Người Cầm Quyền

Chương 903: Chương 903: Lời Mời




Nói chuyện với Hồng Tiến Phong một hồi Hàn Đông hiểu tình hình ở Tây Xuyên hơn, bạn bè, thuộc hạ khi trước ai cũng rất phát triển, điều này làm Hàn Đông rất vui mừng.

- Nhưng có một vấn đề, mọi người đều phát triển trong cùng một tỉnh, hiện tại chưa có vấn đề gì nhưng về sau chắc sẽ có chuyện, dù sao tới cấp giám đốc, ngoài bí thư thành ủy, chủ tịch thành phố tiếp tục chú ý đi lên, vị trí tương đối ít, cạnh tranh cũng mạnh hơn, dù sao những người này đều là cán bộ cấp cơ sở, không được rèn luyện, tư duy tầm nhìn cũng có hạn chế nhất định, tốt nhất là có thể làm cho họ được rèn luyện trên một sân rộng một phen, có thể khiến hoa nở khắp nơi, mà không chỉ hạn chế ở tỉnh Tây Xuyên mà triển vọng cũng sẽ mở ra nhiều.

Nếu Trung Ương sử dụng cán bộ càng ngày càng có xu hướng chọn cán bộ có nhiều kinh nghiệm, những cán bộ có kinh nghiệm làm việc ở các bộ và uỷ ban trung ương vừa có kinh nghiệm hạ tầng phong phú thì đáng được có cơ hội hơn so với những cán bộ chỉ giỏi hạ tầng.

Cho nên Hàn Đông mới suy nghĩ như vậy, dù sao những người này cũng là cán bộ của Hàn Đông phát triển lên, Hàn Đông không hy vọng họ chỉ giới hạn trong tình trạng hiện tại.

Tương lai Hàn Đông tới vị trí cao hơn cũng sẽ không ngừng sử dụng những người này nhưng những việc trước kia Hàn Đông cũng không thể quên.

“Đương nhiên việc này không gấp được, chỉ có thể từ từ tìm cơ hội.”

Hàn Đông nghĩ thầm.

Hiện tại cán bộ tỉnh Tây Xuyên, Hồng Tiến Phong phát triển tốt nhất, điều này chủ yếu nhờ khi trước anh làm phó trưởng ban thư ký tỉnh sau này Phạm Đồng Huy lên phó bí thư tỉnh ủy để tăng thêm khống chế của ủy ban nhân dân tỉnh cũng nhờ lực lượng của Hàn Đông hỗ trợ, cho nên khi tiến hành điều chỉnh nhân sự của ủy ban nhân dân tỉnh cố gắng cho Hồng Tiến Phong vào chức phó chủ tịch tỉnh, đối với sự đề cừ của tỉnh ủy chỉ cần không có tình hình gì đặc biệt thì ban tổ chức trung ương không dễ dàng bác bỏ.

Còn về những người khác không được may mắn như Hồng Tiến Phong cho nên bây giờ họ mới tới cấp giám đốc sở, kỳ thực tiền đồ đã vào ngõ cụt nếu không có sự thúc đẩy từ bên ngoài thì họ có muốn tiến bộ dường như cũng không có khả năng lớn.

Đương nhiên nếu Hàn Đông đồng ý ra tay thì sự tình sẽ không như vậy.

Trở lại Ninh Hải đã gần hết giờ làm rồi.

Hàn Đông tới văn phòng làm việc xử lý ít văn kiện sau đó liền nghỉ làm về nhà.

Lữ Nhạc đã sớm ở nhà chờ đợi Hàn Đông vào cửa, Hàn Vũ trong lòng cô liền bô bô gọi Hàn Đông đòi trèo lên người Hàn Đông.

Bây giờ Hàn Vũ dường như hình thành thói quen, cứ Hàn Đông nghỉ làm là nó liền trèo lên người Hàn Đông mà ôm.

Ngay cả khi Hàn Đông xem báo tên tiểu tử này cũng dựa vào trước ngực Hàn Đông, hai mắt nhỏ nhìn chằm chằm trước ti vi có vẻ hiểu bên trong đang nói cái gì lắm.

Theo lời Lữ Nhạc nói Hàn Vũ tương lai sẽ giống Hàn Đông, rất có hứng thú với chính trị, đây gọi là con kế nghiệp cha.

- Hàn Đông, chiều em gọi điện cho Bạch Vũ Giai, cô ấy chuẩn bị tới thăm em.

Ăn cơm xong Lữ Nhạc ngồi bên cạnh Hàn Đông cười nói.

Hàn Đông ngạc nhiên nói:

- Vậy thì tốt, bảo cô ấy đến chơi với em mấy ngày, nhưng cô ấy là đại minh tinh, bọn em nếu đi chơi phải cẩn thận một chút nếu không gây chút ý, anh sẽ phái cảnh vệ đi hộ tống bọn em.

