Kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với Nghiêm Gia Vân, Hồng Tiến Phong
lại cùng với Tưởng Tùng Duệ, Nghiêm Húc cùng nhau thương lượng phương án cứu trợ, thứ nhất mau chóng cùng với bên ngoài giữ liên lạc, đây không
chỉ có thể báo cáo tình hình, hơn nữa có tác dụng rất lớn đối với công
việc chuẩn bị của đội ngũ hướng dẫn chỉ đạo; thứ hai là tổ chức tự cứu,
có không ít người bị thương, nhưng vẫn có không ít người thoát được, lúc này nhất định phải nhanh chóng đưa nhóm người này tự tổ chức để triển
khai tự cứu, vì hiện giờ giao thông của châu Cam Bối với bên ngoài đã bị gián đoạn, đội ngũ cứu trợ bên ngoài không dễ dàng vào, cũng không hoàn toàn trông cậy vào đội quân trực thăng đưa người vào viện trợ, nhất
định phải nhanh chóng tổ chức tất cả mọi người để triển khai cứu trợ,
như vậy mới có thể nhanh chóng cứu được nhiều người bị thương trong giới hạn lớn nhất. Ngoài việc cứu người, còn phải tổ chức đội ngũ y tế bác
sĩ, nếu không những người bị thương được cứu ra nếu không được chữa trị
kịp thời, như vậy thương vong tiếp theo sau chắc hẳn cũng không ít.
- Đồng thời, chúng ta cũng phải cố hết sức tổ chức lương thực vật
chất, đảm bảo được cuộc sống cơ bản cần thiết, bây giờ chúng ta cùng
tiến hành phân công, Tư lệnh Tưởng, công việc tìm kiếm sẽ do anh phụ
trách.
- Không thành vấn đề, trách nhiệm của tôi chính là thực hiện cứu những người còn sống sót trong đống đổ nát.
Tưởng Tùng Duệ gật đầu nói.
Hồng Tiến Phong lại nói với Nghiêm Húc:
- Nghiêm Húc, trách nhiệm của anh chính là phát huy thế mạnh quen thuộc tình hình, tổ chức quần chúng thành nhiều nhóm cứu trợ nhỏ, triển khai
viện trợ, đồng thời phải có trách nhiệm tổ chức đội ngũ bác sĩ, tổ chức
vật chất cứu tế, hiện đang trong thời kỳ phi thường, nhất định phải mang thái độ cường ngạnh, bất cứ người nào tiêu cực buông thả, sẽ bị cắt
chức ngay!
Lúc này, mặt Hồng Tiến Phong đỏ lên, vẻ mặt đầy sát khí, khiến các vị quan viên ngồi bên cạnh có chút run rẩy.
Nghiêm Húc gật đầu nói:
- Trưởng ban Hồng cứ yên tâm, bộ máy của Châu Cam Bá sẽ trải qua được khảo nghiệm này.
Anh ta cũng có lòng tin này, nên biết vì muốn ủng hộ anh ta làm tốt
công việc chuẩn bị chống động đất tại Châu Cam Bá, Hàn Đông đã cho anh
ta ủng hộ lớn, bất kể là chính sách, tài chính, về mặt nhân sự, đều toàn lực ủng hộ anh ta, thậm chí đích thân Hàn Đông cũng đã đến Châu Cam Bá thị sát vài lần, Nghiêm Húc cũng xử phạt không ít người. Do đó tuy thời gian Nghiêm Húc đến đảm nhận Bí thư châu ủy Châu Cam Bá không lâu,
nhưng đã nắm được cục thế trên dưới của Châu Cam Bá, hiện đang trong
thời khắc nguy cấp, cũng có thể phát huy tác dụng lớn nhất.
Đây cũng là mục tiêu mà Hàn Đông dự trù, hiện nay xem ra Nghiêm Húc không làm Hàn Đông thất vọng.
Hồng Tiến Phong nói:
- Vậy là tốt, hiện giờ chúng ta phân công hành động thôi.
Lúc nãy khi phân công công việc, Hồng Tiến Phong cũng không xác minh rõ ràng về phân công của mình, thật ra trách nhiệm của anh ta cũng rất
quan trọng, ngoài Tưởng Tùng Duệ cùng với vài quan viên cấp cao cùng
anh ta ở hiện trường, phải làm tốt công việc phối hợp, đồng thời cũng cố gắng trấn an lòng dân. Vì trong lúc này, người dân vô cùng hoảng loạn,
tâm lý lúc này rất mềm yếu, Hồng Tiến Phong là lãnh đạo Tỉnh ủy, xuất
hiện trước mặt mọi người, thăm nom mọi người, ủng hộ mọi người, bình
phục tâm lý của họ.
