Từ văn phòng của Lam Nghiệp đi ra, Chu Tân tâm trạng rất tốt.
“Hiện tại một bên ổn định Lam Nghiệp, mặt khác làm tốt quan hệ với Hàn
Đông, như vậy tương lai đợi Hàn Đông thay thế Lam Nghiệp, vậy thì mình
mới lại đứng về phía của Hàn Đông, cũng suôn sẻ rồi.”
Tuy Chu Tân đã thể hiện thiện ý với Hàn Đông, nhưng không hề tỏ vẻ y sẽ lập tức đứng về phe của Hàn Đông.
Trong khoảng thời gian này, y đã nghiêm túc phân tích, cho rằng Hàn
Đông sớm muộn gì cũng thay thế Lam Nghiệp, dù sao thì Hàn Đông là nhân
vật được chú trọng bồi dưỡng của thế hệ thứ ba nhà họ Hàn, thành tựu
tương lai không thể lường được, hắn cũng không thể cứ ở lại thành phố
Ninh Hải, vậy thì vị trí Chủ tịch thành phố Ninh Hải cũng không làm quá
lâu, hơn nữa theo tuổi tác, con đường phát triển tốt nhất của hắn chính
là từ vị trí Chủ tịch thành phố Ninh Hải chuyển tiếp, sau đó làm Bí thư
Thành ủy thành phố Ninh Hải một thời gian, trở thành một trong số Ủy
viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Giang Việt, từ đó có thể từ quyền lực cấp
tỉnh hoạt động, rèn luyện, vậy thì hiện tại việc Chu Tân cần làm là
không ngừng xây dựng quan hệ với Hàn Đông, giúp đỡ Hàn Đông đạt được vài mục đích công tác, nhưng ngoài mặt y vẫn là đứng về phe của Lam Nghiệp, suy nghĩ cho Lam Nghiệp.
Làm như vậy, một mặt có thể giao
hảo với Hàn Đông, mặt khác cũng không đến nổi đắc tội với Lam Nghiệp,
hoặc nói là làm cho từ trong thâm tâm của y có thể không cần hổ thẹn vì
phản bội Lam Nghiệp, còn về Lam Nghiệp sau khi bị Hàn Đông đuổi đi, y
đứng về phe của Hàn Đông cũng có thể chấp nhận được, không có áp lực tư
tưởng gì.
“Hơn nữa, biện pháp của mình đối với Lam Nghiệp và
Hàn Đông mà nói đều có ích lợi, tuy Hàn Đông thế mạnh, nhưng hắn không
phải Bí thư Thành ủy, rất nhiều lúc nếu Bí thư Thành ủy thật sự muốn
chống đối hắn, vậy thì hắn muốn làm ra chút thành tích cũng rất phiền
phức. Cho nên, mình ở giữa điều đình một chút, chí ít có thể khiến quan
hệ của hai người dịu đi một chút, hợp tác về mặt công việc, làm cho Hàn
Đông có thể an tâm làm việc, còn về Lam Nghiệp, vốn là không chế ngự nổi Hàn Đông, nếu còn gắng gượng chống đối Hàn Đông, trên thực tế mất nhiều hơn được, hiện tại chủ động một chút, thỏa hiệp một chút, thậm chí có
thể chia sẻ chiến tích cùng Hàn Đông, cho dù không thể làm cho hắn tiến
thêm một bước, tương lai nếu Hàn Đông muốn giành vị trí của ông ta, chí
ít có thể sắp xếp cho ông ta một vị trí tốt một chút, mà không phải trực tiếp đá xuống đài.”
Nghĩ như vậy, trong lòng Chu Tân quả
thực rộng mở thông suốt, y cảm thấy quyết định của mình, quả thực là
nhất tiễn song điêu, thậm chí có thể nói nhất tiễn tam điêu, đối với Lam Nghiệp, Hàn Đông còn có bản thân y, đều có lợi.
Hàn Đông trở lại văn phòng, đem tình hình của cuộc họp hội ý Bí thư suy nghĩ lại một chút, sự thay đổi của Chu Tân quả thật đáng nghiền ngẫm, y có gan trong cuộc họp trực tiếp đề xuất ủng hộ kiến nghị mình đưa ra về việc xây
dựng nông thôn mới để thúc đẩy sự phát triển kinh tế xã hội của nông
thôn, hình như ngay cả cảm nhận của Lam Nghiệp cũng không suy nghĩ tới,
hơn nữa xem biểu hiện của Lam Nghiệp, hai người hẳn là trước đó không có trao đổi trước, Chu Tân rốt cuộc có chủ ý gì đây?
“Nhưng
quan điểm của Chu Tân đề ra về việc xây dựng nông thôn mới cũng không
tệ, do đó mặc kệ Chu Tân ủng hộ việc xây dựng nông thôn là có mục đích
gì, chỉ cần lời y nói và việc y làm có thể thúc đẩy công tác này, chuyện khác chỉ là chuyện nhỏ, xem chừng Chu Tân cũng không trở giò gì được.”
