Người Cầm Quyền

Chương 302: Chương 302: Thực sự khéo léo






Để giúp cho việc chỉnh đốn mỏ than, Hứa Hiểu Đông yêu cầu Cục công an tăng cường thêm công tác ở đồn công an thị trấn Cổ Song, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý đến tình huống trị an ở thị trấn Cổ Song, phối hợp với tổ cải cách an toàn khai thác than làm tốt công tác trị an ở trấn Cổ Song.

Kế tiếp, là Tào Vĩnh Ba phát biểu, ông ta đại biểu cho cục Công an bày tỏ nhất định sẽ nghiêm khắc chấp hành nghị quyết của Huyện ủy, cố gắng làm tốt công tác của mình, đảm bảo trật tự trị an.

Tào Vĩnh Ba cũng quyết định rất nhanh:

- Xét thấy tình huống ở trấn Cổ Song rất phức tạp, cho nên, Cục Công an quyết định, do Phó cục trưởng Sài Tĩnh Hải kiêm nhiệm trưởng đồn công an thị trấn Cổ Song, toàn diện phụ trách công tác ở đồn công an thị trấn, tất cả các vấn đề về nhân viên, kinh phí, đều sẽ do Cục công an phụ trách.

Phó cục trưởng Sài Tĩnh Hải cũng đứng lên phát biểu, cam đoan nhất định dốc toàn lực ứng phó, không phụ sự ủy thác của huyện.

Sau khi tan họp, Hàn Đông đi vào văn phòng của Tào Vĩnh Ba, nghe ông ta báo cáo lại chuyện của A Kim.

- Bí thư Hàn, tôi đã phái những người giỏi nhất đến chỗ của A Kim, cùng chỗ người phụ nữ có quan hệ chặt chẽ với y, theo dõi hai tư trên hai tư, thế nhưng, đến thời điểm này vẫn chưa có bất cứ tin tức gì của A Kim cả.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Mấy ngày nay y khẳng định sẽ rất cảnh giác, nếu muốn tìm được y, khẳng định cũng sẽ không dễ dàng như vậy, chỉ cần ông cẩn thận sắp xếp điều tra, kiên trì bố trí, khẳng định sẽ có thể tìm ra dấu vết. Việc này ông cứ phái người bắt tay vào làm trước đi.

Ra khỏi cục Công an, Hàn Đông lại đến Cục Than đá.

Ở Cục Than đá, Hàn Đông nhấn mạnh hơn ý nghĩa trọng đại của việc chấn chỉnh ngành than, đông thời cảnh cáo tất cả các nhân viên đang công tác, chớ có giơ tay đòi tiền, giơ ra tất sẽ bị nắm, khi đó sẽ bị xử phạt một cách nghiêm khắc, tuyệt đối không thương lượng.

Từ lần điều tra nghiên cứu trước ở mỏ than của Trịnh lão đại, Hàn Đông biết được, người trong huyện khi xuống dưới điều tra, giơ tay đòi tiền là chuyện rất bình thường, đây có lẽ cũng chính là lý do vì sao từ trước đến nay vẫn không thể nào chấn chỉnh tốt các mỏ than trong ngành.

Lời nói của Hàn Đông vô cùng nghiêm túc, bởi vì Hàn Đông biết được, mấy người đang ngồi đây, chỉ sợ là cũng không có mấy người dưới mông được sạch sẽ, chỉ khác nhau là ít hay nhiều mà thôi. Hiện tại, Huyện ủy phải toàn diện thực hiện công tác chỉnh đốn mỏ than, đối với những vấn đề nhỏ, tạm thời sẽ không truy cứu đến, thế nhưng nếu như lại vẫn còn làm phát sinh thêm vấn đề, thì nhất định sẽ phải chịu xử lý nghiêm túc.

Đương nhiên, Hàn Đông cũng là muốn để cho Bộ Cương (có chương dịch là Bộ Võng/Cáo Võng) có thêm chỗ dựa, cho nên mới cường điệu thêm một chút tính kỷ luật của tổ chức, nhấn mạnh là tất cả mọi hành động đều phải nghe theo chỉ huy.

