- - Chủ tịch thành phố Hàn, anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến đi.
Giọng điệu của Lam Nghiệp trong điện thoại dường như đầy uy nghiêm, dường như nói chuyện với cấp dưới vậy.
Hàn Đông hơi ngẩn ra, hỏi:
- - Bí thư Lam, có chuyện gì không?
- - Anh cứ qua đây rồi nói sau.
Lam Nghiệp nói xong bèn cúp điện thoại.
Thái độ này của lão làm cho Hàn Đông có chút khó hiểu, lão già này uống phải thuốc gì rồi, thái độ trở nên cứng rắn như vậy?
Đồng thời trong lòng Hàn Đông cũng rất tò mò, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, để cho Lam Nghiệp bỗng chốc như là uống nhầm thuốc vậy.
Cho nên Hàn Đông lập tức kết thúc cuộc nói chuyện với Lý Quốc Sinh, nói:
- - Anh suy nghĩ kỹ một chút, làm Chủ tịch quận vừa phải học mười ngón
tay đánh đàn, cũng phải học được nắm bắt trọng điểm, nắm lấy mâu thuẫn
chủ yếu, mà không phải ôm đồm, phải dùng tinh lực có hạn vào việc quan
trọng nhất, đồng thời cũng phải học tập chủ động ủy quyền, điều động
tính tích cực của nhiều người, vây quanh mục tiêu công tác phát huy tác
dụng tập thể, như vậy mới có thể thực sự làm tốt công tác, một thời gian nữa tôi sẽ đi huyện Miếu Câu xem xem, hy vọng có thể thấy được thay đổi mới.
Lý Quốc Sinh đứng lên, sắc mặt có vẻ xấu hổ, nói:
- - Chủ tịch thành phố Hàn dạy chí phải, tôi nhất định nhớ kỹ lời dạy
của Chủ tịch thành phố Hàn, dùng tâm sức đoàn kết dẫn dắt các đồng
nghiệp, nắm chắc công tác trọng điểm, cho nhân dân quận Tân Giang một
đáp án hài lòng.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- - Vậy cứ như vậy đi.
Lý Quốc Sinh cáo từ, cẩn thận lui ra ngoài.
Hàn Đông uống một ngụm trà, sau đó đứng dậy đi xuống lầu.
“Lam Nghiệp gọi mình đến là vì chuyện của Tập đoàn Viễn Đại? Lẽ nào Tạ
Nguyên Bình đã không nhịn được bắt đầu hoạt động ở tỉnh rồi, có người ra mặt nói chuyện hộ rồi?” Hàn Đông vừa đi vừa suy nghĩ, thời gian gần đây Lam Nghiệp rất khiêm tốn, nói chuyện không nhanh không chậm, không có
chút tức giận nào. Nhưng trước đó khi lão gọi điện cho Hàn Đông, tạo một cảm giác cấp trên chỉ bảo ra lệnh vậy, dường như lão bỗng nhiên nắm bắt được thế cục của Thành ủy vậy.
Nhân viên gặp trên đường đi
nhìn thấy Hàn Đông chắp tay sau lưng, sắc mặt nặng nề, đều cẩn thận chào hỏi Hàn Đông, mà Hàn Đông chỉ đơn giản gật gật đầu tỏ vẻ đáp lại. Cho
dù như vậy các nhân viên này trong lòng đều vô cùng kích động, cảm giác
Hàn Đông thật là bình dị gần gũi.
Đối với nhân viên làm việc
bình thường, Hàn Đông vẫn rất khoan dung, đến cấp độ này của Hàn Đông
căn bản cũng không cần thiết phải ra vẻ với nhân viên bình thường, nhất
cử nhất động, lời nói việc làm của hắn đối với nhân viên bình thường đều là sự động viên rất lớn.
Rất nhanh Hàn Đông đã đi tới bên
ngoài văn phòng của Lam Nghiệp, Thư ký của Lam Nghiệp vừa nhìn thấy Hàn
Đông, dưới mông giống như ấn lò xo nhanh chóng đứng lên cung kính, nói:
- - Chào Chủ tịch thành phố Hàn.
