Người Cầm Quyền

Chương 152: Chương 152: Khách quý kỳ quái






Dù là buổi tối nhưng trong bệnh viện vẫn rất bận rộn, Lữ Nam Phương dừng xe, Hàn Đông và Yến Lâm xuống xe đi vào phòng bệnh.

Bên trong rất ồn, đây là phòng bệnh bốn người một gian, có một đứa bé nằm khóc hu hu, bên cạnh có một đám người đang liên tục an ủi.

Dì Vương nằm trê giường, cơ thể có vẻ tiều tụy, chỉ có thể dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn đám người đang ồn ào bên cạnh.

Yến Lâm tiến lên khẽ nói:

- Mẹ...

Dì Vương quay đầu lại thấy Hàn Đông thì có chút sững sốt, sau đó nói:

- Tiểu Đông, sao lại đến đây?

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Cháu đến thăm dì, dì Vương cứ yên tâm, có chuyện gì cháu sẽ nghĩ biện pháp hỗ trợ.

Vẻ mặt dì Vương thật sự không tốt, nàng thở dài nói:

- Đã làm phiền cậu rồi, chỉ sợ bệnh này tốn rất nhiều tiền, chúng ta...

Hàn Đông nói:

- Dì Vương không cần lo lắng về vấn đề tiền, dì chỉ cần an tâm dưỡng bệnh là được, cháu tin chắc sau khi giải phẫu thì dì sẽ khỏe ngay thôi.

Yến Lâm ở bên cạnh, cặp mắt đẹp khẽ hấp háy, hai cánh tay trắng như ngọc ôm trước ngực.

Lúc này có hai y tá đi đến, một cô vóc dáng cao ráo đi đến trước giường bệnh của dì Vương rồi hỏi:

- Dì là Vương Ngạn Dung phải không?

Dì Vương chợt sững sờ:

- Đúng vậy.

Y tá có hơi lùn nói:

- Vậy dì thu thập mọi thứ đi, sẽ đổi phòng bệnh cho dì.

Yến Lâm tiến lên hỏi:

- Y tá, đây là có chuyện gì?

Y tá cao nói:

- Cô là con gái dì ấy phải không? Chúng tôi nhận được điện thoại của giám đốc bệnh viện, nói là đổi phòng cho mẹ cô, vì nơi đây quá ồn.

- Cám ơn hai chị.

Yến Lâm thở dài, nàng đưa mắt nhìn về phía hàn đông, nàng biết rõ đây nhất định là nhờ hắn.

Hàn Đông khẽ gật đầu với Yến Lâm, thầm nghĩ vị giám đốc Ma này rất biết cách làm người.

Dì Vương cũng không có gì cần phải thu dọn, Hàn Đông và Yến Lâm cầm giúp vài đồ vật trên giường bệnh, sau đó mọi người ra ngoài cửa theo hai cô y tá dưới ánh mắt hâm mộ của những người khác, bọn họ đi theo hành lang đến chỗ rẽ, đến phòng bệnh dành cho một bệnh nhân.

Cô y tá cao nói:

- Chính là chỗ này, phía sau giường có thiết bị gọi người, nếu có gì không thoải mái thì ấn vào nút đỏ, sẽ có người đến.

Phòng bệnh này thật sự tốt hơn rất nhiều so với phòng vừa rồi, đây là một gian phòng riêng biệt, hai bên giường có hai tủ đồ, phía trước có tivi, bên cạnh còn có một nhà vệ sinh riêng.

Dì Vương lo lắng hỏi:

- Y tá, phòng này bao nhiêu tiền một ngày?

Dì Vương chỉ quan tâm đến tiền, phòng bệnh tốt thế này thì chắc chắn sẽ đắt đỏ hơn bình thường.

Cô y tá cao nói:

- Nơi này bốn mươi đồng một ngày...

- Ớ...

Dì Vương chợt hô lên:

- Tôi không ở chỗ này đâu, tôi về chỗ vừa rồi.

Yến Lâm cũng thấy mắc như vậy là khó thể chịu được, nhưng nàng thấy bên kia quá ồn, cũng không muốn mẹ quay về chỗ cũ, lúc này thật sự không biết làm sao.

Cô y tá lùn nói:

- Đây là lời của giám đốc bệnh viện, dì cứ ở lại trước rồi nói sau.

Cô y tá lùn cảm thấy kỳ quái, người này được giám đốc quan tâm, vì sao lại không có đủ tiền đóng việc phí?

Hàn Đông nói:

- Dì Vương cứ ở lại đây, giám đốc Ma đã nói sẽ có ưu đãi.

Dì Vương dùng ánh mắt ngi hoặc nhìn về phía Hàn Đông:

- Thật vậy sao?

Hàn Đông gật đầu nói:

- Tất nhiên là thật, dì cứ an tâm mà nghỉ ngơi cho tốt là được.

Sau khi hai y tá sắp xếp dặn dò xong thì đi ra khỏi phòng.

Yến Lâm khẽ nói:

- Cám ơn anh Đông.