Tất cả mọi người tham dự hội nghị đều biết Bộ Cương vừa mới đến là người của được Hàn Đông trực tiếp điều tới từ huyện Phú Nghĩa, là thân tín tuyệt đối của Hàn Đông, mà hiện tại, uy tín của Hàn Đông ở Huyện ủy đang lên cao, bởi vậy, trong các công tác thường ngày, mọi người cũng đều khá tôn kính Bộ Cương, cũng khá phối hợp với công tác của ông ta.

Trở lại Huyện ủy, Hàn Đông quay về văn phòng của mình, ngồi xuống, Tả Nhất Sơn liền tiến vào báo cáo:

- Bí thư, Cục trưởng Lý Triết Cục Thông tin đối ngoại nói có chuyện quan trọng muốn báo cáo với ngài.

Hàn Đông sửng sốt nói:

- Để anh ta vào đi.

Tả Nhất Sơn đi ra ngoài, sau đó, Lý Triết liền đi vào. Thoạt nhìn anh ta khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người hơi gầy, sau khi đi vào, anh ta cung kính nói:

- Bí thư Hàn, đã quấy rầy công tác của ngài. Tôi có một tình huống muốn báo cáo với ngài, hôm nay Trịnh Tứ Ngân ông chủ của mỏ than Trịnh lão đại ở trấn Cổ Song đã đến Cục công an thành phố kêu oan, nói là Phòng công an huyện vô cớ bắt giam ông ta, còn phạt tiền ông ta, yêu cầu Cục công an thành phố phải giải thích cho ông ta, nếu như ở thành phố không giải quyết được, thì ông ta sẽ lên tỉnh cáo trạng.

- Hừ.

Hàn Đông không kìm nổi cười lạnh một cái, nói:

- Nếu như ông ta muốn nói lý thì trên huyện cũng có tư liệu liên quan, lúc này, trong việc thực hiện công tác chỉnh đốn mỏ than, mỏ quặng của Trịnh lão đại chính là ví dụ điển hình, huyện ủy sẽ thông báo tuyên truyền cho toàn xã hội biết được kết quả xử lý và chuyện ông ta đi kiện, cho tất cả mọi người biết được quyết tâm chỉnh đốn công tác an toàn ở mỏ than của Huyện ủy. Chuyện này, ông cứ việc làm tốt công việc giải thích với các bộ môn liên quan, cũng tiến thêm một bước nữa tìm hiểu hướng đi của ông ta, tận lực giảm ảnh hưởng tiêu cực xuống mức thấp nhất.

Lý Triết gật đầu nói:

- Bí thư Hàn, tôi đã phái người chuyên trách đi theo y, cam đoan sẽ không để cho y làm náo loạn gây ảnh hưởng quá lớn.

Sau đó, Lý Triết giản lược báo cáo lại công tác đang tiến hành ở Cục Thông tin Đối ngoại, đồng thời mời Hàn Đông nếu có thời gian đến cục Thông tin Đối ngoại tiến hành thị sát chỉ đạo công tác.

Tuy rằng Hàn Đông đang chuẩn bị tăng mạnh công tác thông tin đối ngoại nhưng cũng không lập tức đáp ứng yêu cầu của Lý Triết.

Từ lúc Hàn Đông nhận chức tới nay, vẫn đều rất bận rộn, vẫn chưa có thời gian đến một số Cục quan trọng ở huyện để thị sát, tạm thời vẫn chưa tới phiên Cục Đối ngoại.

- Mẹ nó, mày vẫn còn chưa đi sao.

Điền Chính Nghiệp căm giận mắng.

- Không ngờ vẫn còn muốn lấy nhiều tiền như vậy, lấy tiền mua quan tài đi!

