Hàn Đông nghe hai người phía sau nói chuyện, trong lòng vô cùng phẫn nộ.
Có làm sao cũng không thể nghĩ, mình mới tới thành phố Ninh Hải được mấy hôm, lại có tin đồn như vậy truyền ra ngoài.
Hơn nữa rất hiển nhiên, cái tin đồn này, phải là người biết nội tình sự việc mới có thể truyền đi được.
Chỉ có điều, cái người biết nội tình sự việc ấy lại có dụng tâm khác,
cố ý vặn vẹo chân tướng sự việc một hồi rồi mới truyền ra ngoài. Khiến
mọi người cho rằng mình vì muốn đuổi cả nhà Trương Hồng Quang mà bị Chủ
tịch Mặt trận Tổ quốc thành phố Trương Bân Nam chất vấn ở buổi tiệc tiếp đón.
“Rốt cuộc là ai cơ chứ, cố ý tung tin đồn như vậy, chỉ
vì muốn bôi xấu hình ảnh của mình, thật là quá đáng ghét mà.” Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ, buồn bực.
Nếu không phải tối nay Hàn
Đông ra ngoài đi dạo, lại vừa hay đi vào quán cà phê này, nếu không, hắn nhất định sẽ không nghe thấy chuyện như thế này.
Hàn Đông đương nhiên chẳng có cách gì để so đo với hai người kia, mặc dù hai người đó cũng thuộc loại đi tung tin đồn.
“Căn nguyên vẫn là ở bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, có
một số người nhất định là không mong muốn mình có thể phát triển tốt ở
thành phố Ninh Hải, cho nên mình vừa tới, bọn chúng đã tìm đủ mọi cách
để bôi xấu mình.”
Hai người phía sau vẫn còn tiếp tục nói
chuyện, nhưng chủ đề đã được chuyển từ Hàn Đông sang các vấn đề khác,
bọn họ đều là người trong thể chế thành phố Ninh Hải, nói toàn những
chuyện trong thể chế, ai có quan hệ với ai, vị lãnh đạo nào có quan hệ
mờ ám với nhân viên nữ cấp dưới, đủ loại sự việc hoặc thật hoặc giả, đều được bọn chúng nói một cách vô cùng thích thú.
Từ giọng nói
của bọn chúng, có thể biết được bọn chúng đã uống rượu, nếu không, phỏng chừng cũng sẽ không nói chuyện lớn tiếng như vậy.
Dù sao ở
chốn quan trường, chỉ cần có một chút theo đuổi hoặc là người đã có một
chút phát triển cơ bản, nói chuyện, làm việc đều phải hết sức chú ý. Có
khi anh ở bên ngoài nói lung tung chuyện của đơn vị, bị lãnh đạo hoặc
đồng nghiệp nghe thấy, việc đó sẽ rất bất lợi cho sự phát triển sau này.
Hàn Đông biết lời nói của chúng không hoàn toàn chân thật, cũng không
muốn làm người nghe lén, ban nãy nghe bọn chúng nói về bản thân mình,
cũng là cơ duyên trùng hợp mà thôi.
Sau khi vẫy tay ra hiệu cho phục vụ tới để trả tiền, Hàn Đông đứng dậy chuẩn bị quay về.
Lúc đứng dậy, Hàn Đông nhìn hai người đang nói chuyện ở phía sau mình,
hai người đó mặt đỏ bừng, rõ ràng đã uống rất nhiều rượu rồi.
- Nhìn cái gì mà nhìn!
Người đàn ông ngồi đối diện Hàn Đông trừng mắt, quát.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, không để ý tới y, xoay người đi ra ngoài.
- Một thằng ngu x…
Gã đàn ông đó vẫn còn ở phía sau lầm bầm.
Hàn Đông lắc lắc đầu, tố chất như vậy, cũng không biết gã đó làm ăn thế nào ở đơn vị nữa.
Nói ra, trong chốn quan trường Trung Hoa, tập hợp rất nhiều nhân tài,
tinh hoa, nhưng vì văn hóa quan trường Trung Hoa, vẫn còn có loại văn
hóa làm quan thâm căn cố đế như vậy, làm cho nhiều cán bộ ở trước mặt
nhân dân, luôn tự cho mình cao hơn người khác một bậc, chẳng coi nhân
dân ra cái gì.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân gây ra mâu thuẫn này, mâu thuẫn kia giữa các mối quan hệ giữa cán bộ - quần
chúng, Đảng – quần chúng. Đó chẳng phải là do phương châm và chính sách
của chúng ta có gì không tốt, chủ yếu là do người chấp pháp có vấn đề,
đây gọi là con sâu làm rầu nồi canh.
