Yên tâm đi, em sẽ không làm bậy đâu.
Vương Quân cười nói.
- Chị Phi không phải chị để ý hắn đấy chứ?
Phùng Nhạn Phi mặt hơi đỏ, nói:
- Nói gì chứ, chị làm sao mà dễ dàng để ý đến hắn được.
Vương quân cười hà hà nói:
- Em biết rồi, yên tâm đi, em sẽ không làm hỏng chuyện tốt của chị đâu.
- Hừ, biết là tốt rồi.
Phùng Nhạn Phi bĩu môi nói.
Vương Quân cười nói:
- Có điều, tên kia mới hơn hai mươi tuổi đã trở thành chủ tịch thành phổ Tân Châu, đằng sau chắc phải không thường chút nào nhỉ?
- Em nói đi?
Phùng Nhạn Phi nói.
- Ừ, anh ta họ Hàn, lại giỏi như vậy, lẽ nào là người của nhà họ Hàn?
Sắc mặt Vương Quân bỗng trở nên nghiêm trọng.
Tuy bản thân Vương Quân không ở trong thể chế, nhưng vài người thân của y cũng làm chức to, bởi vậy biết không ít việc.
Phùng Nhạn Phi gật đầu nói:
- Đúng vậy, mà hắn còn là cháu trai của ông Hàn, nghe nói vì viết mấy bài văn, thậm chí đến thủ trưởng Nam Tuần cũng khen ngợi hắn, gọi hắn là Hàn Tam Thiên!
- Ghê như thế à?
Vương Quân cũng giật mình, nếu biết thủ trưởng Nam Tuần đã rút khỏi tuyến thứ hai nhưng trên thực tế vẫn là lãnh đạo chủ chốt của đảng, cho dù là đối với cấp bộ trưởng, chỉ sợ ông ấy cũng sẽ không chính miệng khen ngợi. Mà Hàn Đông còn trẻ tuổi, không ngờ có thể được ông ấy biểu dương, cái này thật khiến người ta kinh ngạc.
- Đúng vậy.
Phùng Nhạn Phi gật gật đầu:
- Nên đối với người này em tuyệt đối đừng làm xằng.
- Biết rồi, chị Phi.
Vương Quân cười nói, có điều trong có chút không cho là đúng, nghĩ thầm cho dù đằng sau Hàn Đông có mạnh nữa, nhưng mình có muốn làm hại hắn thì cũng có đầy cách, hơn nữa hắn chỉ cần mắc vào bẫy của mình, vậy thì có giỏi mấy, đến lúc đấy không phải sẽ ngoan ngoãn hợp tác với mình, càng là người giỏi thì càng chú trọng đến hình tượng của bản thân, một khi bị nắm được nhược điểm, nếu không vạn bất đắc dĩ thì làm sao có thể đồng ý làm náo loạn lên với người khác.
Đằng sau của tên Hàn Đông này quả thực rất ghê gớm, nhưng mình cùng lắm cẩn thận một chút là được. Đương nhiên rồi, nếu có thể dùng thủ đoạn gì, có thể làm thân với hắn thì là tốt nhất rồi.
Xe đi vào trong thành phố Tân Châu, hai người tìm một khách sạn tốt, đặt hai phòng, sau đó Phùng Nhạn Phi liền gọi điện cho Hàn Đông.
Sau khi nhận được điện thoại của Phùng Nhạn Phi, hắn thấy thời gian không còn sớm nữa liền đưa thư ký Tả Nhất Sơn theo cùng đi đến chỗ mà Phùng Nhạn Phi nói.
Sở dĩ đưa theo Tả Nhất Sơn là vì hắn có tính toán riêng, dù sao Phùng Nhạn Phi là con gái, hơn nữa thân phận của cô ta cũng không liên quan đến công việc, như vậy đưa theo thư ký đi cùng để gặp cô ta, nếu có việc gì cũng dễ dàng sắp xếp hơn chút.
Phùng Nhạn Phi tỏ ra quá chủ động, nên ngược lại hắn lại có chút cảnh giác với cô ta. Bởi vậy vẫn phải cẩn thận một chút.
Đến khách sạn nơi bọn Phùng Nhạn Phi nghỉ lại, lúc vừa nhìn thấy Hàn Đông còn đưa theo một người thanh niên khác, Phùng Nhạn Phi có chút bất ngờ, lập tức biết ngay người thanh niên đó là thư ký của hắn, trong lòng cô ta có chút không vui.
