Hàn Đông cũng biết Chu Tùng Đào nói sự thật, quan viên ở tỉnh Việt
Đông, trừ phi có lợi ích thỏa đáng, đa số đều không đồng ý đi.
Còn Sở đất đai mà Chu Tùng Đào đang làm, lại là một nơi béo bở, đồng ý ra đi, người khác cầu còn không được.
- Sau khi anh đi, dựa theo trình tự liên quan làm tốt việc của anh,
những cái khác đương nhiên sẽ có người sắp xếp, là một viên ngọc, đặt ở
đâu đều phát sáng, tôi có lòng tin ở anh.
Chu Tùng Đào cười hì hì nói:
- Tôi sẽ làm hết mình, toàn tâm làm việc. Đúng rồi, nghe nói Vu Lâm vừa từ chức, đã làm xong thủ tục sang Mỹ du học, ngày mai sẽ đi.
Hàn Đông cười, nói:
- Cô ta là theo đuổi một không gian phát triển tốt hơn, một người chỉ cần có theo đuổi, ắt hẳn có hy vọng.
Chu Tùng Đào nhìn Hàn Đông, đột nhiên hỏi:
- Giữa anh và Vu Lâm không có chuyện gì chứ?
Hàn Đông hơi bực nói:
- Tôi và cô ấy có thể có chuyện gì chứ? Tuy nhiên việc của tập đoàn
Thiên Hà lần này, cũng nhờ cô ta cung cấp dữ liệu, nếu không cũng không
dễ dàng điều tra rõ ràng.
Chu Tùng Đào nói:
- Nói lên thì Vu Lâm cố gắng như vậy tại tỉnh Việt Đông, cũng rất hiếm.
- Thật ra cũng giống nhau, rất nhiều người anh thấy bề ngoài tươm tất, đằng sau rất vất vả, lại có ai biết được.
Hàn Đông hơi cảm thán,
- Cho nên dù chúng ta ở vị trí nào, đều phải bước vững. Không thì anh
xem Phục Hiểu Vĩnh, thật ra anh ấy phát triển cũng không tồi, nhưng chân tay của mình lại không sạch sẽ, nhận tiền rồi, sớm muộn cũng bị điều
tra ra, tiền đồ sau này căn bản sẽ bị hủy hoại.
Chu Tùng Đào nghe được ý trong lời khuyên răn của Hàn Đông, gật đầu, nói:
- Phục Hiểu Vĩnh cái này tự làm tự chịu, không sống được. Hai cha con
họ không ngờ có chung một điểm, chính là lợi ích đi trước, nói ra ba của anh ta Phục Văn Cường, nếu không xảy ra chuyện này, tương lai có thể
được thăng chức, mối quan hệ của anh ta với Tô Trọng Vy vô cùng mật
thiết.
Hàn Đông nói:
- Được rồi, chúng ta đừng nói nữa, sau này dù không còn thường xuyên gặp mặt, gọi cú điện thoại hay gì cũng tiện lợi.
- Đúng vậy, sau này tôi đến Yến Kinh sẽ làm phiền anh.
Chu Tùng Đào đứng lên, nói:
- Tôi cũng không phiền anh nữa, chúc anh thượng lộ bình an.
Tiễn Chu Tùng Đào, Hàn Đông thu dọn một hồi, liền đi chung với mọi người, đón xe đến sân bay, vé máy bay đã được mua từ sớm.
Trên máy bay, mọi người đều đang nghĩ sự việc xảy ra trong những ngày này, trong lòng có chút hơi kích động.
Lần này thu hoạch của phòng kiểm sóat, có thể nói hoàn toàn vượt qua bất kỳ hành động nào của khảo sát trong lịch sử.
Tổng cộng có năm cán bộ cấp Thứ trưởng bị điều tra ra có vấn đề, còn có một số cấp giám đốc Sở, cấp Cục cũng can thiệp vào, có thể nói là thu
hoạch được nhiều.
Lần này thái độ kiên cứng của phòng kiểm
sóat, cũng là chưa từng xảy ra, điều này khiến mọi người có cảm giác
được nở mày nở mặt.
Đương nhiên, đối với một chủ nhiệm trẻ tuổi như Hàn Đông, trong lòng của mọi người càng thán phục hơn.
Trong đó rất nhiều người, đều trải nghiệm qua vài chủ nhiệm, nhưng chưa có vị chủ nhiệm nào lại mạnh như Hàn Đông vậy.
Chỉ có đi theo lãnh đạo có thế lực, người của phòng kiểm sóat đi ra,
mới càng có khí thế. Nếu không, nếu lãnh đạo cũng lo lắng đắc tội người
khác, người cấp dưới làm việc càng vướng tay vướng chân hơn.
Tổng thể mà nói, Hàn Đông đối với lần chọn nhân viên đi khảo sát tại tỉnh Việt Đông, vẫn tương đối hài lòng.
