Làm Phó trưởng ban thư ký Sở Văn phòng, Doãn Bạch Cường chính là
chuyên môn hỗ trợ Hàn Đông công tác. Nhưng hiện tại anh ta cũng có chút
lo lắng, dù sao trước đây anh ta cũng hỗ trợ công tác cho Ngô Thơì Hi,
có lẽ vì điểm này, Hàn đông sẽ không yên tâm về anh ta.
Từ điểm này mà nói, Doãn Bạch Cường và Vưu Thụy Tường có cùng một điều lo lắng.
Chỉ là Doãn Bạch Cường cũng biết, Hàn Đông đảm nhiệm chức Phó bí thư
Tỉnh ủy, đối với mình mà nói, cũng là một cơ hội, nếu có thể đạt được sự tán thành của Hàn Đông, vậy thì sẽ rất có lợi cho sợ phát triển sau này của bản thân.
Dù Doãn Bạch Cường đã từng giúp sức cho công
việc của Ngô Thơì Hi, nhưng thời gian cũng không dài, anh ta cũng chẳng
được coi là người của Ngô Thơì Hi.
Cho nên Doãn Bạch Cường luôn chờ đợi cơ hội, để có thể cố gắng biểu hiện tốt trước mặt Hàn Đông.
Dù sao bất luận thế nào, Hàn Đông cũng cần có người quen thuộc tình
hình công tác Tỉnh ủy, mà bản thân mình chắc chắn sẽ không khiến Hàn
Đông thất vọng về phương diện này, hiện tại chính là không biết Hàn Đông có cho anh ta cơ hội này hay không.
Vưu Thụy Tường cũng hơi khom người, thể hiện những chuyện này là điều bản thân mình nên làm.
Vừa rồi đi cùng Vương Lập Bình, anh ta cũng chẳng tìm được cơ hội nói
với Vương Lập Bình suy nghĩ của mình, anh ta thấy, bản thân mình vẫn nên thức thời một chút, tự xin được chuyển, có lẽ kết quả sẽ tốt hơn một
chút. Anh ta nghĩ là Vương Lập Bình cũng là người xuất thân làm thư ký,
hẳn là hiểu rõ tình cảnh hiện nay của anh ta, mình chỉ cần thành tâm kết bạn, nói với Vương Lập Bình, có lẽ Vương Lập Bình đến nói với Hàn Đông
một chút, vậy thì tiền đồ của bản thân mình chí ít cũng không có ảnh
hưởng gì quá lớn. Đương nhiên, nếu có thể mượn cơ hội này, kết bạn với
Vương Lập Bình thì lại càng tốt.
Vưu Thụy Tường đương nhiên
cũng biết, với thân phận của mình, căn bản chẳng thể tiếp cận Hàn Đông,
vì vậy anh ta chuyển mục tiêu nhắm vào thư ký của Hàn Đông là Vương Lập
Bình.
- Lập Bình, anh và tiểu Vưu đi làm quen công việc một chút đi.
Hàn Đông thản nhiên dặn dò.
Vưu Thụy Tường nghe thấy vậy, trong lòng vô cùng căng thẳng, Hàn Đông
nói như vậy, có phải là đã quyết định để Vương Lập Bình thay thế mình
không? Vậy thì xem ra mình phải nắm chắc, chút nữa phải giao lưu một
chút với Vương Lập Bình.
Vương Lập Bình và Vưu Thụy Tường đi ra, Hàn Đông nói với Doãn Bạch Cường :
- Đồng chí Doãn Bạch Cường, ngồi đi.
- Cảm ơn Phó bí thư tỉnh Hàn.
Doãn Bạch Cường thầm nghĩ, cơ hội thể hiện của mình đã tới rồi, Hàn
Đông để mình ngồi xuống, vậy là có ý cùng mình bàn bạc đây.
Anh ta tới bộ sô pha trước mặt Hàn Đông, ngồi xuống một cách rất khép nép, vẻ mặt khiêm tốn nhìn Hàn Đông mỉm cười.
