Hàn Đông không thể tưởng tượng Phạm Đồng Huy sẽ nhắc đến chuyện này, hắn nghĩ một chút rồi nói:
- Bí thư Phạm, Việc này tôi thật là lực bất tòng tâm, thành phố Ninh
Hải tuy có không ít cán bộ ưu tú, nhưng tôi không dám đề cử bậy bạ cho
Bí thư Phạm, sợ không đạt yêu cầu của Bí thư Phạm.
Việc giao
lưu cán bộ giữa hai tỉnh, Hàn Đông thật chẳng muốn dính vào, chủ yếu là
vì ở tầng cấp Tỉnh ủy tỉnh Giang Việt, hắn cũng không có sức ảnh hưởng
lớn cho lắm, cho dù hắn có muốn đưa cán bộ hắn ưng ý ở thành phố Ninh
Hải đến tỉnh Tây Xuyên công tác, thì cũng phải có sự đồng ý của Tỉnh ủy
mới được.
Lại nói thêm, hình thức giao lưu công tác ở nơi
khác như thế này, hoặc là bị xa lánh hay chèn ép gì đó, hoặc là chờ đợi
một thời gian, tương lai khi trở về, rất có khả năng được đề bạt. Mà
hiện nay Trung ương muốn thông qua việc giao lưu cán bộ để tiến thêm một bước xúc tiến sự phát triển của khu vực phía Tây, đối với một số cán bộ giao lưu mà nói, đây đúng là một cơ hội không tồi, nếu có thể, Hàn Đông cũng không bỏ qua cơ hội lần này.
- Haha, Hàn Đông! Cậu khiêm tốn quá!
Phạm Đồng Huy cười nói, cũng không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, chuyển qua nói tới các vấn đề khác.
Nhưng trong lòng Hàn Đông lại có một chủ ý, đã muốn tiến hành giao lưu
giữa những nơi khác nhau, đối với cấp dưới cũ của mình ở tỉnh Tây Xuyên
mà nói, đây cũng là một cơ hội, dù sao mọi người cứ ở mãi một nơi như
tỉnh Tây Xuyên, thì sự phát triển rất dễ bị ức chế, và nếu có thể mượn
cơ hội giao lưu, tới nhận chức ở khu vực phía Đông, như vậy thì đối với
họ mà nói, là một chuyển biến rất tốt. Thông qua giao lưu công tác,
tương lai bất kể là họ quay lại tỉnh Tây Xuyên, hay là tiếp tục ở lại
tỉnh khu phía Đông, thì đều là một sự phát triển tốt.
“Chuyện này vẫn là do tỉnh Tây Xuyên chủ động dẫn đầu mới được.” Hàn Đông nghĩ
một chút, xem ra phải lựa thời gian nói chuyện với Hồng Tiến Phong, đến
lúc đó có ông ta đề xuất chuyện này, vấn đề hẳn sẽ không có gì.
Nói chuyện một hồi, mấy người liền cùng nhau đi ăn cơm.
Phạm Đồng Huy cũng chẳng mời ai xa lạ, chỉ có Hàn Đông và Hồng Tiến
Phong, ba người ngồi trong phòng bao rộng lớn của Nhà khách, vừa ăn cơm
vừa nói chuyện, cũng không hề đề cập tới việc trong thể chế, mà chỉ nói
về phong tục, tình người ở các nơi một cách vô cùng vui vẻ.
Còn những người có liên can mà Hàn Đông dẫn theo, đều do Phó trưởng ban
thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh Tây Xuyên là Ngụy Lương Nguyên cùng với
những người có liên can tiếp đãi ăn uống.
Ăn cơm xong, Hàn Đông và Phạm Đồng Huy nói chuyện một lúc, sau đó liền về Nhà khách nghỉ ngơi.
Theo sắp xếp, Hàn Đông chuẩn bị nghỉ ngơi khoảng một tiếng, sau đó tầm hai giờ sẽ đón xe đi tới châu A Sơn.
Từ thành phố Thục Đô ngồi xe đi châu A Sơn cũng mất khoảng ba tiếng,
đến lúc đó, mở một hội nghị tọa đàm trước, một ngày coi như kết thúc.
