Người Cầm Quyền

Chương 1056: Chương 1056: Người của Phạm Đồng Huy




Chu Tiểu Thiên cho xe chầm chậm dừng lại bên đường, Hàn Đông mở cánh cửa sổ xuống, vừa dùng điện thoại gọi đến số cấp cứu, lúc này đồng thời Chu Tiểu Thiên dùng di động gọi đến số cảnh sát 110.

Những chiếc xe bên đường cũng dần đậu lại, xem cảnh náo nhiệt chính là sở thích của người Trung Hoa, nơi nào xảy ra chuyện, người đó sẽ có nhiều người vây quanh, rồi sẽ tắc nghẽn giao thông.

Vừa đụng người đàn ông từ chiếc mô tô bay ra, chiếc xe màu đỏ dừng lại một bên, người trên xe lại không bước xuống. Lúc này người xem ngày càng nhiều, chiếc xe đua đỏ đột nhiên khởi động, phù một cái, tốc độ nhanh chóng từ trên đường xông ra, rất nhanh liền biến mất không bóng hình.

Thấy tình hình, có người chửi mắng, tức giận lên.

Đây là một loại vi phạm trật tự giao thông điển hình.

Hàn Đông hơi chau mày, người như vậy thật sự rất quá đáng, không chỉ lái xe chạy nhanh, đụng phải người còn bỏ chạy.

Đối với loại người như vậy, nhất định phải trừng phạt nặng.

Tại nước Trung Hoa, trong việc giao thông mà gây ra sự cố ngoài ý muốn, là rất nghiêm trọng, mỗi năm số người chết hoặc gián tiếp chết vì tai nạn giao thông đã gần một trăm nghìn người, đây là con số đáng cho mọi người suy ngẫm. Mà trong số các tai nạn giao thông, người cầm lái, là tội nặng nhất.

“Việc này nhất định phải chỉnh đốn lại mới được.”

Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng.

Làm việc cho bách tính, không phải chỉ là một câu nói, cũng không phải câu văn hoa mỹ, mà là các việc lớn nhỏ bên cạnh lão bách tính, một số việc hoặc bản thân người dân không cảm thâý được, anh có thể nghĩ đến và làm tốt, như vậy mới thật sự phục vụ cho bách tính.

Chiếc xe cứu thương 120 đã nhanh chóng có mặt, đưa người bị đụng nhanh chóng lên xe rời khỏi.

Còn xe cảnh sát cũng nối đuôi nhau đến, trước tiên cảnh sát đến kiểm tra hiện trường, đồng thời tìm hiểu tình hình cụ thể với những người xung quanh.

Đối với loại tài xế gây rối bỏ chạy, mọi người thông thường có tâm trạng tức giận, do đó lần lượt thuật lại với cảnh sát về tình huống, ví như màu sắc chiếc xe, biển số xe, ngoại hình của người đàn ông cầm lái v.v..

- Đi thôi.

Hàn Đông lạnh nhạt nói.

Chu Tiểu Thiên lên tiếng, sau đó cho xe rời khỏi.

Quay về biệt thự số sáu, chị Vương người phục vụ đã làm xong bữa ăn, chính là hai món một canh, là cơm gia đình.

Về phía Lý Thiết Trụ và Chu Tiểu Thiên, đã đến dùng cơm tại đại sảnh, chị Vương đã chuẩn bị sẵn cho họ.

Hàn Đông một mình vừa dùng cơm, vừa xem tin tức, cảm thấy trong nhà thật lạnh lẽo, đợi khi Lữ Nhạc đưa Hàn Vũ đến, có lẽ sẽ tốt hơn.

Ăn cơm xong, Hàn Đông nghỉ trưa khoảng nửa giờ, như vậy cũng vì dưỡng sức, để cho buổi trưa có tinh thần tập trung vào công việc.

Buổi trưa đi làm không lâu, thư ký Hứa Song liền bước vào báo cáo với Hàn Đông, nói là La Lập Thanh của A Sơn đến gặp.

Hàn Đông gật đầu, tỏ ý cho mời La Lập Thanh.

Đây là lần đầu tiên cấp dưới cao tuổi đến báo cáo công việc với Hàn Đông, Hàn Đông cũng tìm hiểu qua La Lập Thanh luôn đảm nhận Châu Trưởng tại A Sơn Châu trong vài năm này, công việc tuy làm không tệ, nhưng Bí thư châu ủy đã điều chỉnh vài lần, cũng chưa đến lượt anh ta tiến bộ.

Lúc đó Hàn Đông còn ở tỉnh Giang Việt, chuyên dẫn đội đến khảo sát tại A Sơn Châu, mang đến một số đầu tư, ngoài ra còn hỗ trợ xây sân bay, thông qua một số hoạt động, quan hệ giữa Hàn Đông và La Lập Thanh đã được tương đối gần, thường xuyên điện thoại liên lạc với nhau.

Rất nhanh Hứa Song liền dẫn La Lập Thanh vào.

- Chủ tịch tỉnh Hàn, chào ngài.

La Lập Thanh hơi cúi lưng cung kính nói.

Hàn Đông đứng lên, cười nói:

- Đồng chí Lập Thanh đến à.

Nói xong, Hàn Đông chủ động đưa tay ra, La Lập Thanh nhìn thấy, nhanh chân bước lên, đưa hay tay nắm lấy tay của Hàn Đông.

Sau đó Hàn Đông mời La Lập Thanh đến phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha mềm mại, cho Hứa Song pha trà mang đến.

La Lập Thanh đặt nửa phần thân lên ghế, vẻ mặt tôn trọng, lần này anh ta đến vì mục giao thông, đồng thời cũng đến báo cáo công việc về nhà nước.