Hàn Đông hút vài hơi thuốc rồi mới nói:
- Đồng chí Bạch Cường đã công tác ở Sở Văn phòng Tỉnh ủy bao lâu rồi?
Doãn Bạch Cường hơi giật mình, lập tức trả lời:
- Phó bí thư Hàn, tôi đến Sở Văn phòng Tỉnh ủy công tác hơn ba năm rồi, trước đó tôi chủ yếu công tác ở cơ sở, từng đảm nhiệm Phó chủ tịch
thành phố Chu Thủy.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, nói:
- Cơ sở là nơi có thể rèn luyện con người, đối với công tác của Sở Văn phòng Tỉnh ủy, anh có cách nhìn thế nào?
Vấn đề này, là vấn đề cửa miệng, nhưng Doãn Bạch Cường không dám kinh
suất, anh ta cố gắng trả lời thật xuất sắc, có như vậy mới có thể khiến
Hàn Đông coi trọng.
Trước đó anh ta sở dĩ nhắc tới kinh
nghiệm công tác trước đây, là vì muốn gây thiện cảm với Hàn Đông, anh ta cho rằng Hàn Đông nhất định sẽ thích người từ cơ sở đi lên, hơn nữa Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch tỉnh hiện nay Trịnh Sơn Giai cũng là người của
Hàn Đông, vậy thì bản thân từ thành phố Chu Thủy đi lên, có lẽ sẽ khiến
Hàn Đông có chút thiện cảm.
Chỉ tiếc Hàn Đông không có như
anh ta tưởng tượng, chẳng buồn hỏi câu nào về tình hình công việc của
anh ta ở thành phố Chu Thủy, điều này khiến cho Doãn Bạch Cường thầm
thất vọng.
“Hàn Đông hiện tại chắc vẫn đang trong quá trình
quan sát, hơn nữa có lẽ hắn cũng chẳng dễ dàng gì dính vào cơn lốc xoáy
bên trong Tỉnh ủy, vậy thì mình làm sao để cho hắn thấy hứng thú đây?”
Các ý nghĩ cứ nhanh chóng chuyển động trong lòng Doãn Bạch Cường, rất
nhanh liền quyết định đem công việc của mình với công việc Hàn Đông phụ
trách kết hợp lại, như vậy một là trả lời Hàn Đông, mặt khác cũng đề cập tới vấn đề công tác của Hàn Đông, như vậy chắc Hàn Đông sẽ có hứng thú.
Đồng thời Doãn Bạch Cường nghĩ tới thời gian gần đây, Trung ương rất
coi trọng mức độ xây dựng Đảng và chống hủ bại.v.v., mà vừa hay anh ta
lại liên hệ công tác thông tin đối ngoại, vậy thì đây sẽ là một bước đột phá rất tốt. Rất nhanh, Doãn Bạch Cường đã tìm ra cách trả lời, kết hợp với công việc của bản thân mình, liền từ chức trách công tác của Sở Văn phòng Tỉnh ủy nói tới suy nghĩ của bản thân mình.
Không thể
không nói, đầu óc của Doãn Bạch Cường rất là linh hoạt, dù sao người
bình thường cũng chẳng thể lăn lộn mà leo lên được cái vị trí này.
Vẻ mặt Hàn Đông mỉm cười đầy ôn hòa, nghe Doãn Bạch Cường trình bày và
phân tích, nhưng lại chẳng đề cập tới ý kiến của bản thân hắn.
Doãn Bạch Cường cứ nói mãi nói mãi, thấy bộ dạng Hàn Đông như vậy,
trong lòng có chút hoang mang, miễn cưỡng đem suy nghĩ trong đầu mình
nói cho xong, rồi nói:
- Phó bí thư Hàn, trong suy nghĩ của tôi vẫn còn nhiều chỗ chưa đầy đủ, mong Phó bí thư Hàn chỉ ra chỗ sai.
