Lam Tinh và đồng sự của cô Mã Xuân Linh đi cùng nhau, mặc thường phục, nhưng khí chất của nhân viên cảnh sát cũng cho người ta cảm giác
hiên ngang.
Người trong đại sảnh, vốn là đang xem náo nhiệt,
cho dù không phải là người xem náo nhiệt, cũng mang suy nghĩ việc không
liên quan đến mình mà đứng một bên nhìn, lúc này lại thấy hai cô gái yểu điệu ra mặt bất bình, lập tức càng hiếu kỳ rồi.
Phải biết
rằng, bộ dạng kiêu ngạo của người nam kia, nhìn cũng không phải là nhân
vật tốt gì, bởi vậy cho dù vài người cảm thấy là gã đối xử với nhân viên phục vụ như vậy là quá đáng, cũng không đứng ra can thiệp, dù sao thì
đối với nhiều người mà nói, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, ai biết được tên tiểu tử này là người gì chứ, nói không chừng chọc vào một tên phiền phức, vậy thì không xong rồi.
- Ai da, cô bé, bênh vực kẻ yếu à.
Kẻ kiêu ngạo đó liếc mắt nhìn Lam Tinh một cái, trên mặt lập tức tỏ vẻ
khinh thường, đưa một tay ra, chỉ trỏ trước mắt Lam Tinh mà nói:
- Cô bé, đừng tưởng có chút nhan sắc, anh liền nể mặt em, trừ phi em làm anh sướng…
- Cút.
Lam Tinh giận đến đỏ mặt, bước mạnh lên trước một bước, cánh tay đánh
ra nhanh chóng giữ lấy tay phải của tên kiêu ngạo, lập tức xoay ngược
lại, cùng lúc đó còn đá một cái vào mắt cá chân của tên kiêu ngạo đó.
- A…
Tên đó kêu lên một tiếng kinh hãi, lảo đảo ngã về trước, nếu không phải phía trước có một cái bàn tròn lớn chống đỡ, y chắc chắn sẽ té trên mặt đất.
Thấy thế Hàn Đông không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, không
ngờ Lam Tinh lại có tính tình như vậy, quả thật nhìn ra được, Hàn Đông
tổng cộng gặp qua cô hai lần, biết cô là một người nhiệt tình, chỉ là
không ngờ lá gan cô không nhỏ, bị tên kiêu ngạo đó mắng, trực tiếp liền
động thủ đánh y.
Hàn Đông đối với tên kiêu ngạo đó ấn tượng
không tốt, bởi vậy hành vi của Lam Tinh, khiến Hàn Đông trong lòng rất
vui, gần như là Lam Tinh thay hắn xả được giận vậy.
- Đ.M ngươi…
Tên kiêu ngạo đó không ngờ Lam Tinh không nói một lời liền ra tay đánh
mình, tuy là không bị thương gì, nhưng trước mặt mọi người bị một cô gái yểu điệu đánh ngã, làm cho y cảm thấy mất mặt, khuôn mặt giận đến trắng bệch, đứng dậy tức giận mắng mỏ, vung quyền hướng tới Lam Tinh.
Lam Tinh nhẹ nhàng né sang một bên, quát lên:
- Làm gì đó, đánh cảnh sát à.
Nói xong, cô liền lấy thể cảnh sát ra trước mặt tên đó.
- Mẹ nó, cảnh sát thì giỏi lắm sao.
Tên kiêu ngạo đó tức giận mắng, nhưng cũng không tiến đánh Lam Tinh
nữa, mà cẩn thận nhìn thẻ cảnh sát của Lam Tinh, cười lạnh lùng, nói:
- Cô chết chắc rồi, Lam Tinh phải không, cảnh sát thì không được tùy
tiện đánh người, tôi đến Cục Công an thành phố khiếu nại, cô đợi lột da
đi, hừ hừ, đến lúc đó, xem ông này trừng trị ngươi thế nào.
Nói xong, tên đó liền lấy điện thoại ra gọi, thái độ vẫn rất kiêu ngạo.
Lam Tinh đối với sự uy hiếp của tên kiêu ngạo này, một chút cũng không
quan tâm, cười một chút, sau đó xoay người nói với nữ phục vụ bị nhục mạ đó:
- Có chuyện gì, nhớ gọi điện báo cảnh sát.
Nhân
viên phục vụ đó lúc này đã dừng khóc, trên mặt vẫn còn vương nước mắt,
nghe Lam Tinh nói, mím môi gật đầu, cũng không nói gì.
- Ha hả, cảnh sát thành phố Ninh Hải các anh không tồi, hơn nữa còn là nữ cảnh sát.
Vừa rồi Tần Phương cũng đã xem toàn bộ biểu hiện của Lam Tinh, đối với nữ cảnh sát quyết đoán này tràn đầy thiện cảm.