Biểu hiện của hắn rất rõ ràng là không muốn có quá nhiều gặp gỡ với mình, cô ta bĩu bĩu môi khẽ nói:
- Chủ tịch Hàn cũng kiểu cách gớm nhỉ, bất cứ lúc nào cũng mang theo một thư ký.
Hàn Đông không để ý đến chút hậm hực trong lời nói của cô ta, thản nhiên nói:
- Trưởng phòng Phùng từ nơi xa tới, tôi mang theo một người tới giúp cũng thuận tiện hơn chút.
Tả Nhất Sơn vẻ mặt khiêm tốn tươi cười, đối với sự bất mãn và khinh thường trên mặt Phùng Nhạn Phi anh ta đều đã nhìn thấy rồi, có điều anh ta không thèm để ý, Hàn Đông đưa anh ta theo chắc chắn là có nguyên nhân, làm việc vì lãnh đạo là trách nhiệm của thư ký. Huống chi, lãnh đạo đưa anh đi xử lý việc tư, vậy cũng là vì yên tâm đối với anh. Ngoài ra, cho dù thái độ của Phùng Nhạn Phi có quá đáng thêm nữa, anh ta cũng không so đo gì, bởi vì bị chịu ấm ức ở chỗ Phùng Nhạn Phi, Hàn Đông tự nhiên sẽ nhìn thấy, đến lúc sẽ ghi nhớ trong lòng, tự nhiên sẽ cho mình sự bồi thường thích hợp.
Phùng Nhạn Phi chủ động tiếp cận Hàn Đông là có rất nhiều nguyên nhân, mắt thấy Hàn Đông có thái độ xa cách ngàn dặm, trong lòng cô ta rất nhanh liền ước chừng được nguyên nhân, chỉ sợ bởi vì bản thân quá nóng vội rồi, như vậy lại làm cho Hàn Đông nghi ngờ.
- Là mày
Cửa phòng bên cạnh mở ra, liền truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Hàn Đông ngờ vực quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bên cạnh cửa phòng bên, một người thanh niên lộ ra nửa thân, nhìn y với vẻ vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.
Nhìn thấy người kia, Hàn Đông lập tức nghĩ tới thân phận của anh ta, người này là một trong những người đụng hắn lúc trước ở Thục Đô, bạn của anh ta còn bị Lữ Trung Nguyên bắt về phải trả một khoản tiền lớn, không ngờ lại có thể gặp y ở nơi này.
- Hừ, cuối cùng cũng tìm thấy tên nhóc này!
Lúc Vương Quân mới gặp Hàn Đông, mới bắt đầu sửng sốt thì lập tức tức quá mà cười, khi trước anh ta đối với người thanh niên này đã tràn đầy sự phẫn nộ, nhưng sau đó anh ta, Tạ Trác Vĩ, Tất Bác Bình và Đào Gia Duy nhờ quan hệ, nhưng đều không điều tra ra thân phận thật sự của chiếc xe đó, trong lòng càng tức nghẹn, không ngờ rằng hôm nay lại có thể gặp lại hắn, làm y vô cùng vui sướng. Hàn Đông cười thản nhiên không hề để ý đến y, lúc ở Thục Đô, hắn đều có thể xử lý y bất cứ lúc nào, ở Tân Châu thì hắn càng không coi y là gì rồi.
Phùng Nhạn Phi nhíu mày nói:
- Mấy người biết nhau à?
Mặt Vương Quân biến sắc, y nghĩ ngay đến một khả năng, Phùng Nhạn Phi đưa y đến Tân Châu để gặp ủy viên thành ủy thường vụ, phó chủ tịch thành phố Hàn Đông, lúc trước Phùng Nhạn Phi đã nói rất rõ ràng, nói Hàn Đông khoảng hơn hai mươi tuổi, chẳng lẽ người đứng trước mặt chính là Hàn Đông?
Hàn Đông cười nói:
- Đúng thế, chúng tôi biết nhau.
Phùng Nhạn Phi nghi hoặc liếc nhìn Vương Quân một cái. Biểu hiện của Vương Quân khiến cô đoán được chỉ sợ giữa y và Hàn Đông có gì đó không hay.
- Hai người biết nhau thì tốt quá, tôi giới thiệu qua một chút, đây là Vương Quân em họ tôi.
