Nửa giờ sau, Hàn Đông xuất hiện bên ngoài sân bay. Ngồi trong xe, cửa kính mở 1 nửa, ánh mắt nhìn ra phía ngoài.
Lái xe là Lý Thiết Trụ, anh ta ngồi lặng yên trên xe, từ đầu đến cuối
anh ta cũng không hỏi vì sao Hàn Đông đến chỗ này, chỉ là Hàn Đông kêu
anh ta chuẩn bị xe thì anh ta chuẩn bị mà thôi. Bảo anh ta lái xe đến
sân bay thì anh ta đi đến sân bay, trên đường đi một câu anh ta cũng
không nói. Nhưng không phải anh ta chỉ có chấp hành mệnh lệnh mà bất cứ
lúc nào cũng phải mang trên mình trọng trách bảo vệ Hàn Đông, một đôi
mắt tinh nhanh lúc nào cũng phải quan sát tình hình xung quanh để có thể xử lí những tình huống bất ngờ.
Đây là 1 chiếc xe việt dã
bình thường với màu xanh đậm, trước đó khi ra Ủy ban nhân dân Tỉnh, Lý Thiết Trụ lái một chiếc Santana, ra khỏi cửa, Hàn Đông bảo Lý Thiết
Trụ đổi xe, chiếc xe này là do Lữ Nam Phương đưa cho Hàn Đông sử dụng,
nói là cho mượn nhưng thực ra Hàn Đông có thể lấy bất cứ lúc nào. Chiếc
xe này qua tay Lữ Nam Phương, động cơ bên trong rất tốt, đem đến sự
thoải mái cho người sử dụng, các tính năng tự nhiên cũng được nâng cấp
lên nhiều so với ban đầu.
Trước kia Hàn Đông mua một căn nhà ở khu cạnh trường Đảng tỉnh ủy, sau này không dùng đến, đợi khi Kiều San
San đến, vừa lúc ở đây luôn. Đây là khu tương đối yên tĩnh, môi
trường trong lành, không có người không phận sự lui tới. Điểm này làm
cho Hàn Đông thấy rất hài lòng.
Vốn dĩ thời gian trước Hàn
Đông bảo Lữ Nam Phương thuê người quét dọn căn phòng này cũng là do khi bản thân muốn được yên tĩnh đến đó sống. Hiện tại nó đang phát huy công dụng của mình.
Không bao lâu sau, phía trước liền có bóng dáng của một mỹ nhân, còn có vẻ của 1 cô gái lanh lợi.
Kiều San San mặc trên mình một chiếc váy dài màu xanh nhạt, bước đi
chậm rãi. Một tay kéo vali hành lí, tay còn lại nắm lấy tay Hàn Nguyệt.
Cô đeo 1 cái kính mắt màu lá trà, ánh mắt trời chiếu vào khuôn mặt trắng nõn như ngọc của cô, làm cho khuôn mặt ấy tỏa ra vẻ đẹp lộng lẫy, tràn
đầy khí chất cao quý. Thân hình của cô ấy dường như thon thả hơn rất
nhiều so với trước kia, khi cô ấy di chuyển, dáng vẻ thướt tha mềm mại
làm cho hồn phách người khác rung động.
Tiểu Hàn Nguyệt mặc
váy công chúa trắng tinh, lưng đeo một chiếc cặp sách nhỏ, tết tóc hai
bên, bước nhỏ từng bước một. Hai bím tóc rung rinh theo từng nhịp bước,
thỉnh thoảng con bé lại quay đầu ra sau nói chuyện, cái điệu bộ đáng yêu đó làm cho người ta không kìm nổi nảy sinh lòng trìu mến.
Hàn Đông trong lòng tràn đầy xúc động, không kìm nổi đành mở cửa xe.
Giờ khắc đó, Hàn Nguyệt dường như cảm thấy điều gì, ngẩng đầu lên lập
tức nhìn thấy nửa khuôn mặt của Hàn Đông, buông tay Kiều San San, chạy
về phía trước, miệng hét lớn:
- Cha….
Hàn Đông đưa tay ra đỡ Hàn Nguyệt ôm vào trong xe, con bé vui mừng hôn lấy hôn để
lên trán, hai má của Hàn Đông, đôi tay nhỏ bé quàng quanh cổ, cọ mặt vào mặt Hàn Đông.
Một dòng nước ấm nóng chảy xuống trên khuôn
mặt của Hàn Đông, đó là nước mắt của Hàn Nguyệt, con bé này gặp được Hàn Đông vui đến nỗi muốn khóc.