Vừa rồi, một tên thủ hạ đến nói với y, là A Kim hiện giờ vẫn còn ở Vinh Châu, nói là nếu muốn y rời khỏi Vinh Châu, thì y phải mang theo người phụ nữ của y đi cùng và Điền Chính Nghiệp cũng phải cho y thêm năm trăm ngàn tiền mặt nữa, như vậy sau này y mới có thể sống được.

Yêu cầu như vậy khiến cho Điền Chính Nghiệp vô cùng phẫn nộ, hơn nữa năm trăm ngàn cũng không phải là số tiền nhỏ, y cảm thấy tên A Kim này quả thực quá xảo trá.

Giờ phút này, trong mắt Điền Chính Nghiệp tràn ngập sự căm phẫn, mơ hồ còn để lộ ra một tia sát khí.

Đối với những kẻ không nghe lời, sự kiên nhẫn của y không có nhiều.

Cầm điện thoại lên, Điền Chính Nghiệp gọi đến một dãy số, thản nhiên nói:

- Là tao. A Kim cứ ở lỳ trong Vinh Châu không chịu đi, có khả năng sẽ phá hư chuyện của chúng ta, mày nghĩ biện pháp xử lý nó đi.

Tắt điện thoại, Điền Chính Nghiệp cười âm trầm:

- Dám không nghe lời, bố mày cho mày vĩnh viễn phải nghe lời.

Ngày ba mươi tháng hai, bên trong một khách sạn nhỏ ở Vinh Châu, trong lúc nhân viên phục vụ dọn phòng, đã phát hiện một thi thể nam giới. Sau khi báo án, cảnh sát liền tới điều tra, trên thi thể của người này không có bất luận một giấy tờ gì có thể chứng minh thân phận của y.

Không còn cách nào, Cục Công an đành phải chụp ảnh lại, đóng dấu và cho dán ở những khu phố sầm uất, đồng thời cũng liên hệ với Nhật báo Vinh Châu, chuẩn bị đăng tin tìm người nhận dạng.

Hôm sau, Trưởng phòng Công an huyện Tào Vĩnh Ba đang gọi điện thoại trong văn phòng thì một thân tín của ông ta gõ cửa đi vào, vui mừng nói:

- Cục trưởng, đã có tung tích của A Kim.

Tào Vĩnh Ba nghe vậy liền lập tức tắt điện thoại, vui mừng hỏi:

- Y đang ở đâu?

Người thân tín kia nói:

- Hứa Mỹ Phượng vừa mới đến báo án, nói là A Kim bị người ta sát hại.

- Hả?

Tào Vĩnh Ba sửng sốt.

Thân tín của ông ta nói:

- Cô ta mang đến một tờ Nhật báo Vinh Châu, nói là Cục công an Thành phố đang tìm người có thể nhận dạng A Kim, A Kim bị người ta giết chết trong một khách sạn nhỏ ở Vinh Châu.

Tào Vĩnh Ba biến sắc, A Kim bị giết chứng tỏ phía sau chuyện lần này khẳng định còn có người sai khiến, và kẻ sai khiến đó còn rất hung tàn. Xem ra, việc này nhất định phải dốc toàn lực ứng phó, mau chóng tìm ra kẻ đầu sỏ phía đằng sau, bằng không, ông ta cũng không thể cam đoan đối phương sẽ không gây thêm chuyện nào nữa.

Tào Vĩnh Ba tự mình gặp mặt Hứa Mỹ Phượng, cẩn thận hỏi lại, sau đó lập tứ liên hệ với Cục công an Thành phố, nói ra một vài điểm nhận dạng A Kim theo như lời của Hứa Mỹ Phượng đã nói, những điểm này khá trùng khớp với những đặc điểm trên cỗ thi thể ở Vinh Châu kia, có thể khẳng định, kẻ đã chết kia chính là A kim.

- Cô Hứa, có thể khẳng định, người đã chết kia chính là A Kim.

Tào Vĩnh Ba bình tĩnh nói.