Chỉ là, trong bất cứ tổ chức, đoàn thể nào, đều có không ít cặn bã, điều này thật khó mà tránh khỏi.
Vì làm một người lãnh đạo, cũng chỉ có thể nói là đã cố gắng sử dụng
người thích hợp, để ứng cử viên thích hợp ngồi vào vị trí thích hợp mà
thôi. Còn về thuần khiết cả đội ngũ cán bộ, nguyện vọng này tuy là tốt,
cũng rất to lớn, nhưng hoàn toàn là dối mình dối người, Hàn Đông cũng sẽ không có suy nghĩ và dự định như vậy.
Trên đường quay về,
Hàn Đông hồi tưởng lại nội dung cuộc nói chuyện ban nãy giữa hai người
kia, theo dự đoán, rốt cuộc có thể nói là cố ý truyền tin đồn như vậy ra ngoài.
Có thể nói, những người có mặt trong bữa tiệc đón tiếp ngày hôm đó, đều có khả năng phao tin ra ngoài.
Vì vậy Hàn Đông nghĩ đi nghĩ lại, đều không nghĩ ra được nguyên nhân là tại làm sao.
Huống chi, có một số người, bạn thấy biểu hiện của anh ta ôn hòa tao
nhã, thái độ rất tốt, nhưng sau lưng anh ta là con người thế nào, thì
chẳng có ai có thể đoán được hết.
Hàn Đông không muốn vì suy
đoán mà có cái nhìn thành kiến với một số người, cho nên hắn không nghĩ
thêm nữa, vì sự việc như vậy, không phải chỉ dựa vào nghĩ là có thể nghĩ ra được.
- Này! Người bận rộn, không nhận ra sao?
Một âm thanh trong trẻo từ bên cạnh truyền tới.
Hàn Đông sửng sốt, ngoảnh đầu lại nhìn, trên mặt bất giác nở nụ cười.
Đó là cảnh sát Lam của buổi tối hôm nọ, chỉ thấy cô ấy mặc áo lông trắng toát đi cùng một cô gái vẻ hơi mập mạp một chút.
- Chào cảnh sát Lam, thật không ngờ chúng ta lại gặp mặt.
Hàn Đông cười, nói.
- Haha, đúng vậy! Ban nãy tôi còn tưởng nhận nhầm người, nhìn thấy anh
tiếp tục đi về phía trước, còn tưởng anh giả vờ không nhận ra tôi chứ.
Cảnh sát Lam cười nói, một nụ cười vô cùng ngọt ngào, giống như một đóa hoa sặc sỡ nở trong đêm vậy, khiến trong lòng người ta có cảm giác rất
sáng sủa.
Hàn Đông cười, nói:
- Sao lại có thể giả như không quen biết chứ, tuy là vào lúc ban đêm nhưng cảnh sát Lam vẫn y
như một một minh tinh, khiến cho người ta nhận ra ngay. Ban nãy là do
tôi quá chú tâm suy nghĩ sự việc, nhất thời không phản ứng kịp thôi.
Chỉ có thể ở trước mặt một thiếu nữ xinh đẹp và xa lạ như vậy, Hàn Đông mới có thể thư giãn một chút, lời nói cũng có thể tùy tiện một chút.
Làm quan trong chốn quan trường, theo đà chức vị không ngừng thăng
tiến, Hàn Đông càng ngày càng phải coi trọng hình tượng của mình, nói
năng hành sự, đều phải thể hiện sự trưởng thành, điềm đạm. Một vị cán bộ cấp cao, nếu như khiến người khác, đặc biệt là khiến cấp trên có ấn
tượng anh ta chưa trưởng thành hay không vững chắc, vậy thì tiền đồ sẽ
chẳng thể rộng mở được đâu.
- Tinh Tinh, anh chàng đẹp trai này là ai vậy?
Cô gái bên cạnh cảnh sát Lam hiếu kỳ, hỏi.
Cảnh sát Lam cười nũng nịu, nói:
- Cậu thấy không, là một anh chàng đẹp trai đấy. Đúng rồi, tôi tên là
Lam Tinh, đây là đồng nghiệp của tôi, Mã Xuân Linh, anh tên là gì vậy?
Hàn Đông cười, nói:
- Tôi hả, tôi tên là Hàn Đông.
