Buổi chiều năm tháng một, Hàn Đông chủ trì hội nghị họp bàn công việc Chủ tịch thành phố.
Hội nghị này, là thành phố Tân Châu nối tiếp hội nghị trước để mở ra một
hội nghị sau. Một mặt tiến hành tổng kết công tác toàn diện của năm
1996, một mặt sắp xếp những công việc của một năm kế tiếp.
Đồng thời, mấy tháng gần đây còn phải mở mấy hội nghị lớn.
Thứ nhất là Đại hội Đảng thành phố Tân Châu vào tháng một, thứ hai là Đại
hội Đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố Tân Châu lần thứ mười ba và Hội nghị Mặt trận tổ quốc lần thứ mười một.
Đại hội Đảng là đợt
tuyển cử lãnh đạo Thành uỷ Tân Châu, còn Đại hội Đại biểu Hội đồng nhân
dân là tuyển cử lãnh đạo có liên quan của Uỷ ban nhân dân thành phố.
Tuy các vị trí của Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố, ai có thể ngồi
lên, không phải là việc người phía dưới có thể quyết định. Nhưng trước
đó, mọi người đều phải làm tốt các hạng mục công tác.
Một là đảm bảo những công tác có liên quan đến hội nghị phải hoàn thành
tốt. Dù sao đây cũng là một nhiệm kỳ Đại hội Đảng, Hội đồng nhân dân,
Chính phủ, Mặt trận tổ quốc mới, không thể so với những hội nghị thường
kỳ được tổ chức hàng năm trước đó. Hội nghị này đề cập đến nhiều hơn,
nhiệm vụ cũng quan trọng hơn, cũng không được phép có bất kỳ sai lầm
nào. Mặt khác, những người có tâm tư sinh động, liền muốn nhân thời cơ
quan trọng mà bước nhanh một bước, nói không chừng còn có chút thu
hoạch. Dù sao mỗi lần đến nhiệm kỳ mới, luôn luôn có chút mới cũ thay
đổi. Chỉ cần nắm bắt cơ hội, thì có thể có được một bước nhảy vọt.
Đối với Hàn Đông mà nói, có hai sự việc quan trọng nhất.
Thứ nhất đương nhiên là việc Hàn Đông chuyển quyền Chủ tịch thành phố, đối
với việc này Hàn Đông cũng có chút tin tưởng, phần lớn những cán bộ chủ
chốt ở chín huyện khu trực thuộc phía dưới đều đứng về phía Hàn Đông. Do bọn họ đảm nhận đoàn trưởng các đoàn đại biểu, về cơ bản phiếu bầu cũng không có vấn đề gì.
Việc thứ hai, đương nhiên là báo cáo công
tác của Uỷ ban nhân dân thành phố. Báo cáo này chủ yếu chia làm hai
phần, một là tổng kết, hai là triển vọng, đương nhiên cần phải kết nối
với Thành uỷ mới được. Ví dụ như dự định xây dựng thành phố Tân Châu
thành thành phố năng lượng trong kế hoạch năm năm tiếp theo, vậy Đại hội Đảng trước đó phải có chút thể hiện mới được.
Hàn Đông chuẩn bị
sau hội nghị này, phải đi tìm Hạ Kim Cường bàn bạc một chút mới được.
Nếu Hạ Kim Cường thật sự không phối hợp, thì đành phải xác định lại ở
Hội nghị Thường uỷ. Trước Đại hội Đảng, Thành uỷ chắc chắn phải mở mấy
Hội nghị thường vụ để có những chuẩn bị tương ứng, đương nhiên sẽ đề cập đến một số quyết sách quan trọng trong kế hoạch năm năm tiếp theo của
thành phố Tân Châu.
Trong phòng họp, mọi người có mặt đầy đủ, nhưng lại vô cùng yên tĩnh.
Hàn Đông ngồi ở vị trí số một, trình bày một lượt về những chương trình chủ yếu trong hội nghị lần này. Việc đầu tiên đương nhiên là việc bản thảo
tổng kết và báo cáo công tác chính phủ.