Lúc giới thiệu, Phùng Nhạn Phi ra sức ra hiệu cho Vương Quân, để Vương Quân tỏ thái độ tốt một chút. Theo cô ta thấy, không cần biết trước đây Vương Quân và Hàn Đông từng có xung đột gì, nhưng Vương Quân gây chuyện với Hàn Đông thì không có lợi gì, vừa đúng lúc mượn quan hệ quen biết của mình với Hàn Đông để hóa giải ân oán giưa hai người.
Vương Quân hiện giờ đã xác nhận được thân phận của Hàn Đông, lập tức đã hiểu ra vì sao lúc ở Thục Đô, người con gái bên cạnh hắn lại có thể gọi điện thoại cho người của quân đội đến, dựa vào thân thế của hắn thì người con gái bên cạnh hắn chắc cũng không đơn giản.
Chỉ có điều, sự hận thù trong lòng với Hàn Đông không vì thân phận của Hàn Đông mà giảm bớt, thậm chí càng mãnh liệt hơn.
- Mẹ nó, không ngờ lại là thằng này, bố muốn trả thù cũng khó khăn.
Vương Quân trong lòng buồn bực nghĩ đến
- May mà đây không phải là Yến Kinh, nếu không thì phiền phức to rồi. Hừ, chỉ cần nó ở tỉnh Tây Xuyên, thể nào cũng có cơ hội xử lý nó.
Nghĩ đến đây, trong lòng y liền quyết định sẽ tạm thời cùng Hàn đông lá mặt lá trái, sau khi trở về cùng Tạ Trác Vĩ, Tất Bác Bình, Đào Gia Duy đám người thương lượng một phen, sau đó từ từ tìm kiếm cơ hội báo thù
- Hóa ra là chủ tịch Hàn, trước đây anh em có đắc tội, mong chủ tịch Hàn bỏ qua.
Vương Quân mặt tươi cười nói, biểu hiện trên khuôn mặt y từ kinh ngạc, tức giận đến vẻ mặt tươi cười, chuyển biến thật là nhanh.
Có điều Hàn Đông đã đặc biệt nhìn thấy biểu hiện vừa rồi, trong lòng hiểu nụ cười tên kia là khẩu phật tâm xà, hiện giờ dù biểu hiện muốn biến thù thành bạn, nhưng chỉ sợ trong lòng y hận mình đến tận xương tủy, mà tên này lại đến cùng Phùng Nhạn Phi, hai người lại chị em họ, vậy thì tên Vương Quân này cũng có quan hệ thân thích với chủ tịch tỉnh Yến Sơn Cao, khó trách y lại hống hách như vậy.
Lúc đầu Hàn Đông còn nghĩ là Phùng Nhạn Phi muốn giới thiệu cho hắn nhà đầu tư, xem ra hiện giờ cô ta muốn giới thiệu người nhà, xem chừng tên Vương Quân này muốn mở công ty làm vỏ bọc, hơn nữa mình và y lại có xung đột. Hiện giờ trong lòng Hàn Đông không có chút hứng thú gì, nhưng đã tới rồi thì trên mặt công tác vẫn phải làm vậy.
- Thời gian không còn sớm rồi, tôi mời hai người ăn cơm nhé.
Hàn Đông cười nói.
Phùng Nhạn Phi cười nói:
- Được rồi, không biết chủ tịch Hàn chuẩn bị cho chúng tôi ăn gì đây.
Hàn đông nói:
- Đương nhiên là món ăn đắc sắc của thành phố Tân Châu, chúng ta xuống lầu đi.
Mà Tả Nhất Sơn lúc này đã dùng điện thoại đặt phòng ăn ở sơn trang Thanh Vân rồi. Từ sau vài lần đi ăn với Hàn Đông ở sơn trang Thanh Vân, ông chủ ở đó đúng là cực kỳ nịnh hót, đặc biệt đưa cho Tả Nhất Sơn một cái thẻ bạc, đồng thời còn đặc biệt để cho Hàn Đông một phòng, chỉ cần Hàn Đông cần, là bất cư lúc nào đều có thể ăn cơm. Lúc ăn cơm, Hàn Đông gọi một chai vang đỏ, mầy người vừa ăn vừa nói chuyện.
