Lúc trước, Hàn Đông cũng đã từng nói chuyện qua với Thư ký Lý Tri Thu, trưng cầu ý kiến của anh ta, hỏi xem anh ta có nguyện ý đi cùng hắn tới Thành phố Giang Trung hay không. Lý Tri Thu tất nhiên là mười phần tình nguyện, anh ta không chút do dự liền tỏ vẻ nhất định vẫn sẽ đi theo Hàn Đông.
Lý Tri Thu sau nửa năm đảm nhiệm chức thư ký cho Hàn Đông liền được đề bạt lên làm cán bộ cấp Cục trưởng, mà mục tiêu của anh ta tất nhiên không chỉ là một cái cán bộ cấp Cục trưởng mà thôi. Từ sau khi được Hàn Đông lựa chọn làm thư ký, anh ta liền xác định được mục tiêu mới cho sự nghiệp của mình, lấy tốc độ phát triển của Hàn Đông thì ít nhất mục tiêu của anh ta cũng phải là cấp Bộ trưởng, chỉ cần Hàn Đông vẫn vững bước đi lên thì đây cũng không phải là chuyện không có hy vọng. Mà lúc trước, mục tiêu của Lý Tri Thu cùng lắm cũng chỉ là cán bộ cấp Giám đốc sở mà thôi, có cơ hội được chủ quản một thành phố cấp ba cũng xem như là không thệ rồi. Thế nhưng, hiện tại, sau một khoảng thời gian đi theo Hàn Đông, Lý Tri Thu liền cân nhắc lại, tương lai, Hàn Đông nhất định sẽ trở thành một trong những người lãnh đạo của Trung Hoa, anh ta đi theo hắn tất nhiên sẽ giống như đang đi trên một con đường cao tốc, sẽ không phải bỏ lỡ bất cứ một cơ hội nào.
Hàn Đông đối với công tác của Lý Tri Thu cảm thấy rất hài lòng, nếu không lần này hắn đã không chủ động đề xuất mang Lý Tri Thu đi theo. Lý Tri Thu đã ở cơ sở lăn lộn nhiều năm, hơn nữa suy nghĩ rất linh hoạt, lại có tinh thần học hỏi, cho nên sau khi làm thư ký cho Hàn Đông liền nắm bắt công việc rất nhanh, trong nhiều chuyện lại còn có thể sửa cũ thành mới. Lần này Hàn Đông tới Thành phố Giang Trung giống như đi vào đầm rồng hang hổ, cho nên bên người không thể không có được một vài người đáng tin cậy.
Mặt khác, vợ của Lý Tri Thu cũng là người ở Thành phố Giang Trung, quê của cô ở Giang Trung còn có một vài người thân thích. Do vậy, nếu như mang Lý Tri Thu qua đó thì ít nhất đối với gia đình của anh ta cũng sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Về phần cảnh vệ viên Lý Thiết Trụ, Hàn Đông thật ra cũng không định dẫn anh ta theo. Lý Thiết Trụ là người ở tỉnh Tây Xuyên, hơn nữa, trưởng bối trong nhà anh ta đều đang hy vọng anh ta có thể sớm một chút tìm được vợ để còn ôm cháu. Cho nên, Hàn Đông cũng nói chuyện qua với anh ta, sắp xếp cho anh ta tới Cục Công anh Thành phố Vinh Châu rồi để cho anh ta làm một cán bộ cấp trưởng phòng ở đó, cũng coi như là không làm anh ta phải thất vọng. Lý Thiết Trụ có trình độ văn hóa không cao, tuy rằng mười chín tuổi đã đầu quân, ở trong quân đội cũng đã nhiều năm rồi, thế nhưng có được một chức vị cấp Trưởng phòng đối với anh ta mà nói cũng là một kết quả rất tốt rồi. Nếu không thì lấy tình huống bình thường của anh ta, không biết đến năm nào tháng nào mới có thể được đề bạt lên chức phó phòng, chứ nói gì đến chuyện được lên làm cán bộ thực quyền cấp Trưởng phòng như thế này.
Lái xe Chu Tiểu Thiên tất nhiên cũng nhận được đãi ngộ rất tốt, tới Sở giao thông đảm nhiệm một cán bộ cấp Phòng.