Sau đó Khâu Thuỵ Hoà cũng nhấn mạnh một chút, công tác tổng kết và công tác báo cáo, đều là nhiệm vụ của văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố. Mà Khâu Thuỵ Hoà thân là
Phó chủ tịch thường trực thành phố, trong phạm vi được phân công quản lý còn có cả văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố.
Kế tiếp Chu Tử Phong thân là Trưởng ban thư ký, liền báo cáo tỉ mỉ về việc tiến hành công tác cụ thể.
Sau khi Hàn Đông đợi Chu Tử Phong nói xong, liền cho mọi người tiến hành thảo luận.
Mà trình tự thứ hai của chương trình hội nghị, là thảo luận liên quan đến mục tiêu phát triển của Uỷ ban nhân dân thành phố.
Trước hết Hàn Đông giới thiệu tỉ mỉ một lượt về những ý tưởng của hắn. Lấy
việc mở rộng vùng than đá, xây dựng một thành phố lớn về nguồn năng
lượng thuỷ điện làm động lực phát triển, từ đó biến thành phố Tân Châu
thành thành phố đi đầu trong vùng nam bộ tỉnh Tây Xuyên. Đối với ý tưởng này, trước đó Hàn Đông cũng đã từng suy nghĩ rất lâu, nghĩ rất nhiều,
bây giờ về cơ bản đã thông suốt, cũng đã quyết định sẽ quán triệt vấn đề này.
Đương nhiên, ý nghĩ quyết định thì đơn giản, quan trọng là
trong công việc sau này làm thế nào để thực hiện nó, điều đó mới quan
trọng.
- Hai hạng mục công tác này, sẽ là hai hạng mục công trình lớn nhất và quan trọng nhất của thành phố Tân Châu trong những năm tới
đây, cần hợp mưu hợp sức, phát huy tác dụng của tập thể mới được. Hy
vọng các vị đang ngồi ở đây, đều có thể thật sự suy nghĩ đến vấn đề này. Có ý tưởng hay kiến nghị gì, đều có thể thoải mái nói ra, thoải mái bàn bạc.
Mọi người liền tiến hành thảo luận ý tưởng Hàn Đông đưa ra, xem ra khá sôi nổi.
Hàn Đông vừa nghe, vừa ghi lại những thứ cần thiết.
Hội nghị hôm nay, ngoài lãnh đạo Uỷ ban nhân dân thành phố, còn có những
người phụ trách của những phòng ban có liên quan của Uỷ ban nhân dân
thành phố.
Hàn Đông thấy biểu hiện của những người này cũng vô
cùng tích cực. Hoặc là từ đại cục của thành phố Tân Châu bàn bạc xem làm thế nào để triển khai hạng mục công tác, hoặc là bàn từ việc triển khai trong phòng ban của mình.
- Xem ra tất cả mọi người đều đang cố gắng thể hiện!
Hàn Đông thầm nghĩ,
- Nhưng, đây cũng là việc tốt, chỉ cần mọi người đều có lòng cầu tiến,
toàn tâm làm tốt công việc, có cảm giác như cả một sức mạnh lớn đang
tiến về phía trước, như vậy sẽ không lo thành phố Tân Châu không đi lên
nổi.
Thảo luận một lúc, Hàn Đông thu hoạch cũng không ít.
Sau đó Hàn Đông lại nhấn mạnh thêm một vài điểm, rồi tuyên bố giải tán.
Đương nhiên, các Chủ tịch thành phố còn phải ở lại, chuẩn bị mở hội nghị thứ hai.
Hội nghị thứ hai chủ yếu thảo luận về vấn đề nhân sự, trước tiên liên quan
đến mấy nhân sự trong văn phòng, trong đó có một vài Trưởng phòng cũng
đã hơi lớn tuổi rồi. Theo ý của Hàn Đông là để bọn họ lùi về, cũng tiện
cho người khác có thể bước lên một vị trí mới, thúc đẩy việc trẻ hoá cán bộ văn phòng. Đương nhiên Hàn Đông cũng không để những người này phải
về hưu trắng tay, đều cho họ thân phận nhân viên trợ lý nghiên cứu, để
họ khi về hưu cũng được hưởng thụ đãi ngộ cấp Phó cục.
