Người Cầm Quyền

Chương 253: Chương 253: Ruộng đất sở hữu riêng. (1)






Hội nghị thường vụ lần thứ hai, là bởi vì ứng cử viên cục trưởng cục tài chính, sắp rơi vào tình thế bế tắc.

Thái độ của Phương Trung đã cho thấy, ông ta không muốn buông bỏ Dương Nghị

Thậm chí ông ta tán thành với Hàn Đông điều kiện sắp xếp khu công nghiệp Thần Quang

Vẻ mặt Hàn Đông bình tĩnh, trong lòng cân nhắc

- Phương Trung cần bảo vệ Dương Nghị, ông ta có bốn phiếu. Mà ta có năm phiếu, vấn đề mấu chốt là thái độ của Phùng Chấn Hoa và Đậu Duy Chương không dễ nắm bắt.

Trong phòng họp bỗng nhiên yên tĩnh.

Lúc này, mọi người đang âm thầm suy tư, với tình thế này, thật sự rất tinh tế, dường như là lúc nhớ tới Hoàng Văn Vận ở huyện Phú Nghĩa và Phương Trung đấu không phân biệt cao thấp. Tuy nhiên khi đó là bí thư Hoàng Văn Vận hơi chiếm thượng phong, còn bây giờ là Chủ tịch huyện Hàn Đông chiếm thượng phong.

- Đối với vấn đề khu công nghiệp Thần Quang, sau này chính quyền huyện thảo luận sắp xếp là được rồi.

Lúc này Phương Trung tiến thêm một bước trao đổi một chút điều kiện. Thậm chí toàn bộ quyền nhân sự của khu công nghiệp Thần Quang đều giao cho Hàn Đông.

Hàn Đông nghĩ một chút, tự hắn không nắm được một phiếu nào của Phùng Chấn Hoa và Đậu Duy Chương, vì vậy không thể tiếp tục cưỡng ép Dương Nghị. Ép buộc là phải thành công, nếu như không thể thành công, thì về sau mình lại bất lợi.

- Nếu Bí thư Phương đã nói như vậy, cục tài chính tạm thời không nhắc đến, chờ đến lúc chọn người thích hợp hãy nói.

Hàn Đông lạnh nhạt nói

Mặc dù không xử lý cục trưởng cục tài chính. Nhưng Hàn Đông cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất khu công nghiệp Thần Quang chắc chắn nắm trong tay.

Phương Trung cũng thở phào nhẹ nhõm

Bí thư huyện và chủ tịch huyện đã nhất trí. Lúc này các ủy viên thường vụ khác cũng không có suy nghĩ gì.

Nhưng thật ra, trong lòng Phùng Chấn Hoa có chút buồn bực, tất nhiên ông ta muốn Hàn Đông và Phương Trung trực tiếp va chạm với nhau, nếu vậy thì tác dụng của phó bí thư mới đủ thể hiện tốt hơn.

Nhưng Hàn Đông không ngờ bỏ dở giữa chừng, cũng không tấn công mạnh mẽ vào chuyện ứng cử viên ở cục tài chính.

Từ đáy lòng Phùng Chấn Hoa mà nói, ông ta đương nhiên không muốn dựa vào bất kỳ bên nào, ông ta hy vọng giữ trung lập, bây giờ Hàn Đông và Phương Trung thế lực ngang nhau, nếu như Phùng Chấn Hoa có thể buộc chặt Kỷ Duy Chương, thì cho dù chỉ có hai người bọn họ, nhưng cũng có thể cùng Phương Trung, Hàn Đông tạo ra thế chân vạc.

Chỉ cần hình thành thế chân vạc. Vậy thì Phùng Chấn Hoa có thể đạt được quyền lực nhất định.

Như vậy ít nhất tốt hơn so với Hoàng Văn Vận, lúc có Hoàng Văn Vận, Phương Trung cũng có một mình, cho dù dựa vào Phương Trung, thì cùng không có tác dụng gì.

Kế tiếp hội nghị thường vụ, Phương Trung cũng ngừng công kích, không nhắc đến vấn đề nhân sự khác.

Sau khi tan họp, Hàn Đông về lại ủy ban huyện, lập tức kêu Bộ Võng đến, nói cho anh ta biết về quyết định hội nghị thường vụ, nói anh ta sau này phụ trách công việc của phòng ủy ban.