Buổi tối, châu A Sơn nhất định có sắp xếp tiệc tối, uống rượu cũng là
chuyện không thể tránh khỏi, cho nên hôm nay về cơ bản cũng chẳng làm
chuyện chính sự gì, vậy có thể trích thời gian nói chuyện với La Lập
Thanh trước.
Hai giờ, Hàn Đông cùng với Hồng Tiến Phong ngồi xe đi tới châu A Sơn.
Trên đường đi, Hồng Tiến Phong đem tình hình của châu A Sơn giới thiệu
một cách tỉ mỉ cho Hàn Đông nghe, theo lời anh ta nói, Hàn Đông rốt cuộc cũng biết tại sao La Lập Thanh lại bị điều tới châu A Sơn, hơn nữa với
La Lập Thanh mà nói, châu A Sơn đúng là một vũng bùn khổng lồ, nếu làm
không tốt, anh ta rất có thể phải thất bại quay về.
Châu A
Sơn mấy năm nay, vì phát triển kinh tế đã phải nghĩ ra rất nhiều biện
pháp và ý tưởng, đương nhiên bộ máy lãnh đạo của châu A Sơn đã thống
nhất sẽ dốc toàn bộ tinh lực để nghiên cứu làm sao thúc đẩy sự phát
triển kinh tế du lịch của nơi này.
Châu A Sơn non xanh nước
biếc, thảo nguyên bát ngát, núi tuyết cao vời, sông ngòi chằng chịt, khí thế vô biên, diện tích rộng lớn, xinh đẹp và thâm u thống nhất trong
một thể. Nơi đây, địa hình đất đai phức tạp, khe rãnh đan xen, khí hậu
đa dạng, cấu thành môi trường địa lý độc đáo. Ở đây vẫn bảo tồn được rất nhiều động thực vật quý hiếm, mà đã sớm bị tuyệt chủng ở những nơi khác trên thế giới, điển hình là có gấu trúc, cây bồ câu…và các hóa thạch
sống. Gìn giữ được sự yên tĩnh khó có thể tìm thấy trong nền công nghiệp văn minh, cảnh quan tự nhiên tráng lệ của phong cách cổ xưa, được các
chuyên gia du lịch thế giới tán tụng là nơi du lịch sinh thái đẹp mắt
nhất trên thế giới.
Thông qua sự nỗ lực nhiều năm của chính
quyền Châu ủy, kinh tế du lịch của châu A Sơn cũng đã đạt được sự phát
triển không tồi, nhưng nói tóm lại, vẫn không thể phát huy hết tiềm lực
lớn nhất, chủ yếu là bị ràng buộc bởi vấn đề giao thông. Bản thân tỉnh
Tây Xuyên đã thuộc phía tây của Trung Hoa, mà châu A Sơn lại càng nằm
chếch về phía tây bắc bộ của tỉnh Tây Xuyên, người nơi khác muốn đến
châu A Sơn du lịch, trên đường phải đổi mấy lần xe, thật quá bất tiện.
Vì vậy Châu ủy quyết định xây dựng một sân bay, thông qua mấy lần luận
chứng, và sự phê chuẩn của Ủy ban nhân dân tỉnh, năm 1998, vốn đăng ký
là 100 triệu nhân dân tệ, thành lập Công ty trách nhiệm hữu hạn sân bay, sau đó khua chiêng gõ trống mà triển khai công việc, chọn xong vị trí
sân bay, đấu thầu khởi công, lúc mới bắt đầu cũng khá là thuận lợi,
nhưng rất nhanh sau đó liền phát sinh vấn đề, đầu tiên là khó khăn chồng chất về vốn, sau đó lại nảy sinh vấn đề về chuyện đấu thầu ngày trước,
thêm vào đó gặp phải vấn đề chất lượng công trình, Ủy ban Kỷ luật tỉnh
liền bắt đầu tiến hành điều tra, toàn bộ công trình cũng lâm vào đình
trệ.
Sở dĩ Tỉnh ủy Tây Xuyên điều chỉnh vấn đề nhân sự của châu A Sơn, vấn đề sân bay chính là một mồi lửa.
La Lập Thanh đi tỉnh Tây Xuyên, tuy nói là thăng lên nửa cấp, nhưng cũng đồng nghĩa là bị đẩy lên đống lửa.