Ngoài ra,
Hàn Đông cũng chuẩn bị điều chỉnh một chút về Phó chánh văn phòng. Dù
sao những người này cũng là lúc trước Hạ Kim Cường còn ở đây lưu lại,
bây giờ Hàn Đông làm Chủ tịch thành phố rồi, những người không phù hợp
lắm đương nhiên cũng phải bắt đầu đào thải đi.
Việc bổ nhiệm và
miễn nhiệm những cán bộ này không cần phải trình lên Hội nghị thường vụ. Hơn nữa cho dù trình lên Hội nghị thường vụ, Hàn Đông cũng không có gì
phải lo lắng.
Đối với vấn đề nhân sự của văn phòng, Hàn Đông phải nhấn mạnh một chút về nguyên tắc, còn công việc cụ thể thì giao cho
người khác.
Việc sắp xếp bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ cấp phòng, mọi người cũng không quan tâm lắm, chủ yếu liên quan đến mấy Phó chủ
nhiệm, nên mọi người cũng không chú ý nhiều.
Nhưng trước đó Hàn
Đông cũng thảo luận qua với Chu Tử Phong, cho nên những người mà Trưởng
ban thư ký Chu Tử Phong đưa ra ứng cử, một khi Hàn Đông tỏ vẻ ủng hộ, cơ bản đều được quyết định rồi.
Thấy Hàn Đông và Chu Tử Phong kẻ xướng người hoạ, trong lòng Khâu Thuỵ Hoà vô cùng buồn bực.
Y là Phó chủ tịch thường trực thành phố, phân quản văn phòng Uỷ ban nhân
dân thành phố, không ngờ không hề được thông qua một ứng viên nào hết.
Điều này rõ ràng là Hàn Đông đang khống chế văn phòng Uỷ ban nhân dân
thành phố rồi.
Người cũng buồn bực như y là Phó chủ tịch thành phố Chử Bình Khánh, Trần An Vũ và Xa Oánh Cúc.
Bọn họ là Phó chủ tịch thành phố, đương nhiên cũng hy vọng trong Uỷ ban
nhân dân thành phố cũng có người của mình. Nhưng bây giờ Hàn Đông đang
nắm giữ thế cục, những ứng viên mà bọn họ đưa ra cơ bản đều không được
thông qua.
Chỉ có Tạ Thị Duy, Vương Hiểu, Phí Nguyệt Phi, Tần Bạch Thần đều đưa ra được người ứng tuyển, và đều được thông qua.
So sánh hai nhóm người, nhóm người Khâu Thuỵ Hoà lại càng buồn bực hơn.
Trong cuộc thảo luận tiếp theo, mặc dù Khâu Thuỵ Hoà đã cố gắng liên hợp với
Chử Bình Khánh, nhưng cũng không có được điều gì tốt đẹp, trong lòng
buồn bực đến chết đi, sắc mặt cũng trở nên xanh mét.
- Nếu tiếp
theo đã muốn làm lớn một phen, thì những vấn đề nhân sự có liên quan
cũng phải điều chỉnh một chút mới được. Những người này tuy cấp bậc
không cao lắm, nhưng cũng có tác dụng, điều chỉnh xong rồi cũng sẽ có
lợi cho công việc sau này.
Thấy sắc mặt đám người Khâu Thuỵ Hoà không tốt, Hàn Đông cũng không thèm để ý.
Bởi vì rất nhanh Khâu Thuỵ Hoà sẽ chuyển vị trí, Hàn Đông đâu còn cần quan tâm đến cảm nhận của y nữa.
Hơn nữa, nếu Khâu Thuỵ Hoà chỉ đơn giản là bất đồng ý kiến với hắn, Hàn
Đông cũng không cần làm gì với y cả. Nhưng Hàn Đông đến thành phố Tân
Châu lâu như vậy rồi, sớm đã nhận ra được, con người Khâu Thuỵ Hoà không phải là an tâm mà làm việc. Không nói đến năng lực làm việc, chỉ nói
đến thái độ làm việc của y đã khiến Hàn Đông không hài lòng rồi.