- Anh cũng đến phòng ủy ban được khoảng thời gian rồi, công việc liên quan chắc cũng quen rồi, đem phòng ủy ban giao cho anh tôi cũng tương đối quan tâm. Phòng ủy ban rất lớn, trên là công việc hậu cần giao cho ủy ban làm, ngoài việc cần các lãnh đạo phục vụ tốt, còn cần các bộ phận chức năng, các thị trấn, xã tiến hành tiếp xúc, công việc nhiều mà còn phức tạp, trong công việc sau này, anh phải hết sức cản thận. Mặt khác, anh cần tăng cường quản lý nhân viên phòng ủy ban, làm công việc của mọi người có tính tích cực, đối với người không biết gì, thì phải cố gắng sa thải.

Ủy ban huyện bây giờ là nhà của Hàn Đông rồi, văn phòng ủy ban vẫn không có điều chỉnh gì, bây giờ bắt tay thay đổi một chút, nhiệm vụ này giao cho Bộ Võng, một là có thể rèn luyện năng lực, hai là có thể cho anh ta cơ hội tăng danh tiếng.

- Cảm ơn sự tín nhiệm của chủ tịch Hàn, tôi biết phải làm thế nào rồi.

Bộ Võng cảm kích nói.

Bây giờ anh ta có cảm giác như đang mơ, trước đây vài tháng, anh ta là phó chủ nhiệm văn phòng cục thống kê, chỉ là một cấp tổ phó mà thôi, vậy mà trong một thời gian ngắn, cấp bậc của anh ta tăng lên cấp phó chủ nhiệm, hơn nữa bây giờ, anh ta chủ trì công việc của văn phòng ủy ban nhân dân, cũng chính là có quyền của cấp trưởng phòng, phỏng chừng không lâu nữa, Hàn Đông sẽ đưa anh chính thức trở thành Chánh văn phòng ủy ban nhân dân.

Trước đây, thế nào anh ta cũng không nghĩ mình sẽ có ngày như hôm nay.

Bởi vậy, trong lòng Bộ Võng, vô cùng cảm kích với Hàn Đông , ánh mắt chứa đựng quyết tâm nhất định sẽ làm tốt.

Hàn Đông gật đầu nói

- Ừ, văn phòng ủy ban do chủ tịch huyện Thẩm quản lý, có việc gì anh cũng báo cáo với anh ấy, lấy sự ủng hộ của anh ấy.

Hàn Đông bàn giao xong rồi, Bộ Võng mới trở lại văn phòng.

- Chủ tịch, chủ nhiệm Lư đến rồi.

Tả Nhất Sơn vào báo cáo.

Hàn Đông gật đầu nói

- Mời anh ta vào, anh thông báo Lâm Phương Tri, nói anh ta qua đây.

Sau khi Tả Nhất Sơn ra ngoài, Lư Kim Nguyên vào rất nhanh, vẻ mặt thành kính. Đứng ở đó, nói một cách cung kính

- Chủ tịch Hàn, cảm ơn sự giúp đỡ công việc của anh, nếu như có chỗ nào không hài lòng, xin anh lượng thứ.

Hàn Đông cười nhạt, vẫn phải cẩn thận với Lư Kim Nguyên, do anh ta là thân tín của Phương Trung, cho dù đến với thiện chí tốt, Hàn Đông cũng không yên tâm.

Khuyến khích vài câu, Hàn Đông liền cho Lư Kim Nguyên đi.

Hơn năm giờ, Lâm Phương Tri đến văn phòng, cung kính ngồi trước Hàn Đông. Anh ta đã nghe tin được bổ nhiệm, trong lòng rất hưng phấn.

Cho dù anh ta chỉ đảm nhiệm công việc của ban quản lý khu công nghiệp Thần Quang, vẫn chưa phải là cấp phó Cục. Nhưng ít nhất anh ta cũng là người đứng đầu một bộ phận, hơn nữa chỉ cần một thời gian, là có thể danh chính ngôn thuận lên làm chủ nhiệm, cấp bậc có thể thăng cấp thành phó cục rồi.

Từ chức phó phòng đến bây giờ, tốc độ thăng quan của Lâm Phương Tri rất nhanh.

Đương nhiên, người có quan hệ khá thân thiết với Hàn Đông, thì độ thăng quan đều không chậm.