Hàn Đông gật gật đầu, nói:
- - Bí thư Lam có ở đây không?
- - Bí thư Lam ở bên trong, mời Chủ tịch thành phố Hàn vào.
Thư ký của Lam Nghiệp cung kinh, nói.
Thái độ của anh ta so với trước kia cung kính hơn rất nhiều. Thật ra
chỉ từ điểm này có thể nhìn ra tỷ lệ lực lượng ở Thành ủy, dù sao quan
hệ đấu tranh giữa Hàn Đông và Lam Nghiệp khá rõ ràng, nếu Lam Nghiệp có
thể nắm bắt quyền chủ động, vậy Thư ký của lão thái độ chắc chắn sẽ
không dè dặt như vậy.
Thư ký của Lam Nghiệp mở cửa, nói với Lam Nghiệp ở bên trong một câu, sau đó quay lại cung kính mời Hàn Đông vào bên trong.
- - Đồng chí Hàn Đông đến rồi.
Thấy Hàn Đông tiến vào, Lam Nghiệp không nhanh không chậm đứng lên tiến về phía trước vài bước, tỏ vẻ nhiệt tình, nói:
- - Ngồi đi.
Hàn Đông ngồi xuống sofa ở khu tiếp khách, vẻ mặt bình tĩnh, hắn muốn xem xem Lam Nghiệp có thể làm ra trò quỷ quái gì.
Thư ký của Lam Nghiệp rót một cốc trà bưng vào, nhẹ nhàng đặt ở trên
bàn trước mặt Hàn Đông, lúc đi ra lại dè dặt liếc nhìn Hàn Đông, dường
như Hàn Đông là một nhân vật vô cùng nguy hiểm vậy.
Hàn Đông
nâng cốc trà lên, hé miệng nhẹ nhàng thổi thổi, một hơi nóng bốc lên,
sau đó Hàn Đông uống một ngụm trà nhỏ, nhâm nhi thưởng thức. Có thể nói
trà ở chỗ Lam Nghiệp có đẳng cấp cũng không tệ, tuy không phải là trà
Long Tỉnh mà Hàn Đông thích uống, mà là trà Thiết Quan Âm, nhưng hương
vị thuần khiết ngọt ngào, dư vị đọng lại, so sánh với Long Tỉnh lại là
một mùi vị khác.
Lam Nghiệp thấy Hàn Đông dù bận vẫn ung dung thưởng thức trà, trong lòng lập tức dâng lên cơn tức, biểu hiện như vậy của Hàn Đông là từ trong đáy lòng không coi Lam Nghiệp lão ra gì.
“Thằng nhãi này càng ngày càng làm càn.” Lam Nghiệp trong lòng âm thầm
suy nghĩ, “Trong khoảng thời gian này, thằng nhãi này chọc ngoáy lung
tung, xem chừng không làm cho thành phố Ninh Hải rối tinh rối mù thì
không thôi. Nói ra mình vừa mới bắt đầu thật sự có chút coi thường hắn,
tuy rằng nhà họ Hàn không có bao nhiêu người ở thành phố Ninh Hải thậm
chí ở tỉnh Giang Việt, nhưng ảnh hưởng của nhà họ Hàn trên chính đàn
Trung Hoa thật không thể coi thường, huống hồ uy tín của ông cụ Hàn cao
như vậy, giống như đỉnh Thái Sơn vậy, không có ai dám làm gì Hàn Đông.
Lấy Quý Chính Phong, Tống Kiến Quốc, Lôi Hữu Hạ bọn họ làm ví dụ, bọn họ sở dĩ nhanh chóng đứng về phía Hàn Đông, dù cho bọn họ có đồng lòng với Hàn Đông hay không, vẫn chỉ là kết hợp vì lợi ích, không ngoại lệ chính là bọn họ đương nhiên xem trọng nền tảng lớn mạnh phía sau của Hàn
Đông, điểm này là chênh lệch giữa mình và Hàn Đông, điểm này tự mình
không thể giải quyết, cho nên kết quả của việc ban đầu mình khinh địch,
đã gây nên cục diện bị động như bây giờ.”