Vẻ mặt của Yến Lâm có hơi trắng bệch dưới ánh đèn, nàng mặc váy trắng, cơ thể như một đóa hoa bách hợp vậy.

Hàn Đông ở trong phòng bệnh một lát, sau đó hắn cáo từ quay về, dì Vương tranh thủ cho Yến Lâm tiễn hắn ra ngoài.

Yến Lâm lẳng lặng đi theo sau lưng Hàn Đông, nàng khẽ cúi đầu.

Hàn Đông quay đầu lại nói:

- Em đừng lo lắng vấn đề tiền, ngày mai anh sẽ cho người đưa đến. Dì Vương nên sớm giải phẫu, sau này nếu cần tiền thì anh cũng sẽ có biện pháp, đợi đến khi dì khỏe lại thì em nên sớm quay về trường, việc học quan trọng hơn.

- Vâng...

Yến Lâm lên tiếng, nàng khẽ nói:

- Anh Đông, nhiều tiền như vậy, sao em có thể trả cho anh?

Hàn Đông cười, hắn vỗ vai Yến Lâm rồi nói:

- Không có việc gì, tiền của anh để trong ngân hàng cũng không có tác dụng gì, sau này em chậm rãi trả lại là được.

Yến Lâm nhìn chiếc xe BMW chạy ra khỏi cổng bệnh viện mà trong mắt lóe lên ánh lệ, nàng đứng bất động nơi đó thật lâu nhưng trong lòng đã thoải mái hơn, ít nhất thì tảng đá đặt trong lòng cũng được gỡ bỏ, chỉ hy vọng mẹ mình có thể khỏe sau phẫu thuật.

Trước mắt Yến Lâm hiện lên hình bóng của Hàn Đông, nàng cảm thấy hắn rất trầm ổn, cảm thấy rất an toàn và thoải mái.

- Em nhất định sẽ trả lại cho anh.

Yến Lâm cắn môi khẽ nói.

- Anh Đông, anh và cô gái kia có quan hệ thế nào?

Lữ Nam Phương chợt mở miệng hỏi.

- Bạn bè!

- Bạn bè sao?

Lữ Nam Phương cười hì hì:

- Tôi thấy cô ấy hình như còn là sinh viên...

- Cậu nghĩ đi chỗ nào vậy?

Hàn Đông tức giận trừng mắt nhìn Lữ Nam Phương, người này sao cứ thích nghĩ theo phương diện xấu xa như vậy?

- Hì hì, em nào có nghĩ đi đâu? Cô gái kia rất xinh xắn.

Hàn Đông cũng không nói gì, khi thấy đã đến trước cổng cục lương thực thì hỏi:

- Tối nay cậu nghỉ ngơi ở đâu?

- Ha ha, còn tưởng anh Đông đã quên tình huynh đệ.

Lữ Nam Phương nói, khi thấy Hàn Đông dùng ánh mắt bất thiện nhìn mình thì tranh thủ lên tiếng:

- Tôi cũng không nói gì đâu nhé? Lát nữa sẽ đến ngủ ở khách sạn Long Đằng.

Hàn Đông khẽ gật đầu, sau đó hắn xuống xe:

- Tám giờ ngày mai chúng ta đi lấy tiền, trước tiên cho tôi mượn bốn chục ngàn.

Cộng thêm số tiền Hàn Đông đang có thì tổng cộng là tám chục ngàn, ngoài vấn đề làm giải phẫu thì còn thừa hơn một nửa, có lẽ như vậy cũng đủ rồi.

Ngày hôm sau Hàn Đông và Lữ Nam Phương đi rút tiền, lại bỏ tám chục ngàn trong một túi nhựa màu đen, thật sự cũng không nhẹ. Khi đến bệnh viện thì chỉ có một mình dì Vương ở trong phòng, Yến Lâm đã đi mua bữa sáng.

Hàn Đông giao túi nhựa cho dì Vương rồi nói:

- Dì Vương, hôm nay cháu phải đến Thục Đô có chút chuyện, cũng không thể ở lại lâu, dì giữ dùm cháu túi nhựa này chút nữa đưa cho Yến Lâm, nói cô ấy đừng lo lắng, có cháu đây rồi.

Hàn Đông nói xong thì tranh thủ đi ra, hôm nay hắn có hẹn với Triệu Nhạc, dù Lữ Nam Phương lái xe sẽ nhanh hơn đi xe đò nhưng hắn vẫn muốn đến sớm một chút, khi đó cũng thuận tiện đến thăm hỏi Lữ Quốc Trung.

Dì Vương mở túi nhựa ra, chỉ thấy bên trong là những cộc tiền mặt một trăm đồng, vì vậy mà bà chợt ngây người. Đúng lúc này thì Yến Lâm xách cà mèn vào, nàng hỏi:

- Mẹ, cái gì vậy?

Dì Vương ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên ánh lệ:

- Hàn Đông đến đưa cái túi này, bên trong đều là tiền.

- Anh Đông đến rồi à?

Yến Lâm hô lên, lại nhìn túi nhựa:

- Anh ấy đâu?

- Cậu ấy nói cần đi Thục Đô có chuyện, nói con không cần lo lắng.

