhâm Khiết Hạo đã vượt qua

- Sao vậy?

- Đã có chuyện gì?

Mọi người đều kinh hãi, thấy bộ dạng Nhâm Khiết Hạo, giống như trên nhà bị cháy.

Vì thế một số người không kìm nổi tò mò liền đi theo sau xuống lầu.

Giờ phút này, dưới đại sảnh, Hàn Đông bị vài nhân viên quản lý đô thị vây lại.

Hàn Đông vừa mới nói chuyện điện thoại xong, mấy nhân viên quản lý đô thị từ bên ngoài liền đi vào, bọn họ vừa nói vừa cười, sau xem lại tình hình ở đây, một người đàn ông sắc mặt u ám hỏi một tiếng, nghe nói Hàn Đông là người tới gây rối, những người đó lập tức vây lại.

- Các anh muốn làm gì?

Hàn Đông lạnh giọng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông u ám kia, nhìn trang phục anh ta, hẳn là một lãnh đạo cục Quản lý đô thị.

- Nhóc con, dám tới cục Quản lý đô thị quấy nhiễu, an gan báo à

Người đàn ông kia nhìn Hàn Đông, vẻ mặt cười chế nhạo.

- Hôm nay sẽ khiến cho mày tới được mà không đi được, áp giải nó cho tôi.

Vài người khác nhận được lệnh, lập tức săn tay áo lên.

- Dừng tay

Lúc này một âm thanh giận dữ truyền đến.

Lập tức một thân thể như một trận gió lao cực kỳ nhanh tới.

- Cục…

Mọi người đều khẩn trương chào hỏi, nhìn thấy bộ dạng Nhâm Khiết Hạo đầy mồ hôi, mọi người trong lòng đều kinh ngạc.

Nhâm Khiếu Hạo lúc này đâu nghĩ được nhiều, vừa rồi nếu ông ta không xuống kịp, tình hình sẽ rất khó kiểm soát.

Ông ta với vẻ mặt tươi cười nịnh nọt tiến lên phía trước nói:

- Bí thư Hàn, chào ngài…

- Hừ, hay cho một cục quản lý đô thị

Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.