Dựa theo suy nghĩ của Hàn Đông, lần này tới Giang Trung, hắn nhất định phải mang theo một vài người tin cẩn bên mình, những chuyện khác đều phải làm lại từ đầu, có rất nhiều tình huống hắn không biết trước được, làm việc gì mà để bó tay bó chân cũng không hay. Thế nhưng hắn lần này là điều nhiệm liên tỉnh, vì vậy cũng không nên mang theo quá nhiều người đi theo. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ dẫn theo một thư ký, rồi đưa Chu Chính qua, tốt nhất là có thể đảm nhiệm chức Cục trưởng cục Công an, nếu không thì ít nhất cũng phải lên được làm Phó Cục trưởng, sau đó sẽ tìm cơ hội điều chỉnh lại sau.
Mặc dù nói Dương Bộ Hầu lần này bị điều chỉnh không có quan hệ gì quá lớn tới hệ thống thế lực nhà họ Hàn, thế nhưng cuối cùng vẫn là Hàn Đông được ăn quả ngọt. Cho nên, lần này Hàn Đông tới Thành phố Giang Trung, có thể sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, vì vậy hắn nhất định phải có sự chuẩn bị trước.
Sau khi nói chuyện với Chu Chính xong, Hàn Đông liền quay trở về khu nhà của Tỉnh ủy. Lần này tới Giang Trung, Lữ Nhạc đương nhiên cũng đi theo, cô tới Giang Trung sẽ kiêm nhiệm chức Phó Tư lệnh quân khu, chịu trách nhiệm phần tin tức hóa chiến lược, còn chức vụ ở quân khu Thục Đô của cô cũng vẫn sẽ không bị giải trừ. Quân đội không ngừng hoàn thiện khiến cho tầm quan trọng của ban xử lý tin tức được nâng lên, Lữ Nhạc là một trong những người đầu tiên tham gia vào đội tin tức, thậm chí còn có thể nói là người đặt nền móng cho việc xây dựng đội tin tức ở Trung Hoa, vì vậy lực ảnh hưởng của cô không hề nhỏ, cấp bậc cũng đã là Đại tá, tương lai trở thành Tướng quân cũng là chuyện thuận lý thành chương.
Đương nhiên, Lữ Nhạc cũng phải đợi Hàn Đông qua đó trước rồi mới theo sau. Cô phải xử lý xong chuyện ở bên này trước đã.
Hàn Đông cũng nói qua với Kiều San San, Kiều San San tỏ vẻ là tạm thời không thể đến Giang Trung được, cô cùng Hàn Nguyệt sẽ tiếp tục ở lại Tây Xuyên.
Trên thực tế, Kiều San San cũng hiểu được, Hàn Đông đến Giang Trung sẽ phải chịu nhiều áp lực, cô không đi theo cũng là vì không muốn sẽ đem lại bất tiện cho Hàn Đông. Bởi vì có Hàn Đông cho nên Kiều San San vô cùng quan tâm tới tình hình chính trị của Trung Hoa, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Hàn Đông, Kiều San San sẽ đều đặt mình vào địa vị của người khác để mà suy nghĩ cho hắn.
Sáng ngày mùng mười tháng sáu, Hàn Đông quay trở về Bắc Kinh trước. Hắn lập tức sẽ phải tới Giang Trung đảm nhiệm chức vụ do vậy hắn muốn trước đó cùng nói chuyện với Lão Thái gia một chút.
Đến Giang Trung nhậm chức là một ngã rẽ vô cùng quan trọng trên con đường làm quan của Hàn Đông, vì vậy nhất định không được có chút sai sót nào.
Lão thái gia thực ra vô cùng tin tưởng Hàn Đông, ông cùng Hàn Đông phân tích qua một chút tình hình của Giang Trung, lập tức vạch ra là phải thay đổi cục diện bị động hiện nay ở Giang Trung, nhất định phải làm ra được một số chuyện thực tế, trong quá trình làm việc đó tìm ra điểm bứt phá, phải nghe nhiều hơn, nhìn nhiều hơn, cơ hội luôn luôn có sẵn ở bất cứ đâu.
Đến nay, Lão thái gia khi nói chuyện với Hàn Đông cũng đều sẽ không làm ra bất cứ chỉ thị gì cho hắn, chỉ theo tình hình vĩ mô mà đề ra một ít phương hướng giải quyết, sau đó để Hàn Đông tự suy nghĩ, ông tin chắc rằng Hàn Đông nhất định có thể tự mình đem mọi chuyện làm cho thật tốt.