- Trưởng ban Hồng, Bí thư Nghiêm, trải
qua tìm hiểu sơ bộ, gần đây tổng cộng có bảy chỗ có thể ổn định nạn
nhân, đầu tiên là khu thể dục, tuy kiến trúc khu thể dục xung quanh đã
sụp đổ, nhưng sân thể dục trống trải, không lo lắng bị ảnh hưởng của dư
chấn, sau khi dọn dẹp đơn giản, thì có thể dựng lều khẩn cấp, thành lập
nơi cung cấp lương thực và trạm y tế; thứ hai là…
Một gã Phó
trưởng ban thư ký Châu ủy đang thở hổn hển để báo cáo tình hình, sắc
mặt của anh ta tái nhợt, trong mắt cũng hiện đầy máu tơ.
Anh
ta tên La Thần, lúc đang phối hợp bố trí nơi chốn, anh ta thông qua một
nhân viên tìm hiểu được, người vợ của mình đang làm việc tại Cục thủy
lợi đã bị bao phủ bởi đống đổ nát, người vợ yêu thương chỉ sợ cũng dữ
nhiều lành ít, nhưng lúc này anh ta có trách nhiệm của mình, anh ta cũng không thể bỏ hết tất cả để chạy đến đống đổ nát để cứu vợ mình, anh ta
đang kiềm chế cơn đau xót trong lòng, trên dưới phối hợp, liên hệ, thống kê, cố gắng tìm hiểu nhiều nơi có thể sắp xếp chỗ lánh nạn cho nạn dân.
Nhìn thấy bộ dạng của La Thần, Hồng Tiến Phong vỗ vai anh ta nói:
- Anh không sao chứ?
La Thần ưỡn ngực nói:
- Trưởng ban Hồng, tôi không sao.
Nói xong anh ta uống một ngụm nước, lại tiếp tục báo cáo tình hình.
Hồng Tiến Phong thấy được, ánh mắt của La Thần tràn đầy nỗi bi thương,
trong lòng nghĩ trong tình hình thiên tai như vậy, mỗi một người đều rất bơ vơ, tai họa vô tình, bất kể anh có thân phận nào, giàu có hoặc nghèo nàn, nó đều như nhau, Trong cái quá trình này, rất nhiều gia đình của
quan viên cũng xuất hiện tan thương như vậy, cũng giống như người dân sẽ gia cảnh tan nát, nhưng họ có trách nhiệm của mình, lúc này họ không
được chỉ trông nom nhà cửa, nhất định phải luôn minh mẫn để tổ chức
chống nạn, những người này vô tình sẽ gặp phải áp lực tinh thần rất lớn.
Những người này rõ ràng đáng được tôn trọng.
Lúc này Hồng Tiến Phong cũng không có câu an ủi nào tốt hơn, dù sao tất cả hiện nay, cứu nạn là quan trọng nhất.
Hơn nữa ảnh hưởng của thiên tai không chỉ là trước mắt, sẽ gây ra những mặt trái khó lường trước đối với tâm lý của mọi người, cuộc sống của
nhiều người sẽ từ đây mà thay đổi, do đó nói quá trình cứu nạn, là một
quá trình dài hạn.
Mười giờ tối hôm đó, Hàn Đông từ thành phố Đô Yển quay về Thục Đô, lẽ ra từ thành phố Đô Yển đến Thục Đô cũng
chỉ cần một tiếng lộ trình, nhưng lần này Hàn Đông xuất phát lúc hơn sáu giờ, cho đến mười giờ mới quay lại Thục Đô, trên đường xuất hiện nhiều
chỗ kẹt xe, Hàn Đông chỉ biết đi bộ qua, sau đó mới nghĩ cách đón xe,
ngồi xe quay về Thục Đô.
Vì trước đó Hàn Đông biết được đoạn
đường đi chắc hẳn sẽ không được thông suốt, xe cộ rất khó thuận lợi quay về Thục Đô, cho nên mới quyết định dẫn theo Lý Tri Thu, Lý Thiết Trụ đi bộ đồng thời cùng đón xe quay về, tuy trên đường nhiều nơi kẹt xe, cùng một chiếc xe từ thành phố Đô Yển thẳng về Thục Đô, nhưng trên mỗi đoạn đường, vẫn có thể tìm được xe. Cộng thêm thân phận của Hàn Đông, tìm
được xe giúp đỡ, chủ xe cũng đồng ý cho lên. Thậm chí giữa đường đi gặp
được một chủ xe ba gác, anh ta cũng bị thương, nhưng không do dự kéo Hàn Đông bọn họ lên xe rồi đi, đến nơi bị tắt nghẽn, càng tìm người đẩy
hoặc nâng chiếc xe ba gác qua, tiễn thêm Hàn Đông bọn họ một đoạn đường dài, cho đến chiếc xe ba gác hết xăng mới dừng lại.
Hàn Đông vô cùng cảm động, cho Lý Tri Thu lưu lại tên họ và địa chỉ của người
ngày, nhưng anh ta không cho biết, chỉ nói rằng:
- Thưa Bí thư
Hàn, tôi biết ngài là quan tốt, ngài đã làm nhiều việc tốt cho bách
tính, bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, ngài quay về chỉ đạo mọi người
cứu trợ, tôi tiễn ngài một đoạn cũng không là gì... Tôi đi đây, tôi còn
phải về cứu người.
