Nhìn thấy Hàn Đông lôi ra bản kiến nghị phân công công việc, các vị Phó
chủ tịch thành phố liền hiểu ra Hàn Đông lần này là muốn tước đi quyền
lực của vị Ủy viên thường vụ Thành ủy Phó chủ tịch thành phố Chử Bình
Khánh này.
Trần An Vũ cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, dáng bộ cẩn thận xem xét.
Có điều trong lòng anh lại thầm vui mừng, may mà anh ta kịp thời đầu quân
về phe của Hàn Đông, nếu không như vậy thì hôm nay người bị mất quyền sẽ bao gồm mình trong đó.
Chử Bình Khánh là Ủy viên thường vụ Thành ủy, là lãnh đạo thành phố, Hàn Đông nói mất quyền là mất quyền, nhìn
Hàn Đông phân công công việc cho Chử Bình Khánh đều là một vài nghành
lãng nhách, không có một chút quyền lực nào, thậm chí ngay cả chút béo
bở đều không có.
Hơn nữa Trần An Vũ chỉ là một Phó chủ tịch thành phố bình thường , nếu Hàn Đông muốn trừng trị anh ta thì căn bản cũng
chẳng cần tốn sức.
Hoàng Văn Vận ngước ánh mắt lên, liếc nhìn Chử Bình Khánh, thấy sắc mặt anh ta tái nhợt ra, trong lòng thầm nghĩ Hàn
Đông ra tay lần này đúng là tàn nhẫn.
“Như vậy, Chử Bình Khánh
ngoài chức danh Ủy viên thường vụ hữu danh vô thực ra thì chẳng có quyền lực gì”. Hoàng Văn Vận trong lòng thầm nghĩ, “Hàn Đông nắm giữ Hội nghị thường vụ Thành ủy, cái mác Ủy viên thường vụ Thành ủy hữu danh vô thực của Chử Bình Khánh cũng không dọa được người nào.”
“Vận may của mình không tồi, vừa mới đến thành phố Tân Châu liền có thể đi theo Hàn Đông làm việc chăm chỉ rồi.”
Thẩm Tòng Phi trong lòng vui mừng nghĩ đến, anh ta mặc dù mới đến nhưng cũng biết bây giờ Hàn Đông đã hoàn toàn nắm giữ đại cục của thành phố Tân
Châu, vậy thì anh ta cũng ít phải tranh đấu nhiều, có thể an tâm làm
việc lớn.
Trâu Hạo Lương ngoài mặt không biểu lộ cảm xúc, trong
lòng lại có chút run sợ, thầm nghĩ xem ra lựa chọn của mình là đúng, Hàn Đông mạnh như vậy, ngay cả Ủy viên thường vụ Thành ủy cũng làm cho mất
quyền, anh ta lần đầu đến làm Phó chủ tịch thành phố, nếu như không đứng về bên của Hàn Đông, muốn làm một chút việc căn bản cũng không có hy
vọng.
Trong số các Phó chủ tịch thành phố, Hoàng Văn Vận thân làm Phó chủ tịch thường trực thành phố, chủ yếu tiếp nhận phần công việc
trước đây của Khâu Thụy Hòa, Hàn Đông cũng không có tiến hành thay đổi
gì.
Những Phó chủ tịch thành phố khác đều nhận được một chút lợi
ích từ trong những ban nghành mà Chử Bình Khánh quản lý, mỗi người đều
được phân công quản lý một, hai nghành có thực quyền, trong lòng cũng
đều tự thầm vui mừng.
- Đối với đợt phân công lần này, mọi người có ý kiến gì đều có thể nói ra.
Hàn Đông thản nhiên nói.
Đương nhiên Chử Bình Khánh có lời muốn nói.
Anh ta cầm cốc trà trong tay đặt mạnh xuống bàn, kết quả là dùng sức quá
nhiều, “thịch” một tiếng, nước trà trong cốc sóng sánh tràn ra làm ướt
hết văn kiện trong tay anh ta.
- Gì thế, Phó chủ tịch thành phố Chử có ý kiến sao? Có ý kiến gì có thể từ từ nói.
Hàn Đông quét mắt nhìn anh ta, nói.
