Hàn Đông hút mạnh hai hơi thuốc, tức giận nói:
- - Hừ, những
người này cho rằng như vậy là hết chuyện rồi sao, hiện trường nhất định
có người chứng kiến, nhất định phải điều tra đến cùng.
- -
Tôi sẽ liên hệ với Chủ tịch tỉnh Phạm, nhờ Sở Công an tỉnh phái người
đến điều tra, tôi không tin tà có thể thắng chính, nhất định phải đưa
phần tử phạm pháp ra pháp luật.
Hàn Đông vô cùng tức giận, ngay lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện thoại đến Văn phòng của Phạm Đồng Huy, nói:
- - Chào Chủ tịch tỉnh Phạm, tôi là Hàn Đông, có một chút việc báo cáo với anh…
Sau khi báo cáo qua về tình hình ở đây, Hàn Đông đề xuất nhờ Sở Công an tỉnh phái tổ điều tra hỗ trợ.
- - Quá ngông cuồng rồi.
Phạm Đồng Huy tức giận, nói.
- - Hàn Đông cậu phải chú ý an toàn, những người này quả là phát điên
rồi, cậu yên tâm, tôi sẽ gọi điện cho Sở Công an, yêu cầu bọn họ tổ chức những cán bộ giỏi đi điều tra việc này.
Hàn Đông nói:
- - Cám ơn Chủ tịch tỉnh Phạm đã quan tâm, tôi không sao, lại phiền toái thêm cho anh rồi.
Phạm Đồng Huy nói:
- - Không vấn đề gì, Hàn Đông cậu là đại biểu của Nội các Chính phủ đến đôn đốc công tác ở tỉnh Tây Xuyên, để xảy ra việc này là Tỉnh ủy và Ủy
ban nhân dân tỉnh Tây Xuyên không làm tròn bổn phận. Bất luận thế nào
cậu phải tự bảo vệ mình.
Hàn Đông nói:
- - Tôi sẽ chú
ý, lát nữa tôi sẽ gặp mặt lãnh đạo thành phố Khôn Dương, xảy ra chuyện
như vậy tôi rất lo lắng vấn đề trị an của thành phố Khôn Dương.
- - Được, cậu cứ hành động theo suy nghĩ của mình, có gì cứ gọi điện cho tôi.
Phạm Đồng Huy nói, lại dặn dò Hàn Đông phải chú ý an toàn, cúp điện
thoại xuống, ông ta bèn tự mình gọi điện cho Giám đốc sở Công an tỉnh
Tôn Hải Quần.
Bởi vì do có Hàn Đông ở giữa xoay chuyển, Tôn
Hải Quần đã chiếm được chức Giám đốc sở Công an trong tay, điều này làm
cho Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tây Xuyên là Yến Sơn Cao vô cùng buồn bực. Sau
đó mặc dù Hàn Đông đã điều đi rồi, nhưng vị trí của Tôn Hải Quần đã hoàn toàn đứng vững rồi, Yến Sơn Cao muốn thay thế anh ta cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Chuyện này cũng làm cho Phạm Đồng Huy vô
cùng vui mừng. Bởi vì Tôn Hải Quần dù sao cũng là người mà Hàn Đông ra
sức ủng hộ đưa lên, nhưng sau khi Hàn Đông rời đi, những mối quan hệ mà
hắn để lại cơ bản đều là hướng về phía Phạm Đồng Huy.
Đây cũng là lý do Phạm Đồng Huy không rơi vào thế hạ phong trong cuộc tranh đấu với Yến Sơn Cao.
Đương nhiên từ một mặt khác cũng cho thấy, Phạm Đồng Huy là một người rất biết dựa thế.
Tôn Hải Quần làm khá lâu trong Sở Công an rồi, bây giờ đã hoàn toàn nắm giữ quyền lớn trong Sở Công an, anh ta đang suy nghĩ ở trong phòng làm
việc, điện thoại trên bàn bỗng reo lên, làm cho anh ta bừng tỉnh, anh ta có chút không vui nhấc điện thoại lên:
- - A lô, ai đấy…
- - Tôn Hải Quần phải không, tôi là Phạm Đồng Huy.
