Tới Thanh Vân sơn Trang, điều làm Hàn Đông không ngờ tới là Nguyên Á Văn lại đưa Phương Lỵ đến.
Phương Lỵ ngồi cạnh Nguyên Á Văn, đang cùng trò chuyện với vợ của Chu Chính,
Viên Thanh Yến. Nhìn thấy Hàn Đông tới, liền hơi đỏ mặt đứng lên chào
hỏi.
- Ngồi đi, không nên khách khí.
Hàn Đông mỉm cười nói.
Trước đây nghe Chu Chính nói quan hệ của Nguyên Á Văn và Phương Lỵ có chút
tiến triển. Hiện tại xem ra Nguyên Á Văn đối với Phương Lỵ là thật lòng
đây. Nếu không Nguyên Á Văn không đời nào đưa Phương Lỵ tới những nơi
như thế này.
Phương Lỵ biết Hàn Đông là Chủ tịch thành phố, bởi vậy có chút câu nệ.
Mặc dù cô cảm nhận được thái độ của Hàn Đông rất ấm áp, hơn nữa Nguyên Á
Văn và Chu Chính đều có vẻ rất tùy ý, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy
có chút căng thẳng.
Đây là một giác tự ti xuất phát từ tận đáy lòng của những người dân thường khi gặp mặt lãnh đạo.
Bây giờ Phương Lỵ cũng đã biết Nguyên Á Văn là con trai của Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện.
Một mặt, trong lòng cô tràn đầy kỳ vọng đối với thân thế của Nguyên Á Văn.
Nói cho cùng đã là nữ nhi, cho dù tâm địa có thuần khiết thiện lương đến mấy, nhưng được một người có gia thế tốt, nhân phẩm tốt đến vậy thích
mình, cô cũng cảm thấy hết sức vui vẻ. Nhưng mặt khác cô lo lắng, chỉ sợ chuyện giữa mình và Nguyên Á Văn không được cha mẹ tán thành.
Chuyện như vậy, cho dù cô không cần phải suy nghĩ nhiều cũng có thể biết, tuy
bây giờ xã hội đã đổi mới nhưng sự phân biệt tầng lớp vẫn luôn tồn tại.
Có điều, Nguyên Á Văn lại nói với cô rằng, nếu Hàn Đông có thể nói giúp
vài câu thì khả năng hai người họ được gia đình tán thành là rất cao.
Cho nên lần này Nguyên Á Văn có chủ ý đưa Phương Lỵ đi cùng, cũng xem như chính thức giới thiệu với Hàn Đông.
“Một Chủ tịch thành phố trẻ tuổi như Hàn Đông, chắc chắn thân thế cũng giống như Nguyên Á Văn, hết sức lợi hại.” Phương Lỵ thầm nghĩ, “ nhưng Bí thư Nguyên sẽ nghe theo lời của anh ta không?”
Dùng bữa xong, trong khi mấy người nói chuyện phiếm, Nguyên Á Văn nói với Hàn Đông:
- Anh Đông, lần này anh nhất định phải giúp em một tay nhé!
Hàn Đông cười lớn:
- Tôi có thể giúp gì cho cậu?
Nguyên Á Văn liếc nhìn Phương Lỵ một cái, nói:
- Khi nào anh có ngồi nói chuyện với cha em, ông hết sức ca ngợi anh, lời anh nói ông nhất định nghe lọt tai.
Hàn Đông cười cười, liếc nhìn Phương Lỵ, nói:
- Muốn tôi nói thật sao?
Nguyên Á Văn thận trọng gật đầu, chắp tay vào nghiêm mặt nói:
- Làm phiền anh Đông rồi.
Nhìn thấy thần sắc trong mắt Nguyên Á Văn, Hàn Đông biết anh ta đối với Phương Lỵ quả thật hết sức dụng tâm, bèn gật đầu nói:
- Được, có cơ hội tôi sẽ nói giúp cậu.
Trong khi Nguyên Á Văn và Hàn Đông nói về việc này, sắc mặt của Phương Lỵ
chợt ửng hồng, hay tay túm lấy góc áo, hơi khẽ cúi đầu.