Chử Bình Khánh sắc mặt tái nhợt đi, cố kìm nén tức giận trong lòng, nói:
- Tôi đương nhiên có lời cần nói, thưa Chủ tịch thành phố Hàn, tôi là Ủy
viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố nhưng được phân công
quản lý toàn những nghành không đâu…
- Phó chủ tịch thành phố Chử, đây là lời nói gì vậy?
Hàn Đông mặt sầm xuống, nói:
- Mỗi ban ngành ở Ủy ban nhân dân thành phố đều có tác dụng quan trọng
không giống nhau, nếu như theo lời Phó chủ tịch thành phố Chử mà nói,
những ban nghành không đâu, vậy thì chúng tồn tại có ý nghĩa gì?
Nhìn sắc mặt sầm sì của Hàn Đông chỉnh sửa lời của Chử Bình Khánh, các vị Phó chủ tịch thành phố đều im lặng không nói.
Chử Bình Khánh sắc mặt càng khó nhìn, anh ta nhất thời nóng vội, mới nói ra lời lộ liễu như vậy.
Trên thực tế mọi người cũng đều cho rằng nghành thống kê, khí tượng, động đất gì gì đều lãng nhách, không có gì để quản lý.
Nhưng trong chốn quan trường lại không thể nói những nghành đấy vô dụng.
Hàn Đông nắm được chỗ sơ suất của Chử Bình Khánh liền một mạch phê bình, rõ ràng là muốn giáo huấn anh ta.
Hàn Đông không đợi Chử Bình Khánh cãi lại, liền tiếp tục nói:
- Tầm quan trọng của công tác thống kê không cần nói chúng ta cũng biết,
các quyết sách của các hạng mục của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố
đều làm ra dựa trên cơ sở chỉ tiêu thống kê các hạng mục của toàn thành
phố. Nhưng chúng ta cần chú ý một vấn đề, trongthống kê tồn tại những
con số khuếch đại, không có thực, cho nên tôi hy vọng sau này Phó chủ
tịch Chử Bình Khánh tăng cường lãnh đạo công việc thống kê.
Nghe Hàn Đông không nhanh không chậm bố trí sắp xếp, sắc mặt của Chử Bình Khánh lại càng khó coi.
Bởi vì anh ta nghe được ra, Hàn Đông lần này hoàn toàn là khoác cho mình một chiếc xiềng xích.
Công việc thống kê mọi người đều rõ như thế nào, nếu như thật là tất cả đều
tuân theo tình hình thực tế mà thống kê rồi báo cáo lên, e rằng Chử Bình Khánh sẽ đắc tội rất nhiều người.
Nhưng Hàn Đông vừa mới nói,
bảo anh ta tăng cường lãnh đạo công tác thống kê, vậy thì nếu như Hàn
Đông muốn gây phiền phức cho anh ta, thì rất dễ dàng tìm cớ.
Nhìn thấy Chử Bình Khánh bị Hàn Đông phê bình, giống như con gà trống chọi thất bại vậy, trong lòng mọi người lại càng kinh sợ.
Đường đường là Ủy viên thường vụ Thành ủy lại bị Hàn Đông phê bình thành ra như vậy?
- Mọi người còn có ý kiến gì không?
Hàn Đông nhìn quanh một lượt, hỏi.
Hoàng Văn Vận nói:
- Tôi cảm thấy Chủ tịch thành phố Hàn phân công như vậy rất thích hợp với tình hình bây giờ của Ủy ban nhân dân thành phố, phát huy được tính
tích cực của mọi người, mỗi người một chức, tận dụng hết khả năng của
mọi người, cùng nhau làm tốt công việc của Ủy ban nhân dân thành phố,
tôi cho rằng lần phân công này là hợp lý khoa học.
Cho dù đồng ý
với ý kiến của Hàn Đông, vậy nhưng cũng không thể nói đơn giản là tôi
đồng ý là được, mà bắt buộc phải tìm lý do mà nói.
Cái lệ thông thường ở chốn quan trường là vậy, nếu không thì người khác cho rằng bạn không có trình độ.
Những người khác đều lần lượt bày tỏ thái độ của mình, ủng hộ Hàn Đông đưa ra sắp xếp công việc lần này.