Nhìn thấy bộ dạng
kiêu ngạo của Hàn Đông, Lam Nghiệp trong lòng bùi ngùi, cũng âm thầm
quyết định, nhất định phải nắm bắt cơ hội lần này, cho dù chỉ có thể đả
kích một chút tình thế của Hàn Đông, đó cũng là tốt rồi, còn tốt hơn là
không làm gì, hơn nữa cái sảy nảy cái ung, chỉ cần mình không ngừng nắm
bắt các cơ hội, tin tưởng cuối cùng có thể thu phục được Hàn Đông.
“Dù sao gia tộc họ Hàn ở Trung Hoa cũng không thể một tay che trời, sức ảnh hưởng ở thành phố Ninh Hải cũng tương đối nhỏ, bởi vậy mình nhất
định phải lợi dụng các điều kiện có lợi ở các phương diện, thu phục Hàn
Đông. Bất kể thế nào mình vẫn là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nếu đến Hàn
Đông còn không thu phục được, chẳng phải để cho người khác xem thường.”
- - Chủ tịch thành phố Hàn, buổi sáng tôi nhận được điện thoại của Phó
bí thư Tỉnh ủy Ngô, ông ta đưa ra chỉ thị về một bài báo của báo chiều
Biện Châu, bảo tôi nói chuyện với cậu, thực hiện tình hình liên quan.
Lam Nghiệp chỉnh sửa lại một chút suy nghĩ, vẻ mặt thận trọng, nói.
Hàn Đông hỏi ngược lại:
- - Tình hình gì?
Lam Nghiệp lấy ra một tờ báo từ trong ngăn kéo, đưa cho Hàn Đông, nói:
- - Tự cậu xem đi.
Hàn Đông có chút nghi hoặc nhận lấy tờ báo, bèn nhìn thấy hàng chữ tiêu đề màu đen: “Lãnh đạo chính phủ bới móc, con trai ông chủ ngồi tù.”
Xem qua một hồi, Hàn Đông liền đại khái hiểu được là xảy ra chuyện gì rồi.
Bài báo này nghiễm nhiên giống như một lá thư khiếu nại, mặc dù tên
người không có nói rõ ra, nhưng chỉ cần có chút tìm hiểu thành phố Ninh
Hải, liền có thể đoán ra bài báo này đang nói cái gì.
- - Không biết Bí thư Lam muốn tìm hiểu tình hình gì?
Hàn Đông thản nhiên, nói.
Bài báo này hoàn toàn là bóp mép sự thật, nói cái gì một vị lãnh đạo
chủ chốt của Ủy ban nhân dân thành phố bất mãn với một doanh nghiệp tư
nhân ở địa phương, chuyên bới móc doanh nghiệp này, còn cho người điều
tra, hơn nữa còn bởi vì chuyện tai nạn xe nhỏ mà cho giam giữ con của
ông chủ doanh nghiệp, cho đến bây giờ vẫn đang giam giữ, hơn nữa Cục
Công an thành phố còn dưới sự lãnh đạo của vị lãnh đạo này, tiến hành
điều tra này nọ. Bài báo tương đối dài, thổi phồng toàn bộ sự vô tội của ông chủ doanh nghiệp tư nhân kia, và sự càn rỡ ngang ngược của vị lãnh
đạo kia, quả thực là một câu chuyện đẫm máu và nước mắt.
Rất
hiển nhiên đây là chiêu của Tạ Nguyên Bình, lão ta muốn thông qua phương thức này, khiến cho một số người chú ý, để gây áp lực cho Hàn Đông. Hơn nữa Hàn Đông tin rằng Tạ Nguyên Bình chắc chắn còn có chiêu sau, dù sao trong quá trình phát triển lớn mạnh của Tập đoàn Viễn Đại, người mà Tạ
Nguyên Bình quen biết chắc chắc không ít.