- Lão Lâm à, sau này công việc của ban quản lý Thần Quang hoàn toàn do anh phụ trách, anh phải cố gắng hơn nữa, ra sức thực hiện lôi kéo vài xí nghiệp gia nhập vào khu công nghiệp. Tình trạng bây giờ là, tất cả đều lấy hiệu quả kinh tế làm đầu, anh có thể lôi kéo nhiều xí nghiệp đầu tư, tức là công trạng lớn nhất. Mặc dù anh không phải là chủ nhiệm chính thức, nhưng mà trong huyện cũng đã quyết định bổ nhiệm anh thành trợ lý chủ tịch, vì vậy anh chỉ cần dốc hết sức cho công việc, không cần lo bất cứ gánh nặng nào.

- Chủ tịch Hàn yên tâm, tôi nhất định ứng phó toàn lực, quyết không để anh mất mặt.

Hàn Đông gật đầu, khá hài lòng với Lâm Phương Tri.

Trên thực tế, người đã làm ở thị trấn, chỉ cần không quá ngốc, thì đến làm ở bộ phận của huyện đều có thể thích ứng rất nhanh.

Huống chi, lúc đầu Hàn Đông xem trọng Lâm Phương Tri, cũng hiểu anh ta một ít, biết năng lực công việc của anh ta khá tốt.

Hàn Đông nghĩ một chút, nói với Lâm Phương Tri

- Vậy đi, ngày mai anh đi một chuyến tới Ban quản lý, tuyên bố sự bổ nhiệm của anh.

Trong lòng Lâm Phương Tri rất cảm kích, đây chính là Hàn Đông ra sức ủng hộ anh ta.

Hàn Đông lại nói

- Ban quản lý vẫn còn thiếu một phó chủ nhiệm, anh nghĩ thế nào?

Lâm Phương Tri nói

- Điều quan trọng của Ban quản lý là tăng cường phương diện nghiệp vụ của lãnh đạo, vì vậy xin chủ tịch Hàn sắp xếp thu hút đầu tư nhân tài.

Hàn Đông mỉm cười nói

- Nhân tài trong tay tôi cũng không đủ, anh không cần hỏi tôi cần người hay không, anh có thể đi hỏi chủ tịch Thẩm một chút, anh ta quản lý vấn đề thu hút đầu tư, nhân tài có thể dùng được nên nhiều một chút. Đúng rồi, công việc của ban quản lý và cục xúc tiến đầu tư có nhiều mối liên hệ, anh là trợ lý chủ tịch, có chỗ nào cần, đều có thể bảo cục xúc tiến đầu tư phối hợp.

Lâm Phương Tri gật đầu nói

- Vâng, tôi biết rồi, vậy chờ một chút tôi sẽ đi xin chỉ thị của chủ tịch Thẩm.

Tiếp sau đó, Hàn Đông quan tâm một chút về tình hình trong nhà của Lâm Phương Tri, được biết vợ của anh ta không có công việc thích hợp, lại cười nói

- Anh sắp xếp trước đi, nếu như được, nói với tôi một tiếng là được rồi.

Lâm Phương Tri cảm kích nói

- Cảm ơn chủ tịch Hàn, làm việc cho một lãnh đạo như ông thật là thoải mái.

Hàn Đông cười nói

- Được rồi, Lão Lâm anh không cần phải vuốt mông ngựa, chỉ cần anh yên tâm làm tốt công việc, bất cứ việc gì khác đều sẽ làm tốt.

Lúc tiễn Lâm Phương Tri cũng gần sáu giờ, Hàn Đông thở dài một cái, nhanh như vậy đã tới giờ tan ca, hình như vẫn chưa làm được việc gì.

Vừa mới nhậm chức, điều quan trọng nhất chính là lấy mối quan hệ, nếu không, công việc của ủy ban huyện sẽ không thể chấp hành thật tốt.

Mà hôm nay mở họp hội nghị lần thứ nhất, Hàn Đông không thuận lợi nắm được người của cục tài chính. Mặc dù đạt được bồi thường khu công nghiệp Thần Quang, nhưng trong lòng vẫn còn có chút khó chịu.

Chẳng qua, Hàn Đông không biểu lộ sự không hài lòng trên nét mặt.

Vừa ra văn phòng, điện thoại di động reo lên, lấy ra xem, là số lạ, liền bắt máy nói:

- Xin chào, tôi là Hàn Đông.

- Chủ tịch Hàn, xin chào, tôi là Đào Chân Vinh ở Hội đồng nhân dân, chủ tịch Hàn rảnh không, tôi và một số bạn hữu mời ông ăn cơm.

- Được, Đào chủ nhiệm mời khách tôi đương nhiên phải đi rồi, anh nói địa điểm, tôi sẽ qua đó.