- A Kim của cô bị chết oan như vậy, nếu cô muốn tìm ra hung thủ, thì hãy phối hợp thêm với chúng tôi, kể lại tỉ mỉ cho chúng tôi biết về những người bạn bình thường hay kết giao với y, những ai đã từng tặng quà cho y, như vậy, chúng tôi mới có thể mau chóng tìm ra hung thủ được.

Hứa Mỹ Phượng hiện tại trong lòng ngập tràn thù hận, cộng thêm sợ hãi về sự an toàn của chính mình, cho nên gật đầu nói:

- Tôi nói, tôi cái gì cũng nói.

Tào Vĩnh Ba gật đầu, lập tức gọi người đến ghi chép.

Hơn một tiếng sau, Hứa Mỹ Phượng trên cơ bản đã nói ra hết những gì mình biết và tất cả cũng đều được ghi chép lại.

Tào Vĩnh Ba nhận lấy tài liệu, sắc mặt càng thêm âm trầm, cầm lấy tài liệu lái xe tới huyện ủy.

Hàn Đông đang bàn chuyện công tác với Phó Chánh Văn Phòng huyện ủy Phương Vũ Hằng, thì Tả Nhất Sơn tiến vào nói:

- Bí thư, Cục trưởng Tào Cục công an có chuyện quan trọng cần báo cáo với Ngài.

Hàn Đông gật đầu nói với Phương Vũ Hằng:

- Những công tác này trở về anh cứ theo đó mà triển khai.

Phương Vũ Hằng đứng lên nói:

- Vâng, tôi xin cáo từ.

Sau đó, Tào Vĩnh Ba liền đi vào, ông ta đưa tài liệu cho Hàn Đông, nói:

- Bí thư Hàn, A Kim đã chết. Hôm qua phát hiện được thi thể của y trong một khách sạn nhỏ ở Vinh Châu. Đây là tài liệu mà bạn gái Hứa Mỹ Phượng của y đã khai, tôi cảm thấy trong đó có một vài điểm vô cùng quan trọng.

- Vậy sao?

Hàn Đông thản nhiên nói, rồi cúi đầu mở tập tài liệu ra, nói:

- Ông nói qua một số tình huống cụ thể đi.

- Căn cứ vào những gì mà Hứa Mỹ Phượng đã khai, thì A Kim đã từng khoe với cô ta rằng y và con trai của Chủ tịch Huyện Điền Chính Nghiệp là bạn bè thân thiết, có rất nhiều chuyện, Điền Chính Nghiệp phải nhờ y xử lý. Mặt khác, trong khoảng thời gian mày, nghe nói y còn cùng ăn cơm, uống rượu với con trai của một vài lãnh đạo thành phố khác nữa.

Tào Vĩnh Ba không phân tích cụ thể, chỉ nói ra một vài điểm khả nghi trong tài liệu.

Hàn Đông cau mày, tình huống quả nhiên có chút phức tạp.

Trước đó không lâu, Sa Trí Tuyên mới đến tìm mình, nói là phải đầu tư mỏ than ở huyện Vinh Quang, mà trong tài liệu, Hứa Mỹ Phượng có nhắc đến chuyện A Kim có liên quan đến con trai của một vài lãnh đạo trên thành phố, chuyện này khiến người ta không thể nào không liên tưởng đến.

Dù sao, ấn tượng của Hàn Đông đối với Sa Trí Tuyên vẫn luôn không tốt, đối với anh ta cũng không mấy hòa nhã gì, mà lần này, việc chỉnh đốn ngành sản xuất than khẳng định sẽ có ảnh hưởng nhất định với lợi ích của Sa Trí Tuyên.

Chỉ có điều, Hàn Đông vẫn có chút không rõ, nếu Sa Trí Tuyên đã nói là chuẩn bị đầu tư mỏ than, thì như vậy, trước mắt, y vẫn còn chưa có mỏ than ở huyện Quang Vinh, và công tác chỉnh đốn của mình hẳn là sẽ không có liên hệ gì với y, tại sao y lại muốn đối phó với mình đây?