- - Chào Chủ tịch tỉnh Phạm.
Tôn Hải Quần sửng sốt, lập tức đứng lên cung kính nói, trong lòng có
chút nghi hoặc, Phạm Đồng Huy sao lại tự mình gọi điện thoại tới, như
vậy chắc chắn là có chuyện lớn gì.
Phạm Đồng Huy nói:
- - Chủ nhiệm phòng Kiểm soát Sở Văn phòng Nội các Chính phủ đồng chí Hàn Đông ở thành phố Khôn Dương điều tra vấn đề tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, nhưng bây giờ gặp phải sự quấy nhiễu của một số phần tử phạm
pháp, một người hiểu rõ tình hình quan trọng bị một tên du côn lái xe
tải cán lên trước đông đảo quần chúng, ảnh hưởng của sự việc vô cùng
lớn, cậu lập tức tổ chức cảnh sát giỏi, một là điều tra chuyện này, hai
là bảo vệ các đồng chí ở phòng Kiểm soát Nội các Chính phủ.
Tôn Hải Quần giật mình, lập tức nói:
- - Được, Chủ tịch tỉnh Phạm, tôi sẽ bố trí người, tự mình dẫn đội qua đó.
- - Ừ, phải nhanh chóng, người của Nội các Chính phủ xảy ra chuyện, tôi sẽ hỏi tội cậu.
Phạm Đồng Huy nghiêm nghị, nói.
Tuy rằng ông ta biết Tôn Hải Quần là người đứng về phía Hàn Đông, nhưng nói như vậy cũng là thể hiện thái độ của mình.
Tôn Hải Quần đương nhiên không cần Phạm Đồng Huy phải cường điệu tính
nghiêm trọng của vấn đề, chỉ cần một mình Hàn Đông cũng đủ cho anh ta
phải vô cùng coi trọng rồi.
Để điện thoại xuống, anh ta lập
tức thông báo cho Cục trưởng phòng Điều tra hình sự của Sở Công an tỉnh, yêu cầu nhanh chóng tổ chức cán bộ có tố chất tốt thực hiện nhiệm vụ
quan trọng này.
Sau đó anh ta lại gọi điện thoại cho Hàn Đông, nói:
- - Chủ nhiệm Hàn, anh bây giờ ở đâu tôi lập tức đến, anh phải chú ý an toàn nhé.
Hàn Đông cười, nói:
- - Giám đốc sở Tôn, tôi không sao, anh không cần lo lắng quá, tôi phải đi gặp Chủ tịch thành phố Khôn Dương ngay, anh đến rồi thì liên lạc với tôi nhé.
- - Ừ, vậy được rồi, luôn giữ liên lạc.
Tôn
Hải Quần nói, yêu cầu lái xe đưa mình đến thành phố Khôn Dương trước,
còn người của phòng Điều tra hình sự thì đi tới sau.
Hàn Đông dưới sự tháp tùng của Trịnh Nhạc Kiến, đến phòng họp nhỏ trên
tầng 5 của toà nhà Ủy ban nhân dân thành phố Khôn Dương.
Trước đây Hàn Đông đã để cho Trịnh Nhạc Kiến gặp gỡ Chủ tịch thành phố
Khôn Dương là Khang Bằng Quân, nói mình muốn gặp gỡ nói chuyện với lão
ta một chút. Vốn dĩ Hàn Đông nghĩ Khang Bằng Quân sẽ kiếm cớ từ chối,
nhưng không ngờ lão ta lại đồng ý.
Từ trong miệng của Trịnh
Nhạc Kiến, Hàn Đông biết rằng Khang Bằng Quân cũng không phải là nhân
vật tốt gì, một bên là đọ sức với Bí thư Thành ủy Vệ Biên, một bên là
dùng mọi thủ đoạn vơ vét tiền.