Sau đó anh ta liền bước nhanh quay về, ngay cả chiếc xe gác máy cũng không quan tâm nữa.
Hàn Đông thở một hơi dài:
- Trong nguy nan mới thấy được lòng dân, chỉ cần chúng ta làm việc thật cho người dân, bách tính sẽ nhìn thấy bằng mắt, ghi nhớ trong lòng.
Quay về Tỉnh ủy, Hàn Đông lập tức triệu tập mọi người mở cuộc họp lãnh
đạo nhà nước Tỉnh ủy, trước tiên nói qua tình hình mà mình tìm hiểu
được, đồng thời đưa ra sắp xếp công việc cứu trợ, phân công công việc
cho mọi người, nhanh chóng triển khai viện trợ.
- Các đồng
chí, lần tai họa này, là khảo nghiệm rất lớn đối với Tỉnh ủy nhà nước,
nắm chặt công việc cứu trợ chống thiên tai, là nhiệm vụ lớn nhất trước
mắt chúng ta, tất cả đều phải toàn tâm, bất cứ ai lơ là, xử phạt nghiêm
khắc!
Ánh mắt của Hàn Đông lướt qua Hứa Khải Ba, Đỗ Trung Sâm,
Trịnh Như Dân, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, như đang cảnh cáo họ, dù họ
nghĩ thế nào, hiện tại nhất định phải suy nghĩ, thống nhất hành động về
công việc cứu trợ, nếu không tuyệt đối mình sẽ không khách sáo.
Sắc mặt của Hứa Khải Ba hơi thay đổi, hiện giờ tâm trạng của anh ta vô
cùng phức tạp, trước đó anh ta luôn chống đối Hàn Đông, đối với công
việc do Hàn Đông đưa ra đều không đồng ý, hơn nữa còn phát biểu văn
chuơng phản đối ngay trước mặt giới truyền thông, hiện giờ xảy ra tai
họa nghiêm trọng như vậy, rõ ràng chứng minh sắp xếp và bố trí trước đây của Hàn Đông là có bằng chứng, cũng vô tình như đánh một bạt tai vào
Hứa Khải Ba.
Hơn nữa anh ta cũng lo lắng Hàn Đông sẽ thừa cơ hội này mà chèn ép mình, vậy mình không hề có tí phản kháng nào.
- Được rồi, bây giờ mọi người phân công hành động nào.
Hàn Đông lạnh nhạt nói, cho đến bây giờ Hàn Đông thật ra ngay cả cơm
tối vẫn chưa dùng đến, khi ở thành phố Đô Yển, hắn cùng với Thẩm Tòng
Phi luôn bận rộn cứu người, thăm nom nạn nhân, chỉ huy công việc cứu
trợ, cũng không có thời gian ăn cơm.
- Bí thư, ăn bát mì trước đi.
Đợi Hàn Đông vừa tan cuộc họp, Lý Tri Thu liền bê một bát mì lên, bát
mì còn đang bốc khói, lúc Hàn Đông cùng mọi người đang họp, anh ta cùng
với Lý Thiết Trụ đã ăn, hồi phục được một chút nguyên khí.
- Đồng chí Nguyên Ninh ở lại một tí.
Hàn Đông vừa nói, vừa đón lấy bát mì, húp lấy, mệt mỏi đã lâu như vậy,
lại đi không ít đoạn đường, Hàn Đông sớm đã đói, hơn nữa tối nay sẽ là
một đêm không ngủ, nhất định phải bổ sung năng lượng rồi mới nói.
Lam Nguyên Ninh ngồi bên cạnh, anh ta cũng thấy được Hàn Đông rất mệt
mỏi, nhưng biết Hàn Đông là nhân vật số một của Tỉnh ủy, lúc này không
thể thả lỏng được, rất nhiều việc đều cần đến Hàn Đông xử lý,
-
Bí thư Hàn, hiện tại dân chúng có chút hoảng loạn, thứ nhất là lo lắng
lại có dư chấn, thứ hai là phá hoại khủng khiếp do động đất gây ra, ví
dụ có người lo lắng động đất sẽ dẫn đến công trình thủy lợi của thành
phố Đô Yển từ đó gây nên ảnh hưởng tới thành phố Thục Đô. Tôi đề nghị
ngài hãy nhanh chóng phát thanh để an ủi toàn dân. Tôi đã liên lạc với
đài truyền hình Tỉnh, sắp xếp chiếc xe phát trực tiếp 24 giờ không ngừng cập nhất tình hình mới nhất đối với công chúng, ngài xem khi nào sẽ
xuống đó nói.
Trong lòng Hàn Đông run lên, nhắc nhở của Lam
Nguyên Ninh rất quan trọng, hiện tại trong dân chúng quả thật đang tồn
tại một không khí khủng hoảng, phải kịp thời tiến hành an ủi mới vô cùng quan trọng.
- Ừm, anh nói đúng. Tôi lập tức qua đó.
Hàn Đông nói vậy, hai ba lượt đã ăn xong bát mì, tiếp lấy khăn giấy Lý Tri Thu đưa mà lau miệng, đứng dậy đi xuống dưới lầu.