Lữ Nhạc cười ha ha:

- Làm gì mà khoa trương thế, đúng rồi, gần đây em thấy có một vài báo giải trí cứ tìm hiểu về cuộc sống tình cảm của Bạch Vũ Giai, có một vài bình luận không hay về cô ấy.

- Vậy sao?

Hàn Đông hỏi, cũng không phải là quan tâm lắm, dù sao một minh tinh muốn duy trì sự nổi tiếng thì việc có người bình luận là rất bình thường, thậm chí có một vài minh tinh bản thân còn mời người đến lăng xê mình.

Lữ Nhạc nói:

- Có người nói cô ấy được người bao

Trong lòng Hàn Đông lay động một chút, bĩu môi đang định nói thì Lữ Nhạc lại nói:

- Còn có người nói cô ấy căn bản không có cảm hứng với đàn ông bằng không tại sao không có chuyện xấu của cô ấy.

- Giới giải trí truyền thông đều là vì thu hút độc giả, chuyện gì cũng lên báo.

Trong lòng Hàn Đông thở phào, nói:

- Quan hệ của em và Bạch Vũ Giai tốt như vậy, em có cảm thấy cô ấy là một người thích phụ nữ không?

- Ha ha, không phải.

Lữ Nhạc dịu dàng nói

- Em cảm thấy Bạch Vũ Giai chỉ có chút không giống bình thường mà tính tình rất thanh nhã không dễ biểu lộ nội tâm, điều này rất phù hợp với khí chất của một nữ minh tinh nhưng em chơi với cô ấy lâu như vậy mà không phát hiện ra cô ấy không đi lại với người đàn ông nào, anh Mạn Lương đối với Bạch Vũ Giai cũng không tồi, các mặt cũng rất quan tâm cô ấy.

Hàn Đông ha hả cười:

- Anh ấy còn không phải là mong người kiếm nhiều tiền cho anh ấy.

- Cũng không thể hoàn toàn nói như vậy.

Lữ Nhạc nói,

- Nếu anh Mạn Lương đồng ý anh ấy cũng có thể bao nữ minh tinh mà, dáng vẻ Bạch Vũ Giai tất cả đều theo ý của cô ấy nhưng với tính cách của Bạch Vũ Giai như vậy là tốt nhất, cũng tránh chịu thiệt thòi.

Hàn Đông gật gật đầu.

- Vậy cũng được, nói ra cuộc sống của minh tinh kỳ thực cũng chỉ là hào nhoáng bề ngoài, Bạch Vũ Giai chỉ là may mắn mà thôi.

- Đúng thế.

Lữ Nhạc thở dài một hơi.

- Lần này Bạch Vũ Giai tới em bảocô ấy ở lại một thời gian dù sao gần đây cô ấy cũng không có bận lắm, nếu chị Kiều San San rảnh thì cùng tới vậy thì càng tốt, em cũng rất lâu rồi không gặp chị ấy.

Hàn Đông giật mình vội nói:

- Kiều San San bây giờ công việc bận chắc không có thời gian đưa em đi chơi.

Tính ra Kiều San San bây giờ đã có thai mấy tháng rồi, một là đi lại không tiện, hai là bụng cô ấy chắc bắt đầu to rồi, tới thế nào Lữ Nhạc chẳng hỏi đứa con trong bụng cô ấy là của ai. Dù sao Kiều San San vẫn chưa kết hôn, thậm chí ngay cả bạn trai cũng không có, điểm này Lữ Nhạc cũng rất rõ, bây giờ cô ấy đột nhiên có thai chỉ sợ lại nghĩ ngay tới mình.

Trước Hàn Đông ở tỉnh Tây Xuyên cùng Kiều San San cũng không biết sau này lão thái gia lại sắp xếp hắn lấy Lữ Nhạc, lấy quan hệ của hai người để ép Hàn Đông, mà Lã Nhạc biết chuyện của mình và Kiều San San đã qua rồi chỉ là sau này sau khi hai người kết hôn, Lữ Nhạc chưa bao giờ nhắc đến chuyện này mà thôi, nhưng cũng không có nghĩa là trong lòng cô không biết.

Nếu để cô nhìn thấy Kiều San San to bụng cô chắc chắn sẽ biết chân tướng sự việc, điều này là một sự đả kích lớn với cô.

- Không sao, tới lúc đó em có thể đi thăm cô ấy, em xin nghỉ mấy ngày cùng Bạch Vũ Giai tới Tây Xuyên làm một chuyến du lịch.