Vệ Biên và Khang Bằng Quân tuy rằng không cùng chung chí hướng, nhưng hai người có một điểm chung lớn
nhất, đó là tham. Cho nên trong quá trình tranh đấu, hai người tương đối có chút ăn ý, tuyệt đối không ép đối thủ vào chỗ chết, bởi vì hai người đều biết đối phương không trong sạch gì, hai người đấu với nhau ở thành phố Khôn Dương thì không việc gì, nếu làm to chuyện sự việc sẽ bại lộ.
Vậy ai cũng không có lợi.
Tình hình này của thành phố Khôn Dương, người ngoài thấy có chút kỳ
quái, nhưng người trong quan trường thành phố Khôn Dương lại thấy buồn
bực. Bởi vì anh bất luận đứng về bên nào, Bí thư Thành ủy và Chủ tịch
thành phố đều không phải là hạng tầm thường, đặc biệt là một số người có lương tri không muốn thông đồng làm bậy, bị cô lập vì không muốn nịnh
hót bên nào.
Trịnh Nhạc Kiến đang ở trong tình trạng này, lúc trước anh ta từ nơi khác thăng chức qua đây, vốn là mong rằng có thể
làm ra chút thành tích ở vị trí của mình, ai ngờ sau khi đến thành phố
Khôn Dương, anh ta mới biết điều này căn bản không phải là chuyện dễ
dàng gì, sau khi vấp phải vài lần trắc trở, anh ta liền bị ra rìa, sau
này nếu muốn thay đổi tình hình này sẽ càng thêm khó khăn.
Trong phòng họp, đã có vài người rồi, bởi vì được Trịnh Nhạc Kiến miêu
tả trước đó, cho nên Hàn Đông liếc mắt một cái liền nhận ra Chủ tịch
thành phố Khôn Dương, Khang Bằng Quân.
Khang Bằng Quân trán
rất rộng, sáng bóng, trên sống mũi mang theo cặp kính, ánh mắt thâm
thúy, dường như lúc nào cũng đang soi xét người khác. Khóe miệng của lão ta mang theo nụ cười như ẩn như hiện, dường như tất cả đều nắm trong
lòng bàn tay.
- - Chào mừng Chủ nhiệm Hàn đến đôn đốc chỉ đạo công tác.
Khang Bằng Quân bắt tay Hàn Đông, tươi cười hòa nhã nói.
Hàn Đông không khách khí như vậy, lần này đến, nói trắng ra chính là
đến bới lông tìm vết, cho nên cho dù bây giờ Khang Bằng Quân cười thân
thiết hòa nhã bao nhiêu, nhưng trong lòng lão ta chắc chắn vô cùng kiêng dè mình.
- - Chủ tịch thành phố Khang, tôi không mời mà đến, phỏng chừng có một số đồng chí đang ngồi đây cũng không muốn chào đón.
Hàn Đông thản nhiên nói.
Khang Bằng Quân sửng sốt, Hàn Đổng thể hiện quá thẳng thắn, đây thật
không giống với phong cách ăn nói, làm việc của một người lăn lộn trong
quan trường làm đến cấp Giám đốc sở.
Các Phó chủ tịch thành phố ngồi trong phòng họp, sắc mặt khác nhau, nhưng mọi người đã nhìn ra Hàn Đông có chút khó chịu.
Vừa rồi bọn họ ngồi trong phòng họp vừa đợi Hàn Đông đến vừa nói
chuyện, đối với ý đồ đến lần này của Hàn Đông mọi người đều biết rõ,
cũng không thảo luận nhiều, mọi người cảm thấy hứng thú chính là Hàn
Đông, dù sao thời gian trước Hàn Đông lãnh đạo phòng Kiểm soát Sở Văn
phòng Nội các Chính phủ làm ra một số việc lớn. Bây giờ bỗng nhiên đến
thành phố Khôn Dương, nhất định sẽ mang đến chấn động nhất định.
Kết quả của mọi người thảo luận đó là, Hàn Đông là một người mạnh mẽ, lại am hiểu sâu về quan trường.
Chỉ có điều bọn họ không ngờ tới là Hàn Đông lại có thế lực mạnh như vậy, vừa đến đã lên mặt.