Hàn Đông hoàn toàn đồng ý lời mời của Đào Chân Vinh. Qua tình hình của hội nghị thường vụ lần này, xem ra lực lượng của hắn vẫn chưa đủ, vì thế cần nỗ lực nhiều phương diện nữa mới được.

Hàn Đông là chủ tịch huyện, không thể đảm nhiệm chủ nhiệm hội đồng nhân dân. Nhưng Hàn Đông cũng không nghĩ để cho Phương Trung làm chủ nhiệm hội đồng nhân dân, bí thư huyện cộng với chủ nhiệm hội đồng nhân dân, thì quyền lực đương nhiên tăng lên không ít. Nếu Hàn Đông và Phương Trung nhất định đấu nhau, vậy thì cũng không cần khách sáo, mặc dù trước đó, Hàn Đông cảm thấy Phương Trung muốn thể hiện thiện ý. Nếu như không phải vì tự mình đề xuất nhanh vấn đề chọn người cục tài chính, thì ông ta cũng không vội vã cứng rắn.

Nhưng mà, nếu ngay cả chọn người cục tài chính, Phương Trung nắm giữ trong tay, thì đã nói rõ ông ta cũng có dã tâm. Vậy thì ông ta bỏ ra chút thiện ý, cũng là có dụng tâm khác.

Nghĩ thông suốt điều này, Hàn Đông càng quyết định, bên ngoài vẫn giữ nguyên hiện trạng, nhưng trong công việc hắn cần phải tiếp tục cố gắng hơn nữa mới được.

Nơi Đào Chân Vinh mời khách là nhà hàng lớn Long Đằng, anh ta dường như một chút cũng không sợ người khác thấy anh ta và Hàn Đông đi rất gần.

- Tới rồi

Đào Chân Vinh nói

Trong phòng có ba người ngồi, đầu tóc đều đã bạc trắng, nhìn bộ dạng của họ, chắc là cán bộ già.

Ngồi xuống nghe Đào Chân Vinh giới thiệu, vị đeo mắt kính là chủ nhiệm hội đồng nhân dân kỳ trước, đã từng là phó bí thư huyện ủy huyện Phú Nghĩa Cung Hoa Bằng, người mặt da đen đã từng là trưởng ban Tổ chức cán bộ huyện Phú Nghĩa Triệu Thiên Như, người còn lại đã từng là phó chủ tịch ủy ban huyện, sau này về hưu ở vị trí phó chủ tịch Nghiêm Hoa Tĩnh.

- Ba vị đều là lãnh đạo cũ của huyện Phú Nghĩa, sau này phải nhờ ba vị lãnh đạo tiếp tục quan tâm công việc của huyện.

Hàn Đông khách sáo nói

Ba đồng chí già này đều đã làm qua công việc ở các cương vị quan trọng, tự thấy mạng lưới quan hệ không thể bì được, nếu như có được sự tán thành và giúp đỡ của họ, thì triển khai công việc cũng thoải mái nhiều.

- Chủ tịch Hàn khách khí rồi, chúng tôi tuy rằng đã về hưu, nhưng hy vọng huyện Phú Nghĩa có thể càng ngày càng phát triển, chỉ cần trong huyện có chỗ dùng được chúng tôi, chúng tôi sẽ không từ chối.

Cung Hoa Bằng ngồi thẳng, bộ dạng uy nghiêm, khí thế lúc nói chuyện cũng rất nghiêm túc. Cả người lộ ra tư thế của một cán bộ. Ông ta đã làm phó bí thư huyện ủy, trước khi về hưu là chủ nhiệm hội đồng nhân dân, so với Triệu Thiên Như và Nghiêm Hoa Tĩnh có chút cao hơn. Vì thế trong ba người, ông ta có chút mạnh mẽ hơn.

Hàn Đông cười nói

- Tôi ở đây đa tạ ba vị lãnh đạo.

Nghiêm Hoa Tĩnh cười nói

- Thời gian chủ tịch Hàn đến huyện Phú Nghĩa cũng không lâu, thành tích làm được lại không ít, nhưng mà, ở đây tôi đề xuất một ý kiến, trợ cấp của cán bộ già quá ít, giống như cán bộ già như chúng tôi đây, lại dễ phát bệnh, có lúc báo cần thuốc đều rất khó.

Triệu Thiên Tri nói

- Ông cũng không nên vừa đến lại nói đến vấn đề này, chủ tịch Hàn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhất định sẽ suy nghĩ đến các đồng chí như chúng ta.