Hàn Đông không thể chấp nhận nhất chính là những người ngồi có vị trí nhưng lại không làm việc, cả ngày chỉ biết vì đấu tranh mà hành động. Mà Khâu Thuỵ Hoà hiển nhiên chính là một trong những người như vậy.
Lúc
Hàn Đông tuyên bố tan họp, Khâu Thuỵ Hoà trầm mặt bước nhanh ra khỏi
phòng, dường như phía sau có gì đó nguy hiểm đang bức bách vậy. Y thậm
chí còn không quan tâm đến những lễ tiết cơ bản nhất nữa.
Phải
biết rằng, trong thể chế, giữa cấp trên và cấp dưới, có rất nhiều quy
tắc ngầm phải tuân thủ. Ví dụ như khi họp, anh không thể vào hội trường
sau lãnh đạo, lúc tan họp cũng phải đợi lãnh đạo đi trước.
Như
loại hội nghị này, bình thường Hàn Đông sẽ là người cuối cùng đến hội
trường, tan họp Hàn Đông lại là người đầu tiên rời hội trường.
Thấy bộ dạng vội vàng của Khâu Thuỵ Hoà, Hàn Đông khẽ cười cười, cũng không quan tâm lắm.
Trở lại văn phòng không bao lâu, Khổng Phàm Chi liền vào báo cáo rằng có Bí thư Quận uỷ quận Cao Bằng Vương Dược Minh đến.
Đối với việc Vương Dược Minh đến đây, trong lòng Hàn Đông cũng đại khái hiểu được mục đích của y.
Vương Dược Minh cũng làm cán bộ cấp Cục trưởng được nhiều năm rồi, trước đó
là Phó trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố. Bây giờ lại ở vị trí Bí thư Quận uỷ quận Cao Bằng một thời gian rồi, cho nên y muốn lên vị
trí Phó chủ tịch thành phố cũng là điều bình thường.
Quả nhiên, Vương Dược Minh vừa ngồi xuống liền nói chuyện với Hàn Đông, trong lời nói cũng để lộ ra ý tứ muốn thăng chức.
Hàn Đông thể hiện sự ủng hộ đối với Vương Dược Minh, nói:
- Tôi cũng khá tán thành năng lực làm việc của đồng chí Dược Minh, rất
nhanh liền mở Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân rồi, đồng chí Dược Minh cũng nên làm tốt công tác chuẩn bị trên mọi phương diện, có thể tranh
thủ toàn lực để ứng phó đi.
- Cảm ơn Chủ tịch thành phố Hàn, tôi sẽ cố gắng.
Được sự tán thành của Hàn Đông, Vương Dược Minh rất vui mừng nói.
Hàn Đông cười cười, sau đó trước mặt Vương Dược Minh, gọi điện thoại cho
Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ Thẩm Hàm Thần, hàn huyên với ông ta vài câu, nhắc đến nhiệm kỳ tuyển cử mới của thành phố
Tân Châu.
- Phó trưởng ban Thẩm, Uỷ ban nhân dân thành phố chúng
tôi có một số cán bộ lãnh đạo cũng đã đến tuổi nghỉ hưu. Suy nghĩ của
tôi là, cố gắng hết sức để những người hiểu biết tình hình bản địa đảm
nhiệm, tốt nhất là chọn lựa những người còn trẻ trung khoẻ mạnh. Ví dụ
như đồng chí Vương Dược Minh của quận Cao Bằng thành phố Tân Châu. Năng
lực làm việc của đồng chí ấy xuất sắc, kinh nghiệm phong phú, cũng khá
quen thân với cấp trên cấp dưới ở thành phố Tân Châu, là một ứng viên
rất tốt.
Vương Dược Minh ngồi đối diện Hàn Đông, nghe hắn nói,
trong lòng không ngừng cảm động. Trong lòng nghĩ thầm nghĩ lãnh đạo như
thế này, thật sự cũng khó có được.
Lúc này, y thậm chí đột nhiên có một loại cảm giác kẻ sĩ dám chết vì người tri kỷ.