Trước hết là bốn người đi theo Hàn Đông, năng lực công việc tương đối
mạnh. Trong đó cấp bậc thấp nhất là Chu Nguyên Thanh, năng lực phối hợp
thể hiện ra, khiến Hàn Đông đánh giá cao.
Còn ba người của Đường Lợi Ba, cũng rất xuất sắc
Còn phía người do Cao Minh Chân dẫn đến, tuy thời gian mà Hàn Đông tiếp xúc với họ hơi ít, nhưng có thể thấy được từng người đều có năng lực
làm việc.
Trên thực tế, Hàn Đông cũng biết, những người có
thể vào làm việc tại các bộ và uỷ ban Trung Ương, tố chất của họ cũng
không kém.
Vấn đề quan trọng là, họ có đặt tâm tư vào công
việc không, chỉ cần đặt tâm tư vào công việc, vậy thì không có gì là làm không tốt.
Hàn Đông quyết định, sau khi quay về, sẽ tiến
hành điều chỉnh một số nhân sự bên phòng kiểm soát, chủ yếu muốn nhắm
vào điều chỉnh cán bộ bậc trung tầng trở xuống, đưa những người làm được việc có tính tự nguyện sẽ đề bạt, còn một số người chỉ biết ăn chơi, có lẽ nên nhường vị trí ra.
“Đội ngũ cán bộ, giống như một đầm
nước vậy, chỉ có có vào có ra, có tiến có lùi, mới giữ được nghị lực,
nếu không, sao lại có thể giữ được tính tích cực của mọi người chứ.”
Hàn Đông quyết định, lần này quay về điều chỉnh nhân sự, tìm phương
thức mới, mà không được giống như trước đây, do Đảng ủy nghiên cứu quyết định.
Hắn đang chuẩn bị tiến hành tuyển chọn trong cán bộ tầng lớp thấp.
Chỉ cần cấp bậc tương đối, đều có thể tham gia tuyển dụng. Còn người bị loại, chỉ có thể đến làm việc của nhân viên bình thường, tuy cấp bậc
vẫn được bảo lưu, nhưng vẫn không có chức quyền gì.
Quay về
Yến Kinh, buổi trưa Hàn Đông đến đón Lữ Nhạc trước, sau đó cùng đến biệt thư số sáu núi Ngọc Tuyền, cùng dùng cơm với lão thái gia.
Đồng thời, Hàn Đông còn phải đem chuyện này trao đổi với lão thái gia.
Lần này điều tra vấn đề của tỉnh Việt Đông, hoàn toàn là chủ trương của mình Hàn Đông, bây giờ sự việc đã xong, Hàn Đông nên về nói chuyện với
lão thái gia, thông qua kinh nghiệm của lão thái gia, để kiểm chứng suy
nghĩ của mình, như vậy đối với trưởng thành của mình rất có lợi.
Lữ Nhạc tỏ vẻ rất ngoan ngoãn, cô ấy yên lặng ngồi bên cạnh, vẻ mặt nở nụ cười, không xen vào.
Tuy nhiên, từ trong ánh mắt của cô ấy lộ ra chút ấm áp, thế nào cũng không che giấu được.
Hàn Đông đem suy nghĩ, cách làm trước sau về việc điều tra tỉnh Việt
Đông, đều nhất nhất thuật lại một lượt cho lão thái gia.
Lão
thái gia lặng lẽ ngồi nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu, đợi Hàn Đông nói
xong, vẻ mặt của ông ta lộ ra nụ cười hài lòng, nói:
- Không tồi, suy nghĩ và cách làm của Hàn Đông con, đều rất tốt. Thực tế, vấn đề của tỉnh Việt Đông, vài vị đồng chí lãnh đạo Trung Ương chủ yếu, đều đã ý
thức được, tỉnh Việt Đông là trận tuyến đầu của cải cách mở cửa Trung
Hoa, có thể nói là mảnh đất thử nghiệm. Nhưng tùy vào cải cách mà tiến
sâu thêm, một số lãnh đạo, đối với địa vị, tác dụng của tỉnh Việt Đông,
có một số nhận thức và suy nghĩ sai lầm. Nhưng vì các nguyên nhân, Trung Ương tạm thời vẫn chưa ra tay xử lý, lần này con thấy được vấn đề từ
ruộng đất của nông dân, là một cái nhìn không tồi.
- Thủ
tướng đương nhiệm đồng chí Dân Sinh hiện tại là một người tương đối chú ý đến cuộc sống hạ tầng, lần hành động này của con, được xem là đụng đến
chỗ khó nói của ông ta. Mặc dù ở lúc nào, chúng ta luôn phải đặt cuộc
sống của người dân trong lòng, vấn đề của lão bá tánh giải quyết dễ
nhất, vì họ chỉ cần ăn no mặc ấm, liền không xảy ra nhiều loạn lạc;
nhưng vấn đề của lão bá tánh cũng không dễ giải quyết, vì nhân khẩu của
nước Trung Hoa rất nhiều, ăn ở sinh hoạt, là một vấn đề lớn, giải quyết
cũng không dễ dàng, giải quyết không tốt, sẽ dẫn đến hậu quả lớn.