- Chẳng lẽ, ngày đó, Sa Trí Tuyên chỉ là ném đá dò đường, kỳ thật, y đã có không ít mỏ than ở huyện Quang Vinh rồi?

Hàn Đông trong lòng nghi hoặc nghĩ.

Mặt khác, Hàn Đông cũng không nghĩ lá gan của Sa Trí Tuyên lại lớn như vậy, chỉ vì một chút lợi ích cỏn con mà dám giết người.

Như vậy, chẳng lẽ chuyện này còn có liên quan đến con trai của Điền Thần, Điền Chính Nghiệp nữa hay sao!

Tuy nhiên, bởi vì A Kim phái người đến giết mình mới phải chạy trốn, sau đó mới bị người giết chết, bởi vậy cái chết của y hẳn là có liên quan đến việc này.

Hàn Đông nhanh chóng xem xong tài liệu, trả lại cho Tào Vĩnh Ba nói:

- Tài liệu này vô cùng quan trọng, có tác dụng dẫn đường đối với việc điều tra, cục Công an phải nghiêm mật tổ chức, sắp xếp tra xét từng người có liên quan được đề cập đến trong này, mau chóng đem kẻ chủ mưu phía sau tìm ra.

Tào Vĩnh Ba gật đầu nói:

- Kẻ giết chết A Kim khẳng định có liên quan với kẻ chủ mưu đằng sau, tôi đang chuẩn bị phối hợp với Cục Công an Thành phố, chỉ đạo điều tra hung thủ, một công đôi việc.

Hàn Đông nói:

- Việc này do ông toàn quyền phụ trách, tôi không can thiệp.

Bất kể như thế nào, không ngờ đối phương đã làm ra chuyện giết người, có thể thấy được, trong lòng y đã có chút lo lắng, sợ hãi, cứ như vậy, Cục Công an sẽ nhanh chóng tìm ra được manh mối.

Cho nên, Hàn Đông rất tin tưởng Cục Công an sẽ tìm ra được kẻ chủ mưu đứng sau màn.

Cái này gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt. Có rất nhiều chuyện, không phải là không tra ra được, chẳng qua là phải xem Cục Công an có thật sự làm việc hay không mà thôi.

Điện thoại đi động vang lên, Hàn Đông lấy ra thì thấy là Nam Phương gọi tới, liền nhận máy, nói:

- Nam Phương, thời gian này lăn lộn ở nơi nào?

- Ha ha, anh Đông, em là doanh nhân đứng đắn, nào có lăn lộn đâu.

Lã Nam Phương cười nói.

- Ngày mai, em và Chí Không đến chỗ anh chơi, xem xem có biện pháp gì không.

Hàn Đông nói:

- Đến đi. Cậu tới đây nhất định sẽ tìm được chỗ phát tài, khi nào thì các cậu đến?

Lã Nam Phương nói:

- Khoảng mười một giờ gì đó, anh Đông nhất định phải đặt chỗ tốt nhất cho em ăn cơm đấy.

Hàn Đông nói:

- Yên tâm đi, đảm bảo là chỗ tốt.

- Cứ như vậy nhé, em tắt máy đây.

Tắt điện thoại, khóe miệng Hàn Đông lộ ra một tia mỉm cười. Lã Nam Phương cùng Ngưu Chí Không đến đây, có phải là cũng muốn đầu tư ở huyện Vinh Quang hay không. Mặc dù công tác kinh tế là chức trách của Ủy ban nhân dân huyện, nhưng, Hàn Đông lại là nhân vật số một ở Huyện ủy, phải phụ trách công tác của toàn bộ huyện, bởi vậy, nếu có thể có cơ hội kéo người đến đây đầu tư, Hàn Đông cũng sẽ không bỏ qua.

Hiện tại, huyện Vinh Quang đang tiến hành chỉnh đốn công tác ngành than, đến lúc đó, khẳng định sẽ đóng cửa thu hồi không ít mỏ than, nếu có thể để tập đoàn Kỳ Vọng vào nhận thầu, thì cũng coi như là một chuyện không tồi.