- Ha ha, Chủ tịch thành phố Hàn đưa ra ứng viên, tôi đương nhiên tin
tưởng rồi. Nhưng đối với việc này, anh tốt nhất nên liên lạc với Trưởng
ban Tiêu. Trưởng ban Tiêu cũng khá quan tâm đến thành phố Tân Châu các
anh, cũng rất ủng hộ.
Hàn Đông vừa nghe liền biết được hiện tại Tiêu Vọng Nhạc gần như đã nắm giữ được toàn bộ quyền lực
trong Ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ, điều này cũng khó trách. Dù sao năng
lực của Tiêu Vọng Nhạc cũng khá mạnh, lại là thân tín của Bí thư Tỉnh uỷ Nguyên Hằng Kiện. Thân là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ, có thể
nhanh chóng nắm giữ được ban Tổ chức cán bộ cũng rất bình thường.
- Trước khi tôi báo cáo cho Trưởng ban Tiêu, cũng phải báo cáo cho Phó trưởng ban Thẩm một tiếng mà!
Hàn Đông cười nói.
Thẩm Hàm Thần nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn cũng không cần khách sáo với tôi, hôm nào rảnh rỗi đến Thục Đô uống vài chén.
Hàn Đông nói:
- Được, Phó trưởng ban Thẩm có chuyện gì tốt sao?
Thẩm Hàm Thần khẽ cười nói:
- Cũng không được tính là việc gì tốt…
Hàn Đông vừa nghe, trong lòng có chút dao động, trong lòng thầm nghĩ nếu
ông ta đã nói như vậy, vậy chắc chắn là có chuyện tốt rồi. Ông ta là Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ, cán bộ cấp Giám đốc sở, bây giờ
không thể tiến lên một bước làm Trưởng ban tổ chức cán bộ. Nếu nói có
chuyện gì tốt, thì chính là đến một thành phố nào phía dưới đảm nhận vị
trí Bí thư Thành uỷ rồi.
Chẳng qua Hàn Đông cũng biết, trước khi
sự việc còn chưa được xác định, Thẩm Hàm Thần chắc chắn không thể nói gì với hắn rõ ràng được, thầm nghĩ cũng chỉ có thể chờ đợi thôi.
Cúp máy, Hàn Đông điều chỉnh lại suy nghĩ một chút, rồi gọi cho Uỷ viên
thường vụ Tỉnh uỷ, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ Tiêu Vọng Nhạc.
- Xin chào, tôi là Tiêu Vọng Nhạc.
Giọng nói của Tiêu Vọng Nhạc hơi trầm, tràn đầy sự uy nghiêm.
Hàn Đông hơi cung kính nói:
- Trưởng ban Tiêu khoẻ chứ, tôi là Hàn Đông ở thành phố Tân Châu, quấy rầy anh làm việc rồi.
Giọng nói của Tiêu Vọng Nhạc trong chốc lát ôn hoà hơn rất nhiều, nói:
- Là đồng chí Hàn Đông à, không sao, cậu có chuyện gì sao?
Hàn Đông nói:
- Là thế này, tôi định ngày mai đi gặp anh để báo cáo tư tưởng và công
tác một chút, không biết chiều mai anh có thời gian rảnh không?
Lúc gọi điện thoại, hắn nghĩ một lúc, cảm thấy thái độ của hắn phải tốt hơn một chút nữa mới được, cho nên mới hỏi như vậy. Nếu được, hắn định đến
lúc đó sẽ đến thăm hỏi một số lãnh đạo khác ở tỉnh một chút. Một mặt
trình bày một chút về suy nghĩ của hắn trong vấn đề nhân sự tiếp theo
của thành phố Tân Châu, mặt khác cũng giao lưu với các lãnh đạo một chút về kế hoạch phát triển lớn của thành phố Tân Châu, tranh thủ sự ủng hộ
của họ. Như thế sau này nếu cần sự ủng hộ gì từ phía tỉnh, cũng thuận
tiện hơn nhiều.
- Chiều ngày mai tôi cũng không có sắp xếp gì, cậu cứ qua đây đi.
Tiêu Vọng Nhạc mỉm cười nói,
- Tôi cũng đang muốn nói chuyện với cậu đây.