Hàn Đông nghe La Lập Thanh báo cáo chi tiết về tình hình phát triển kinh tế của A Sơn Châu, cùng với thành tích của những năm này, thỉnh thoảng gật đầu, xem ra, công việc của La Lập Thanh làm đến nơi đến chốn, những năm này ra sức phát triển ngành du lịch, cũng đạt được hiệu quả không tệ.

Đương nhiên rồi, La Lập Thanh luôn không tiến bộ, cũng có lý do khách quan khác.

- A Sơn Châu có phát triển theo hướng kinh tế du lịch là tốt, nhưng cũng nên chú ý, nhất định phải chú ý bảo vệ môi trường, không thể tiến hành phá hoại, nên có kế hoạch tiến hành bảo vệ mới được...

Hàn Đông cũng đưa ra quan điểm và đề nghị của mình, hắn cũng hy vọng La Lập Thanh có thể làm được việc, như vậy mới có được tương lai lớn.

La Lập Thanh còn mời Hàn Đông đến khảo sát và chỉ đạo công việc, điều này hiển nhiên muốn nhờ thế lực của Hàn Đông.

Hàn Đông cũng cho La Lập Thanh biết, có thời gian sẽ đến một chuyến.

Căn cứ theo sắp xếp, Hàn Đông chuẩn bị sáng mai đến thành phố Du Bình mở cuộc họp hiện trường, thảo luận vấn đề giải quyết về trạm thủy điện thác nước.

Hàn Đông dẫn theo Hồng Tiến Phong còn có Ủy ban Cải cách, người phụ trách thủy lợi, suy nghĩ được rộng mở, có chung cách giải quyết.

Đương nhiên, người của tập đoàn thủy điện cũng phải có mặt, họ là thương nghiệp, không thể bỏ rơi trách nhiệm.

Sáng ngày thứ hai, Hàn Đông liền dẫn theo một nhóm người ra ngoài.

Hàn Đông cũng không cho Chu Tiểu Thiên lái chiếc xe Hồng Kỳ, mà cho Chánh văn phòng chuẩn bị chiếc xe buýt mini, mọi người cùng lên xe, trên đường đi, Hàn Đông cho mọi người bàn luận nhận thức về vấn đề này.

Thông qua cách này, Hàn Đông cũng tìm hiểu được tình hình cụ thể của một số người.

Vừa đảm nhận Chủ tịch tỉnh, đối với người phụ trách trong tỉnh Hàn Đông cũng không rõ, tuy Hồng Tiến Phong cũng đã giới thiệu không ít với Hàn Đông, nhưng cụ thể vẫn phải cần bản thân Hàn Đông quan sát, cân nhắc.

Chủ nhiệm Ủy ban cải cách tên là Mã Duy Chí, khoảng năm mươi tuổi, đeo một cặp kính, vẻ ngoài hào hoa phong nhã, nhưng đã nghe Hồng Tiến Phong giới thiệu, anh ta là người theo sát với Phó bí thư Tỉnh ủy Đỗ Trung Sâm.

Hàn Đông nghe anh ta nói, cảm giác có chút cẩn thận, nói nửa buổi, lại không có thứ nào giá trị.

“Trong quan trường, loại quan như vậy có thật nhiều.”

Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng.

“Nói rất nhiều rồi, nói cũng như không vậy, loại người này suốt ngày chỉ biết nói thế nào, còn xử lý các mặt quan hệ, nếu dùng tâm tư vào công việc, vậy sự nghiệp của chúng ta, sẽ là một cảnh tượng khác.”

Giám đốc tiền nhiệm của cục thủy lợi vì bị hạng mục trạm thủy điện liên lụy vào, hiện công việc chủ trì được giao cho Phó Giám đốc Thiệu Man Anh, đây là một phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, khuôn mặt trắng nõn, hơi đầy đặn, tóc cắt cao, cho người khác cảm giác giỏi giang.

Lúc Thiệu Man Anh lên tiếng, đưa ra vài đề nghị, cũng tương đối hữu dụng, để lại ấn tượng không tồi đối với Hàn Đông.

“Người như vậy, phải chăng dựa vào mối quan hệ không bình thường với Phạm Đồng Huy?”

Hàn Đông tự cân nhắc trong lòng, trước đó Hồng Tiến Phong giới thiệu đến Thiệu Man Anh, từng nhắc đến tin đồn vì thỏa mãn được Phạm Đồng Huy nên mới lên chức, nếu là Hồng Tiến Phong nói ra, vậy ít ra không phải vô căn cứ.

Nghĩ đến đây, Hàn Đông cảm thấy hơi đau đầu, phương diện về quan hệ con người, thực sự rất phức tạp, mình muốn dứt khoát làm chút việc, sẽ gặp phải trở ngại lớn.

Thật lòng, Hàn Đông không thích tranh đấu qua lại, đây là thứ tiêu hao lớn nhất, hơn nữa Hàn Đông cũng không muốn để lại ấn tượng thích tranh quyền với cấp trên.

Chỉ là hiện thực khiến cho Hàn Đông nhất định phải thông qua tranh chấp, nắm quyền lực trong tay, sau đó mới dựa theo ý đồ của mình mà làm việc.

Ví như giữa Mã Duy Chí vàThiệu Man Anh, nếu thật sự như tình hình như Hồng Tiến Phong giới thiệu, vậy dự đoán họ cũng không dựa theo lời của Hàn Đông mà làm việc, kể từ đó, Hàn Đông sao có thể đối xử khách sáo với họ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.