Trong
lòng cô vừa có chút e lệ, lại vừa bị cảm động bởi tấm chân tình của
Nguyên Á Văn. Tuy rằng cô rất xinh đẹp, nhưng so với gia thế thân phận
của Nguyên Á Văn, chẳng qua chỉ như đũa mốc đòi chòi mâm son. Trên đời
này thiếu gì những cô gái xinh đẹp như cô, hơn nữa gia thế lại tốt hơn
cô vạn lần. Nhưng Nguyên Á Văn lại đối với cô thật lòng như thế, thật là hiếm có.
Khi mới bắt đầu, Phương Lỵ tưởng rằng Nguyên Á Văn chỉ
là đùa chơi với mình, vì vậy cực lực lảng tránh. Nếu như không phải
Nguyên Á Văn cứ nhất quyết quấn quýt lấy cô, cô cũng sẽ không đồng ý làm bạn gái của anh.
Sáng ngày thứ hai, Tả Nhất Sơn lại đi tới Ủy ban nhân dân thành phố, báo cáo với Hàn Đông về sự việc mỏ than của huyện Vũ An.
Nhìn thấy dáng vẻ lão luyện của Tả Nhất Sơn, Hàn Đông vô cùng vui mừng.
- Mỏ than của huyện Vũ An có trữ lượng lớn, chất lượng tốt. Đối với việc
khai thác, đến lúc đó thành phố sẽ thống nhất bố trí sắp xếp. Giai đoạn
hiện nay, huyện Vũ An cần làm là dẹp sạch những mỏ than tư nhân. Hễ
không có giấy tờ chứng nhận đều buộc phải đóng cửa. Ngoài ra, những mỏ
tư nhân có giấy tờ liên quan tới việc khai thác đều phải tăng cường quản lí chặt chẽ, từ bây giờ trở đi không được cấp phép cho bất kì một ai
giấy tờ khai thác than, chờ thành phố tổng hợp thảo luận phương án khai
thác.
Tả Nhất Sơn vừa nghe, vừa cúi đầu ghi chép những lời Hàn Đông vừa chỉ thị.
Nhìn thấy dáng bộ của Tả Nhất Sơn, vừa nghĩ tới Trương Tự Miễn, trong lòng Hàn Đông vô cùng cảm thán.
Xem ra vẫn là Thư ký Tả Nhất sơn không tệ mà.
Cho tới bây giờ từ ngày làm Phó chủ tịch huyện Phú Nghĩa cho đến làm Chủ
tịch thành phố Tân Châu, Hàn Đông thực ra cũng chỉ dùng 2 vị Thư ký là
Tả Nhất Sơn và Trương Tự Miễn
Hai người này tuổi không phải quá
lớn, Tả Nhất Sơn nhỏ hơn Trương Tự Miễn vài tuổi, nhưng so ra thì Tả
Nhất Sơn khiến Hàn Đông càng hài lòng hơn.
Từ hình ảnh của Tả Nhất Sơn, Hàn Đông dường như nhìn thấy bóng dáng của mình. Sự kiên cường, quyết tâm không ngừng nghỉ.
Hơn nữa, tuy Tả Nhất Sơn còn trẻ, nhưng lại rèn luyện rất điềm tĩnh chín chắn.
- Phải rồi, Nhất Sơn, vấn đề cá nhân của anh cũng cần giải quyết sớm một chút.
Hàn Đông bỗng nhiên cười mỉm nói:
- Thế nào? Hiện tại có nhắm đến đối tượng nào chưa?
Tả Nhất Sơn vừa nghe, má lập tức ửng đỏ lên, tuy nhiên trong lòng vô cùng cảm động.
- Chủ tịch thành phố, bây giờ tôi bận nhiều việc, làm gì có thời gian suy xét vấn đề cá nhân.