Hàn Đông gật gật đầu, cười, nói:
- Ừ, tố chất của Cục Công an thành phố Ninh Hải đúng là được lắm.
Nhưng Hàn Đông hơi cảm thấy kỳ lạ là, hiện tại là sáu giờ, mà Lam Tinh
đã tới khách sạn Ninh Hải, vậy là đã nói lên cô và đồng sự của cô về
sớm, hoặc là hôm nay cô nghỉ?
Hàn Đông cũng chỉ là tùy tiện
ngẫm nghĩ một chút, dù sao thì Hàn Đông cũng sẽ không nhàm chán đến mức
chuyện nhỏ như vậy cũng đích thân đi hỏi.
Cái gọi là nước quá trong ắt không có cá, người quá xét nét hẳn chẳng có ai chơi, có lúc,
nếu quá nghiêm khắc, vậy sẽ rất dễ biến thành người cô độc, Hàn Đông
cũng không muốn mình trở thành người cô độc. Đạo làm quan, có nhu có
cương mới có thể càng thêm mạnh, nếu cứ cứng nhắc, hoặc cứ mềm mỏng, vậy thì người này không thể có tiền đồ phát triển lớn trong quan trường.
Trong sảnh, Lam Tinh và đồng sự của cô Mã Xuân Linh khoát tay nhau, căn bản không đề ý đến tên kiêu ngạo kia, theo lối giữa đi về phía trước.
Lúc ngẩng đầu, Lam Tinh liền nhìn thấy Hàn Đông.
Trên mặt tươi cười, Lam Tinh cười đi tới, dịu dàng nói:
- Chào, trùng hợp quá, anh cũng ở đây dùng cơm à.
Hàn Đông cười, nói:
- Đúng vậy, thật trùng hợp, tôi và bạn ở đây dùng cơm, các cô có hai người sao?
Lam Tinh lắc đầu, nói:
- Tối nay, một đồng sự của chúng tôi sinh nhật, chúng tôi góp tiền chúc mừng cho anh ấy, phần lớn còn ở phía sau.
Hàn Đông cười cười, nói:
- Vậy mọi người chơi vui vẻ, đúng rồi, lúc nãy tên tiểu tử đó xử lý tốt lắm, không ngờ cô còn có mặt lợi hại như vậy.
Nói như vậy cũng coi như là Hàn Đông đang khen ngợi Lam Tinh.
Mã Xuân Linh hé miệng cười, nói:
- Đó là đương nhiên, cảnh sát Lam là hoa hồng gai nổi tiếng của phân Cục chúng tôi, không phải dễ trêu chọc đâu.
Lúc cô nói chuyện, ánh mắt vô tình cố ý nhìn về phía Tần Phương, ánh mắt hơi mờ ám, cũng không biết là nghĩ gì.
Hàn Đông nhìn dáng vẻ của Mã Xuân Linh, không cần nghĩ cũng biết cô
đang nghĩ lung tung, nhưng Hàn Đông cũng sẽ không giải thích, dù sao thì cũng không cần phải giải thích, mặc dù Hàn Đông đối với Lam Tinh có
thiện cảm, cảm thấy cô gái này tâm địa lương thiện, vui vẻ giúp người,
nhưng bất luận thế nào, hắn và Lam Tinh chỉ là quen biết bình thường mà
thôi.
Tần Phương ngồi bên cạnh cười, nhìn Hàn Đông, lại xem xét Lam Tinh một chút.
Lam Tinh nhìn Tần Phương một cái, mỉm cười hướng về Hàn Đông vẫy tay, nói:
- Không làm phiền hai người nữa.
Hàn Đông phẩy tay, tạm biệt cô ta.
- Haha, Hàn Đông có vận đào hoa rồi, người con gái này lại là cảnh sát, người lại xinh đẹp, hoa hồng gai tiêu chuẩn, cậu mới đến mấy ngày, liền quen biết một đóa hoa đẹp như vậy.
Tần Phương nhìn theo bóng dáng của Lam Tinh, trêu chọc Hàn Đông.
Hàn Đông cười khổ, nói:
- Cái gì chứ, tôi và cô ấy chỉ là bạn bình thường thôi, bao gồm lần này tổng cộng gặp qua ba lần, thời gian nói chuyện phỏng chừng cộng lại
cũng chưa tới nửa tiếng.
- Phải không, tôi cũng nhìn ra rồi,
hoa hồng gai đó chắc là chưa biết thân phận của cậu, điều này càng thể
hiện sức hút của cậu.
Tần Phương vẫn cứ nói đùa.
- Dựa vào sức hút của mình, chinh phục một hoa hồng có gai, cảm giác rất tốt, bọn đàn ông các cậu không phải rất thích cảm giác chinh phục sao?
