Trong mắt mọi người, Hàn Đông luôn có biểu hiện bình tĩnh hơn Mã Bình Nguyên cũng là chuyện rất bình thường.
Nhớ lại ngày trước, thằng nhóc Mã Bình Nguyên này vẫn luôn ương ngạnh,
thậm chí còn đối nghịch với Hàn Đông, chỉ có điều gã chưa chiếm thế
thượng phong bao giờ, hiện giờ lại còn chênh lệch rất lớn với Hàn Đông.
Nếu như nói Hàn Đông đang ở trên trời, thì Mã Bình Nguyên vẫn còn đang ở trên mặt đất, như chim ưng và con kiến, cho dù con kiến có chuyện gì
trên người, thì chim ưng cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ chú ý mỗi
chuyện làm thế nào để bay lượn trên trời cao.
Hàn Đông nói:
- Cho dù người khác thế nào thì mình vẫn phải có chính kiến, phải có
phong cách của riêng mình. Nên biết rằng, chúng ta là một khối. Cho nên
không được nghĩ cho chính mình, làm việc phải có chừng mực, nếu có bộ
dạng như vậy thì bất kể xảy ra chuyện gì, chúng ta đều đứng ở thế thất
bại.
Hắn nói thế vì muốn cảnh báo những người đang ngồi ở đây rằng nếu muốn duy trì cục diện hiện nay, thì không thể quên hết tất cả, cho dù có nhiều người ủng hộ thì vẫn phải giữ vững phong độ của mình.
Dù cho mọi người làm cũng không tệ, nhưng Hàn Đông vẫn muốn khuyên bọn
họ nhẫn nại hơn. Hiện giờ Hàn Đông đã trở thành trụ cột của phe họ Hàn,
hắn hy vọng cả gia tộc càng phát triển càng tốt, bất kỳ nhân tố bất lợi
nào cũng phải loại bỏ.
Đã là người một nhà, mọi người đều
biết, tương lai của Hàn Đông chính là vấn đỉnh, giờ Hàn Đông lại nói với mọi người những chuyện như vậy, trên thực tế chính là nhắc đến mối quan tâm của họ.
Hàn Đông hàn huyên với mọi người rất nhiều, nội
dung tán gẫu cũng không giới hạn, các phương diện đều đề cập tới, khiến
mọi người cảm thấy rất thoải mái.
Căn cứ vào kế hoạch, Đại
hội Đảng năm nay vào khoảng ngày mười lăm tháng mười hai sẽ khai mạc.
Thời gian như thế là chậm hơn bình thường khoảng mười ngày.
Những người đang ngồi đây tất nhiên cũng biết, sở dĩ thời hạn của hội
nghị lần này bị kéo dài chủ yếu vì một số người bên trên không có sự
điều chỉnh tốt, tất nhiên cũng liên quan đến việc đấu sức giữa các thế
lực lớn.
Mà Hàn gia, trong quá trình này tất nhiêu cũng đóng vai trò nhân vật quan trọng, đã thu hoạch không nhỏ.
Thân là một phần tử của Hàn gia, đối với tình hình Hàn gia có được hôm nay, trong lòng cũng cảm thấy tự hào.
Trong những người này, Hàn Mạn Lương cảm nhận được điều này sâu sắc
nhất. Trước kia anh ta là một trong những kẻ con ông cháu cha ở Bắc
Kinh, trong vòng con ông cháu cha, nói chuyện xem như cũng khả dụng,
nhưng không phải lên tiếng là không ai không nghe. Nhưng hiện giờ, Hàn
Mạn Lương có thể nói là đã lui ra khỏi vòng con ông cháu cha này rồi,
nhưng lời nói của anh ta lại có sức nặng hơn trước.
Có đôi
khi Hàn Mạn Lương nghĩ lại, thậm chí còn đắc ý mừng thầm rằng mình đã
thối lui khỏi giang hồ, nhưng trên giang hồ vẫn còn truyền thuyết về
mình.
“Vậy đó, chủ yếu là vì có Hàn Đông. Cho dù thế lực Hàn
gia ta lớn hơn nữa, nếu quan hệ giữa mình và Hàn Đông không hòa hợp, thì sao có thể có được cục diện như hôm nay.”
Hàn Mạn Lương thầm
nghĩ trong lòng. Trước đây không lâu, thậm chí có người còn nhờ quan hệ, tìm đến anh ta, hy vọng anh ta nói giúp vài lời trước mặt Hàn Đông nhằm mục đích thăng quan. Điều này khiến Hàn Mạn Lương rất buồn cười, nhưng
cũng vô cùng kiêu ngạo.
Đương nhiên, Hàn Mạn Lương cũng không nói tốt giúp người nọ trước mặt Hàn Đông. Bất kể là năng lực làm việc
của người kia có khá hay không thì hẳn là nên do chính họ cố gắng tranh
thủ biểu hiện mới được. Hàn Mạn Lương cũng sẽ không phá bỏ điểm mấu chốt này.
Dù Hàn Đông cũng muốn tranh thủ nhân lúc rảnh rỗi ở lại Bắc Kinh thêm hai ngày, nhưng chuyện ở thành phố Minh Châu còn rất
nhiều, hắn không thể trì hoãn thêm được nữa. Ngoài ra, với thân phận
hiện giờ của hắn, ở Yến Kinh nhiều hơn một ngày thì sẽ khiến cho càng
nhiều người chú ý.
