Nghe xong lời của Hàn Mạn Lương, Hàn Đông ngây người ra một hồi, liền nghĩ ngay đến Bạch Vũ Giai
Trước giờ Bạch Vũ Giai trong ấn tượng của Hàn Đông đều là một cô gái
nhỏ dịu dàng, nhẫn nhục, âm thầm chịu đựng, trước sau như một.
Tình cảm hai đời khiến Hàn Đông có cảm tình vô cùng sâu sắc, vô cùng đặc biệt với Bạch Vũ Giai
Cảm giác này thậm chí ngay cả đối với Kiều San San và Lữ Nhạc, Hàn Đông cũng chưa từng cảm nhận được
Cho dù Kiều San San là bạn học của Hàn Đông, trong ký ức thời trước của hắn cũng có ấn tượng về Kiều San San, nhưng tình cảm giữa hai người với nhau thì lại được vun đắp trong thời này.
Còn Bạch Vũ Giai
thì khác, trước đây, Bạch Vũ Giai luôn ở bên cạnh Hàn Đông, âm thầm chờ
đợi. Vả lại Hàn Đông cũng hoàn toàn quen với sự hiện hữu của cô ấy. Bạch Vũ Giai khi ấy đối với Hàn Đông giống như không khí tồn tại ở khắp mọi
nơi. Tuy rằng luôn luôn hiện hữu, vậy mà bạn vẫn cần nó, nhưng dường như không cảm nhận được sự tồn tại của nó. Chỉ đến khi Hàn Đông bị người
của Mã Bình Nguyên bắn giết, hắn mới hồi tưởng lại ấn tượng mờ nhạt đó
trong cuộc đời của mình, xúc động có, hối hận cũng có. Vả lại sự xả thân của Bạch Vũ Giai càng khiến hắn nhận thức được tầm quan trọng của cô ấy đối với hắn.
Chính vì thế mà lúc này ngay khi Hàn Đông nhìn thấy Bạch Vũ Giai, trong lòng hắn đã quyết định bảo vệ cô ấy thật tốt.
Chỉ có điều trong thời này, Hàn Đông mang trên mình áp lực to lớn vô
cùng. Vì số phận của bản thân, vì số phận của gia tộc và người thân, Hàn Đông buộc phải cố gắng dốc sức làm tiếp trong thể chế này. Bởi vì Hàn
Đông là người nhà họ Hàn, bất luận hắn muốn làm gì, cuối cùng cũng không thoát khỏi vòng xoáy quan trường. Vì vậy sự lựa chọn tốt nhất của hắn
hiển nhiên là theo sự sắp đặt của gia đình, làm tốt công việc chốn quan
trường, bằng nỗ lực của bản thân thay đổi số phận của mình và gia tộc.
Lựa chọn kỳ thực cũng là từ bỏ, lựa chọn con đường này hiển nhiên sẽ phải từ bỏ con đường khác.
Đó chính là có được tất có mất
Hơn nữa Hàn Đông chọn con đường quan lộ này thì nhất định phải chú ý cẩn thận, đặc biệt là về vấn đề phụ nữ.
Vì vậy thời gian ở bên cạnh Kiều San San và Bạch Vũ Giai không nhiều.
Điều này khiến Hàn Đông vô cùng áy náy với hai cô.
- Sao thế anh?
Kiều San San đưa tay chạm vào Hàn Đông một cái.
Hàn Đông lấy lại tinh thần, nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô ấy nói:
- Anh họ của anh đến rồi, còn có Bạch Vũ Giai nữa.
- Bạch Vũ Giai?
Kiều San San ngây người một lúc, sau đó mỉm cười nói:
- Vậy thì tốt rồi, hay là để Bạch Vũ Giai đến đây ở.
Ánh mắt cô ta đầy vẻ xảo quyệt, vẻ mặt vui vẻ nhìn chằm chằm Hàn Đông,
khóe miệng hơi nhếch lên, lông mày cong cong như trăng lưỡi liềm.
Một cô gái thông minh như cô ấy giờ đây đại khái hiểu ra giữa Hàn Đông và Bạch Vũ Giai nhất định có mối quan hệ mật thiết.
Bởi thế khi vừa nghe Hàn Đông nói Bạch Vũ Giai cũng đến, lại trông thấy biểu hiện của Hàn Đông, cô ấy liền đại khái hiểu ra vấn đề, nên không
nhịn được trêu chọc hắn.
- Em sẵn lòng sao?
Hàn Đông cười hỏi.
Kiều San San bĩu môi trừng mắt nhìn hắn một cái, tức giận nói:
- Em biết ngay trong lòng anh nghĩ gì mà.
- Hi hi, vậy thì anh xem như em đã đồng ý rồi nhá.
Hàn Đông cười bảo
Lúc này, hắn đã quyết định tuy tạm thời không được kể chuyện giữa hắn
với Bạch Vũ Giai và Kiều San San cho Lữ Nhạc biết, nhưng lại có thể để
cho Bạch Vũ Giai và Kiều San San ở chung với nhau trước.