Phùng Nhạn Phi cũng cảm nhận được Hàn Đông lộ ra vẻ hững hờ, liền cố gắng khuấy động không khí, thậm chí trong bàn ăn không ngừng đá vào chân Vương Quân, hy vọng y tỏ ra chủ động một chút
Vương Quân cũng chịu nhục, mấy lần đều chủ động chúc rượu. Nhưng Hàn Đông dường như hoàn toàn hạ quyết tâm rồi, như thế bữa cơm này, bất luận thế nào cũng không ăn được vui vẻ.
Ăn cơm xong, Phùng Nhạn Phi đề xuất đi hát.
Kết quả Hàn Đông lấy cớ mai còn có việc để từ chối. Đương nhiên, hắn vẫn ngỏ ý sẽ cho đồng chí bên cục xúc tiến đầu tư đến đón bọn họ, có việc gì có thể đến tìm hắn.
Nhìn xe của Hàn Đông chầm chậm rời đi, Vương Quân tức giận nói:
- Chị Phi, thằng đó quá kiêu ngạo rồi thì phải? Không nể mặt một chút nào!
Phùng Nhạn Phi mấp máy môi, trong lòng vô cùng tức tối nói:
- Còn không phải trách em sao, nếu không phải em xích mích với anh ta, anh ta sao có thể đối với chị thế?
Vương Quân ngẩn ra, buồn bực nói:
- Chị Phi, cái này, cái này đừng trách em, là nó gây chuyện trước!
Nói rồi, y liền đại khái kể lại chuyện lúc trước, Phùng Nhạn Phi nghe rồi, sắc mặt càng trở nên khó coi, bĩu môi nói:
- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, đều do em!
Nói rồi cô ta xoay người bỏ ra phía ngoài.
Ánh mắt Vương Quân hiện lên một vẻ thâm độc, nặng nề hừ một tiếng, vội vàng đi theo.
Y biết Hàn Đông lúc đó đối xử với Phùng Nhạn Phi như vậy là vì y, nếu không Phung Nhạn Phi hết sức phấn khởi đưa y đến, vậy thì chắc quan hệ của hai người cũng chẳng đến nỗi tệ như vậy. Sở dĩ thái độ của Hàn Đông thay đổi nhanh như vậy, chắc chắn là do y
- Hừ, đây là tỉnh Tây Xuyên, cho dù có là người của Hàn gia, nếu muốn đối phó cũng vẫn có cách!
Vương Quân phẫn nộ nói, vốn dĩ trong lòng y đối với Hàn Đông đã vô cùng khó chịu, thái độ hiện giờ của Hàn Đông lại khiến y phiền muộn, trong lòng càng hạ quyết tâm muốn đối phó Hàn Đông, dù sao với y thì đây là tỉnh Tây Xuyên, dù thế lực Hàn Đông lớn mạnh, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, y sẽ liên hợp vài người lại từ từ đối phó Hàn Đông cũng nhất định làm hắn khó chịu.
Đối với cô gái Phùng Nhạn Phi này, trong lòng Hàn Đông có chút không hiểu, có điều vào giây phút nhìn thấy Vương Quân, hắn quyết định không muốn có thêm vướng mắc gì với Phùng Nhạn Phi nữa, cứ việc công mà làm.
Khoảng 11 giờ buổi chiều ngày hôm sau, Hàn Đông đang ngồi trong phòng làm việc xem tài liệu, lúc này từ bên ngoài truyền vào tiếng Tả Nhất Sơn chào hỏi Phùng Nhạn Phi, hắn không nhịn được mà nhíu nhíu mày, trong lòng nghĩ người phụ nữ này đúng là bám riết không tha mà, thái độ hôm qua đã thể hiện rất rõ ràng rồi, không ngờ cô ta còn chạy đến đây.
Rất nhanh Phùng Nhạn Phi bĩu môi đi vào sau Tả Nhất Sơn, cô hờn dỗi nói:
- Chủ tịch Hàn, anh không phải không muốn gặp tôi chứ?
Hàn Đông cười nói:
- Làm sao mà lại không muốn gặp cô chứ, trưởng phòng Phùng mời ngồi.
Phùng Nhạn Phi đến một mặt thay Vương Quân ngỏ lời xin lỗi, mặt khác cô muốn mời hắn ăn cơm trưa.
- Chủ tịch Hàn, anh nên nể mặt một chút.
Phùng Nhạn Phi nhìn hắn với ánh mắt đầy tha thiết
- Tôi đã giới thiệu cho các anh mấy nhà đầu tư nha.