Hàn Đông cảm thấy lòng mình run
nhẹ, đây là con gái của hắn, nhưng lại không thể có con bé bên cạnh
mình, mỗi lần chia tay nhìn bộ dáng con bé quyến luyến không muốn rời,
trong lòng Hàn Đông thấy vô cùng đau đớn. Hàn Đông có thể cảm nhận sâu
sắc được tình cảm của con bé dành cho mình, có lẽ trong lòng con bé, có
thể nhìn thấy ba qua máy tính 1 chút, được nói chuyện cùng với ba thêm
một lát đó chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của con bé nhưng Hàn Đông
lại không thể đáp ứng được ước nguyện cơ bản của con bé. Dù cho là thời
gian nói chuyện qua máy tính với con bé cũng không nhiều, chứ đừng nói
như ông bố bình thường cùng con bé vui chơi, làm cho con bé lớn lên
trong niềm vui.
Lúc này Hàn Nguyệt ngẩng đầu lên, mắt đẫm lệ nói:
- Ba ,con xin lỗi…
Hàn Đông ngẩn người, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng hỏi:
- Nguyệt Nhi, con làm sao vậy?
- Mẹ nói khi gặp ba con không được khóc, nếu không ba sẽ không vui.
Hàn Nguyệt vừa nói vừa lấy tay lau nước mắt.
Hàn Đông xót thương ôm con bé vào lòng, lấy tay vỗ nhẹ vào lưng con bé, dịu dàng nói:
- Không sao cả, ba được gặp Nguyệt Nhi cũng thấy vui lắm.
Kiều San San lúc này đã lên xe, ngồi cạnh Hàn Đông, tháo kính mắt
xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn Hàn Đông và con gái đang thân mật như vậy.
Từ việc lần trước đến nay đây là lần đầu tiên cô chủ động quay lại gặp
Hàn Đông, trong lòng vẫn cảm thấy sự rung động như trước kia. Hai người
thương yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau, chỉ có thể lặng lẽ quan tâm, âm thầm thương nhớ và chúc phúc.
Sự việc lần trước đã mang
đến cho Kiều San San rất nhiều áp lực, mặc dù rất yêu thương Hàn Đông
nhưng vẫn cố kìm nén lại không đến gặp Hàn Đông.
Đến nay đã qua
được lâu như vậy rồi, sự việc cũng đã lắng xuống mà theo lời nói của Tần Phương, cô ấy cũng nhận thấy được sự việc thực ra không tạo ra vấn đề
lớn đối với Hàn Đông. Bởi vì với địa vị của Hàn Đông về căn bản không
thể vì những chuyện như vậy mà bị tổn thương, ngược lại thông qua cách
này để làm mất đoàn kết nội bộ, có thể làm những người khác không hài
lòng, điều đó làm cho Kiều San San yên tâm rất nhiều.
Hơn nữa trong lúc này, Lữ Nhạc cũng nhiều lần chủ động gọi điện đến
cho cô, hai người nói chuyện khá vui vẻ, mặc dù không nói rõ là đồng ý
để Kiều San San và Hàn Đông ở bên nhau nhưng cũng nói ý rằng không hề
nghi ngờ gì cả, để cho Kiều San san cảm thấên tâm hơn. Còn nữa, cái con
bé Hàn Nguyệt cũng rất đáng thương, thường năn nỉ Kiều San San cho đi
gặp ba, ngoài ra cô ấy cũng nhớ bố mẹ, bởi vậy liền không kìm nổi dẫn
Hàn Nguyệt trở về.
Người phụ nữ đi phía sau Kiều San San lúc
trước đi lại gần, mở cửa phụ rồi ngồi vào. Cô ấy tên Andy, là vệ sĩ
riêng của Kiều San San, là con lai giữa người Anh và người Hoa, Kiều San San đã vô tình giúp cô ta một việc rất lớn, rồi thu nhận luôn vào công
ty mình, phân công công việc cho cô ta, điều đó làm cho Andy một lòng
cảm ơn đối với Kiều San San. Mẹ của cô kia là người Hoa, cha là người
Anh, hẹn ước tình yêu của 2 người không có kết quả, nguyên nhân do ông
người Anh kia đã lập gia đình rồi, thế là mẹ của Andy nhận phải sự
đả kích quá lớn, bỏ cô đi không biết tung tích, Andy từ nhỏ lớn lên tại
cô nhi viện, trải qua rất nhiều khó khăn, cũng từng theo một sư phụ học
võ thuật Trung Hoa. Sau này Kiều San San biết được thân thế và khả năng
của cô liền quyết định để cô làm trợ lí cho mình, chủ yếu là kiêm chức
vệ sĩ riêng, Andy đã rất vui mừng và chấp nhận. Bình thường thì cô ở bên cạnh Kiều San San, làm việc vô cùng có trách nhiệm.
Anh lái
xe Lý Thiết Trụ không biết thân phận của Andy, thấy cái cô này ngông
nghênh đi lên xe, khẽ cau mày, hướng ánh mắt lợi hại nhìn cô
Andy từ nhỏ đi theo sư phụ học võ bỗng chốc cảm nhận được có 1 áp lực
rất lớn, giật mình, nhìn anh lái xe không chớp mắt. Mở hai mắt thật to,
mặt cười tươi nói:
- Haiz, em nói anh không cần lo lắng vậy đâu, em…
Bộ dạng của cô làm ra vẻ vô tội.
