Sau khi phân tổ, xác định người phụ trách xong, các tổ tự bắt đầu đi hành động thực tế.
Đương nhiên, trong quá trình điều tra, vẫn cần phía tỉnh Giang Bắc cung cấp một số trợ giúp thiết yếu, ví dụ như sắp xếp xe…những thứ này bọn
Hàn Đông cũng không thể tự mình chuẩn bị, chỉ có điều không để người của tỉnh Giang Bắc tham dự vào trong quá trình mà thôi.
Lần này
Hàn Đông đích thân dẫn đội tới thành phố Giang Cửu để điều tra, vì căn
cứ vào nội dung tố cáo, thì vấn đề xây dựng cơ sở vật chất phòng lũ ở
vùng ven sông có vấn đề rất lớn.
Cho nên Hàn Đông chuẩn bị đích thân tới kiểm tra một chút.
Vốn dĩ Tô Xán muốn đi cùng Hàn Đông tới thành phố Giang Cửu, nhưng Hàn
Đông đã khéo léo từ chối y, dù sao có Tô Xán đi theo, công tác điều tra
của Hàn Đông sẽ chẳng thuận lợi gì.
Sau hai giờ lái xe, đoàn người của Hàn Đông tới được thành phố Giang Cửu.
Sau khi tới khách sạn, sắp xếp ổn thỏa nơi ở, Hàn Đông liền cho người
của tỉnh Giang Bắc ở lại, còn hắn đem theo người của mình đi.
- Chúng ta thuê trước một chiếc xe, vậy mới tiện cho điều tra, thế này
đi, Hứa Song, anh đón taxi đi thuê một chiếc xe, sau đó liên lạc với
chúng tôi để hội họp.
Hàn Đông dặn dò, ngẩng đầu lên nhìn phía trước, nói:
- Chúng ta vào chợ vật liệu xây dựng phía trước xem qua chút.
Phía trước cách đó không xa, có thể nhìn thấy một cái chợ vật liệu xây
dựng quy mô lớn, đứng từ xa cũng có thể nghe thấy những âm thanh huyên
náo.
Dù sao lần này tới cũng là để điều tra công trình xây
dựng chống lũ, vậy thì chợ vật liệu xây dựng cũng liên quan tới trong
đó, nhân tiện tìm hiểu một chút về tình hình của chợ vật liệu xây dựng
cũng là điều tốt.
Hứa Song căn cứ theo yêu cầu của Hàn Đông, đón một chiếc taxi, kêu tài xế đưa mình tới nơi thuê xe gần nhất.
Còn đám người của Hàn Đông thì trực tiếp đi bộ tới chợ vật liệu xây dựng phía trước.
Đi chừng 300m, qua đường cái là tới được cổng chính của chợ vật liệu
xây dựng, ở cửa đậu rất nhiều xe chở hàng, còn có rất nhiều công nhân
bốc vác qua lại không ngớt, bọn họ có người đang khuân đồ, có người lại
đang kiếm chủ thuê.
Thấy nhóm Hàn Đông quần áo chỉnh tề, mấy
người liền tiến tới hỏi thăm xem họ có muốn thuê công nhân hay không,
sau khi bị từ chối những công nhân này cũng chẳng lập tức đi ngay, mà
còn hậm hực đi theo một hồi, thấy nhóm Hàn Đông đích thực là không cần
thuê người thì mới bỏ đi.
Trong chợ thật ồn ào, tiếng khuân
đồ, tiếng cò kè mặc cả, tiếng động cơ xe, nối tiếp không ngừng, hòa trộn vào với nhau, khiến cho mọi người nhức hết cả đầu.
- Chợ này xem ra khá bận rộn đấy, thương gia buôn bán đều rất tốt.
Đậu Nam Bác cảm thán, nói.
Hàn Đông nói:
- Hiện nay các địa phương xây dựng rất nhiều các kiểu công trình, chợ
vật liệu xây dựng cũng theo đó mà sôi nổi lên, đó cũng là một hiện tượng phổ biến thôi.
- Rầm…
Phía trước mặt bỗng có một âm
thanh rất lớn, dường như là tiếng của vật nặng rơi xuống đất, tiếp theo
đó là tiếng la hét chói tai, còn có cả tiếng mắng chửi đầy phẫn nộ.
Nhóm người Hàn Đông liền đi tới xem xem, sau khi chen vào giữa đám
người tới xem náo nhiệt, liền nhìn thấy một gã đàn ông râu quai nón,
hùng hổ cầm gậy sắt điên cuồng đập một cửa tiệm, thỉnh thỏang còn đẩy
cái ghế, đồ vật bên cạnh, bên cạnh đó có một người phụ nữ rất thảm hại
đang cầm điện thoại gọi điện.
- Đều là bán hàng giả đó…
- Để cho các người lại gạt người…
Anh chàng kia vừa đập vừa la hét đầy oán giận.
Nghe anh ta kêu gào, Hàn Đông cảm thấy người này vì làm trang trí, nên
đã nhiều lần mua phải hàng giả ở đây, vô cùng giận dữ, liền tới đây đập
phá.
Đám người Hàn Đông cũng đứng im nghe, khi gặp phải vấn đề, mới có thể hiểu rõ tình hình ở nơi đây.