Nhưng Hàn Đông chỉ
khinh bỉ với thủ đoạn này của lão ta, trước tiên Hàn Đông làm bất cứ
chuyện gì đều có tình có lý, không giống như nội dung trong bài báo, chỉ là viết vì hận thù cá nhân mà thôi.
“Phó bí thư Tỉnh ủy Ngô
mà Lam Nghiệp nói chính là Phó bí thư Tỉnh ủy Ngô Thời Hi rồi, lão ta
không ngờ lại ra chỉ thị về bài báo này, xem ra lão ta chính là một
trong những người đứng sau Tạ Nguyên Bình.” Hàn Đông trong lòng thầm cân nhắc, “Hừ, mình phải xem xem trong tỉnh còn có ai sẽ ra mặt, Tạ Nguyên
Bình làm thế này, đến lúc đó người chịu thiệt thòi vẫn là lão ta, dù sao mình chỉ cần làm tốt việc của mình, ai đến điều tra cũng không thể làm
gì được mình.”
Nếu như Hàn Đông không có thân thế gì, như vậy một số người có thể mượn cơ hội này làm động tác lớn nhằm vào Hàn Đông, thậm chí điều chỉnh công tác của hắn, nhưng Hàn Đông không phải một
mình, sau lưng của hắn còn có một thế lực khổng lồ, bởi vậy nếu không có chứng cứ xác thực, ai cũng không dám động đến, cùng lắm thì chỉ giở trò mà thôi.
Thấy bộ dạng Hàn Đông không thèm để ý, Lam Nghiệp bèn nói:
- - Đồng chí Hàn Đông, Phó bí thư Ngô vô cùng coi trọng chuyện này, bây giờ Trung ương từ trên xuống dưới đều vô cùng coi trọng sự phát triển
của doanh nghiêp tư nhân, cho dù bài báo không rõ ràng chỉ ra doanh
nghiệp nào, nhưng theo phân tích có thể biết được cụ thể là doanh nghiệp nào, mong rằng Chủ tịch thành phố Hàn cẩn thận xử lý chuyện này, có
chuyện gì thì phải giải quyết thỏa đáng, không thể để cho công tác của
chúng ta rơi vào bị động.
Bởi vì trên bài báo cũng không nhắc đến tên của Hàn Đông, nên Lam Nghiệp cho dù tin rằng bài báo đó nói về
Hàn Đông nhưng cũng đành phải nói ám chỉ vài câu, không thể vạch ra Hàn
Đông ngươi không được làm khó Tập đoàn Viễn Đại.
Hàn Đông thản nhiên cười, nụ cười này theo Lam Nghiệp thấy đầy sự khinh miệt, trong lòng của lão càng thấy khó chịu.
- - Bí thư Lam, bài báo này đơn giản là đuổi hình bắt bóng, vô căn cứ
mà thôi, nếu thật sự có oan khuất, tôi thấy doanh nghiệp tư nhân bị chèn ép kia đã sớm nhảy lên kêu oan rồi.
Hàn Đông giọng điệu rất bình thản.
- - Tôi thấy chính là một số bè lũ xu nịnh, để đạt được mục đích nào
đó, chế ra bài báo này muốn đánh lừa dư luận mà thôi. Đối với bài báo
thế này, căn bản không đáng để lãng phí tinh thần sức lực, thời gian của chúng ta, thành phố Ninh Hải đang ở giai đoạn phát triển nhanh, các sự
việc cực kỳ phức tạp, nếu cả ngày tập trung tinh thần sức lực lãng phí
vào chuyện này, đó chính là không làm tròn trách nhiệm…
Nghe
Hàn Đông chậm rãi nói, sắc mặt của Lam Nghiệp càng trở nên khó coi, Hàn
Đông đây hoàn toàn là nói bóng nói gió, ông bạn này quả thật cho rằng ở
thành phố Ninh Hải có thể muốn gì được nấy sao?