Khang Bằng Quân cười, nói:
- - Chủ nhiệm Hàn quá hài hước rồi, chúng tôi sao lại không hoan nghênh Chủ nhiệm Hàn chứ, không phải người của Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi đều ở đây chờ Chủ nhiệm Hàn đại giá quang lâm hay sao.
Nói như vậy dường như uy danh của Hàn Đông rất lớn, khiến nhiều người đợi ở đây như vậy.
Hàn Đông không đấu võ mồm với lão ta nữa mà chỉ nói:
- - Tuy rằng tôi đến đường đột, nhưng công việc vẫn phải làm. Mọi người nên biết, chúng tôi đến lần này là để điều tra vấn đề trong tái cơ cấu
doanh nghiệp nhà nước của thành phố Khôn Dương, chỉ có điều người hiểu
rõ tình hình phối hợp công tác của chúng tôi bây giờ đang nằm trong bệnh viện, còn chưa biết sống chết…
Vốn dĩ bởi vì sự xuất hiện
của Hàn Đông, mọi người bất luận là thật lòng hoặc giả bộ, trên mặt đều
lộ ra vẻ tươi cười chào đón.
Nhưng theo đà lời nói của Hàn Đông, không khí trong phòng họp trong nháy mắt liền trở nên nặng nề.
Ai cũng không ngờ Hàn Đông mới đến, thậm chí còn chưa chào hỏi, đã trực tiếp vào chuyện, hơn nữa còn tỏ rõ bộ dạng gây phiền toái cho mọi
người.
Khang Bằng Quân vẻ mặt nghiêm túc, thầm nghĩ trong lòng:
- “Hàn Đông này hoàn toàn là muốn vạch mặt làm một trận sao?”
- - Tên côn đồ này ban ngày ban mặt, dùng xe tải lớn cán lên một vị cán bộ nhà nước, hơn nữa đối tượng bị xe tải cán là đồng chí đang phối hợp
với công tác điều tra của phòng Kiểm soát Sở Văn phòng Nội các Chính phủ chúng tôi. Đây là khiêu chiến với công quyền nhà nước, đối với phần tử
phạm pháp này, bất luận là ai đều không thể nhân nhượng. Dù cho đằng sau những kẻ đó có quan hệ gì, phòng Kiểm soát nhất định sẽ điều tra đến
cùng.
- - Vì thế tôi đã thông báo việc này với đồng chí Chủ
tịch tỉnh Phạm Đồng Huy, Chủ tịch tỉnh Phạm cũng vô cùng coi trọng việc
này, các đồng chí của Sở Công an tỉnh sẽ lập tức đến điều tra việc này.
Hàn Đông đứng ở đó, nghiêm túc nói chuyện, sắc mặt cũng rất khó coi.
Bộ máy của thành phố Khôn Dương đã mục nát rồi, bây giờ công tác điều
tra của phòng Kiểm soát đã thu hút sự chú ý của đối phương, hơn nữa còn
làm ra hành động điên cuồng giết người bịt miệng kia, vậy Hàn Đông cũng
không cần phải giấu diếm nữa, quyết định bày trận, quang minh chính đại
chỉ ra, xem xem những người này phản ứng thế nào.
Những người đi cùng Hàn Đông đến, cũng có chút khiếp sợ, đám người Đường Lợi Ba tuy làm việc với Hàn Đông lâu như vậy, nhưng lần đầu tiên thấy Hàn Đông nổi điên như vậy, căn bản không nể mặt lãnh đạo chính quyền địa phương,
không để lại một chút đường sống nào cho bọn họ.
Về phần người của phòng Kiểm soát tỉnh Tây Xuyên, thì càng kinh ngạc hơn, đồng thời trong lòng cũng vô cùng kinh hãi.
“Không hổ là Chủ nhiệm phòng Kiểm soát Sở Văn phòng Nội các Chính phủ,
người ở bên cạnh lãnh đạo nhà nước, khí thế thật là khác người. Khang
Bằng Quân kia, bình thường nghe nói cũng không phải là người dễ chơi,
nhưng bị Hàn Đông giáo huấn cho một trận cũng không nói được gì.” Lã
Trác An kinh ngạc.