Hàn Đông ngẫm nghĩ, nói:
- Vậy được, tôi gọi cục trưởng xúc tiến đầu tư đến, để anh ta thay mặt ủy ban nhân dân thành phố mời cô đi ăn cơm vậy, tôi còn có việc khác, thật sự không thể đi cùng cô
Phùng Nhạn Phi vừa nghe, lập tức thất vọng vô cùng, có điều dù nói thế nào Hàn Đông cũng không bằng lòng.
Rất nhanh Tần Bạch Thần đưa hai người đến, trong đó một cô gái làm ở văn phòng, cái này cũng vì Phùng Nhạn Phi là con gái.
Thấy Hàn Đông kiên quyết như vậy, trong lòng Phùng Nhạn Phi vô cùng tức tối, cô ta miễn cưỡng mang theo nụ cười dời đi
- Người phụ nữ này.
Hàn đông lắc lắc đầu, cũng không biết rốt cuộc cô ta muốn gì
- Thôi vậy, không thèm nghĩ nhiều nữa, xuống ca thôi
Xuống đến tầng dưới, Vu Đại Lực đã lái xe đến đợi, chờ sau khi Hàn Đông lên xe, xe Audi chầm chậm đi ra bên ngoài cổng lớn trụ sở chính phủ.
Xe vừa rẽ qua một khúc ngoặt, phía ven đường trước mặt bỗng xuất hiện một nhóm người, xe chạy chậm lại
Hàn đông quay đầu lại nhìn, không ngờ trong đám người có hai người đang quỳ ở đó, mà những người vây xung quanh đang chỉ trỏ.
Hàn Đông không khỏi cau mày, nói:
- Đại Lực, dừng lại ở phía trước một chút, Nhất Sơn cậu xuống xem xem có chuyện gì!
- Được
Vu Đại Lực lên tiếng đồng ý, liền cho xe chầm chậm dừng lại phía trước.
Tả Nhất Sơn mở cửa xe đi xuống, đi đến chỉ nhìn thấy trong đám người, một nam một nữ quỳ ở đó, họ cúi đầu, không nhìn thấy biểu hiện trên mặt, bên cạnh bọn họ còn có một chiếc xe đạp.
Người con trai quỳ ở đó, quần áo cũng bị rách rồi, có một tia máu không ngừng rơi xuống từ trên mặt anh ta, còn người con gái kia đầu tóc một mớ hỗn độn.
Mà kỳ lạ là, trước mặt bọn họ có một chú chó trắng tinh nằm ở đó, chú chó đó không nhúc nhích, trên đầu có có chút vết máu, chắc là đã chết rồi.
Tên đàn ông có mái tóc dài ôm eo một cô gái ăn mặc thời trang, vẻ mặt ngạo mạn đứng đó.
- Hừ, dám đụng chết Tiểu Bạch.
Cô gái ăn mặc sành điệu bĩu môi than thở nói.
Tả Nhất Sơn hướng ra phía những người xung quanh nghe ngóng, rất nhanh đã nắm bắt được tình hình đại khái, vốn dĩ một nam một nữ quỳ ở kia đã đâm chết chú chó, bị cặp đôi sành điệu kia bắt được, đánh cho một trận, nói chú chó là giống quý, phải bồi thường năm chục ngàn tệ, hai người kia đương nhiên là không có nhiều tiền thế, kết cục bị cưỡng chế bắt quỳ trước con chó kia hai tiếng mới được đi.
Tả Nhất Sơn vừa nghe, trong lòng liền bực tức một hồi, một con chó thôi mà, hơn nữa xem ra cũng chẳng phải là giống quý gì, hai người kia đánh người còn chưa tính, không ngờ còn bắt quỳ trước con chó kia hai giờ đồng hồ, khiến người ta quá bất bình rồi. Tả Nhất Sơn xuất thân từ gia định bình thường, bố mẹ vất vả nuôi cho tốt nghiệp đại học, từ trước đến giờ anh ta cũng từng gặp rất nhiều chuyện bất bình. Chỉ là chưa có đủ năng lực để quản mà thôi. Tuy nhiên hiện giờ anh ta đã là người trong biên chế, nhưng chính nghĩa trong lòng thì chưa hề biến mất.
- Mấy người đứng dậy đi.
Tả Nhất Sơn bước lên hai bước, nói với hai người đang quỳ:
- Thế này sẽ ảnh hưởng không tốt, đi bệnh viện xem xem.
Nói rồi, Tả Nhất Sơn đưa tay ra kéo tay của người đàn ông, chỉ là người đàn ông không chịu hợp tác, cũng không nhân tiện đứng lên.