Vả
lại còn tin tưởng họ sẽ chung sống hòa thuận với nhau. Suy cho cùng thì
họ có hoàn cảnh giống nhau, hơn nữa đều dịu dàng, ân cần chu đáo thế kia mà.
- Thực ra em đã đoán được anh và Bạch Vũ Giai có mối quan hệ bất chính từ lâu rồi
Kiều San San đưa tay nhéo vào lưng của Hàn Đông, cắn cặp môi đỏ mọng nói:
- Nếu không thì anh dựa vào cái gì mà chăm sóc cô ta như vậy chứ. Vả
lại anh không biết chứ, ánh mắt cô ta nhìn anh cứ như muốn tan vào trong cơ thể anh vậy, dịu dàng đến nỗi ngay cả núi băng cũng phải tan chảy
ra.
- Điều này mà em cũng nhìn ra à.
Hàn Đông cười
nói. Tảng đá lớn trong lòng hắn đã trút bỏ xuống được rồi, từ lời nói
của Kiều San San, hắn cảm nhận được rằng Kiều San San có lẽ có thể chấp
nhận mối quan hệ của hắn với Bạch Vũ Giai
Hai người họ có thể chung sống hòa thuận với nhau, Hàn Đông hết sức vui mừng. Dẫu sao hắn
cũng đã thật lòng với Bạch Vũ Giai và Kiều San San. Hơn nữa bản thân hắn lại không thể lúc nào cũng ở cùng với họ, vì vậy để họ làm bạn với nhau cũng tốt, ít ra họ ở với nhau sẽ càng có nhiều tiếng nói chung hơn.
- Yên tâm đi, em không nhỏ mọn như vậy đâu.
Kiều San San dịu dàng nói:
- Thực ra em cũng rất thích Bạch Vũ Giai, em thích nghe bài hát của cô
ấy nhất, sau này rảnh rỗi còn có thể thi hát với cô ấy, tốt biết bao.
Nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Kiều San San, trong lòng Hàn Đông thoáng
chút cảm động. Mặc dù Kiều San San tỏ ra không để ý đến chút nào, nhưng
Hàn Đông biết rằng bất cứ người phụ nữ nào trong thâm tâm họ cũng không
hề muốn chia sẻ người yêu của mình với người khác.
- Thôi được rồi, không cần làm ra vẻ cảm động thế đâu, em biết trong lòng anh chắc chắn là vui như mở cờ trong bụng chứ gì.
Kiều San San càng nói thế, Hàn Đông càng cảm động.
- Này… này…
Điện thoại vọng ra tiếng kêu tức tối của Hàn Mạn Lương:
- Hàn Đông, không phải cậu vui đến mức ngớ ngẩn luôn rồi chứ hả. Cậu
đang nói chuyện với ai đấy, hình như là một cô gái thì phải…
Lúc này Hàn Đông mới sực nhớ ra mình đã bỏ quên Hàn Mạn Lương một lúc lâu rồi, cầm điện thoại lên, Hàn Đông nói:
- Như vậy đi, hai người tạm thời tìm chỗ ở trước, sau đó cho tôi biết
địa chỉ, tôi đang bận chút việc ở đây, lát nữa mới qua đó.
- Không phải vậy chứ.
Hàn Mạn Lương nhấn mạnh trong điện thoại nói:
- Tên tiểu tử này cậu đang làm gì thế, tôi cho cậu biết nhé, trễ tí nữa là tôi đáp máy bay đi rồi, tôi không thèm quan tâm chuyện của cậu nữa.
Một cô gái xinh đẹp thế này đứng ở đây, cậu cũng không sợ cô ấy đi mất
à.
Hàn Đông trả lời:
- Thôi được rồi, tôi biết anh vất vả rồi, hôm nào mời anh ăn cơm chắc được rồi chứ hả
- Tôi không thèm bữa cơm của cậu. Vốn dĩ mấy người chúng tôi định đến
ăn mừng sinh nhật với cậu, nhưng mà tôi nghĩ cậu có người đẹp bên cạnh
rồi, chắc là chán ghét mấy kẻ kỳ đà cản mũi tụi này lắm, nên quyết định
không đi.
Hàn Mạn Lương nói:
- Thôi không nói nữa, lát nữa tôi gọi lại cho cậu.
- Vậy thôi nhé.
Hàn Đông cúp máy, nắm tay Kiều San San đi về phía phòng kinh doanh nhà.
Trước lúc Hàn Đông nghe điện thoại, hai cô nhân viên kinh doanh nhà
đang đứng tránh xa một bên cũng bước đến, hai người họ hết sức vui mừng. Một căn biệt thự thế này bán ra được, hoa hồng chắc là không ít, cả hai đều có thể được chia không ít.
Khi ký hợp đồng mua nhà, Hàn
Đông không dùng tên mình mà để Kiều San San ký kết với tập đoàn Viễn
Đại, tuy nhiên khi trả tiền vẫn là Hàn Đông trả.