Hàn Đông nói

- Điều này quả thật là một vấn đề, vậy đi, ngày mai tôi sẽ đi cục cựu cán bộ xem xem, tranh thủ kiểm điểm ngân sách, các lão đồng chí vì huyện Phú Nghĩa bỏ ra tâm huyết cả đời, huyện cũng không thể quên được.

Cung Hoa Bằng cười ha hả nói

- Chủ tịch Hàn nói như vậy, chúng tôi không lời nào để nói rồi, tối nay mấy lão già chúng tôi kính chủ tịch Hàn vài ly, sau này chủ tịch Hàn có gì cần, cứ việc chỉ bảo.

Lúc Hàn Đông và mọi người nói chuyện, Đào Chân Vinh ngồi một bên, vẻ mặt mỉm cười, thỉnh thoảng lại chen hai câu.

Bữa tiệc tối nay, mục đích chủ yếu của ông ta là, thông qua cách giới thiệu Hàn Đông và các lão già biết nhau, khiến Hàn Đông nợ ông ta một ân tình.

Về phần yêu cầu của ông ta là gì, ông ta không nói, Hàn Đông cũng hiểu rõ.

Hơn nữa Đào Chân Vinh dự đoán Hàn Đông cũng không muốn để Phương Trung làm chủ nhiệm hội đồng nhân dân, vì thế điểm này là mục tiêu chung của hai người, là cơ sở hợp tác.

Ăn cơm xong, Đào Chân Vinh và Hàn Đông ra ngoài, kêu ba chiếc taxi, để Cung Hoa Bằng bọn họ tự về.

Sau đó, Đào Chân Vinh nói với Hàn Đông

- Chủ tịch Hàn, sau này công việc của hội đồng nhân dân còn nhờ anh giúp đỡ nhiều.

Hàn Đông mỉm cười, không nhịn được nói

- Chủ nhiệm Đào, mọi người đều làm việc cùng nhau, sau này cùng nhau giúp đỡ.

- Đúng, cùng nhau giúp đỡ.

Đào Chân Vinh cười nói, sỡ dĩ giao hảo Hàn Đông, chủ yếu là cảm thấy Hàn Đông có thể leo lên chức chủ tịch huyện nhanh như vậy, chắc chắn có quan hệ quá tốt mới được vậy, hơn nữa ông ta muốn thuận lợi trở thành chủ nhiệm hội đồng nhân dân, tiếp tục tranh giành với Phương Trung, thì cần có quan hệ tốt mới được. Mặc dù ông ta cũng có một vài quan hệ, nhưng vẫn chưa đủ, vì thế cần mượn một chút lực lượng của Hàn Đông.

Trở về nhà trong ủy ban huyện, Hàn Đông thấy thời gian còn sớm, bèn tìm số điện thoại nhà của trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy Chu Khải Kiệt gọi.

Chu Khải Kiệt bắt mày, nghe là biết Hàn Đông, anh ta rất vui, cười nói

- Hàn Đông sao lại muốn gọi điện thoại cho tôi.

Hàn Đông cười nói

- Trưởng ban Chu, khi nào đến huyện Phú Nghĩa chỉ đạo công việc đây. Anh là lãnh đạo thành ủy, có thể quan tâm nhiều đến các đồng chí cơ sở không.

Chu Khải Kiệt cười nói:

- Haha, mấy ngày này hơi bận, chủ nhật anh và Kiều San San có thời gian không, mấy người nhà tôi muốn đi Thanh Sơn chơi.

Hàn Đông trong lòng vui vẻ nói

- Vậy cũng được, đến lúc đó tôi xin đợi anh đại giá.

Chu Khải Kiệt cười

- Hàn Đông không nên khách khí, giờ không phải là giờ làm việc, nếu anh đồng ý, gọi một tiếng anh Chu là được rồi.

Hàn Đông cũng không già mồm cãi láo nói

- Vậy tôi không khách sáo, anh Chu, tôi muốn hỏi một chút, trong thành phố chuẩn bị sắp xếp chủ nhiệm hội đồng nhân dân thế nào?

Chu Khải Kiệt nói

- Việc này vẫn chưa quyết định, Hàn Đông, anh nghĩ sao?

Hàn Đông nói

- Tôi cảm thấy phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân huyện Phú Nghĩa Đào Chân Vinh cũng được. Từ trước đến nay đều là phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân, nếu như anh ta có thể làm chủ nhiệm hội đồng nhân dân, thì đối với công việc trong huyện nhất định càng có lợi.

- Ừ, việc này tôi biết, đến lúc đó hãy định, vấn đề hẳn không lớn.