Dù sao sân bay A Sơn cũng đã đầu tư mấy trăm triệu, làm thành một cái
sạp hỗn loạn quẳng ở đó, thì người làm Chủ tịch châu như ông ta cũng
không thể bỏ mặc chẳng ngó ngàng.
Nhưng muốn xây dựng tốt sân bay, phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, đầu tiên đó là lấy tài
chính từ đâu ra? Kế đến là sân bay này liên quan tới tất cả các phương
diện, không chỉ người trong châu nhìn ngó, mà trong tỉnh cũng có người
nhúng tay vào, muốn làm cho tốt, thật chẳng dễ chút nào.
Huống chi, La Lập Thanh chẳng phải là nhân vật số một của châu, Bí thư
Châu ủy Mạc Hoành Thiên đã tại vị hai năm trời, La Lập Thanh muốn gắng
sức lập thành tích, cũng chẳng dễ dàng như vậy đâu.
“Nói như
vậy, châu A Sơn muốn mở ra cục diện, biện pháp tốt nhất chính là bắt tay giải quyết vấn đề sân bay, chỉ cần khôi phục cứu được vụ sân bay, vậy
thì cả cục diện của châu A Sơn sẽ được mở ra rồi sao?” Trong lòng Hàn
Đông cảm thấy có một chủ ý hay, bắt tay vào làm từ vấn đề sân bay, một
mặt có thể giúp La Lập Thanh nhanh chóng mở ra cục diện, có chỗ đứng
vững chắc, mặt khác cũng có thể đạt được mục đích viện trợ ăn ý.
Tầm quan trọng của sân bay đối với châu A Sơn mà nói là không thể nghi
ngờ, có sân bay, khách du lịch tới đây sẽ thuận tiện rất nhiều, đối với
việc khai thác cảnh đẹp tuyệt trần A Sơn có tác dụng vô cùng to lớn.
Trong ấn tượng của Hàn Đông, kinh tế của châu A Sơn đích thực là lấy
nghề du lịch làm trụ cột, nhưng tình hình hiện tại của châu A Sơn, nghề
du lịch tuy phát triển cũng không tệ, nhưng vẫn chưa đạt tới bước làm
trụ cột. Tin rằng chỉ cần xây xong sân bay, thì trong tương lai không
xa, nghành du lịch sẽ phát triển mạnh mẽ, trở thành trụ cột kinh tế của
châu A Sơn.
Hơn năm giờ, một đoàn người tiến vào địa phận
châu A Sơn, phía trước mặt sớm đã có một đoàn xe dài đứng chờ, là Bí thư Châu ủy châu A Sơn - Mạc Hoành Thiên dẫn người có liên can tới đón tiếp bọn họ.
Tuy Hàn Đông và Hồng Tiến Phong chỉ là cán bộ cấp
Thứ trưởng, theo lý mà nói, Mạc Hoành Thiên không cần phải tới biên giới địa phận đón tiếp Hàn Đông, nhưng Hàn Đông lại là lãnh đạo của thành
phố giúp viện trợ tới khảo sát, hơn nữa Bí thư Tỉnh ủy cũng rất coi
trọng chuyện này, cho nên Mạc Hoành Thiên cũng là lâm thời mới đưa ra
quyết định đích thân tới đón tiếp, tuy ông ta biết quan hệ giữa Hàn Đông và La Lập Thanh cực tốt, lần này tới chỉ e sẽ thành chỗ dựa cho La Lập
Thanh, nhưng ông ta cũng không muốn bị người khác lên án trên phương
diện này.
Những người có liên can đứng bên đường giới thiệu, hàn huyên một hồi, sau đó đoàn xe liền nhắm hướng trung tâm châu mà đi.
Sau 20 phút, trong phòng họp Châu ủy A Sơn, hội nghị tọa đàm thành phố
Ninh Hải trợ giúp đối tác châu A Sơn được triển khai, đầu tiên là lời
phát biểu của Hồng Tiến Phong, thể hiện sự hoan nghênh nhiệt liệt đối
với Hàn Đông.
Hàn Đông đương nhiên cũng phải phát biểu, nhưng hắn cũng chẳng nói nhiều, trước tiên là giới thiệu sơ lược về đội ngũ
mà lần này hắn dẫn theo, kế đến là nói về suy nghĩ và ý kiến về chuyện
viện trợ.