- Hàn Đông…
Lam Tinh hoài nghi nhìn Hàn Đông, lập tức bật cười khanh khách, nói:
- Tôi vừa nghe còn tưởng rằng là Chủ tịch thành phố mới tới của chúng
ta đấy, anh biết không, Chủ tịch thành phố cũng tên là Hàn Đông đấy.
- Vậy sao, vậy thì tôi rất lấy làm vinh hạnh rồi.
Hàn Đông nói, trước mặt hai người này, hắn cũng không để lộ ra thân phận của mình.
- Haha, chỉ có điều Chủ tịch thành phố của chúng ta nhất định không thể trẻ tuổi bằng anh, công việc của anh lo xong chưa?
Lam Tinh hỏi, có lẽ nguyên nhân là do cơ duyên chạm mặt lần thứ hai, cho nên cô ấy có vẻ có chút quan tâm.
Hàn Đông nói:
- Vẫn còn sớm, tạm thời còn chưa biết sẽ bận tới khi nào, dù sao trong
khoảng thời gian này, sẽ ở lại thành phố Ninh Hải làm việc.
- Thật sao, vậy thì cũng không tệ. Thành phố Ninh Hải là một thành phố rất đẹp, ở đây cũng rất thoải mái đấy.
Lam Tinh cười, nói.
Hàn Đông đáp:
- Đúng vậy, tuy tôi mới đến thành phố Ninh Hải có mấy hôm, nhưng cũng
cảm thấy nơi đây rất tuyệt, bây giờ tôi đã yêu thành phố này mất rồi.
- Nếu anh thích, thì có thể sống lâu dài ở đây.
Mã Xuân Linh, đồng nghiệp của Lam Tinh nói.
Hàn Đông đáp:
- Tôi cũng hi vọng như vậy, nhưng có nhiều chuyện bản thân mình không thể tự quyết định được.
Lam Tinh cười khanh khách, nói:
- Cái anh này sao tuổi còn trẻ mà cách nói chuyện lại nghe như ông già vậy.
Hàn Đông bất giác bật cười, hắn tuy đã 30 tuổi rồi, nhưng nhìn vẻ bên
ngoài chỉ giống như hơn hai mươi tuổi, cho nên từ góc độ của nhiều
người, đôi lúc cách nói chuyện và tuổi tác của hắn thật chẳng tương xứng nhau.
- Tôi già rồi.
Hàn Đông cười, nói.
- Nào có như các cô, giống như hoa mùa xuân vậy, mới đang chớm nở.
Lam Tinh và Mã Xuân Linh ở cùng nhau, vì vậy cũng cùng đường với Hàn Đông.
Hàn Đông trò chuyện suốt dọc đường với bọn họ, biết được bọn họ cùng
thuê một phòng, và đều làm việc ở Cục Công an quận Đông Giang.
Nói chuyện suốt dọc đường, tới lúc chia tay, Lam Tinh viết cho Hàn Đông một số điện thoại, bảo Hàn Đông hễ có chuyện gì cần thì có thể liên lạc với cô ta bất cứ lúc nào.
Điều này khiến cho Hàn Đông lập
tức rất có cảm tình với cô ta, dưới vẻ ngoài xinh đẹp, còn có một tấm
lòng lương thiện, một tâm hồn vui tươi khi giúp đỡ người khác, điều này
thật là hiếm có. Cùng với đà phát triển của xã hội và kinh tế, tâm hồn
của con người cũng dần dần bị các ham muốn hưởng thu vật chất che lấp,
mà những cô gái xinh đẹp lại càng vì nhận được quá nhiều sự khen tặng,
theo đuổi của mọi người, cho nên nhiều người đều có tâm lý vô cùng cao
ngạo, rất hiếm cô gái được như Lam Tinh.
Hàn Đông cất kỹ số điện thoại của Lam Tinh, cười rồi nói:
- Được! Bữa nào rảnh, tôi mời hai người đi uống cà phê.
- Được thôi, tôi chờ điện thoại của anh.
Lam Tinh dịu dàng nói, vẫy vẫy tay rồi cùng Mã Xuân Linh khoác tay, bước khoan thai mà đi.
Ngày hôm sau đi làm, Hàn Đông gọi điện cho Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc
thành phố Trương Bân Nam, cùng ông ta bàn bạc sâu hơn về việc Mặt trận
Tổ quốc tiến hành điều tra, nghiên cứu về nông nghiệp trên toàn thành
phố.
Điều này khiến cho Trương Bân Nam cực kỳ vui mừng, vì
ông ta cảm thấy hành vi của Hàn Đông cho thấy hắn đích thực là muốn làm
chuyện gì đó cho nền nông nghiệp, chứ không phải là làm cho có lệ.