Tần Phương mở ra cái hội sở này, tại Yến Kinh Thành đều coi đây là câu
lạc bộ tư nhân đỉnh cấp, người bình thường không thể mở được. Chưa nói
đến tài chính và nhiều thứ khác, chính là tiêu chí tiến đến con ông cháu cha, một đám đối với Tần Phương bộ dạng cười ha hả, làm người ta cũng
nhìn ra được sau lưng Tần Phương có quan hệ bất thường.
Hàn Đông mặc dù không thường hỏi thăm bối cảnh Tần Phương, nhưng cũng lờ mờ biết đằng sau cô có thêm cường lực quân đội.
Về phần Tần Phương cho tới này đều khách khí với mình, mỗi lần mình đến chơi hội sở Vong Lưu, cô đều tự mình tặng một chai rượu ngon, Hàn Đông
cũng đại khái hiểu được tình ý của cô ấy, dù sau mấy năm nay mình luôn
luôn ở bên ngoài, nhưng ở trong giới thanh niên thủ đô, lại có thanh
danh lớn, cho nên Tần Phương có tỏ vẻ một chút thiện ý cũng là có thể lý giải được.
Hàn Đông lái xe, rất nhanh đi chỗ ở của Bạch Vũ Giai.
Bạch Vũ Giai đã chờ ở cửa rồi, cô đang mặc quần áo màu xanh nhạt bị gió thổi mạnh, dưới chân là một đôi giày ống dài màu trắng bạc, dáng người
cao gầy phóng khoáng, cô lẳng lặng đứng yên chỗ đó, giống như một gốc
cây mai vàng lẳng lặng nở rộ, khi thấy Hàn Đông lái xe tới, trên mặt
nàng liền toát ra nụ cười ngọt ngào, bước nhanh về phía trước, mở cửa xe ngồi vào bên cạnh, sau đó nghiêng đầu, trên mặt tươi cười như ánh mặt
trời, lặng yên nhìn Hàn Đông.
Bộ dạng của nàng đáng yêu hết sức, Hàn Đông không kìm nổi nghiêng người qua bên, làm cô hơi
nghiêng người mà hôn nhẹ nhàng lên đôi môi đỏ mọng đấy.
Đôi mắt sáng ngời nhẹ nhàng của Bạch Vũ Giai nháy mắt giật mình, lập
tức hai tay đặt lên cổ Hàn Đông, sau đó hôn trả Hàn Đông những nụ hôn
nóng bỏng.
Ven đường phía trước có người đi tới, hai
người liền cho xe đi. Mặc dù là ở trong xe, nhưng Bạch Vũ Giai là minh
tinh, người biết đến nàng không phải là ít, nếu để cho người ta nhìn
thấy cô trong xe thân thiết cùng một nam nhân, vậy khẳng định chuyện sẽ
lớn.
- Anh đã nói với anh Mạn Lương, sau này sẽ phái hai nữ vệ sĩ cho em.
Hàn Đông thản nhiên nói.
Bạch Vũ Giai ngẩn ra, lập tức nhẹ nhàng hỏi:
- Sao vậy?
Hàn Đông nói:
- Vì nghĩ cho an toàn của em, tên Mã Bình Nguyên không phải quấy rầy em sao, anh lo anh ta làm càn.
Bạch Vũ Giai trầm mặc một chút, lập tức nói:
- Em nghe sự sắp xếp của anh.
Hàn Đông giơ tay khẽ vuốt khuôn mặt nàng, nói:
- Anh không muốn em bị oan ức và tổn thương.
Lông mi thon dài Bạch Vũ Giai run lên, cô tự nhiên cười nói, gắng sức gật đầu nói:
- Em biết…
Vừa lái xe, vừa nói chuyện cùng Bạch Vũ Giai, trong lòng Hàn Đông cũng
vui lên rất nhiều. Hàn Đông tin tưởng, chỉ cần mình còn thật sự đối đãi, nghĩ rằng Mã Bình Nguyên không dám động đến Bạch Vũ Giai, dù sao mình ở kiếp này không còn giống như kiếp trước, mà Hàn hệ bây giờ không phải
Hàn hệ kiếp trước, cho dù sau lưng Mã Bình Nguyên có chỗ dựa vững chắc
là Tô Đức Hạ, cũng không thể chống lại lão thái gia.
Vừa mới bắt đầu nghe được Hàn Mạn Lương nói Mã Bình Nguyên có ý với Bạch Vũ Giai, Hàn Đông liền liên tưởng đến sự tình kiếp trước, cho nên có
chút oán giận, lại có chút lo lắng. Tuy nhiên hiện tại tỉnh táo lại suy
nghĩ, liền hiểu được Mã Bình Nguyên căn bản là dấy không nổi sóng to!
Cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn, Hàn Đông trong lòng đúng là lo lắng cho Bạch Vũ Giai, cho nên vừa nghe đến chuyện của anh ta, liền có chút
thiếu kiên nhẫn. Bạch Vũ Giai ngồi ở vị trí kế bên tài xế, đôi mắt xinh
đẹp nhìn Hàn Đông lái xe, ánh mắt dịu dàng, khóe miệng hơi nhếch lên,
trong lòng của nàng cảm thấy vui sướng vạn phần, không kìm nổi nhẹ giọng hát vu vơ.
Trong xe, lập tức tự nhiên có giọng hát nhẹ, làm cho người ta say mê.
Không bao lâu, xe liền tới hội sở Vong Lưu, Hàn Đông để Bạch Vũ Giai
xuống xe trước, sau đó đi đỗ xe. Hội sở Vong Lưu kinh doanh cũng không
tệ, cửa bãi đỗ xe đã trật kín. Dừng xe, Hàn Đông bước nhanh đi ra, xa xa nhìn thấy một người đang nói chuyện cùng Bạch Vũ Giai, không ngờ đúng
là tiểu tử Mã Bình Nguyên.
Trong lòng Hàn Đông lập tức
nảy sinh một cỗ lửa giận, tâm tình vừa mới bình phục lại, lập tức tràn
đầy tức giận. Hắn bước nhanh về phía trước, trầm giọng nói:
- Mã Bình Nguyên…
Mã Bình Nguyên cùng vài người bạn hư hỏng đến hội sở Vong Lưu chơi, vừa hay nhìn thấy Bạch Vũ Giai đứng ở cửa, trong lòng cảm thấy vui mừng,
khẩn trương tiến lại cợt nhả theo sát Bạch Vũ Giai nói chuyện, mời Bạch
Vũ Giai cùng anh ta uống hai chén, Bạch Vũ Giai thanh lịch làm anh ta
động lòng, khiến đôi mắt Mã Bình Nguyên híp lại, ánh mắt quả thực tựa
như hóa thành hai cánh tay, tùy ý vuốt ve gương mặt trắng nõn của Bạch
Vũ Giai
Lúc này bên cạnh âm thanh lạnh như băng truyền
đến, dường như thế lực mãnh liệt tràn đầy, Mã Bình Nguyên không kìm nổi
trong lòng run lên, quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt Hàn Đông dường như mang theo sương lạnh, ánh mắt như lưỡi kiếm nhìn mình.
Trong lòng anh ta giật mình, sau đó thẹn quá thành giận mà nói:
- Sao vậy?
Hàn Đông không nói gì, lạnh lùng liếc mắt quét qua anh ta một cái, lập
tức vươn tay ra, Bạch Vũ Giai tự nhiên cười, khéo léo đưa tay khoác vào
cánh tay Hàn Đông.
Mã Bình Nguyên chỉ cảm thấy trong
ánh mắt vừa rồi của Hàn Đông tràn đầy sát khí, lại thấy Bạch Vũ Giai
thân mật ôm cánh tay Hàn Đông, rất nhanh liền hiểu được, vì sao Hàn
Đônglấy ánh mắt giết người nhìn mình, chỉ sợ nguyên nhân là vì Bạch Vũ
Giai, khó trách trước đây liên hệ với người đại diện của cô, cuối cùng
là chẳng có kết quả gì.
- Đồ ăn ngon lại cho heo ăn rồi!
Mã Bình Nguyên trong lòng tức giận nói, anh ta kỳ thật là muốn làm con
heo kia, chỉ là không có cơ hội mà thôi. Nhìn bóng dáng Hàn Đông và Bạch Vũ Giai đi vào bên trong hội sở, đôi mắt tam giác Mã Bình Nguyên bắn ra sự tức giận thù hận,
- Cùng bố đoạt phụ nữ, bố giết chết mày!
Hàn Đông đưa Bạch Vũ Giai tiến vào phòng, lúc này Tần Phương đang cùng
Hàn Mạn Lương ngồi ở chỗ kia chậm rãi uống rượu nói chuyện phiếm, nhìn
thấy Hàn Đông dẫn theo Bạch Vũ Giai tiến vào, hơn nữa Bạch Vũ Giai còn
thân thiết khoác tay Hàn Đông, trong ánh mắt Tần Phương hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức cười nói:
- Tôi tưởng ai mặt mũi lớn như vậy khiến Hàn Đông phải tự mình đi đón, hóa ra là Bạch Vũ Giai sao.
- Ha ha, Bạch Vũ Giai giờ là hình tượng người phát ngôn của thành phố Tân Châu chúng tôi, tôi đi đón cô ấy là điều phải làm.
Hàn Đông cười nói, coi như là không phải giải thích. Trên thực tế Hàn
Đông cũng hiểu được, Tần Phương không phải người ngu, vừa thấy tư thế
cũng biết mình và Bạch Vũ Giai có quan hệ. Chỉ là có chút sự tình, người thông minh mặc dù biết, nhưng tuyệt đối sẽ không nói lung tung, Hàn
Đông tin rằng Tần Phương chính là người thông minh.
Hơn nữa, cho dù làm cho một số người mơ hồ biết mình che chở Bạch Vũ Giai,
vậy đối với Bạch Vũ Giai cũng có chỗ tốt. Ít nhất nhiều người để ý cô,
như vậy cũng sẽ không hành động không kiêng nể gì rồi.