Hàn Đông cười nói:
- Xem anh nói kìa, Phó chủ tịch huyện như anh chả lẽ lại bận hơn cả Chủ
tịch thành phố là tôi sao. Cuộc sống, công việc đều rất quan trọng. Mặt
khác, hiện giờ anh cũng là cán bộ lãnh đạo cấp Cục phó,
giải quyết xong vấn đề cá nhân cũng là có lợi cho sự phát triển sau này.
Tả Nhất Sơn cười cười nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi sẽ cố gắng.
Hàn Đông cười lớn, nói:
- Ừ, việc này anh nhất định phải nắm chắc, chỉ cần áp dụng tinh thần làm việc của anh vào là được.
Tả Nhất Sơn đến huyện Vũ An không lâu, người có vẻ gầy đi thấy rõ. Vì thế
Hàn Đông vừa nhìn là biết anh ta đang cố gắng dốc sức làm việc ở dưới
huyện.
Đương lúc Hàn Đông và Tả Nhất Sơn ở bên trong trò chuyện,
Trương Tự Miễn ngồi ở ngoài, loáng thoáng nghe thấy tiếng cười sảng
khoái của Hàn Đông, trong lòng tràn đầy sự thèm muốn và ghen tị.
Anh ta ngày càng cảm thấy Hàn Đông quả thật đối với Tả Nhất Sơn rất tốt.
Không những dốc lòng đề bạt, bồi dưỡng mà đến cả cách đối đãi với Tả
Nhất Sơn cũng không hề giống với những người khác.
“Đến khi nào
mình mới có thể giống như Tả Nhất Sơn, giành được sự tín nhiệm của Hàn
Đông đây.” Trương Tự Miễn trong lòng thầm nghĩ.
Lúc này anh ta
lại nghĩ tới việc Vũ Lan nói với mình tối hôm qua, quyết định đợi lát
nữa gọi điện cho lãnh đạo Cục Công thương. Việc Vũ Lan nhờ anh ta cũng
không phải chuyện gì to tát, dù sao cũng đâu phải nhận hối lộ. Vì vậy
chỉ cần có khả năng giúp thì nhất định sẽ giúp.
Lúc thân hình mềm mại của Vũ Lan uốn éo trong lòng anh ta, tâm trạng của Trương Tự Miễn
tựa như bay bổng giữa không trung, như lọt vào giữa biển sương mù. Cho
dù yêu cầu của Vũ Lan còn quá đáng hơn nữa, anh ta cũng sẽ tận tâm lo
liệu.
“Mình là Thư ký của Hàn Đông, lại không nhận tiền của bọn
họ, để họ chiếu cố một chút cho bạn bè của mình cũng không phải chuyện
gì đáng kể.” Trương Tự Miễn thầm nghĩ, rất nhanh sau đó đã bị lí do của
mình thuyết phục.
Khi Trương Tự Miễn bước vào rót nước cho Hàn Đông, Hàn Đông nói với anh ta:
- Gọi điện cho Nhà khách số một, bữa trưa gọi thêm hai món.
- Tôi biết rồi, thưa Chủ tịch thành phố.
Trương Tự Miễn gật đầu nói.
Nghe thấy Hàn Đông nói mời Tả Nhất Sơn dùng bữa trưa, trong lòng Trương Tự
Miễn lập tức chấn động. Hàn Đông quả thật rất tán thưởng Tả Nhất Sơn.
Bởi vì đem so sánh với Trương Tự Miễn, Hàn Đông ngày càng nhận thấy Tả Nhất Sơn quả thực không tệ. Vì vậy muốn mời anh ta ăn bữa cơm, tiện thể cùng ngồi nói chuyện.
Đối với lời mời của Hàn Đông, Tả Nhất Sơn không có lí do gì từ chối.
Trong lòng anh ta rất cảm động. Tả Nhất Sơn cảm giác được Hàn Đông bây giờ đã hoàn toàn coi anh ta là người của mình. Sự tín nhiệm của này khiến Tả
Nhất Sơn càng thêm kiên định, nhắc nhở bản thân phải chăm chỉ làm việc,
không phụ tấm lòng của Hàn Đông.
Buổi trưa sau khi dùng bữa, Tả Nhất Sơn tiễn Hàn Đông đến hậu viện Nhà khách số một, sau đó liền cáo từ.
