Người Cầm Quyền

Chương 77: Chương 77: Rắc rối phức tạp.






Thật ra Hàn Đông cũng không có ý nghĩ muốn khống chế phòng tài chính trong tay mình, thị trấn Triệu Hoa là một địa phương nghèo, căn bản cũng không có gì cho đám quan tham, chỉ cần phòng tài chính làm tốt công tác, hắn cũng không cần so đo làm gì. Nhưng Lôi Thế Bằng kia thật sự quá đáng, lời của mình không có tác dụng sao? Hay là đối phương vẫn chưa biết tình huống của hội nghị đảng ủy vừa rồi?

Lâm Phương Tri dùng giọng âm hiểm nói:

- Chủ tịch Hàn, anh xem việc này...

Hàn Đông đã hạ quyết tâm, hắn nói:

- Tất nhiên sẽ phải xem xét lại Lôi Thế Bằng, nhưng có điều chúng ta nên làm thế nào cho tốt?

Đúng vậy, nếu vơ đũa cả nắm, một đòn chết chắc thì phải có chứng cứ và trực tiếp cho ủy ban kỷ luật tham gia; nếu không thì phải nghĩ biện pháp để gõ đầu đối phương, không được thì thuyên chuyển sang cương vị khác.

Lâm Phương Tri cười hì hì:

- Yên tâm đi, tôi có biện pháp.

Hàn Đông cười cười, cũng không biết Lâm Phương Tri có phương pháp nào, nhưng dù ra sao thì muốn thu thập Lôi Thế Bằng cũng cần phải nắm giữ được những tài liệu tương quan. Trước hết cứ để cho Lâm Phương Tri tìm phương án ra tay, sau đó xử lý thế nào sẽ phải xem tâm tình của Hàn Đông.

Lâm Phương Tri lại có vẻ rất gấp gáp vì chuyện của Lôi Thế Bằng, vừa nói xong đã hừng hực đi ngay. Hàn Đông cười cười, hắn cũng có thể hiểu được ý nghĩ của Lâm Phương Tri, lần trước không phải phó chủ tịch Lâm có nói, lời nói của Cam Vĩ Lâm có tác dụng ở phòng tài chính, chỉ sợ cá lớn mà chủ tịch Lâm muốn câu, ngoài Vũ Kiến còn có Cam Vĩ Lâm.

- Ai cũng có tâm tình cầu tiến cả.

Hàn Đông cảm thán nói một câu, nếu bây giờ Cam Vĩ Lâm xảy ra chuyện, như vậy cơ hội để Lâm Phương Tri tiến vào trong ban ngành đảng ủy là rất lớn. Nhưng dựa theo ý nghĩ của Hàn Đông, hắn cũng không muốn tạo ra động tĩnh quá lớn, tốt nhất là khống chế cục diện với phương thức không tiếng động, nếu làm bùng lên tình huống gà bay chó chạy, như vậy sẽ dễ dàng phát sinh mâu thuẫn.

Nhưng điều Hàn Đông lo lắng thật sự cũng không phải dư thừa, còn chưa ra tay với Lôi Thế Bằng thì đã có người điện thoại đến.

Người gọi điện thoại đến chính là trưởng phòng tài chính huyện, là Dương Nghị, nói là hai ngày sau sẽ xuống thị trấn Triệu Hoa ăn cá, muốn Hàn Đông gọi cả Lôi Thế Bằng, mọi người cùng nhau giao lưu trao đổi.

Giọng điệu của Dương Nghị thật sự làm cho Hàn Đông có chút bức bối, tuy không muốn đắc tội với phòng tài chính huyện nhưng hắn cũng phải dùng lời uyển chuyển để biểu đạt ý của mình, đó chính là Dương Nghị có thể xuống ăn cá, nhưng Lôi Thế Bằng thì miễn.

Dương Nghị đụng phải một cây đinh mềm thì giọng điệu chợt trở nên không âm không dương:

- Ha ha, chủ tịch Hàn đúng là tuổi trẻ tài cao, nếu có cơ hội thì nhất định sẽ thân cận mới được.

Dương Nghị nói như vậy có nghĩa là sau này nếu có cơ hội sẽ làm khó Hàn Đông.

Hàn Đông cũng không thích kết quả này, chẳng qua hắn không muốn tìm phiền toái mà thôi, nhưng nếu thật sự có phiền toái, cũng chẳng có gì cần phải sợ.

Mà hình như phiền toái thật sự là không ít, trưởng phòng tài chính điện thoại đến chưa được bao lâu thì phó chủ tịch Tiết Nhân Nghĩa lại điện thoại đến, đầu tiên là khen ngợi công tác kế hoạch hóa gia đình của thị trấn Triệu Hoa gần đây làm rất tốt, sau đó dặn dò Hàn Đông phải chú ý đoàn kết.

Hàn Đông nghe mà như lọt vào sương mù, cũng không biết Tiết Nhân Nghĩa này rốt cuộc muốn nói gì, thầm nghĩ tranh đấu giữa mình và Vũ Kiến còn chưa đến lượt vị phó chủ tịch xếp hạng cuối cùng ở khối chính quyền huyện này lên tiếng chứ? Tất nhiên Tiết Nhân Nghĩa đã không nói rõ thì Hàn Đông cũng pha trò, nói rằng sẽ nhất định khắc nghi những lời chỉ đạo của chủ tịch.

Hàn Đông đặt điện thoại xuống, khi hắn đang suy tư thì Cam Vĩ Lâm đi đến, hắn nở nụ cười chân thành nói:

- Chủ tịch Hàn, tôi đến báo cáo những tình huống công tác sắp tới cho anh.