Trong lòng Hàn Đông cảm thấy rất vui, nói:
- Vâng, cảm ơn Trưởng ban Tiêu, vậy chiều ngày mai hai giờ rưỡi tôi qua chỗ anh.
Cúp máy, Hàn Đông nói với Vương Dược Minh:
- Tôi vừa mới liên hệ với các lãnh đạo ở Ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ, ngày mai sẽ lên tỉnh báo cáo công tác. Dược Minh cậu cứ yên tâm làm tốt công việc của mình là được rồi.
Vương Dược Minh rất cảm kích, cung kính nói:
- Cảm ơn Chủ tịch thành phố Hàn.
Hàn Đông khoát tay áo, đứng lên bắt tay với hắn, nói:
- Đối với những người có thể làm việc và đồng ý làm, phía tỉnh uỷ đề bạt cũng là điều đương nhiên thôi.
Vương Dược Minh hơi khom người, bắt tay với Hàn Đông, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Vừa mới ngồi được một lúc, Uỷ viên thường vụ Thành uỷ, Trưởng ban thư ký
Thành uỷ Hầu Hoa Đông liền bước vào, y ngồi xuống rồi nói:
- Chủ
tịch thành phố Hàn, tôi đến thông báo cho anh mở Hội nghị thường vụ, hội nghị thường vụ lần này mở vào ngày mồng tám, chủ yếu thảo luận về công
tác trù bị Đại hội Đảng.
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Tôi biết rồi, bây giờ thời gian cũng khá gấp gáp.
Hầu Hoa Đông tràn đầy sự đồng cảm, nói:
- Đúng vậy, công tác chuẩn bị trên các phương diện nhất định phải nhanh chóng hoàn thành.
Cùng lúc đó, trong lòng y cũng còn chút lo lắng. Bởi vì y thân là Trưởng ban thư ký Thành uỷ, lại không đồng lòng với Bí thư Thành uỷ, y sợ Hạ Kim
Cường sẽ nghĩ cách để đổi y đi.
Chỉ là suy nghĩ này, y không tiện nói rõ với Hàn Đông.
Hàn Đông cũng nghe ra được một chút sự lo lắng từ trong lời nói của Hầu Hoa Đông, nhưng bây giờ Hàn Đông cũng lực bất tòng tâm.
Dù sao Hàn Đông cũng vì sự sắp xếp nhân sự của thành phố Tân Châu, đã tìm
đến những lãnh đạo có liên quan ở tỉnh rồi. Nếu lại vì chuyện của Hầu
Hoa Đông mà gây phiền phức cho người khác, thì có chút hơi quá đáng.
Hơn nữa, ở vị trí Trưởng ban thư ký Thành uỷ trở lên, phía tỉnh cũng rất chú trọng đề nghị của Bí thư Thành uỷ.
Ngày hôm sau, Hàn Đông sáng sớm đã đi tới Thục Đô.
Dọc đường đi, Hàn Đông liền suy nghĩ toàn diện về vấn đề nhân sự của thành phố Tân Châu.
Theo suy nghĩ của Hàn Đông và Phạm Đồng Huy, nếu điều chuyển Hoàng Văn Vận
đến Uỷ ban nhân dân thành phố đảm nhiệm Phó chủ tịch thường trực thành
phố, vậy phải điều một người khác đến quản lý Khu công nghệ cao. Ngoài
ra Xa Oánh Cúc lùi về, nếu để Vương Dược Minh lên thay thế, vậy bản thân hắn cơ bản đã có thể khống chế hoàn toàn Uỷ ban nhân dân thành phố,
đồng thời có thể bảo đảm sức chiến đấu ở Uỷ ban nhân dân thành phố.
Nhưng, Hàn Đông cũng biết, lúc này Hạ Kim Cường cũng sẽ không ngồi chờ chết, y chắc chắn cũng sẽ nghĩ cách để đạt được mục đích của y. Vị trí trước
tiên mà y muốn điều chuyển chắc chắn là Uỷ viên thường vụ Thành uỷ,
Trưởng ban thư ký Thành uỷ Hầu Hoa Đông. Dù sao đây cũng là việc một mũi tên trúng hai đích, một mặt điều chỉnh vị trí Trưởng ban thư ký Thành
uỷ thành người của y, mặt khác cũng phá trận doanh Uỷ viên thường vụ của Hàn Đông một chút.