Hàn Đông cười, nói:
- Nhìn không ra à, chị hình như đối với đàn ông rất có nghiên cứu,
nhưng tôi nói cho chị biết, không phải ai cũng giống như chị nghĩ đâu.
Trên mặt Tần Phương hiện lên nét đỏ hồng, tựa như hai đám mây màu hồng nhạt, càng tăng thêm sức quyến rũ của chị ta.
Hàn Đông không kiềm được ngẩn ra, lập tức trêu chọc:
- Nếu muốn nói cảm giác chinh phục, chỉ sợ là ở chị càng có thể cảm nhận được.
- Cậu đó, lại trêu chọc tôi.
Tần Phương sắc mặt đỏ hơn.
Hàn Đông nói:
- Tôi nói đều là sự thật, tôi nghe nói những người theo đuổi chị gần
như có thể xếp thành hàng dài, nghe nói có rất nhiều người bảnh bao.
Tần Phương bĩu môi, nói:
- Những người đó có ý gì, tôi lại không biết sao.
Nói tới đây, thần sắc của cô hơi thay đổi một chút, nói:
- Cậu cũng biết tình cảnh của tôi, cậu cảm thấy những người theo đuổi tôi, lại có mấy người là vì tình cảm chứ.
Hàn Đông từ ánh mắt, lời nói của cô cảm thấy có chút phiền muộn trong
đó, trong lòng thầm thở dài một hơi, cũng hiểu được tình cảnh và cảm
giác của cô, nhưng đề tài này cũng không cần phải bàn sâu thêm, dù sao
thì cũng chỉ là tăng thêm thương cảm mà thôi, do đó Hàn Đông tiếp tục
nói đùa:
- Yêu cầu của chị quá cao, nhiều người theo đuổi mà
không ưng một ai, nói xem tiêu chuẩn của chị, không chừng tôi có thể
giúp chị xem xét một người, làm bạn bè, tôi cảm thấy cần quan tâm chị.
- Cậu thật sự muốn quan tâm tôi?
Tần Phương ngẩng đầu lên, cười tự nhiên, nói:
- Vậy thì tốt, hạnh phúc của tôi đều trông vào cậu đó.
Hàn Đông vỗ ngực, nói:
- Yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.
- Ừ, dù sao tôi cũng mặc kệ, nếu cậu không đối đãi nghiêm túc, tôi sẽ bám theo cậu.
Tần Phương dịu dàng nói, cũng là mượn cơ hội này làm nũng với Hàn Đông.
Hàn Đông nhìn thấy ánh mắt của Tần Phương không khỏi có chút áp lực, nói:
- Chị cũng đừng trông mong vào tôi quá, nếu không tôi thấy áp lực quá lớn.
- Ngốc..
Bên cạnh truyền lại một tiếng “hừ” lạnh khinh thường.
Hàn Đông quay đầu nhìn lại, lại là tên kiêu ngạo đó, đoán chừng y vừa
mới đi qua, nghe được lời nói của Hàn Đông, liền không kiềm được buông
lời mỉa mai.
Tần Phương cũng không giận dữ, mím môi mỉm cười, thấy Hàn Đông bị mắng, cô cảm thấy rất buồn cười.
Đương nhiên điều này cũng là vì cô cho rằng tên kiêu ngạo kia đối với
Hàn Đông mà nói căn bản chỉ là tên tiểu tốt, hai người không ở cùng tầng lớp, do đó mới có cảm giác xem kịch vui như vậy.
Hàn Đông
lắc lắc đầu, đạo đức của tên kiêu ngạo này như vậy, cho dù nhà có bao
nhiêu tiền, chỉ e là cuối cùng cũng sẽ thua thiệt.
Mặc dù Hàn Đông có chút khó chịu, nhưng cũng không thể vì một câu của tên này liền cho người xử lý y.
Tên kiêu ngạo đó tâm trạng không tốt, nghe thấy lời Hàn Đông vừa nói,
hình như là muốn tán tỉnh cô gái lại không đủ tự tin, do đó không kiềm
được mỉa mai, thấy Hàn Đông không để ý tới y, y liền không thấy hứng
thú, hiện tại y một lòng muốn gây phiền phức cho Lam Tinh, do đó thấy
Hàn Đông không tiếp lời, liền không biểu hiện quá đáng nữa, chỉ là nhìn
thấy Tần Phương ở đối diện Hàn Đông, một quả phụ hấp dẫn quyến rũ khiến
hai mắt y tỏa sáng.
“Cải trắng ngon bị heo ủi rồi.”
Tên kiêu ngạo đó trong lòng buồn bực nghĩ.
Đúng lúc này, điện thoại của y vang lên, nhận điện thoại, nói vài câu,
liền vẻ mặt đắc ý, quay đầu đi về hướng hành lang bên kia.