“Nhưng mà Vương Vĩnh Ninh, con người này càng ngày càng nham hiểm, y
cùng nhà họ Tô xây dựng quan hệ, theo tình huống bình thường mà nói,
chắc là sẽ không khiêm tốn như vậy mới đúng.”
Hàn Đông hiểu được
Vương Vĩnh Ninh chắc hẳn là con cờ của nhà họ Tô đặt ở thành phố Ninh
Hải, là con cờ để đối phó mình, nhưng từ khi Vương Vĩnh Ninh có thế lực
đằng sau mạnh hơn trước thì lại có vẻ khiêm tốn hơn trước, điều này thật không hợp logic.
Cho nên Hàn Đông cảm thấy bản thân mình sau này phải chú ý Vương Vĩnh Ninh hơn, cái gọi là chó không sủa là chó cắn người, Vương Vĩnh Ninh càng im lặng, Hàn Đông càng lo lắng, ngược lại
nếu Vương Vĩnh Ninh kiêu ngạo một chút, Hàn Đông lại không lo lắng như
vậy.
Sắp xếp suy nghĩ lại một chút, Hàn Đông đích thân gọi điện cho Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ, kêu đến văn phòng của mình.
- Hội ý Bí thư hôm nay, chủ yếu là học tập tinh thần của bài phát biểu
của Tổng Bí thư Long, đồng thời thảo luận đối với thành phố của ta làm
thế nào tiến hành theo tinh thần bài phát biểu của Tổng Bí thư, cuối
cùng có kết luận, chính là cần nhập gia tùy tục, hướng dẫn theo đà phát
triển, tích cực thăm dò ý kiến mới, cách làm mới về việc xây dựng kinh
tế nông thôn, cần mọi người thúc đẩy công việc thí điểm xây dựng nông
thôn mới, tìm ra con đường thích hợp cho sự phát triển nông thôn của
thành phố chúng ta, vì công tác xây dựng nông thôn mới của cả nước cung
cấp công tác tham khảo hữu ích, trước đây quận Tân Giang đã bắt đầu
triển khai công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới ở thị trấn Miếu Câu, nhưng do công việc này mới, cực kỳ phức tạp, cho nên thời gian này
không thấy hiệu quả, nhưng chúng ta cũng không thể nóng lòng cầu thành
công, chỉ cần kiên trì bền bỉ, nghiêm túc mà làm, tôi tin nhất định có
thể tìm thấy con đường thích hợp, tôi có ý này, trong giai đoạn đầu tiến hành xây dựng nông thôn mới cần giải quyết trước chính là tổ chức cơ sở của nông thôn, không thể như lúc trước, Chủ tịch thị trấn tìm đến
Trưởng thôn, Trưởng thôn hô hào hai tiếng trong đài phát thanh thôn, thì coi như là xong nhiệm vụ, chúng ta cần suy nghĩ làm sao nâng cao hữu
hiệu ý thức tham dự của dân chúng, chỉ cần để họ tham dự đầy đủ, mới đảm bảo tổ chức cơ sở của chúng ta đạt được sự giám sát hiệu quả, các hạng
mục mới có thể tiến hành đến nơi đến chốn.
Theo hiểu
biết của Hàn Đông, ở cơ sở đặc biệt là nông thôn, tổ chức cấp thôn căn
bản không gây được tác dụng gì, mà hiện tại nếu đã muốn xây dựng nông
thôn mới vậy thì tình hình này cần phải giải quyết tốt, theo kế hoạch
của Hàn Đông, là cần lập một tổ chức cơ sở thuộc về dân chúng, người
quản lý do dân tiến hành đề cử, cũng chịu sự giám sát của dân chúng, chỉ cần đạt tới tỉ lệ dân chúng không hài lòng nhất định thì có thể bãi
miễn, sau đó lập người quản lý mới, làm như vậy, trên thực tế chính là
dân chúng ở nông thôn thực hiện chính sách tự quản lý, từ đó về mặt giám sát tổ chức cơ sở sẽ không có vấn đề nữa, chỉ cần có thể giám sát thật
tốt, vậy thì người quản lý được chọn sẽ nghĩ cho mình, cũng sẽ nghiêm
túc làm việc.
- Lối suy nghĩ của Chủ tịch thành phố Hàn vô
cùng quan trọng, tăng cường xây dựng tổ chức cơ sở, là làm tốt cơ sở
kinh tế ở nông thôn, có thể nói là cách tốt nhất để giải quyết các vấn
đề..
Tống Kiến Quốc vô cùng đánh giá cao đối với ý tưởng Hàn Đông đưa ra, đồng thời mở rộng ra, chỉ ra 3 ý nghĩa của việc tăng cường tổ
chức cơ sở, lại còn theo đó đưa ra mấy đề nghị.
Thân là Phó
chủ tịch thường trực thành phố Ninh Hải, bình thường Tống Kiến Quốc nhìn thấy, nghe thấy, nghĩ tới, đa số liên quan rất nhiều tới tổ chức, nhân
sự, các mặt quản lý, hơn nữa ông ta cũng làm qua ở cơ sở, đối với nông
thôn cũng không lạ, do đó khi nói cũng chặt chẽ hoàn chỉnh.