Buổi chiều đi làm, Hàn Đông cho gọi Trưởng ban thư ký Chu Tử Phong, hỏi thăm về tình hình của công trình đường Tân Giang. Sau đó bảo anh ta chú ý
tìm hiểu tình hình tổng hợp khai thác than.
- Không thể tưởng tượng được huyện Vũ An lại có một mỏ than lớn như thế.
Biết được phát hiện ở ở huyện Vũ An, Chu Tử Phong hết sức cảm thán:
- Nếu lợi dụng tốt việc khai thác, kinh tế của thành phố Tân Châu chúng ta sẽ phát triển rất nhanh.
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Ừ, đây quả là một tin rất tốt. Nhưng chúng ta nhất định phải tìm ra một phương án hợp lý, giành lấy hiệu quả cao nhất.
Vừa lúc ấy, chuông điện thoại vang lên. Là điện thoại của Trưởng ban Thư ký Thành ủy Hầu Hoa Đông, ông ta thông báo cho Hàn Đông thứ sáu tuần này
mở cuộc họp Hội nghị thường vụ, thảo luận về việc khai thác mỏ than
huyện Vũ An.
- Tay Hạ Kim Cường này hành động khá nhanh đây.
Hàn Đông nghĩ thầm, hiện tại Hạ Kim Cường đã lôi kéo Trần Phúc Xương về
phía ông ta, như vậy số phiếu Ủy viên thường vụ ông ta nắm giữ tương
đương với mình. Hiện nay chỉ còn tấm phiếu của Phó bí thư Bành Y Vinh là mấu chốt nhất.
Cùng lúc chính bởi vì tình huống này khiến cho thế cục của Thành ủy hết sức phức tạp.
Bởi vì Bành Y Vinh chỉ có một mình, như vậy mục tiêu và đối tượng tranh
đoạt của Hàn Đông và Hạ Kim Cường tập trung vào một mình ông ta. Thành
ra lời nói của Bành Y Vinh càng trở nên có giá trị.
Nếu như trước đây, Hàn Đông có lẽ có thể nghĩ cách lôi kéo Trần Phúc Xương, chí ít cũng có thêm một sự lựa chọn.
- Ôi, phải đợi đến tháng ba Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân mới có thể thay thế Khâu Thụy Hòa và Chử Bình Khánh. Vẫn phải chịu đựng thêm một
thời gian nữa.
Hàn Đông thầm nghĩ.
Chu Tử Phong chưa đi được bao lâu, Trương Tự Miễn liền bước vào. Anh ta cung kính nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, Tổng giám đốc Phương tập đoàn Đại Địa đã tới.
Hàn Đông nói:
- Bây giờ tôi rất bận.
Hắn biết Phương Thế Nguyên đến tìm mình vì việc gì, vì thế không muốn tiếp.
Trương Tự Miễn nói:
- Nhưng Tổng giám đốc Phương nói lần này ông ta đến là vì việc của quỹ khuyến học.
- Thật ư?
Hàn Đông ngước đầu lên nói:
- Vậy thì mời ông ta vào.
Kể từ khi phương án thi công đường Tân Giang được đưa ra, Phương Thế
Nguyên không còn đề cập tới quỹ khuyến học. Hôm nay sao bỗng nhiên lại
muốn bàn về chuyện này.
Hàn Đông rất muốn biết rốt cục ông ta muốn làm gì.
Rất nhanh Phương Thế Nguyên đã vào tới nơi, mặt mày tươi cười nói:
- Thật ngại quá, Chủ tịch thành phố Hàn, quấy rấy công việc của anh rồi.
Hàn Đông nói:
- Tổng giám đốc Phương khách khí rồi, mời ngồi.
Phương Thế Nguyên vừa ngồi xuống đã vội đi thẳng vào vấn đề:
- Chủ tịch thành phố Hàn, sau khi tập đoàn thảo luận, đã quyết định thành lập quỹ khuyến học. Hôm nay tôi đến là muốn bàn về việc này.