Hàn Đông cũng biết mình dạo chơi ở thành
phố Minh Châu thời gian cũng không dài lắm. Dù hắn đã chọn xong người kế nhiệm, nhưng trước khi rời khỏi thành phố Minh Châu, Hàn Đông vẫn cần
phải làm hết mọi việc, có thể dùng hết khả năng của mình để tạo cơ sở
tốt đẹp nhất ở Minh Châu. Đến khi đó, Triệu Hòa Dân đến thành phố Minh
Châu, chỉ còn thi hành từng bước. Hàn Đông tin rằng, chỉ cần mình quy
hoạch chế định trước như vậy, sau khi Triệu Hòa Dân tới rồi thì có lý do để thúc đẩy tiếp. Như vậy, đối với việc triển khai công tác của Triệu
Hòa Dân rất có lợi, áp lực làm việc của y cũng nhỏ hơn nhiều.
Trong lòng Hàn Đông đã có chủ ý, nếu mình đã tới thành phố Minh Châu,
bất luận thời gian ngắn hay dài, đều phải làm tốt công tác của thành phố Minh Châu. Ngoài ra, cũng cần nắm rõ công tác của thành phố Minh Châu
trong tay mình. Nếu tương lai cần ổn định, thì nhất định phải nắm thành
phố Minh Châu này trong tay. Dù sao, thành phố Minh Châu này cũng là
trung tâm kinh tế cả nước, ảnh hưởng rất lớn trên toàn quốc, mình nắm
giữ được trong tay cũng có tác dụng rất lớn. Mấy năm nay, thành phố Minh Châu vẫn bị Long Chính Bang nắm giữ một mình, Cổ Thần Dương vô cùng tức giận nhưng cũng đành bất lực, nhưng vẫn là lùi bước đợi đến khi đoạt
được thành phố Minh Châu từ tay Long Chính Bang, giao vào tay Hàn gia.
Hơn nữa, tuy rằng Đậu Nguyên Lợi sắp tiếp nhận ngôi báu của Cổ Thần
Dương, nhưng người này cũng không phải người mà Cổ Thần Dương hài lòng
nhất. Lúc trước, người mà Cổ Thần Dương vừa ý chính là Thơì An Vinh,
nhưng lúc đó ảnh hưởng của Long Chính Bang vô cùng lớn, vì vậy, trải qua bao hiệp đấu, thỏa hiệp, cuối cùng tiếp nhận người trung gian kia,
chính là Đậu Nguyên Lợi bây giờ. Đậu Nguyên Lợi có thể nói là kết quả
của sự cân bằng nhiều mặt, chứ không phải là người mà Cổ Thần Dương hoàn toàn vừa ý, chỉ là lựa chọn vô cùng bị động mà thôi. Tất nhiên Cổ Thần
Dương không cam lòng, cho nên nhìn đến mười năm sau, đem tất cả hy vọng
đặt trên người Hàn Đông. Vì thế, đến thời khắc mấu chốt ông ta mới ra
sức ủng hộ Hàn gia, tương lai của thành phố Minh Châu cũng giao vào tay
Hàn gia.
Có thể nói, hiện tại, Hàn Đông là đại diện của Hàn
gia, mặt khác cũng là người mà Cổ Thần Dương gởi gắm hy vọng, cho nên,
chiếc ghế của Hàn Đông trong tương lai gần như không có chuyện bị trì
hoãn. Hơn nữa, với bối cảnh như vậy, thân phận lại ổn định, tương lai
Hàn Đông đã có thể nghĩ đến như là một người cầm quyền mạnh mẽ cứng rắn
nhất Trung Hoa
- Cha, mai lớp con tổ chức họp phụ huynh. Con với Nguyệt Nguyệt là học sinh chuyển trường, phụ huynh nhất định phải có mặt.
Hàn Vũ vừa tan học về nhà đã nói với Hàn Đông. Vẻ mặt của nó hơi khó
xử. Vì thời gian này Lữ Nhạc đã xuất ngoại tham gia hội nghị giao lưu
quân sự, nên tất nhiên không thể không tham gia cuộc họp phụ huynh, mà
mẹ của Hàn Nguyệt là Kiều San San cũng ra nước ngoài tham gia một cuộc
họp thương mại quốc tế, cũng không thể về kịp.
Cậu bé và Hàn
Nguyệt, trong trường học, tất nhiên là hồ sơ đã được xử lý, nơi chúng
học cũng không ai biết thân phận thật sự của hai đứa.
Tuy Hàn Nguyệt nhỏ hơn Hàn Vũ một tuổi, nhưng
cô bé này vô cùng tranh cường háo thắng, dám dựa vào thành tích nổi trội xuất sắc ở lớp năm tiểu học xin nhảy một bậc, cho nên hiện giờ học cùng lớp với Hàn Vũ.
Trên thực tế, trong trường Hàn Vũ cũng hơi
bị kỳ thị một chút, khiến cậu bé cứ rầu rĩ không vui. Một cậu bé hơn
mười tuổi, cho dù là một cậu bé thông minh, biết điều, bị người khác kỳ
thị, trong lòng vẫn rất không vui, cho nên cậu bé không muốn lúc họp phụ huynh lại không ai tới, chắc chắn như vậy sẽ khiến cho thầy cô bất mãn
và bạn bè cười nhạo.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Thế này vậy, chiều ngày mai cha cố gắng rút ra thời gian tham gia cuộc họp phụ huynh của các con.
Tuy Hàn Đông bề bộn nhiều việc, nhưng con cái là tương lai, hơn mười
tuổi là thời khắc quan trọng để tâm trí trưởng thành, nhất định phải bồi dưỡng cho tốt mới được.