Nếu như vậy, Hạ Kim Cường có thể khống chế được Hàn Đông.
- Hừ, việc Trưởng ban thư ký Thành uỷ không cần quan tâm. Chỉ cần tôi nắm được vị trí Phó chủ tịch thường trực thành phố và Bí thư Đảng uỷ quân
Cao Hưng, so sánh lực lượng giữa Thành uỷ chắc chắn sẽ không xảy ra sự
biến hoá gì lớn nữa.
- Nhưng, nếu có thể nắm chắc được cả Chử Bình Khánh, tình hình sẽ tốt hơn nhiều.
Hàn Đông sở dĩ nghĩ như vậy, chủ yếu là hắn nghĩ muốn thực hiện ý tưởng
phát triển thành phố Tân Châu, bản thân hắn tốt nhất vẫn nên nắm quyền
chủ động ở thành phố Tân Châu. Như thế cũng không cần lo lắng Hạ Kim
Cường đứng bên cạnh cản đường nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, vì sự sắp
xếp nhân sự của thành phố Tân Châu, Hàn Đông trước tiên đi tìm Phó chủ
tịch thường trực tỉnh Phạm Đồng Huy nhắc đến chuyện Phó chủ tịch thường
trực thành phố. Bây giờ lại vì chuyện của Vương Dược Minh mà tìm đến
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ Tiêu Vọng Nhạc.
Mà ở phía tỉnh, những người Hàn Đông có thể mượn lực được, ngoài hai người kia, còn có
Bí thư Tỉnh uỷ Nguyên Hằng Kiện và Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Uông Kỳ Tài.
Phía Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Uông Kỳ Tài, Hàn Đông
cảm thấy tạm thời cũng chưa có chuyện gì cần thiết phải tìm đến ông ta.
Dù sao Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật hiện tại của thành phố Tân Châu Trương
Vân Bình cũng đã trở thành thân tín đáng tin của Hàn Đông.
Vậy hiện tại còn có Bí thư Tỉnh uỷ Nguyên Hằng Kiện còn có thể tìm đến.
- Thôi, vì thực hiện kế hoạch của mình, vì phát triển thành phố Tân Châu
thật tốt, cũng đành mặt dày mà đi tìm Nguyên Hằng Kiện thôi.
Hàn Đông quyết định, sau đó liền lấy điện thoại ra bấm số.
Thực ra, trong số những lãnh đạo Tỉnh uỷ mà Hàn Đông có thể mược sức này,
chỉ có Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Uông Kỳ Tài là thuộc Hàn hệ, còn
những người khác đều thuộc những phe phái khác. Trong đó Nguyên Hằng
Kiện và Tiêu Vọng Nhạc cùng thuộc một phe, còn Phó chủ tịch thường trực
tỉnh Phạm Đồng Huy lại thuộc một phe khác.
Trong mắt Hàn Đông,
bản thân hắn có thể lợi dụng người bên ngoài Hàn hệ để đạt được mục đích của hắn, điều này quả thật cũng có không ít điều tốt.
Phải biết
rằng, sự qua lại giữa người với người đều có sự liên hệ lẫn nhau. Nếu đã gọi là qua lại giữa người với người, chỉ có không ngừng lui tới, quan
hệ đó mới có thể kéo dài được.
Hàn Đông và những người không
thuộc Hàn hệ có qua có lại, một mặt có thể mở rộng sức ảnh hưởng của Hàn Đông, mặt khác có thể mang lại cho Hàn hệ không ít đồng minh. Điều này
đối với Hàn Đông, thậm chí cả Hàn hệ mà nói, đều rất có lợi.
Cũng chính vì như vậy, Hàn Đông mới không hề lo lắng gì mà đi tìm đám người Phạm Đồng Huy.
Ngược lại, trong tình huống như Hàn Đông hiện tại, muốn mượn lực ở những cấp
cao hơn của Hàn hệ còn có chút chưa với tới. Nên hắn đành phải mượn
những lực lượng không thuộc Hàn hệ để đạt được mục đích của hắn.