Dì Vương thật sự rất cảm kích.

Hàn Đông và dì Vương thật sự không có quan hệ gì, bà chỉ là bà chủ quán cơm mà hắn hay đến ăn mà thôi, nhiều lắm thì được xem như là hàng xóm, nhưng hắn lại có thể cho mượn nhiều tiền như vậy, phần ân tình này thật sự khó thể không cảm động:

- Lâm Lâm, nhiều tiền như vậy, chúng ta cần phải giữ cho kỹ.

Yến Lâm đỏ mắt nói:

- Mẹ đừng lo, sau này con sẽ chậm rãi trả lại, con sẽ làm thêm việc trong trường...

Dì Vương lắc đầu, lại thở dài một hơi, chút việc làm ngoài giờ của con thì có được bao nhiêu?

Lúc này Hàn Đông và Lữ Nam Phương đang trên đường đến thành phố Thục Đô, sau xe là hai túi cá lớn, trong túi đều là nước sạch, vì vậy đám cá cũng không có vấn đề. Lâm Phương Tri biết Hàn Đông dùng để biếu tặng, vì vậy mà đóng gói rất tốt.

Xe đến thành phố Thục Đô, Hàn Đông gọi điện thoại cho Triệu Nhạc, xác định địa chỉ, sau đó để cho Lữ Nam Phương lái xe qua.

Lữ Nam Phương an tâm đảm nhiệm chức vụ lái xe, cũng không hỏi gì, xem ra khá đúng mực, điều này làm cho Hàn Đông thỏa mãn. Thật ra trong hoàn cảnh như Lữ Nam Phương, có mấy ai chịu ẩn nhẫn như vậy?

Triệu Nhạc ở trong khu nhà của phó chủ tịch tỉnh ủy, nằm sau lưng một ngân hàng nông nghiệp. Sau khi Hàn Đông xuống xe thì xách một túi cá, lại nói với Lữ Nam Phương:

- Hai giờ chiều cậu đến đón tôi, bịch cá còn lại mang về nhà, đây là cá sông chín tông của thị trấn Triệu Hoa.

- Được, bố tôi thích ăn cá, tôi sẽ chờ điện thoại của anh.

Lữ Nam Phương khởi động xe rồi lái đi.

Hàn Đông đi đến cổng khu dân cư, trong tay xách theo túi nhựa, bên trong là gần mười cân cá sông.

- Đứng lại, đang làm gì vậy?

Một bảo vệ cổng chặn Hàn Đông lại, sau đó nhìn hắn từ trên xuống dưới, thầm nghĩ khá kỳ quái. Tên bảo vệ thấy bộ dạng của Hàn Đông thì nghĩ rằng không phải người thường, nhưng trong tay lại là một bọc cá, lần đầu tiên đến gặp mặt mà tặng lễ vật vậy sao?

Hàn Đông cười nói:

- Tôi là Hàn Đông, đến khu nhà số một, có hẹn trước.

Nơi này là khu nhà của phòng tổ chức tỉnh ủy, vì trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy là thường ủy tỉnh ủy nên sẽ ở trong khu biệt thự dành cho thường ủy, vì thế mà căn nhà số một nơi đây thuộc về vị phó phòng thường vụ.

Viên bảo vệ kia có chút sững sốt, hắn nói:

- Anh chờ chút.

Tên bảo vệ nhanh chóng đi gọi điện thoại xác nhận, sau đó đi ra với vẻ mặt nhiệt tình hơn, hắn cúi người cung kính nói:

- Trưởng phòng Triệu mời ngài vào, chính là căn nhà màu trắng ở đối diện.

- Cám ơn!

Hàn Đông gật đầu nói, tất nhiên cũng không so đo với viên bảo vệ, vì đó là chức trách của người ta.

Tên bảo vệ nhìn Hàn Đông xách theo bọc cá đi về phía tòa nhà màu trắng mà xoa mồ hôi trán.

Người kia là ai? Vừa rồi tên bảo vệ gọi điện thoại xác nhận thì Triệu Nhạc tự tiếp điện thoại, nghe nói Hàn Đông ở bên ngoài thì nói mời vào, đối phương là khách quý. Điều này làm cho tên bảo vệ bị dọa, khách quý của phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy là người thế nào?

Thật ra Triệu Nhạc nói như vậy vì lo lắng tên bảo vệ có thái độ không tốt với Hàn Đông, hắn chưa từng gặp Hàn Đông, không biết tính nết của đối phương, sợ đối phương có ý kiến thì không ổn.

Tất nhiên Triệu Nhạc cũng không sợ Hàn Đông, chẳng qua chỉ cẩn thận mà thôi. Với thân phận của hắn hiện tại, dù Hàn Đông là hậu nhân của Hàn lão, khách khí thì có thể nhưng sợ hãi còn chưa đủ.

- Không thể hiểu nổi.

Tên bảo vệ lắc đầu mà cảm thấy thật sự khó hiểu, hắn thấy túi cá mà Hàn Đông xách theo thật sự không phù hợp với thân phận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.