Hai người cảnh sát từ bên đó đi qua, trong đó có một người là cảnh ti
cấp một, còn lại là cảnh ti cấp ba, hai người nhìn thấy tên kiêu ngạo
đó, liền tươi cười đi đến tiếp đón.
- Cậu Tạ, cậu không sao chứ.
Cảnh ti cấp một đó từ xa nói, trên mặt tươi cười, tràn đầy cảm giác nịnh nọt.
Hàn Đông không khỏi nhíu mày, mới vừa rồi còn cảm thấy tố chất đội ngũ
cảnh sát không tệ, nhưng nhìn thấy bộ dạng của hai cảnh sát này, hình
như là đến làm chỗ dựa cho tên kiêu ngạo này.
Tên kiêu ngạo buồn bực, nói:
- Tốt cái gì mà tốt, tôi Tạ Hồng Binh đã lúc nào mà bị người ta đánh
ngã trước mặt mọi người chứ, mà đánh người còn là một cảnh sát nhỏ của
Cục Cảnh sát các ngươi, cảnh sát có thể tùy tiện đánh người sao? Trưởng
phòng Vương, ông là giám sát đấy, người này ông xử lý tốt cho tôi.
- Ai to gan như vậy, lại ẩu đả trước mặt mọi người, đây đúng là bôi đen đội ngũ cảnh sát, cậu Tạ yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý
chuyện này.
Cái người được gọi là Trưởng phòng Vương, nghiêm túc
nói, giống như y đang đại diện chính nghĩa và công chính mà đến vậy, hơn nữa y còn dẫn theo một cảnh sát khác, xem ra là chuẩn bị ra mặt cho tên kiêu ngạo đó.
- Tôi đã trông chừng rồi, người đã vào phòng bao Thiên Hải phía trước, tôi dẫn hai người qua.
Cậu Tạ hung tợn nói, nhìn ra được, y tuy là kiêu ngạo, nhưng không phải tên ngốc, sau khi biết Lam Tinh là cảnh sát, liền không củng cô đối
chọi, mà là thông qua nội bộ cảnh sát tạo áp lực với Lam Tinh.
Hàn Đông vừa cùng Tần Phương nói chuyện vừa chú ý tình hình bên đó, cách bọn họ không xa chính là phòng bao Thiên Hải.
Nếu sự tình thật sự bất lợi với Lam Tinh, Hàn Đông đương nhiên phải ra
tay giúp cô, dù sao thì người nữ cảnh sát này không tệ, Hàn Đông cũng
không hy vọng trong công tác của cô phải chịu sự đối xử không công bằng, chẳng qua phải giúp thế nào cần xem tình hình mới quyết định.
Tần Phương cũng cười mỉm, cùng Hàn Đông nói chuyện:
- Xã hội này là như vậy, tiền, quyền có lúc rối rắm đan xen nhau như
vậy, có vài người thích dùng quyền chèn ép người khác, có người thích
dùng tiền kèn cựa người khác…
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Đúng vậy, bất luận là một xã hội phát triển đến mức nào, tư tưởng giác
ngộ của con người cũng khó đạt đến trạng thái lý tưởng, vậy thì các loại tư tưởng, hành vi, đều có khả năng tồn tại, hơn nữa theo đà phát triển
kinh tế xã hội của quốc gia chúng ta, càng cần phải trải qua quá trình
từ từ chuyển biến tư tưởng, hành vi, có vài hiện tượng không tốt cũng là rất bình thường.
Căn phòng phía trước truyền ra một âm thanh ồn ào, sau đó yên tĩnh trở lại.
Trong lúc Hàn Đông đang thấy kỳ lạ, chỉ thấy người được gọi là Trưởng
phòng Vương đó trong tay cầm điện thoại, sắc mặt đỏ bừng, khom lưng cúi
đầu ra khỏi phòng.
Đợi kết thúc điện thoại, Trưởng phòng
Vương đó dẫn thuộc hạ, đầu cũng không quay lại mà đi xuống lầu dưới, tựa như chó chết chủ vậy.
Mà tên kiêu ngạo cậu Tạ đó, nét mặt bực bội theo ra ở phía sau kêu lên:
- Trưởng phòng Vương, Trưởng phòng Vương…
Thấy bộ dạng không hiểu gì của y, hình như cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước bộ dạng sợ hãi mà đi của Trưởng phòng Vương.
Trên mặt Hàn Đông không khỏi mỉm cười, nhìn không ra cô gái Lam Tinh
này hẳn là có chút sức mạnh, Trưởng phòng Vương đó là cảnh ti cấp một,
chí ít cũng là cán bộ cấp Phòng, lại bị một cú điện thoại dọa đi mất.
- Haha, thật thú vị.
Tần Phương cười, nói.
- Nữ cảnh sát đó quả nhiên là một đóa hoa hồng có gai, không dễ đối phó.