Hàn Đông vui vẻ nói

- Vậy đa tạ anh Chu, cuối tuần, tôi kính anh hai ly rượu.

Chu Khải Kiệt nói

- Được thôi, tôi vẫn chưa uống rượu với anh, cuối tuần thử xem tửu lượng của anh.

Hàn Đông vừa nghe liền biết tửu lượng của Chu Khải Kiệt không kém, bằng không anh ta sẽ không nói như vậy. trong lòng rất cảm thán, xem ra người có thể uống rượu trong quan trường thật sự không ít.

Trên thực tế, trên quan trường có thể uống rượu thật sự là một ưu thế rất tốt, đương nhiên rồi, một vài người mặc dù có thể uống rượu, nhưng quả thật giấu tài không để lộ, không đến lúc mấu chốt, thì sẽ không để lộ ra.

Có được lời hứa hẹn cũa Chu Khải Kiệt, trong lòng Hàn Đông có chút vui, trong hội nghị thường vụ Phương Trung làm hắn khó chịu, vậy thì hắn sẽ làm cho ông ta không thể trở thành chủ nhiệm hội đồng nhân dân.

Ngày hôm sau là ngày thứ năm, Hàn Đông và Thẩm Tòng Phi, cùng nhau đến ban quản lý khu công nghiệp Thần Quang.

Sở dĩ gọi Thẩm Tòng Phi, bởi vì hắn phân công quản lý thu hút đầu tư, và công việc của khu công nghiệp Thần Quang cũng có mối quan hệ.

Cán bộ chủ chốt trong huyện đến Ban quản lý, rất rõ ràng là Lâm Phương Tri có chỗ dựa, điều này làm cho các nhân viên trong ban quản lý vô cùng hâm mộ Lâm Phương Tri.

Trong hội nghị cán bộ cấp trung. Thẩm Tòng Phi tuyên đọc sự bố trí thay đổi nhân sự của ban quản lý khu công nghiệp Thần Quang.

Mọi người đều biết trước tin này, cũng không có gì kinh ngạc.

Nhìn Hàn Đông ngồi phía trên mỉm cười, dáng vẻ đầy tự tin, các cán bộ cấp trung ngồi bên dưới, trong lòng có chút kích động.

Khu công nghiệp Thần Quang thực là phát triển nhanh khi trong tay của Hàn đông, nhìn từ thế cục hiện tại, khu công nghiệp Thần Quang đã trở thành đất sở hữu riêng của Hàn đông, người của ban quản lý, tự nhiên củng đều cảm thấy là người của chủ tịch Hàn Đông, trong lòng có kiểu cảm giác ưu việt.

Cam Minh Địch ngồi ở đầu bàn có vẻ rất không thoải mái. Anh ta tới khu Công nghiệp Thần Quang ngồi còn chưa nóng chỗ, nhanh như vậy đã bị Hàn Đông đoạt mất. Mà nghe nói, Phương Trung ở trên hội nghị thường vụ, vì bảo vệ Dương Nghị ở cục Tài Chính, không chỉ không nói giúp mình một câu, thậm chí còn đồng ý giao toàn quyền về nhân sự của khu Công nghiệp Thần Quang cho Ủy ban nhân dân huyện.

Điều này khiến trong lòng Cam Minh Địch cảm thấy vô cùng thất bại, buồn bực. Thậm chí, anh ta cũng chẳng có lòng dạ nào để đi báo cáo công tác với Phương Trung.

Anh có một loại cảm giác của người bị vứt bỏ, thậm chí là một loại cảm giác bị phản bội.

Trong lòng âm ỷ cảm giác rất bất mãn đối với Phương Trung.

Chỉ có điều, mặc dù trong lòng rất bất mãn, nhưng anh ta cũng không thể biểu hiện ra ngoài.

Trước đây quan hệ giữa anh ta với Hàn Đông cũng đã không tốt. Nếu lại cãi nhau với Phương Trung, vậy cuộc sống sau này của anh ta sẽ phải làm thế nào.

- Hừ, Phương Trung và Hàn Đông, cũng không có kẻ nào tốt cả!

Trong lòng Cam Minh Địch thầm buồn bực.

Ban đầu, anh ta cũng không nghĩ đến chuyện hôm nay, nhưng Hàn Đông lại ngầm chỉ đích danh anh ta. Anh ta lại... không nói được là vì lý do gì. Bởi vậy, anh ta chỉ có thể buồn bực đi qua đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.