Buổi tối, Hàn Đông, Hàn Mạn Lương và Lộ Lợi Dương mấy người cùng gặp nhau ở hội sở Quên Sầu. Hai người họ đối với thành phố Giang Trung cũng có chút hiểu biết. Trước đây, Dương Bộ Hầu từng làm một số trò ở Giang Trung, đã mời không ít con ông cháu cha tới Giang Trung đầu tư. Do vậy, cho dù hiện tại, Dương Bộ Hầu đã đi rồi thế nhưng vẫn có nhiều con ông cháu cha có được lợi ích ở nơi này.
Dựa theo ý tưởng ban đầu của Hàn Đông đó là chuẩn bị để đám người Lộ Lợi Dương tới đánh đám người kia, đương nhiên, nếu như đám người kia có thể an phận thủ thường một chút, chịu phối hợp với Hàn Đông thì Hàn Đông cũng sẽ không động tới bọn họ.
- Hàn Đông, lần này cậu đến Giang Trung có thể nói chính là mãnh long quá giang đó.
Lộ Lợi Dương cười nói.
- Tôi nghe nói trong hai ngày này có không ít người đang hỏi thăm tình huống của cậu, tìm hiểu xem cậu thích những thứ gì, mà có ít người sợ là cũng đang phải phiền lòng rồi.
Hàn Đông nói:
- Có cái gì mà phải lo lắng, chỉ cần tuân theo đúng pháp luật, thì bất kể là ai tới Giang Trung cũng như vậy thôi.
- Ha ha, thế thì cũng không nhất định, nếu như không được bật đèn xanh thì tiền đâu có dễ kiếm như vậy.
Hàn Mạn Lương cười nói. Anh ta không tới Giang Trung làm gì, dù sao cũng phải tránh hiềm nghi mà, anh ta chỉ giúp Hàn Đông bày mưu tính kế, ở hậu phương giúp đỡ Hàn Đông liên hệ với nhiều người có thể giúp đỡ hắn mà thôi.
Hàn Đông nói:
- Vậy thì đúng là không có biện pháp rồi, xã hội phát triển, cuối cùng đều là hướng tới công bằng, chính nghĩa mà thôi.
Ăn cơm xong, đám người Hàn Mạn Lương đều tự giác tản đi, để lại Hàn Đông và Tần Phương ở cùng một chỗ, Tần Phương cũng gọi điện cho Bạch Vũ Giai kêu cô cùng qua.
- Anh lần này tới Giang Trung, không biết khi nào sẽ quay trở lại, không thể cứ để cho em và Bạch Vũ Giai phải đợi lâu như vậy được.
Tần Phương đối mặt với Hàn Đông, nói năng một cách hùng hồn đầy lý lẽ.
Đối với chuyện này, Hàn Đông bất đắc dĩ chỉ có thể cười khổ, đối với hai người phụ nữ này, hắn sẽ không bao giờ chủ động buông tha cho họ, thế nhưng thực tế, thời gian hắn dành được cho các cô cũng không có nhiều, chỉ có thể ngẫu nhiên gặp lại nhau một lần mà thôi.
Sáng ngày mười một, đầu tiên, Hàn Đông tới Ban Tổ chức Trung ương gặp Triệu Nhạc, sau đó liền ra sân bay, đi chuyến bay lúc 8h30 tới Thành phố Giang Trung.
- Lần này cháu đến Giang Trung, các phương diện nhất định phải nắm bắt thật nhanh đó.
Trên máy bay, Triệu Nhạc vui vẻ nói chuyện với Hàn Đông.
Hàn Đông nói:
- Đúng vậy, cháu cũng cảm thấy rất áp lực, đồng thời cũng tràn đầy động lực, tin tưởng rằng có sự lãnh đạo chính xác và ủng hộ mạnh mẽ của Trung ương, cháu nhất định có thể làm tốt công tác của mình.
