Người Cầm Quyền

Chương 59: Chương 59: Thứ lỗi.






Hàn Đông xem xét tư liệu thống kê và văn kiện công tác, hắn coi như đã hiểu đại khái về tình huống ở thị trấn Triệu Hoa. Thị trấn có mười một khu và một thôn, tổng dân cư gần bốn chục ngàn người, thu nhập đầu người là ba trăm đồng một năm, với mức thu nhập như vậy thật sự khó trách thị trấn Triệu Hoa tại sao luôn xếp ở ba vị trí cuối cùng trong huyện.

Hàn Đông bỏ tư liệu thống kê trong tay ra, sau đó thở dài một hơi, đi đến bên cạnh cửa sổ. Bên ngoài thỉnh thoảng có người đi qua, tiếng nói chuyện có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Hàn Đông đã đến ngồi trong phòng làm việc lâu như vậy mà không có ai đến báo cáo công tác, điều này làm hắn không khỏi nghĩ đến tình huống trước đó trong cục thống kê, cũng chẳng phải không có ai thèm đến báo cáo công tác với mình sao?

Hàn Đông đang suy xét thì tiếng gõ cửa vang lên, hắn ngẩng đầu và không khỏi nở nụ cười.

- Ha ha, anh Đông.

Chu Chính, đi đến với vẻ mặt vui vẻ, hắn đánh giá phòng làm việc:

- Quả nhiên là phòng làm việc của lãnh đạo, tốt hơn tôi rất nhiều.

- Tốt cái gì?

Hàn Đông cười một chút, hắn lấy ra một điếu thuốc ném cho Chu Chính:

- Cậu có vẻ thanh nhàn nhỉ?

- Nào có.

Chu Chính ngồi trên mặt ghế:

- Đây không phải là vì anh Đông đến, tôi dù có bận rộn cũng phải đến sao?

- Tiểu tử cậu đúng là.

Hàn Đông thở ra một làn khói xanh:

- Thế nào? Công tác ở đây đã khá lâu rồi, cậu có cảm thụ thế nào?

- Bảo tôi nói thế nào đây? Có một câu nói là: "Vùng khỉ ho cò gáy thường chỉ là điêu dân", công tác cũng không dễ dàng gì, dân chúng nơi đây rất điêu ngoa, tranh cãi rất gay gắt, thật sự sứt đầu mẻ trán.

Chu Chính lại kêu khổ.

Hàn Đông dùng giọng nghi hoặc hỏi thăm:

- Cậu không phải là phó đội trưởng sao? Chẳng lẽ chuyện gì cũng phải tự thân đi làm?

Chu Chính cười khổ một cái:

- Tôi cũng không phải làm quen tình huống sao?

- Phải không?

Hàn Đông cười nhạt:

- Không đơn giản vậy chứ?

- Hì, anh Đông, không ngờ những thứ này anh cũng thấy được.

Chu Chính tỏ ra khoa trương, sau đó vẻ mặt có chút buồn bực:

- Anh Đông, tôi là một phó đội trưởng cũng không làm được chuyện gì lớn, chỉ có thể làm việc vặt mà thôi.

Hàn Đông hiểu rõ, coi như thời gian của Chu Chính cũng không quá tốt.

Giữa trưa dùng cơm với Chu Chính, thuận tiện hỏi qua vài tình huống, điều này càng làm cho Hàn Đông thêm trầm trọng.

Đầu giờ chiều, khi vừa vào công tác chưa được bao lâu, khi Hàn Đông đang xem văn kiện thì tiếng gõ cửa vang lên, hắn ngẩng đầu nhìn, một người phụ nữ trung niên mặc áo bông đứng ngay bên cửa, trên mặt là nụ cười tươi:

- Chủ tịch, tôi là trưởng phòng kế hoạch hóa gia đình, tên là Tiền Thạch Lựu, muốn báo cáo công tác với anh, anh có rãnh không?

- Được rồi.

Hàn Đông gật đầu nói, dù là thế nào thì đây cũng là người đầu tiên báo cáo công tác với mình, kế hoạch hóa gia đình cũng là quốc sách, cũng là một hạng mục công tác quan trọng của thị trấn Triệu Hoa.

Tiền Thạch Lựu có bộ dạng ục ịch, trên mặt đầy thịt, nàng cười ha hả rồi ngồi xuống trước mặt Hàn Đông, mở quyển vở trong tay ra dùng giọng một năm một mười báo cáo công tác, khu nào làm tốt, khu nào có người sinh con thứ hai, cực kỳ tường tận.

Hàn Đông kiên nhẫn nghe xong rồi nói:

- Rất tốt, công tác kế hoạch hóa gia đình làm rất tinh tế, sau này cần tiếp tục phát triển, đồng thời phải xiết chặt những hộ gia đình đã có một con, tranh thủ không để tiếp tục lỡ kế hoạch.

Nhận được lời khen ngợi của Hàn Đông, Tiền Thạch Lựu rất vui vẻ, cười đến mức những thớ thịt trên mặt cũng rung động.

Sau khi Tiền Thạch Lựu đi ra, Hàn Đông cầm bút khẽ gõ lên mặt bàn, vài vị phó chủ tịch thị trấn cũng không đến báo cáo công tác, bọn họ thật sự muốn liên hợp để làm mình mất quyền lực.