- Thông qua những năm cải cách mở cửa, thực lực kinh tế của nước Trung
Hoa đã tăng trưởng cực lớn, nhưng cuộc sống của người dân, vẫn còn rất
gian nan, Trung Ương tiếp theo sau, nên tiến thêm một bước bắt đầu quan
tâm đến cuộc sống của lão bá tánh.
- Về nông dân, chiếm đa số trong nhân khẩu Trung Hoa, vấn đề quan tâm đến kế sinh nhai của họ,
hiển thị rất quan trọng. Trong tất cả nông dân, cuộc sống mất đất của
nông dân, chắc chắn là rất gian nan, ruộng đất là cái gốc sinh tồn của
nông dân, nhưng dựa theo phát triển của công nghiệp hiện thời, ruộng đất không ngừng bị chiếm đoạt, lạm dụng, nông dân bị mất đất, cuộc sống của họ sẽ giải quyết thế nào, đây là vấn đề dài hạn và nghiêm túc, e là
không phải một hai đời người có thể hoàn toàn giải quyết được, cho nên
sau này Hàn Đông con phải tiếp tục bỏ nhiều công phu vào khâu này hơn.
Hàn Đông nghiêm túc lắng nghe lời của lão thái gia.
Đồng thời Hàn Đông cũng cảm nhận được, lão thái gia tuy suốt ngày đều ở nhà, nhưng nhận thức của ông về thời cục, tuyệt đối không phải người
bình thường có thể lý giải được. Ông ta đối với nhiều vấn đề nhận thức,
thậm chí tạo cho người khác cảm giác tương đối thoải mái.
Về vấn đề nông nghiệp, nông thôn, nông dân, trong ký ức của Hàn Đông, Đảng và nhà nước ngày càng xem trọng hơn.
Vấn đề tam nông, sau này sẽ trở thành nội dung số một trong văn kiện mỗi năm của Trung Ương.
Hơn nữa, nhà nước tập trung vào vấn đề Tam nông cũng càng ngày càng lớn.
Còn bây giờ, vấn đề Tam nông, mới bắt đầu được mọi người chú ý.
Về việc xem trọng và tập trung, vẫn còn chưa đủ.
Mà ý của lão thái gia, để cho Hàn Đông sau này cũng quan tâm nhiều hơn
về vấn đề Tam nông, điều này rất phù hợp với phương hướng phát triển của lịch sử.
Từ điểm này mà nói, tuyệt đối không thể xem nhẹ trí tuệ của bậc tiền bối.
Họ tuy lớn tưổi, có lẽ hồ đồ với chuyện bé, chuyện lớn lại vô cùng sáng suốt, không phải người trẻ tuổi nào cũng có thể so sánh được.
Hàn Đông kết hợp trường hợp điều tra lần này, cộng với ký ức trong đầu, đối với một số vấn đề do lão thái gia đề ra, đưa ra giải pháp và suy
nghĩ của mình.
Lão thái gia cũng vô cùng tán đồng với quan điểm của Hàn Đông.
Tuy nhiên ông cụ cũng đưa ra một vấn đề, chính là vấn đề chấp hành.
- Chính sách, phương châm của Trung Ương, rất nhiều cũng vô cùng chính
xác, nhưng tới chỗ xác thực, hoàn toàn thay đổi, ban đầu Chủ tịch từng
nói qua, lời của anh ta chỉ hữu dụng tại Trung Nam Hải. Vấn đề này, cũng không được sơ sót, nên bỏ nhiều công phu trong chế độ và đội ngũ cán
bộ.
Rất hiển nhiên, lão thái gia không ngừng nhắc nhở Hàn
Đông, mà không phải cho Hàn Đông đáp án nào, chỉ là chỉ dẫn hắn đi theo
hướng chính xác để suy nghĩ, tìm kiếm.
Về đáp án, thực tế bây giờ ai cũng không rõ đáp án thế nào là chính xác.
Hàn Đông cũng hiểu được điểm này, biết được lão thái gia đang dẫn dắt
suy nghĩ cho mình, trọng điểm cần chú ý, giống như ngư ông đắc lợi.
Về việc tỉnh Việt Đông liên can đến vài cán bộ của nhà họ Tô, lão thái
gia căn bản không nhắc đến, giống như chỉ là chuyện nhỏ vậy.
Cái này hoàn toàn có cảm giác xem trọng cái nặng hơn cái nhẹ.
Có lẽ, bây giờ trong lòng lão thái gia, nhà họ Tô đã không phải đối thủ lớn nhất.
“Vậy bây giờ kẻ thù lớn nhất của mình, lại là ai đây?”
Hàn Đông không kiềm chế liền nghĩ trong lòng.