Chử Bình Khánh bị Hàn Đông phê bình một trận, sau đấy cũng không nói gì
thêm nữa, lặng lẽ ngồi ở đó, cũng không biết đang suy tư gì nữa.
Có điều Hàn Đông cũng không lo lắng, hắn hôm nay muốn hạ bệ nhuệ khí của
Chử Bình Khánh, khiến anh ta sau này ở Ủy ban nhân dân thành phố cứ thế
mà yên phận, tránh được việc anh ta lại gây ra chuyện gì.
Sau khi tan họp về, Chử Bình Khánh liền phi nhanh rời khỏi phòng hội nghị, một chút phong độ cũng không có.
Điều này cũng không thể trách anh ta, bất kỳ ai mà bị truất quyền lộ liễu như vậy thì trong lòng chắc chắn đều rất buồn bực.
Hàn Đông liền gọi Hoàng Văn Vận đến văn phòng của mình, nói:
- Phó chủ tịch thành phố Văn Vận, chúng ta lại cùng làm chung một tổ chức rồi, sau này việc của Ủy ban nhân dân thành phố, mong Phó chủ tịch Văn
Vận quan tâm nhiều hơn.
Hoàng Văn Vận mỉm cười, nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn khách khí rồi, về công tác tôi sẽ nỗ lực hết mình
làm tốt công việc, Chủ tịch thành phố Hàn có thể yên tâm làm việc.
Anh ta là Phó chủ tịch thường trực thành phố, phụ trách chủ trì công tác
thường vụ của Ủy ban nhân dân thành phố, nếu như được Chủ tịch thành phố ủy quyền thì quyền lực của anh ta rất lớn, còn nếu như không được ủy
quyền thì quyền lực tương đối phải nhỏ đi nhiều.
Có điều anh ta
cũng rõ, Hàn Đông khẳng định sẽ không nắm trọn toàn bộ quyền lực vào
trong tay hắn, cho nên suy nghĩ của anh ta là tận lực trợ giúp công tác
của Hàn Đông, giúp Chủ tịch thành phố Hàn Đông được thoát khỏi những
công việc vụn vặt ở Ủy ban nhân dân thành phố, tập trung tinh thần sức
lực làm việc lớn.
Hàn Đông thầm nghĩ Hoàng Văn Vận quả nhiên là người khôn khéo, nói ra lập tức liền hiểu ngay vị trí của mình.
- Đúng vậy, công việc sau này của Ủy ban nhân dân thành phố, Phó chủ tịch thành phố Văn Vận phải gánh vác nhiều một chút mới được.
Hàn Đông đương nhiên tin tưởng Hoàng Văn Vận, vì vậy cũng chuẩn bị tinh thần ủy quyền.
Nói chuyện với Hoàng Văn Vận một hồi, trao đổi với anh ta suy nghĩ công việc của mình, để anh ta cứ việc thoải mái làm việc.
Sau đó, Hàn Đông lại gọi Thẩm Tòng Phi đến, cùng bàn chuyện công việc về khu công nghiệp xanh Trường Giang Nguyên một chút.
- Thời gian gần đây, Tòng Phi cần tập trung tinh thần thúc đẩy liên doanh than thép, trước đây Phó chủ tịch thành phố Vương Hiểu đã liên hệ qua
với Tập đoàn Phàn Cương, bọn họ muốn phát triển chiến lược Đông bộ cho
nên đối với hạng mục này không có hứng thú lắm, vì vậy Tòng Phi cần
nhanh chóng thu thập tư liệu những tập đoàn gang thép khác trong nước,
xác định lấy một hành trình, nhanh chóng xây dựng nên liên doanh than
thép trước. Tập đoàn gang thép muốn triển khai chiến lược Đông bộ, vậy
thì mấy doanh nghiệp gang thép ở Trung, Đông bộ, nếu như có thể lấy
chiến lược hành lang phát triển phía Tây mà nói, tôi tin là mấy nhà máy
thép đó cũng có tầm nhìn lâu dài, bây giờ chiến lược của đất nước ta là
ưu tiên phát triển phía Đông, nhưng trong tương lai chắc chắn sẽ tập
trung lớn phát triển phía tây, trung bộ, hơn nữa ở đấy đất rộng, người
đông, tiềm lực thị trường rất lớn, tôi tin chỉ cần các nhà máy có tầm
nhìn xa đều không thể bỏ qua cơ hội mở rộng phát triển Tây bộ.