Không biết tại sao Hàn Đông cảm thấy nụ cười của Lữ Nhạc không bình thường, nhưng trước khi Lữ Nhạc không làm rõ chuyện thì Hàn Đông không thể tự nhiên chủ động nói ra.

Nhưng việc này phải nghĩ kế sách vẹn toàn mới được, nếu không sớm muộn có một ngày Lữ Nhạc sẽ biết Kiều San San có con, vấn đề sẽ phức tạp rồi.

- Em dẫn Hàn Vũ đi cũng không tiện, anh thấy hay là em liên lạc với Kiều San San bảo cô ấy có thời gian thì qua đây là được rồi.

Hàn Đông lấy lui làm tiến chỉ cần Lữ Nhạc không chủ động tìm Kiều San San thì Kiều San San sẽ có cớ thoái thác một thời gian, còn về sau này sẽ nghĩ cách tiếp.

- Ừhm. vậy cũng được, dù sao phòng của chúng ta cũng đủ lớn, chị Kiều San San, Bạch Vũ Giai cũng đến đều được, ha ha, họ còn có thể giúp em trông tiểu Vũ.

Lữ Nhạc cười rồi lại đột nhiên nghĩ:

- Nếu chị Kiều San San và Bạch Vũ Giai đều dẫn theo con nhỏ thì thật tốt biết bao.

Hàn Đông trong lòng rối rắm chỉ biết nói:

- Trẻ con nhiều cả ngày làm cho em đau đầu đấy.

Lữ Nhạc nói:

- Không sao, em không sợ, đúng rồi tại sao chị Kiều San San cứ sống một mình, lẽ nào không gặp được ai phù hợp?

Hàn Đông không muốn đi sâu vào đề tài này, cũng không biết đến lúc nào Lữ Nhạc sẽ hỏi ra cái gì liền nói:

- Việc này em chỉ có thể gặp cô ấy mà hỏi thôi. Bạch Vũ Giai khi nào tới em hãy xin nghỉ mấy ngày nếu không cô ấy một mình chơi cũng không vui.

Đúng lúc này điện thoại của Hàn Đông kêu lên, lấy ra nhìn đúng là của La Lập Thanh gọi tới.

Hàn Đông đúng dịp mượn cơ hội kết thúc vấn đề, đứng lên nghe điện thoại cười nói:

- Chủ tịch La, chúc mừng anh thăng chức.

- Chủ tịch Hàn nói như vậy làm tôi xấu hổ quá.

La Lập Thanh khiêm tốn nói.

- Tôi có được ngày hôm nay là nhờ chủ tịch Hàn nhiều, trước ở bên chủ tịch Hàn tôi có thể học được nhiều thứ, lần này nghe chủ tịch tỉnh Tiến Phong nói chủ tịch Hàn sẽ hỗ trợ chúng tôi, tôi nghe mà vui quá, không kiềm chế được liền gọi cho chủ tịch Hàn, có sự hỗ trợ của chủ tịch Hàn tôi cũng có niềm tin vào công việc của mình hơn.

Hàn Đông nghiêm mặt nói:

- Đây chủ yếu là bản thân anh phát triển tốt, tôi cũng không làm được gì, lần này theo sự sắp xếp bố trí thống nhất của tỉnh ủy và trung ương thành phố Ninh Hải hỗ trợ A Sơn Châu, chúng ta lại có thể cùng nhau hợp tác rồi.

- Đúng thế, tôi tin có sự hỗ trợ của chủ tịch Hàn, sự hỗ trợ của thành phố Ninh Hải, diện mạo của A Sơn Châu chắc chắn sẽ nhanh chóng rực rỡ hơn, tôi có một ý tưởng không biết chủ tịch Hàn gần đây có thời gian không, tôi muốn mời chủ tịch Hàn tới A Sơn Châu một chuyến xem, A Sơn Châu mặc dù kinh tế lạc hậu nhưng non xanh nước biếc, tôi tin chủ tịch Hàn nhất định thích phong cảnh nơi này, nếu chủ tịch Hàn sắp xếp được thời gian tôi sẽ mời ủy ban nhân dân tỉnh chính thức ra mời.

Thấy giọng La Lập Thanh có chút căng thẳng xem ra anh rất hi vọng Hàn Đông đi một chuyến, chắc anh vừa tới A Sơn Châu gặp áp lực gì lớn muốn Hàn Đông giúp đỡ.

Hàn Đông cười nói

- Ừhm, qua xem thực tế thành phố được hỗ trợ, hiểu một chút tình hình thực tế đó cũng là việc nên làm, như vậy đi đợi tôi sắp xếp ổn thỏa sẽ liên lạc với anh.

La Lập Thanh mời Hàn Đông cũng đúng lúc nhân cơ hội này tới tỉnh Tây Xuyên một chuyến, tiện thăm bạn cũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.