Nghe một hồi, lông mày Hàn Đông liền nhíu lại, vì hắn nghe được từ
những lời thì thầm của các chủ tiệm và nhân công gần đó mới biết người
đàn ông này không chỉ gây ầm ĩ ở cửa hàng này, hơn nữa đã đi gây chuyện ở rất nhiều cửa hàng khác trong chợ, người ở đây đều quen mặt gã. Mỗi lần nhìn thấy gã là chán ghét vô cùng. Nhưng người này hình như chuyên nhắm vào chợ này vậy, thường xuyên đến đây mua chút đồ, sau khi thông qua
giám định rồi tới đây bới móc, khiến cho mọi người đều rất đau đầu.
- Người này chuyên tới mua đồ rồi kiếm chuyện, lần trước nghe nói bị
người ta đánh, nằm liệt giường hai tháng liền, nhưng vẫn còn chưa biết
sợ là gì, vừa mới khỏi lại tới gây sự, tiệm này đụng phải gã thì lại
phiền phức đây.
Từ lời nói của những người này, Hàn Đông phân tích ra, gã đàn ông này, có lẽ chuyên môn mua hàng giả đánh hàng giả,
hơn nữa còn đặc biệt nhắm vào chợ vật liệu xây dựng này.
“Người như vậy, đối với người bán hàng mà nói thật là đáng giận, nhưng
đối với người tiêu thụ mà nói lại là một chuyện tốt, thông qua hành vi
của những người này, khiến cho những người bán hàng giả lo sợ, thậm chí
không dám bán hàng giả nữa, đó cũng là chuyện tốt.” Hàn Đông trong lòng
thầm nghĩ.
Đúng lúc này, ba nhân viên của Cục Công thương đi tới, trong đó có một người cao lớn, thân thể cường tráng lớn tiếng hỏi:
- Lão Tào, anh lại gây chuyện gì nữa vậy, có chuyện gì thì bình tĩnh
thỏa hiệp giải quyết chứ, anh gây chuyện như vậy, sẽ ảnh hưởng tới buôn
bán của những người khác đó.
- Tôi chỉ nhắm vào những cửa hàng bán đồ giả, chứ đâu có nhắm vào những nơi bán đồ thật.
Người đàn ông khinh thường, nói, dường như rất quen thuộc với mấy người này, xem ra giao tiếp với bọn họ cũng chẳng phải là chuyện mới ngày một ngày hai.
- Xem ra tình hình có chút nghiêm trọng.
Đậu Nam Bác đứng bên Hàn Đông nói.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Vì vậy chúng ta phải nhanh chóng điều tra cho rõ ràng mới được.
Lúc này Hứa Song gọi điện thoại tới, nói là đã thuê xong xe.
Hàn Đông liền kêu anh ta lái xe tới trước cổng chợ vật liệu xây dựng,
sau đó cùng với nhóm người Đậu Nam Bác đi ra, lên chiếc xe thương mại mà Hứa Song đã thuê.
Hứa Song đợi Hàn Đông ngồi lên xe rồi mới quay đầu, nói:
- Phó chủ nhiệm, ban nãy khi đi thuê xe, tôi có trò chuyện với mấy
người ở đó một chút, ở phía trước không xa, có một con đê ngăn lũ năm
nay mới được sửa chữa, gọi là đê Ruột Cá, tháng trước có một đoạn đê bị
sụt, hiện tại có lẽ vẫn chưa sửa xong đâu.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Ừ! Vậy qua chỗ đó đi.
Đồng thời trong lòng Hàn Đông cũng vô cùng hài lòng với hành động của
Hứa Song, kêu anh ta đi thuê xe, anh ta còn nhân tiện tìm ra manh mối
cho việc điều tra lần này.
Đậu Nam Bác ngồi bên cạnh Hàn
Đông, quan sát sắc mặc, biết Hàn Đông rất hài lòng về biểu hiện của Hứa
Song, trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra tiền đồ của tên tiểu tử Hứa Song khá lắm đây, sau này phải tạo mối quan hệ tốt với cậu ta mới được.”
Trước đó Hứa Song đã hỏi rõ ràng phương hướng đoạn đê xảy ra sự cố, liền lái xe thẳng theo hướng đó mà đi.
Hàn Đông nhìn cảnh quan bên ngoài xe, trong đầu không ngừng suy tư,
liên quan tới vấn đề trong thư tố cáo, sau khi điều tra rõ ràng, thì cụ
thể nên xử lý làm sao.
“Mấu chốt là xem có liên quan tới người nào kìa.” Trong lòng Hàn Đông thầm thở dài.
Tiếng di động vang lên, là tiếng báo có tin nhắn tới.
Hàn Đông liền lấy điện thoại ra, mở tin nhắn ra đọc, là tin nhắn của một người lạ.
“Phong cảnh của thành phố Giang Cửu rất đẹp, tin rằng Phó chủ nhiệm Hàn Đông nhất định có được những thu hoạch to lớn.”
Nhìn đoạn tin nhắn bí hiểm, Hàn Đông khẽ nhíu mày, càng ngày càng nghi
ngờ cái người tố cáo này, dường như anh ta luôn nắm chắc hành tung của
mình, vậy thì cũng quá thần thông quảng đại đó. Tuy số điện thoại của
mình là số công tác tạm thời, nhưng không phải ai cũng có thể tùy ý biết được.