Công tác ở khối chính quyền thị trấn thật sự không thể nào so sánh với cục thống kê, vì các vị phó chủ tịch nơi đây cũng không phải là Hoàng Tùng, nếu muốn thuyết phục bọn họ cũng không phải dễ. Điều này làm cho Hàn Đông sinh ra cảm giác thật sự khó ra tay, hơn nữa hắn dù là chủ tịch khối chính quyền nhưng lại bị một bí thư như Vũ Kiến đè nặng lên đầu, cũng không phải thích làm gì thì làm.

Lúc này trong phòng làm việc của Vũ Kiến.

Chủ nhiệm văn phòng đảng ủy chính quyền thị trấn là Tiếu Anh Hà nói với vẻ mặt tràn đầy hưng phấn:

- Bí thư Vũ, bên kia rất quạnh quẽ, đến bây giờ chỉ có Thạch Lựu mập đến mà thôi.

- Hừ, Tiền Thạch Lựu...

Vũ Kiến cười lạnh một tiếng:

- Mặc kệ con đàn bà này, tôi cũng muốn xem Tiểu Hàn kia có thể tạo ra bao nhiêu sóng gió.

Tiếu Anh Hà nũng nịu nở nụ cười, cơ thể chợt run lên:

- Có bí thư Vũ cầm lái, hắn còn có thể bùng sóng được sao? Tất cả chẳng phải ở trong lòng bàn tay của anh à?

Vũ Kiến cũng rất hưng phấn, hắn nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao ngất của Tiếu Anh Hà rồi cười hì hì:

- Nhưng anh đây còn chưa nắm được em.

Gương mặt Tiếu Anh Hà xuất hiện hai áng mây đỏ, nàng quay đầu nhìn ra cửa phòng, sau đó vung tay đánh về phía Vũ Kiến:

- Anh này nha, anh xấu lắm.

Vũ Kiến thuận tay kéo Tiếu Anh Hà vào lòng, hai bàn tay to nhanh chóng chiếm hữu hai ngọn núi cao ngất, dùng sức xoa bóp.

Một lúc lâu sau cửa phòng làm việc của Vũ Kiến mở ra, Tiếu Anh Hà đi ra với vẻ mặt đỏ rực, khi đi trên hành lang thì bộ ngực phập phồng giống như bị kẹp thứ gì đó. Nàng đi đến phòng vệ sinh ở đầu hành lang, ở bên trong một lúc, khi quay ra thì đã như bình thường. Nàng chậm rãi đi đến phòng làm việc của Hàn Đông, sau đó gõ cửa và cười nói:

- Chủ tịch Hàn, bí thư Vũ nói, tối nay thị trấn mở tiệc liên hoan, mọi người tham gia làm quen.

Hàn Đông cười nhạt một tiếng:

- Được.

Dù sao thì cũng không thể nào tránh được, Vũ Kiến cùng lắm chỉ thông qua phương thức này để đả kích chính mình mà thôi, có thể làm gì được nữa?

Bữa tôi được quyết định ở quán rượu ven sông, ở bờ sông Đà Giang có một gia đình nông dân mở quán cơm, nghe nói hương vị cá sông nơi này rất tốt, thường xuyên có người đến ủng hộ.

Có tổng cộng bảy người tham gia bữa tiệc, tất cả đều là ủy viên đảng ủy thị trấn, ngoài Hàn Đông thì theo thứ tự gồm có bí thư Vũ Kiến, phó bí thư Chu Ngọc Vinh, phó chủ tịch thường vụ Cam Vĩ Lâm, chủ nhiệm văn phòng đảng ủy chính quyền Tiếu Anh Hà, phó chủ tịch Mưu Kỳ Tiên, trưởng phòng dự bị quân sự Tạ Quảng Khôn, đây chính là bảy người có quyền lực nhất thị trấn Triệu Hoa.

Hàn Đông ngồi xuống bên phía tay trái của Vũ Kiến, trên mặt là nụ cười nhạt, hắn nghe mọi người nói chuyện vui vẻ, phần lớn là liên quan đến thị trấn Triệu Hoa, làm cho hắn sinh ra cảm giác mình là người ngoài cuộc.

Ngay sau đó thức ăn được đưa lên.

- Được rồi, chúng ta cũng không thể tiếp tục chờ, uống rượu cho ấm bụng cái đã.

Vũ Kiến nâng ly lên:

- Hôm nay chúng ta mở tiệc đón gió tẩy trần cho chủ tịch Tiểu Hàn, mọi người cần kính anh ấy vài ly mới được, không say không về, ha ha...Mọi người cùng nâng ly, trước tiên làm một ly cái đã.

Mọi người uống được ly đầu tiên, Hàn Đông nói:

- Tôi nói vài lời, tôi rất vui khi đến nhận công tác ở thị trấn Triệu Hoa, sau này thời gian còn dài, tửu lượng của tôi cũng có hạn, không thể uống nhiều với mọi người, trước tiên kính mọi người một ly, sau đó xin được tùy ý, kính mong mọi người thứ lỗi.

Một lời nói của Hàn Đông làm cho bầu khôn khí xung quanh ngưng trọng hẳn lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.