- Mẹ nó mày là ai hả?
Tên đàn ông tóc dài đứng bên cạnh giận tím mặt, mạnh chân đá qua.
Tả Nhất Sơn không để ý, bị tên đàn ông kia đá ngã xuống đất, đầu đập vào chiếc xe đạp bên cạnh, ngay lập tức bị rách một miếng, dài khoảng hai cm, máu tươi từ trên trán chảy xuống.
Phía trước xe, Vu Đại Lực đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức quay đầu lại nói:
- Thư ký Tả bị đánh rồi, tôi đi xem xem.
Hàn Đông ngẩn người ra, mở cửa sổ xe, nhìn thấy Tả Nhất Sơn ôm lấy trán đứng lên, long mày liền nhíu lại, cầm điện thoại lên, gọi cho Chu Chính, nói một chút về tình hình ở đây, để anh ta nhanh chóng đến đây giải quyết.
Nghe thấy Tả Nhất Sơn bị đánh trước mặt mọi người Chu Chính liền tức giận vô cùng, gác máy. Tức khắc mang theo vài người chạy tới.
- Mẹ nó, dám quản việc của ông đây, muốn chết.
Tên đàn ông tóc dài tức tối gào lên, nhìn thấy người đến giúp Tả Nhất Sơn, tức đến mức đến Vu Đại Lực cũng muốn đánh.
- Hừ.
Vu Đại Lực sẽ không khách khí với gã, một phát giữ lấy tay của gã đang vung đến, đồng thời tung một cước, bụp một tiếng, liền khiến tên đàn ông kia quỳ trên mặt đất.
- Anh làm gì vậy, bỏ anh ấy ra!
Người bạn gái của tên đàn ông kia hét lên rồi lao đến, khua ngón tay sơn màu đỏ về phía Vu Đại Lực.
Vu Đại Lực vươn người, một chưởng chụp lấy vai cô ta, khiến cô ta sợ hãi lảo đảo lui ra xa.
Cũng vào lúc này, một chiếc xe cảnh sát rất nhanh đi tới, Chu Chính đem theo mấy viên cảnh sát từ xe nhảy xuống.
- Đưa về giải quyết thật tốt!
Chu Chính nhìn thấy Tả Nhất Sơn đứng ở đó, tay giữ trên trán mà còn có máu chảy ra, liền vô cùng tức giận, lập tức lệnh cho cảnh sát bắt tên đàn ông mà Vu Đại Lực đang khống chế lại
- Làm cái gì, biết tao là ai không hả?
Gã đàn ông nhìn thấy cảnh sát đến, không một chút lo lắng, vênh váo nói:
- Dám bắt tao, bọn mày chết chắc rồi.
- Còn mạnh miệng nhỉ.
Chu Chính cười lạnh một tiếng.
- Đúng rồi, Tả Nhất Sơn, tôi bảo người đưa cậu đến bệnh viện nhé.
Tả Nhất Sơn muốn từ chối, lúc này, Hàn Đông đã tới gần bảo:
- Đại Lực, đưa Nhất Sơn đến bệnh viện đi
- Ông chủ, tôi không sao.
Tả hất Sơn ôm trán nói
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Đi đi
Tả Nhất Sơn không nói gì nữa, mặc cho Đại Lực đưa lên xe phía trước.
Hàn Đông nhìn Chu Chính nói:
- Xử lí tốt việc ở đây, trừng phạt nghêm khắc
Tả Nhất Sơn là thư kí của Hàn Đông, là đại diện cho Hàn Đông. Cho dù người đàn ông tóc dài kia có bối cảnh gì đi nữa, đánh Tả Nhất Sơn, chính là gây khó khăn cho Hàn Đông, Hàn Đông tự nhiên sẽ bắt anh ta trả giá
Cái gì gọi là đánh chó phải ngó mặt chủ, huống chi, Tả Nhất Sơn còn là cán bộ Trưởng phòng, là người bên người Hàn Đông.
- Các người muốn làm gì? Ai dám bắt tôi, tôi là con trai của Ngụy Dụ Vĩ - Ngụy Cẩm Phong, buông tôi ra.
Khi hai người cảnh sát tiến lên phía trước bắt người đàn ông tóc dài nhét vào trong xe, anh ta kêu gào một cách phẫn nộ, thái độ vẫn như trước vô cùng chống đối