Triệu Nhạc gật đầu nói:
- Trung ương nhất định sẽ rất ủng hộ công tác của cháu. Lần này sắp xếp cho cháu đến Giang Trung, cũng là một trong những quyết sách rất quan trọng của Trung ương, mong muốn Giang Trung sẽ có thể phát triển vững vàng một cách lâu dài. Cháu đến Giang Trung là có hai mục đích, một là để đảm bảo cho sự phát triển ổn đinh của Giang Trung, đồng thời phối hợp với Trung ương làm tốt các công tác liên quan, hai là phải suy nghĩ cho con đường phát triển sau này của Giang Trung. Mặc dù nói, Giang Trung là thành phố kém cỏi nhất trong số các Thành phố Trực thuộc Trung ương, nhế nhưng cũng vẫn có thể phát triển ưu thế của người đi sau. Đương nhiên, điểm này là sở trường của cháu, bác tin tưởng cháu rất nhanh có thể dẫn dắt Giang Trung phát triển đi lên.
- Trước mắt cháu đối với sự phát triển của Giang Trung cũng có chút suy nghĩ, về phần cụ thể như thế nào thì còn phải trải qua điều tra nghiên cứu rồi mới có thể quyết định được.
Hàn Đông nói. Hắn đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Triệu Nhạc, kỳ thật chuyện này chính là phối hợp với công tác điều tra các vấn đề kinh tế của Dương Bộ Hầu mà thôi. Mà nếu như Dương Bộ Hầu quả thực có vấn đền thì chỉ sợ là không ít cán bộ ở Giang Trung cũng sẽ có vấn đề, thượng bất chính hạ tất loạn, chỉnh đốn sạch sẽ cán bộ ở Giang Trung là một quá trình lâu dài mà Hàn Đông phải chuẩn bị tâm lý trước.
Tới sân bay Giang Trung, Phó Bí thư Thành ủy Thành phố Giang Trung, Chủ tịch Thành phố Uông Tồn Minh dẫn theo toàn thể Ủy viên thường vụ Thành ủy tới đón Triệu Nhạc và Hàn Đông.
Đứng bên cạnh ông ta, lần lượt theo thứ tự là Chủ tịch Mặt trận Tổ Quốc Thành phố Đàm Viên Vinh, phó bí thư Trương Kỳ Long, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Từ Thanh Đồng, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Phạm Hữu Thuận, Trưởng ban thư ký Hoàng Sĩ Kim, Bí thư Đảng ủy Công an Phó Hữu Lâm, Phó Chủ tịch Thường trực Thành phố Thôi Thiên Hử, Trưởng ban tuyên giáo Trần Hướng Phong, Phó Chủ tịch Thành phố Khương Hợp Dũng, Tư lệnh khu Triệu Trung Kiệt, Bí thư Quận ủy quận Long Ẩn Mã Văn Chính và Bí thư quận ủy Tín Sơn Ôn Bá Lương.
Một vài Chủ tịch Hội đồng nhân dân khác vì lý do sức khỏe nên không thể tới được.
Tất cả mọi người đều tỏ ra rất nghiêm túc, không hề tán gẫu nói chuyện riêng, giống như là đang làm việc đại sự.
Trên thực tế, lần này Trung ương bỗng nhiên miễn chức Bí thư Thành ủy của Dương Bộ Hầu đã khiến cho không khí của Giang Trung nhanh chóng đi xuống. Hơn nữa, lời đồn lần này Dương Bộ Hầu có vấn đề về kinh tế lại càng khiến cho trong lòng các cán bộ cảm thấy lo lắng.
Mà tiếp theo đó, một ngôi sao mới trong chính trường là Hàn Đông lại đến đây càng khiến cho trong lòng mỗi người phải cảm thấy tính toán. Mọi người mặc dù đối với danh tiếng của Hàn Đông như sấm dội bên tai thế nhưng lại chưa có ai quen biết với hắn. Sau này hắn có thể đưa Thành phố Giang Trung phát triển biến hóa lên được hay không lại càng là chuyện chưa thể xác định được.
“Không phải mãnh long thì sẽ không qua sông! Trước đây Hàn Đông ở Tây Xuyên đã làm cho mọi chuyện náo nhiệt lên đến trời, hơn nữa lại cực kỳ mạnh mẽ, cứng rắn, lần này đến đây, chỉ sợ là Thành phố Giang Trung sẽ lại có thêm một hồi long tranh hổ đấu nữa.”
Rất nhiều người thầm nghĩ như vậy, cho nên lại càng lo lắng hơn.