Sau đó Lôi Hữu Hạ tiến hành bình luận quan điểm của Hàn Đông, cũng là tán đồng, và đề ra cách nghĩ và kiến nghị của mình.
Ba người này tiến hành thảo luận sâu vào vấn đề, cái này gọi là ba
người thợ thường hơn một Gia Cát Lượng, ba người là tinh anh trong quan
trường, Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ kinh nghiệm làm việc vô cùng phong
phú, đối với tình hình thành phố Ninh Hải vô cùng hiểu rõ, một khi thật
sự động não, tự nhiên cũng có thể đề ra được kiến nghị có lợi, mà Hàn
Đông lại có ký ức của kiếp trước, có nhiều kinh nghiệm, quan điểm, gợi ý cho Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ.
Cứ như vậy, đường lối suy nghĩ trong đầu của Hàn Đông ngày càng rõ ràng.
Đang lúc nói chuyện, Vương Lập Bình gõ cửa vào báo cáo, nói Trưởng ban Thư ký Vương Tĩnh có chuyện cần nói.
Vì thế Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ liền cáo từ.
Vương Tĩnh sắc mặt tươi cười đứng ở cửa, chào hỏi Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ, sau đó vào văn phòng của Hàn Đông ngồi xuống, cười nói:
- Phó chủ tịch thành phố Tống và Phó chủ tịch thành phố Lôi thời gian này, rất là cố gắng công tác…
Hàn Đông khẽ mỉm cười, nói:
- Đây là chuyện tốt, chỉ cần mọi người cùng nhau nỗ lực, thì sẽ không có việc không làm tốt.
- Có Chủ tịch thành phố Hàn lãnh đạo, nhiệt tình của mọi người đều rất đầy đủ.
Vương Tĩnh nói.
- Vừa mới nhận được thông báo, sáng thứ Năm này họp hội nghị công tác
toàn tỉnh, yêu cầu Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố tham gia, nội
dung hội nghị bao gồm chỉnh đốn, làm sạch công tác giải phóng mặt bằng
các nơi, bảo thành phố Ninh Hải của chúng ta làm tốt tư liệu tổng kết,
đến lúc đó dùng để trao đổi trong hội nghị, thông báo nói lãnh đạo Tỉnh
ủy đều phải có mặt, trên nguyên tắc yêu cầu không được xin nghỉ.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Tôi biết rồi, vậy chị cho người chuẩn bị tư liệu.
- Chủ tịch thành phố có yêu cầu cụ thể gì?
Vương Tĩnh hỏi.
Hàn Đông nói:
- Không có yêu cầu cụ thể gì, làm đúng sự thật là được rồi.
Lần này là sau khi Hàn Đông đến thành phố Ninh Hải lần đầu tiên tham
gia hội nghị toàn tỉnh lớn như vậy, hơn nữa còn phải đại diện thành phố
Ninh Hải giao lưu kinh nghiệm, có thể nói là Hàn Đông lần đầu xuất hiện ở tỉnh Giang Việt một cách chính thức, nhưng bất luận thế nào, Hàn Đông
cũng kiên trì cách nghĩ của mình, không nói lung tung, tình hình như thế nào thì nói như thế đó.
Cho đến hiện giờ, ngoại trừ ở trên
ti vi, Hàn Đông vẫn chưa gặp hết Ủy viên thường vụ của tỉnh Giang Việt,
lần này vừa đúng lúc gặp các vị lãnh đạo, cũng là lúc có một số lãnh đạo nên đi chào hỏi giao lưu một chút.
“Sớm hay muộn sẽ có một
ngày mình phải tham dự vào cuộc chiến quyền lực trong Tỉnh ủy, hiện tại
thế cục của thành phố Ninh Hải từng bước ổn định, cũng là nên chau chuốt một chút quan hệ với Tỉnh, để về sau triển khai công việc được tốt
hơn.”
Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng.
Bất luận là lúc nào cũng phải có tầm nhìn và dự tính xa, như vậy đi một bước thấy mười bước, mới có thể đi vững hơn.
Tỉnh ủy Giang Việt là nơi Hàn Đông tự thể hiện mình, là nền tảng rèn
luyện chính mình, hiện tại tuy hắn chỉ là Chủ tịch thành phố Ninh Hải,
nhưng sớm đã cùng Tỉnh có nhiều liên hệ, trong tỉnh cũng không biết có
bao nhiêu ánh mắt đang nhìn vào Hàn Đông, chỉ là Hàn Đông vẫn vùi đầu xử lý công việc của thành phố Ninh Hải, chưa nghĩ đến chuyện khác quá
nhiều, nhưng không có nghĩa là Hàn Đông chỉ đề tầm nhìn của mình giới
hạn trong thành phố Ninh Hải.
“Chỉ là lần này Tỉnh ủy bỗng
nhiên gióng trống khua chiêng, sắp xếp chỉnh đốn công tác giải phóng mặt bằng, quả thật cũng có chút bất ngờ, chẳng lẽ sức ảnh hưởng của Đinh
Ngọc Dũng lớn như vậy?”
Về điểm này, Hàn Đông nghĩ mãi cũng không hiểu.