Hàn Mạn Lương cũng cười nói:
- Đúng vậy, đợi lát nữa Tiêu Bối Bối sẽ đến đây, nhưng Bạch Vũ Giai trung thành đáng tin.
Anh ta nói như vậy, cũng là tại vì che chở Hàn Đông.
Tần Phương khẽ mỉm cười nói:
- Kỳ thật tôi cũng rất thích bài hát của Bạch Vũ Giai
Cô nói xong, cầm lấy rượu đỏ, rót hai chén, đưa Hàn Đông, Bạch Vũ Giai, nói:
- Nào, chúng ta uống một ly. Hàn Đông, Bạch Vũ Giai, sau này hai người
có cơ hội thì đến chỗ tôi chơi, bất quá tôi giảm giá cho hai người,
không kiếm tiền của hai người.
Hàn Đông thản nhiên cười nói:
- Tôi đây trước hết tạ ơn chị Phương
Tần Phương giơ tay lấy ra một cái thẻ màu tím đưa cho Hàn Đông, nói:
- Thẻ khách VIP này tặng cho anh, về sau anh tới, mặc cho tôi có nhà
hay không, có thể đến phòng tốt nhất bất cứ lúc nào, có thể hưởng chiết
khấu thấp nhất, đây là thẻ VIP thứ hai tôi đưa ra, anh nên nhận lấy
Hàn Đông không nhận, nhìn nàng nói:
- Đây là cái thứ hai, vậy quá quý trọng rồi, vô công bất thụ lộc, tôi
cũng không thể nhận, tuy nhiên thành ý của cô tôi nhận được!
Tần Phương lắc đầu nói:
- Anh không cầm thẻ, làm thế nào nhận thành ý của tôi đây? Anh yên tâm đi, tôi không có yêu cầu gì thêm!
Hàn Đông cười nói:
- Không phải, tôi chẳng qua cảm thấy không duyên cớ gì lại nhận vật quý trọng như vậy, thật sự khó có thể an lòng.
- Anh vẫn là lo nghĩ tôi có điều nhờ vả
Tần Phương nói xong liếc mắt nhìn Hàn Đông một cái,
- Anh là người làm đại sự, một tấm thẻ như vậy thì không an tâm sao, tôi không tin, nếu để mắt đến tôi, thì hãy nhận đi.
Ánh mắt của nàng khiến Hàn Đông cảm giác được một tính lẳng lơ vô hạn, sức hấp dẫn này còn khó có thể ngăn lại.
Trong lòng Hàn Đông ầm thầm cảm thán một chút, lập tức nói:
- Đây không phải vấn đề để mắt coi rẻ.
Tần Phương đi đến bên người Hàn Đông ngồi xuống, duỗi tay trắng nõn, đem nhét tấm thẻ vào tay Hàn Đông, nói:
- Anh trước nhận lấy, hãy nghe tôi nói hết, nếu anh cảm thấy không
thích hợp, thì cứ quẳng đi là được. Tôi biết anh lo lắng tôi sẽ có
chuyện nhờ vả, dù sao tôi là thương nhân, người làm ăn nói chuyện làm ăn cũng là chuyện rất bình thường, cho nên nếu tôi nói tôi không có một
chút tâm tư gì, xem chừng chẳng ai tin được. Vậy nói với anh vậy, nói
cho anh hay, tôi cho rằng anh là một người rất có tiềm năng, cho nên
muốn có quan hệ tốt với anh, tôi cũng không hy vọng anh sẽ giúp điều gì, chỉ là về sau này… nếu sau này tôi có chuyện gì, lại nằm trong phạm vi
năng lực của anh, tôi hy vọng anh có thể coi tôi là bằng hữu. Đương
nhiên, tôi vẫn luôn xem anh là bằng hữu đấy, những cái khác không giúp
được, nhưng giới thiệu cho anh một vài người hữu dụng thì không thành
vấn đề.
Hàn Đông mang trên mặt nụ cười thản nhiên, Tần
Phương thật ra khá thông minh đấy, cô biết mình không có khả năng mơ hồ
nhận ý tốt của cô, cho nên hiện tại đem lời nói làm rõ, lại không có yêu cầu gì đặc biệt, đổi lại là người khác, cũng sẽ không từ chối cô.
Đương nhiên, Hàn Đông cũng sẽ không từ chối Tần Phương. Dù sao có nhiều bằng hữu vẫn hơn, hơn nữa Hàn Đông cũng không dễ dàng hứa hẹn chuyện
gì, Tần Phương thật có chuyện gì, mình không thể dùng lời kia để chống
chọi.
- Vậy cảm ơn ý tốt của chị Phương.
Hàn Đông cười nói, đem thẻ VIP cất vào trong túi
Thấy thế trên mặt Tần Phương lộ ra nét quyến rũ.
Giơ ly lên, tươi cười nói:
- Được, tôi mời anh một ly nữa.