Có thể thấy được, La Lập Thanh rất phấn khởi, trên mặt anh ta tươi cười vui vẻ.
Vốn dĩ anh ta rất kỳ vọng vào lần đi tìm hiểu này của Hàn Đông, hiện
tại thấy Hàn Đông dẫn theo nhiều nhà doanh nghiệp tới như vậy, thật là
ngoài sức mong đợi của anh ta, trong lòng vì vậy mà đặc biệt vui mừng.
Tuy các vị Ủy viên thường vụ đang có mặt ở đây nhất thời không nhìn ra
được, nhưng La Lập Thanh tin rằng, thông qua chuyện này, bọn họ cũng sẽ
nhận ra khả năng của anh ta, tuy Hàn Đông chỉ là Chủ tịch thành phố của
một thành phố cấp Phó tỉnh, là cán bộ cấp Thứ trưởng, nhưng người ta đại diện cho một thế lực chính trị vô cùng hùng hậu đó nha.
Nhìn về hướng Bí thư Châu ủy Mạc Hoành Thiên, vẻ mặt ông ta tuy có tươi
cười, nhưng La Lập Thanh vẫn có thể nhìn ra sự chua xót của ông ta, điều này khiến trong lòng anh ta càng thêm vui vẻ.
Kết thúc hội
nghị đã là thời gian ăn cơm, tiệc tối được sắp xếp ở Nhà khách Ủy ban
nhân dân châu, trong các món ăn, có không ít món mang hương vị dân dã,
khiến mọi người ăn một cách ngon lành, thích thú. Trong bữa tiệc linh
đình, mọi người trò chuyện với nhau thật vui vẻ, do Hàn Đông và mọi
người từ xa tới, hành trình vất vả, cho nên dưới sự thuyết phục của Hồng Tiến Phong, mọi người cũng không có cố gắng mời rượu.
Ăn cơm xong, đã có nhân viên làm việc sắp xếp ổn thỏa chuyện nghỉ ngơi của mọi người.
Mạc Hoành Thiên biết mối quan hệ giữa Hàn Đông và La Lập Thanh, vì vậy
cũng không quá tiếp cận, mà giao cho La Lập Thanh tiếp đãi Hàn Đông cẩn
thận, đợi Hàn Đông và La Lập Thanh lên xe, ông ta liền quay trở về cư xá Châu ủy.
Hàn Đông được bố trí ở một căn phòng lớn trên tầng
cao nhất của Nhà khách, nơi này trang hoàng vô cùng thoải mái, hơn nữa
tầm nhìn rộng lớn, đứng ở ban công, có thể quan sát hơn nửa nội thành,
trước mặt là một dòng sông xanh biếc, xa hơn chút nữa là núi non ẩn
hiện, trong đêm tối, giống như có một hàng người khổng lồ đang đứng ở
đó, yên lặng bảo vệ cả thành phố vậy.
- Chủ tịch châu Lập Thanh, nếu không vội về thì uống tách trà, chúng ta nói chuyện chút được chứ?
Hàn Đông cười, nói.
- Được thôi, tôi còn cầu không được ấy chứ.
La Lập Thanh vui vẻ nói, đưa cho Hàn Đông gói trà Long Tỉnh mà anh ta đã sớm chuẩn bị, đặt trước mặt Hàn Đông, cảm thán nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi đúng là trông trăng trông sao, thật không tưởng tượng được lần này anh tới, còn dẫn theo một đội ngũ hùng hậu như vậy, khiến cho tôi có chút cảm giác lạ lùng vì được ưu ái quá nhiều.
Hàn Đông cười cười, nói:
- Nói gì thế, tôi đã đồng ý tới, thì không thể tới tay không được. Làm
thành phố viện trợ của châu A Sơn, tôi cũng hi vọng thông qua hành động
thực tế, gây được chút tác dụng đối với sự phát triển của châu A Sơn.
La Lập Thanh nói:
- Tư tưởng và giác ngộ của Chủ tịch Hàn, tôi quả là không theo kịp, tóm lại, đối với những gì Chủ tịch Hàn đem tới, tôi cảm thấy vui vẻ và cảm
tạ vạn phần, có sự ủng hộ của Chủ tịch Hàn, tôi tin cục diện của châu A
Sơn sẽ mau chóng có bước đột phá.