Lý Thiết Trụ không hề nới lỏng cảnh giác, anh ta là cảnh vệ của Hàn
Đông, nhất định phải đặt sự an nguy của Hàn Đông lên trên tất cả. Ngoài
ra mặc dù Hàn Đông không bảo gì anh ta nhưng anh ta đoán được Kiều San
San không phải là vợ chính thức của Hàn Đông, mà Hàn Đông có thể để anh
ta biết được việc này có nghĩa là Hàn Đông rất tín nhiệm anh ta, bản
thân anh ta cần phải làm tốt hơn công việc của mình.
Mặc dù Andy
biểu hiện rất mềm yếu, vô tội nhưng Lý Thiết Trụ dựa vào bản năng cảm
thấy người con gái này không đơn giản như vẻ bề ngoài nên một chút cũng
không dám lơ là.
- Không có việc gì, cô ấy là trợ lí của tôi.
Kiều San San nói để Lý Thiết Trụ thấy thoải mái.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Trợ lí của em quả là 1 người không tồi nhỉ.
Kiều San San cười nhẹ, không nói gì cả, chỉ dừng mắt nhìn Hàn Đông một giây, 2 người nhìn nhau tình cảm.
Nhẹ nhàng nắm lấy tay nhau, ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại không cần nói gì cả.
Hàn Nguyệt ngồi giữa 2 người, tay nắm lấy tay 2 người, khuôn mặt tràn
đầy niềm hạnh phúc, đôi mắt to đẹp không che dấu được niềm vui sướng,
lông mi cong vút nhẹ nhàng chớp tựa như một thiên sứ đang hạnh phúc.
- Chúng ta nghỉ ngơi một chút đã rồi đi ăn cơm.
Hàn Đông nói.
Lý Thiết Trụ liền khởi động xe, đi về hướng trường Đảng Tỉnh ủy. Lúc
trước mục đích Hàn Đông để anh ta lái cái xe việt dã này, anh ta đã đoán ra rồi, cho nên không cần Hàn Đông chỉ bảo anh ta cũng biết phải làm
thế nào.
Tới nơi rồi, Lý Thiết Trụ đỗ xe dưới lầu, Hàn Đông
liền một tay bế Hàn Nguyệt, một tay nắm lấy tay Kiều San San bước xuống
xe.
Andy cũng xuống theo, chuẩn bị đi theo sau.
Lý Thiết Trụ liền nói:
- Quay lại đi, nơi này an toàn, không cần đi theo đâu.
- Vì sao? Đây là chức trách của tôi, tôi cần luôn bên cạnh San mới được.
Andy nghiêm túc nói, cô là người rất có trách nhiệm với công việc của mình.
Lý Thiết Trụ nói:
- Cô như vậy mà cũng đòi làm vệ sĩ sao, một chút mắt nhìn cũng không có.
- Ý của anh là gì? Anh xem thường tôi sao?
Andy chớp đôi mắt to chất vấn Lý Thiết Trụ.
- Vậy chúng ta tìm nơi nào đó tỷ thí một chút, tôi nhất định khiến cho anh biết thế nào là sự lợi hại của tôi.
Lý Thiết Trụ lắc đầu, cũng không cùng cô cãi cọ, anh giải thích:
- Làm vệ sĩ không chỉ là bảo vệ mục tiêu an toàn mà còn phải để mục
tiêu không thấy lo lắng, bây giờ cô đi, đó là quấy rầy, chỉ làm cho chủ
của cô bất an thôi.
Mặt Andy hơi đỏ lên, cô cũng nhận thức
được những lúc đấy mình tốt nhất không cần đi theo, mỗi khi nhìn người
ta thân mật bản thân mình hoàn toàn đang làm phiền thời gian riêng tư
của người khác, nhưng thực ra trong lòng cô có chút mâu thuẫn với Lý
Thiết Trụ, bất mãn nói:
- Tôi không phải nhân viên tạm thời của San, tôi là người thân của cô ấy, người thân anh biết không.
Lý Thiết Trụ cười cười, chỉ vào vị trí lái phụ nói:
- Cô có thể ngồi lên không, đứng ở đây rất dễ gây sự chú ý của người khác.
Andy bĩu môi, vẫn là nghe theo lời ngồi lên, miệng lầm bầm nói:
- Tỏ vẻ gì chứ, có bản lĩnh thì cho xem chân tướng.
Lý Thiết Trụ không tính toán với cô ta, anh cười thản nhiên, mở to âm
lượng trên xe, lập tức bên trong xe vang lên bản nhạc nhẹ rất dễ nghe.
Andy giận đến mức cắn vào môi mình, thoạt nhìn thì anh ta chỉ là một
người đàn ông Trung Hoa bình thường, sao mà cô lại ghét anh ta đến thế.
Lặng yên một hồi, Andy không nhịn được nữa nói:
- Ông chủ của anh cứ thần bí kiểu gì ý, thân phận của anh ta là gì?