Có lẽ, đây cũng là mục đích mà ông cụ Hàn lại đặt Hàn Đông ở tỉnh Tây
Xuyên – một tỉnh không thuộc phạm vi thế lực của Hàn hệ, chính là nâng
cao năng lực cân bằng trong các phương diện của Hàn Đông.
Điện thoại được nối máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hơi kiêu ngạo của thư ký Nhâm Lập Quang của Nguyên Hằng Kiện:
- Xin chào…
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:
- Chào thư ký Nhâm, tôi là Hàn Đông ở tỉnh Tân Châu. Tôi muốn phiền anh
xin chỉ thị Bí thư Nguyên một chút, tôi muốn sáng ngày mai đến báo cáo
tình hình công tác của thành phố Tân Châu với Bí thư Nguyên, không biết
Bí thư Nguyên có thời gian rảnh không?
- Hoá ra là Chủ tịch thành phố Hàn, anh đợi một lát, Bí thư Nguyên đang nói chuyện với người khác, lát nữa tôi xin chỉ thị xong sẽ báo cho anh.
Nghe đến Hàn Đông, thái độ của Nhâm Lập Quang cũng thay đổi đi nhiều, ngữ khí cũng mang theo ý cười.
Lần trước Hàn Đông ăn cơm ở nhà Nguyên Hằng Kiện, xem ra cũng rất thân quen với người trong nhà Nguyên Hằng Kiện, trong lòng y cũng cảm thấy vô
cùng kinh ngạc. Sau đó còn cẩn thận nghiên cứu, phát hiện quả thật
Nguyên Hằng Kiện rất quan tâm đến Hàn Đông, thậm chí còn đưa con của ông là Nguyên Á Văn đặt dưới sự lãnh đạo của Hàn Đông.
Như vậy, Nhâm Lập Quang liền vô cùng hối hận vì thái độ trước đó của y đối với Hàn
Đông, vẫn luôn muốn tìm cơ hội để cứu vãn lại. Cho nên lần này nghe thấy là Hàn Đông, thái độ liền vô cùng nhiệt tình.
Cúp máy, Hàn Đông
cười cười, thầm nghĩ Nhâm Lập Quang này cũng là người rất biết mượn gió
đẩy thuyền. Biết có thể quan hệ của hắn rất thân thiết với Nguyên Hằng
Kiện, thái độ liền tốt hơn nhiều. Còn nhớ lần gặp đầu tiên y thậm chí
bắt tay cũng không muốn bắt, nói chuyện cũng không muốn nói với hắn nữa.
Đối với loại người tiểu nhân như y, Hàn Đông cũng không để ở trong lòng,
chỉ cần y không chọc đến hắn, Hàn Đông đương nhiên cũng không thèm quan
tâm.
Mười một giờ rưỡi, xe đến thành phố Thục Đô. Hàn Đông trước
tiên tìm một khách sạn, để Khổng Phàm Chi lấy chứng minh thư đi đăng ký
phòng, sau đó liền ra ngoài ăn cơm.
Gần khách sạn, có một nhà hàng xem ra được trang trí rất đẹp, Hàn Đông liền đi vào trong.
- Ái chà…
Một tiếng hô kinh ngạc, một người khi đi ra chân trượt một cái, suýt chút nữa ngã.
Hàn Đông vừa thấy người này, không khỏi mỉm cười. Ngày này thì ra lại là
phóng viên Cát Hồng Diễm của nhật báo Tây Xuyên, người đã từng tìm đến
hắn gây phiền phức.
- Là anh?
Cát Hồng Diễm vừa nhìn thấy Hàn Đông, liền chau mày, giơ tay chỉnh áo trước ngực, dường như đang sợ hãi vậy.
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Đi đường bình tĩnh một chút, cẩn thận ngã.
- Anh nói cái gì?
Nghe được một câu hai nghĩa của Hàn Đông, Cát Hồng Diễm biến sắc, trừng mắt lên.
- Diễm Diễm, làm sao vậy?
Một công tử bột từ bên cạnh đi tới thân thiết hỏi han, mắt lại nhìn chằm chằm vào Hàn Đông.