Dù rằng tiền của Hàn Đông kiếm được một cách quang minh chính đại, nhưng hắn suy cho cùng là một chủ tịch thành phố, nên việc mua biệt thự thế này cũng phải cẩn thận một tí.
Hoàn cảnh ở biệt thự Nam Hồ rất tốt. Những
căn nhà vây quanh giống như tòa lâu đài, bao quanh khu biệt thự, giống
như lấy khu biệt thự làm trung tâm, tạo ra một nơi giống chốn bồng lai
tiên cảnh. Ở một nơi như vậy, về mặt quản lý chắc chắn không có vấn đề
gì rồi. Ngoài quản lý khu biệt thự ra, mỗi căn biệt thự đều có cửa riêng biệt, người ngoài nếu không đi vào cũng khó biết được tình hình thực tế bên trong.
Vì vậy chỉ cần Hàn Đông chú ý một tí, không ai biết được hắn sở hữu một căn biệt thự tại đây.
Ngoài ra Hàn Đông còn quyết định mua thêm hai chiếc xe để ở đây, để bản thân hắn và Kiều San San thuận tiện khi sử dụng.
Theo điều kiện trong hợp đồng mua nhà, chỉ cần đóng đủ số tiền trong
vòng một tuần là được. Đối với khách hàng thanh toán hết trong một lần
như Hàn Đông, tập đoàn Viễn Đại còn ưu đãi giảm 8%. Có điều đối với Hàn
Đông mà nói thì số đó không đáng là bao.
Không lâu sau đó, Hàn Mạn Lương liền gọi đến thông báo cho Hàn Đông biết khách sạn cậu ta và Bạch Vũ Giai đang ở.
Trên đường đi, Kiều San San bỗng nhiên nói:
- Hàn Đông, hay là hôm nào anh cũng đưa Lữ Nhạc đến ở cùng luôn đi.
Cô cũng hiểu được sự lo lắng của Hàn Đông. Tuy rằng bản thân cô hi vọng có thể ở bên cạnh Hàn Đông nhiều hơn, nhưng lại không muốn làm hắn khó
xử.
Rất nhanh đã đến được khách sạn của Hàn Mạn Lương bọn họ đang ở, nằm gần Khách sạn Ninh Hải.
Nhìn thấy Kiều San San bên cạnh Hàn Đông, Hàn Mạn Lương cười cười với vẻ mặt trêu chọc, giơ ngón tay cái về phía Hàn Đông.
Còn Bạch Vũ Giai lại tỏ ra rất tự nhiên, trò chuyện vui vẻ với Kiều San San. Mỗi một câu đều gọi chị San San rất ư là thân thiết.
- Lợi hại thật đấy.
Hàn Mạn Lương hạ thấp giọng nói với Hàn Đông:
- Tên tiểu tử này dạy dỗ không tồi đó chứ. Có phải sau này định lập tam cung lục viện không hả.
Hàn Đông tức giận trừng mắt nhìn cậu ta một cái, nói:
- Anh tưởng đây là xã hội gì chứ hả.
Hàn Mạn Lương chuẩn bị đi Việt Đông thăm một người bạn, sẵn tiện dẫn
Bạch Vũ Giai đến cho Hàn Đông. Vé máy bay đã mua luôn rồi, vì vậy cũng
không ở lại thành phố Ninh Hải bao lâu nữa
Còn Bạch Vũ Giai
trò chuyện với Kiều San San được một lúc, bèn quyết định qua ở cùng với
Kiều San San. Dù sao nơi Kiều San San đang ở là căn phòng cao cấp nhất
của khách sạn Ninh Hải, tốt hơn ở đây nhiều. Hơn nữa hai người còn có
thể tâm sự với nhau.
“Cô bé này lại đang nghĩ gì nữa đây.”
Hàn Đông nghĩ thầm. Mấy ngày nay Hàn Đông đều ở cùng Kiều San San trong căn phòng tại khách sạn Ninh Hải, bây giờ cô ấy lại lôi kéo Bạch Vũ
Giai qua đó, vậy chẳng phải là hơi bất tiện sao.
Mặc dù Hàn
Đông dự định để những người phụ nữ của mình từ từ chấp nhận lẫn nhau,
nhưng như thế này e rằng phát triển quá nhanh rồi.
- Nghĩ đến có thể trái ôm phải ấp, lén vui trong lòng phải không?
Lúc ra ngoài, Kiều San San nói nhỏ vào tai của Hàn Đông, một luồng hơi
ấm xộc thẳng vào tai hắn, dương dương tự đắc, tựa hồ như chạy thẳng vào
tận tâm can của Hàn Đông, khiến hắn khẽ rùng mình. Cô bé này ngày càng
biết thu hút người ta rồi đây.
Bạch Vũ Giai đi bên cạnh Hàn Đông, lúc này cũng nghe thấy lời Kiều San San nói, vẻ mặt hơi đỏ lên, mím môi nhè nhẹ.