Thẩm Tòng Phi thở dài, nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, anh nghĩ thật xa, nếu cứ như vậy tôi cũng có niềm tin rồi.
Hàn Đông gật gật đầu, nói:
- Ngoài ra, tôi trước đây cũng liên hệ được người rồi, họ có khả năng có
vài chỗ dựa quan hệ, đến lúc đó, anh cần quan hệ tốt, tất cả đều căn cứ
theo quy định chính sách mà làm.
Nhìn thấy tinh thần Hàn Đông có vài phần nghiêm trọng, Thẩm Tòng Phi gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, xin yên tâm, tôi sẽ chú ý.
Hàn Đông sở dĩ cố ý nhắc nhở Thẩm Tòng Phi, là lo lắng đến lúc Lộ Lợi Dương đưa một loạt người đến thành phố Tân Châu, Thẩm Tòng Phi một là do
nguyên cớ e ngại chính mình, hai là biết được bối cảnh một vài người,
thì cho bọn họ một vài tiện lợi ngoài quy định.
Đây cũng là đề phòng cẩn thận thôi.
Sau khi Thẩm Tong Phi cáo từ, Hàn Đông lẳng lặng ngồi xuống, cẩn thận xem tờ Nhật báo Hoa Hạ trong tay.
Mấy ngày nay, Hàn Đông vẫn chăm chú theo dõi tin tức Đài truyền hình Trung
ương, còn có Nhật báo Hoa Hạ…cùng các tờ báo lớn đưa tin trên cả nước.
Vì vậy trong trí nhớ của Hàn Đông, ngày hai mươi chín tháng hai là một
ngày quan trọng, là ngày mà Thủ tướng Nam Tuần qua đời, đây là một ngày
khiến toàn quốc đau buồn.
Hôm nay là ngày hai mươi tám tháng hai, cũng chính là nói chỉ còn lại thời gian một ngày nữa thôi.
Buổi tối, Hàn Đông lại gọi điện thoại cho ông cụ, hỏi thăm tình trạng sức
khỏe của Thủ tướng Nam Tuần, ông cụ trả lời cũng không khác biệt so với
lần trước, không có chuyển biến gì nhiều.
Mặc dù không có tin tức xấu, nhưng Hàn Đông lại không có cách nào giảm bớt căng thẳng.
Dù sao từ lâu đến giờ, có nhiều việc trong trí nhớ đều đã được chứng thực.
Đương nhiên, trong đó cũng có vài chuyển biến, nói ví dụ như vận mệnh của
chính Hàn Đông và vận mệnh của toàn bộ nhà họ Hàn đều biến động rất lớn
so với đời trước.
Lo lắng rất nhiều, Hàn đông trong lòng lại có chút mong đợi.
Hắn cũng hy vọng lịch sử trong mấy ngày nay có thể lại thay đổi một chút.
Mặc dù con người sinh ra chết đi đều là hiện tượng bình thường.
Nhưng Hàn Đông vẫn hy vọng con người vĩ đại ấy không lìa xa sớm như vậy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã đến ngày hai mươi chín tháng hai.
Hàn Đông dậy rất sớm, ngồi trong phòng khách hồi lâu.
Sau khi đi làm, Hàn Đông cũng không đi ra ngoài thị sát.
Hôm nay tâm tình có chút nặng nề, có một chút thấp thỏm.
Cho nên hắn không chuẩn bị ra ngoài, ngồi trong phòng làm việc xử lý văn kiện.
Buổi chiều sau khi tan làm, Hàn Đông vội vàng ăn cơm, sau đó liền quay trở về Nhà khách số một, ngồi trong phòng đợi.
Trong phòng khách, đồng hồ tích tắc kêu.
Trong nháy mắt liền đến chín giờ tối.
Hàn Đông biết, nếu như lịch sử không có thay đổi gì, thì vị vĩ nhân ấy sắp đi hết cuộc đời vĩ đại rồi.
Nhưng lịch sử sẽ thay đổi trong thời khắc này không?