Hàn Đông còn tưởng mình nghe lầm, người này cũng đến báo cáo công tác với mình? Lúc này hắn mới nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi, hắn cũng thật sự không xác định, Tiết Nhân Nghĩa có phải vì Cam Vĩ Lâm mà điện thoại đến hay không? Dù sao thì hắn cũng không có ý làm gì với Cam Vĩ Lâm.

Cam Vĩ Lâm dùng giọng không mặn không nhạt nói nhảm một lúc rồi đi ra, Hàn Đông suy xét một lúc lâu, chẳng lẽ Cam Vĩ Lâm cũng có vấn đề? Nếu thật sự là như vậy thì phòng tài chính thật sự là một vùng sấm sét, chỉ sợ lúc đó không phải là câu một con cá, thậm chí vớt được cả ổ.

Hàn Đông suy xét đến vấn đề liên quan quá rộng mà không thể không thận trọng một chút, dù sao bây giờ hắn mới chỉ là thay mặt chủ tịch thị trấn, nên ổn định thì phải ổn định. Một tháng sau sẽ mở hội nghị hội đồng nhân dân, nếu hắn cố gắng ép người khác, đến lúc đó chẳng phải sẽ xuất hiện vấn đề với mình ở hội nghị hội đồng nhân dân sao? Nếu hắn vì không đạt được nửa số phiếu mà mất đi cơ hội tiến lên chức vụ chủ tịch chính thức, sự việc truyền đi, sau này hắn sao có thể tiếp tục phát triển?

- Đau đầu quá!

Hàn Đông thở dài một hơi, muốn làm chút chuyện sao lại khó khăn như vậy? Lại nghĩ đến chuyện công khai công tác hành chính, tuy đã viết xong văn kiện làm thí điểm nhưng hắn còn chưa dám gửi đi, chủ yếu là vì báo cáo lên như vậy sẽ quá đột ngột, lãnh đạo huyện ủy sợ rằng sẽ không đồng ý. Dù sao thì chuyện công khai công tác hành chính cũng là chuyện lớn, trong huyện chắc chắn sẽ phải mở hội nghị thường ủy, không có tính thuyết phục là không thể.

Biện pháp thỏa hiệp chính là trước tiên nên tìm một thôn ở trong thị trấn Triệu Hoa làm thí điểm, sau khi có kinh nghiệm mới dùng cả thị trấn làm nơi thí điểm.

Hàn Đông nghĩ thông suốt vấn đề này mà quyết định sau khi tan tầm sẽ chạy về huyện Phú Nghĩa, sáng mai gặp bí thư Hoàng Văn Vận để nói rõ ý nghĩ của mình.

Hàn Đông điện thoại cho Trương Trường Hà, hắn cười nói:

- Anh Trương, gần đây bận rộn lắm phải không?

Trương Trường Hà cười ha hả nói:

- Vẫn còn rất khỏe, chỉ là liên tục chạy theo lãnh đạo tham gia vài hội nghị mà thôi.

Gánh nặng trong lòng Hàn Đông chợt giải khai:

- Sáng mai bí thư Hoàng rõ rảnh không?

Trương Trường Hà biết Hàn Đông điện thoại đến vì tìm hiểu hành tung của Hoàng Văn Vận, hắn cười nói:

- Trước mắt thì tôi thấy không có sắp xếp gì, nhưng nếu anh đã có lời muốn nói, tốt nhất cứ điện thoại cho bí thư.

Hàn Đông trực tiếp điện thoại đến phòng làm việc của bí thư Hoàng, nói ngày mai sẽ đến báo cáo công tác, Hoàng Văn Vận sảng khoái đồng ý, nói rằng nên đến vào lúc mười giờ sáng mai.

Hàn Đông cúp điện thoại mà chải chuốt về tình huống công tác trong thời gian gần đây, sau đó viết ra vở, cuối cùng mới đưa ra vài kế hoạch cho sau này, trong đó nhấn mạnh chuyện công khai công tác hành chính.

Sau khi chuẩn bị xong, Hàn Đông đi vào phòng làm việc của Chu Ngọc Vinh. Lúc này Chu Ngọc Vinh đang định gọi điện thoại, khi thấy Hàn Đông đi vào thì đặt điện thoại xuống híp mắt nói:

- Chủ tịch Hàn có việc gì sao?

Hàn Đông gật đầu

- Cũng không có gì quan trọng, chỉ muốn đến tìm anh để tâm sự một chút.

Hai người hút thuốc, Chu Ngọc Vinh tuy biết Hàn Đông có việc cần bàn nhưng cũng không gấp, chỉ phun khói không nhanh không chậm, bộ dạng bí hiểm. Chu Ngọc Vinh thân là phó bí thư kiêm bí thư ủy ban kỷ luật thị trấn, nếu Hàn Đông thật sự muốn động vào Lôi Thế Bằng, chắc chắn sẽ không thể vượt mặt Chu Ngọc Vinh.

Hàn Đông cũng hiểu điều này, lần này hắn đến tìm Chu Ngọc Vinh chính là muốn liên hệ, dù cuối cùng không làm gì Lôi Thế Bằng nhưng cũng phải nói cho rõ, nếu sau này vung tay xử lý, có thể ném vị trí phó phòng tài chính cho Chu Ngọc Vinh. Dù đến bây giờ thì Lôi Thế Bằng đều chưa chủ động đến báo cáo công tác cho Hàn Đông, giống như đối phương thật sự không có gì phải sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.