Hàn Đông cười, nói:
- Bất cứ ai cũng không thể làm tới thập toàn thập mỹ mà, quan trọng là
có phải trong lòng lúc nào cũng đặt công việc lên hàng đầu, nói đi đôi
với làm hay không…
Nói ra, Hàn Đông cũng khá hài lòng với câu trả lời của Doãn Bạch Cường, điều này chứng tỏ Doãn Bạch Cường là người có thể dùng được, chỉ là Hàn Đông tạm thời không muốn bày tỏ thái độ,
những ngươi liên quan tới Sở Văn phòng Tỉnh ủy, Hàn Đông vẫn phải quan
sát thêm một thời gian nữa rồi mới nói.
Tuy rằng hắn được
phân công phụ trách Sở Văn phòng Tỉnh ủy, nhưng thông thường mà nói, Bí
thư Tỉnh ủy sẽ chẳng dễ dàng thả lỏng sự khống chế đối với Sở Văn phòng
đâu. Mặt khác Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy hiện tại Đằng Ngọc Long có suy
nghĩ gì, Hàn Đông vẫn chưa biết được, cho nên Hàn Đông không vội bày tỏ
thái độ, càng không vội hành động, đợi sau khi làm rõ ràng, cụ thể tình
hình mới hành động cũng chưa muộn.
Doãn Bạch Cường từ văn
phòng Hàn Đông đi ra, trong lòng có chút nặng nề, anh ta đã cố gắng thể
hiện tốt trước mặt Hàn Đông, nhưng lại chẳng đạt được bất cứ sự phản hồi có giá trị nào.
“Chẳng lẽ biểu hiện của mình còn chưa đủ để
khiến Hàn Đông động lòng sao?” Trong lòng Doãn Bạch Cường buồn bực nghĩ
“lẽ ra những gì mình nói ban nãy không có vấn đề gì.”
Trong
lòng anh ta có suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp, kỳ thực vì
lần gặp mặt nói chuyện này với Hàn Đông, anh ta đã sớm chuẩn bị. Anh ta
biết, hôm nay Hàn Đông tới nhận chức, nhất định sẽ nói chuyện với mình
vài câu, mà cơ hội này, càng hiếm có hơn cơ hội mình chính thức báo cáo
công việc, cho nên đối với bản thân mà nói, đây là một cơ hội tốt hiếm
có.
Sống trong thể chế lâu như vậy, Doãn Bạch Cường đương
nhiên hiểu được cơ may chỉ dành cho những người luôn chuẩn bị sẵn tinh
thần, cho nên bất cứ lúc nào anh ta cũng trong trạng thái chuẩn bị.
Sau khi anh ta cho là đã chuẩn bị đầy đủ, lại nhận được kết quả như vậy, điều này khiến trong lòng anh ta có chút buồn bực.
“Xem ra mình đã xem thường Hàn Đông rồi, hắn tuy trẻ tuổi như vậy,
nhưng tâm cơ khó đoán, sâu xa, căn bản khiến cho người ta khó mà đoán
được những suy nghĩ trong lòng.” Trong lòng Doãn Bạch Cường thầm nghĩ
“mình cũng vội vàng quá, chỉ e là những lời nói hôm nay, đã khiến Hàn
Đông xem thường mình.”
Trong lòng Doãn Bạch Cường thầm tự trách bản thân.
Niềm tin bừng bừng vừa mới bắt đầu, đã bị đả kích như vậy, Doãn Bạch
Cường lo lắng sự chuẩn bị tỉ mỉ của mình đã bị Hàn Đông nhìn ra, từ đó
mà có suy nghĩ không tốt về mình.
“Ôi! Chết từ trong trứng
nước, không nghĩ tới chuyện này nữa. Dù sao mình tận tâm tận lực làm cho tốt, nếu Hàn Đông không xem trọng, thì coi như vận may của mình không
tốt mà thôi.” Doãn Bạch Cường hạ quyết tâm, quay về phòng làm việc chứ
không nghĩ lung tung nữa. Nói cho cùng, khi anh ta còn làm ở cơ sở, dù
là lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố, cũng chưa từng cẩn thận như hiện
tại, lo được lo mất, bây giờ nghĩ thông rồi, tâm trạng cũng tốt lên rất
nhiều.
Hàn Đông đương nhiên không biết trong lòng Doãn Bạch
Cường lại có nhiều suy nghĩ như vậy, ban nãy hắn khá hài lòng với câu
trả lời của Doãn Bạch Cường, đương nhiên cũng nhìn ra được Doãn Bạch
Cường có những suy nghĩ bên trong.
Nhưng chí ít thể hiện được Doãn Bạch Cường là người có tâm, hơn nữa ý nghĩ phù hợp với suy nghĩ
của mình, vậy thì anh ta xem ra cũng có đầu óc đó.
Trên thế
giới này, rất nhiều người có đầy một bụng nhiệt tình, nhưng nói chuyện,
hành sự lại không thể làm cho tới nơi tới chốn, lao tâm lao lực, không
thể phát huy được bao nhiêu tác dụng .
Nhưng tán thưởng chỉ là tán thưởng, Hàn Đông tạm thời sẽ không manh động.
Vừa mới nhậm chức, vẫn phải tiến hành tìm hiểu một chút về tình hình
của Tỉnh ủy, đặc biệt là phải tìm hiểu, quan sát cho kỹ tình hình của Sở Văn phòng Tỉnh ủy, Hàn Đông cũng không vội vàng động thủ. Ngoài ra còn
vì một nguyên nhân khác, đó chính là cuối tháng sau sẽ mở cuộc họp toàn
tỉnh, ở tỉnh cũng cần ổn định, hài hòa.
Đang suy nghĩ thì ở phía cửa đối diện, Vương Lập Bình bước vào báo cáo:
- Phó bí thư tỉnh, Chủ nhiệm Trịnh của Ủy ban Kế hoạch đến.
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- Mời Chủ nhiệm Trịnh vào đi.
Vương Lập Bình gật đầu đi ra, rất nhanh sau đó, Trịnh Giai Sơn tươi cười gõ cửa bước vào.
Thấy Trịnh Giai Sơn tiến vào, Hàn Đông đứng lên bước lên phía trước
đón, Trịnh Giai Sơn được sủng ái mà thất kinh, vội vã bước nhanh về phía Hàn Đông, luôn miệng nói:
- Chào Phó bí thư tỉnh Hàn, không làm phiền anh chứ.
Hàn Đông cười ha hả, nói:
- Làm phiền gì chứ, tôi mới tới nhậm chức, tình hình còn chưa quen thuộc, làm gì có nhiều việc để bận vậy chứ.
Hai người ngồi ở sô pha trong khu vực tiếp khách, Hàn Đông lấy thuốc lá ra, ném cho Trịnh Giai Sơn một điếu, Trịnh Giai Sơn liền vội vã lấy bật lửa ra châm thuốc cho Hàn Đông.
Trịnh Giai Sơn là cán bộ
quan trọng trong sự phát triển của Hàn Đông ở tỉnh Giang Việt, hôm nay
Hàn Đông vừa mới tới nhậm chức, anh ta liền tới, cũng là cho thấy một
loại thái độ. Nói cho cùng anh ta cũng là nhân vật số một của ban ngành
cấu thành Ủy ban nhân dân tỉnh, báo cáo công việc cũng là phải tới Ủy
ban nhân dân tỉnh tìm Chủ tịch tỉnh hoặc Phó chủ tịch tỉnh phân công
quản lý để báo cáo công việc, đến Tỉnh ủy có thể làm nảy sinh suy nghĩ
của một số người. Nhưng Trịnh Giai Sơn chẳng để ý, có thể dựa vào Hàn
Đông, đối với anh ta mà nói, quan trọng hơn cách nhìn của bất cứ ai, anh ta chính là muốn thông qua hành động thực tế của bản thân để thể hiện
mình kiên quyết đứng về phe Hàn Đông, ai có thể làm gì được anh ta chứ?