Thứ nhất, tập đoàn Kỳ Vọng hiện đang là doanh nghiệp tư nhất đứng thứ nhất ở tỉnh, có sức ảnh hưởng nhất định trong nước, thực lực tự nhiên không cần phải nói. Thứ hai, trên con đường làm quan của Hàn Đông, Ngưu Chí Không cũng đã giúp đỡ không ít, bất kể là anh ta xuất phát từ mục đích gì, tóm lại, nhà máy rượu An Khê, nhà máy sản xuất thức ăn gia súc và việc quyên tiền cho Cựu cán bộ ở huyện Phú Nghĩa cũng đã giúp ích không nhỏ cho Hàn Đông.

Theo trước mắt mà nói, Hàn Đông cũng chỉ có thể giúp Ngưu Chí Không và Lã Nam Phương vạch ra hướng đi và tư vấn con đường phát triển của sản phẩm, còn tất cả các công tác thực tế sau đó đều là do Ngưu Chí Không một tay làm nên, Hàn Đông cũng không có cung cấp cho anh ta lợi ích thực tế nào cả.

Nếu nói về lâu về dài, thì sản nghiệp than đá chính là tài nguyên không thể tái sinh, giá cả than đá càng ngày càng không ngừng tăng lên, tất cả các xí nghiệp khai thác đều kiếm được tiền, nếu như Ngưu Chí Không cũng đến huyện Vinh Quang khai thác tài nguyên thì đối với tập đoàn Kỳ Vọng hay huyện Vinh Quang cũng đều có lợi.

Trữ lượng than đá ở huyện Vinh Quang là khoảng ba mươi triệu tấn, những năm này tuy rằng đã khai thác được một, nhưng trữ lượng còn lại ít nhất vẫn còn khoảng hơn hai mươi triệu tấn, cũng đủ để khai thác trong một khoảng thời gian không ngắn.

Mặt khác, ở huyện Vinh Quang vẫn còn có trữ lượng khí gas hơn ba trăm triệu mét khối, nếu như tập đoàn Kỳ Vọng muốn khai khác, Hàn Đông cũng sẽ đồng ý.

Cái này coi như là một chút báo đáp cho Ngưu Chí Không.

Hàn Đông từ chỗ cha biết được, tập đoàn Kỳ Vọng đã đầu tư vào tỉnh Vân Điền, hơn nữa tất cả đều là những ngành chậm thu hồi, coi như là đã giúp cha không ít việc.

Hai giờ chiều, Hàn Đông dẫn theo Tả Nhất Sơn đi đến trấn Bảo Hoa.

Trấn Bảo Hoa chính là nơi nổi tiếng với tài nguyên lá trà cùng mộc nhĩ.

Hai đặc sản này Hàn Đông cũng đã ăn thử, hương vị quả thực không tồi.

Bởi vậy, Hàn Đông quyết định đến kiểm tra công tác của trấn Bảo Hoa một chút, muốn đem hai loại đặc sản này phát triển mở rộng ra bên ngoài.

Bí thư Đảng ủy thị trấn Bảo Hoa Đường Thành Khánh biết được Hàn Đông muốn tới, vô cùng vui mừng.

Đây chính là lần thứ hai Hàn Đông đến trấn Bảo Hoa để thị sát công tác.

Mà Hàn Đông đến huyện Vinh Quang còn chưa được một tháng, các xã, thị trấn khác Hàn Đông thậm chí còn chưa đi qua.

- Hôm nay, chúng ta không bàn công việc trong văn phòng mà đi khảo sát thực địa, để hiểu biết thêm công tác gia công sản xuất mộc nhĩ cùng lá trà.

Hàn Đông vừa gặp mặt đã nói với Đường Thành Khánh.

- Mặt khác, mọi người cũng không cần phải đi theo tôi, ngoại trừ Bí thư Đường, thì những người khác cần làm gì thì đi làm đi.

Tất cả mọi người đều hơi thất vọng. Nếu như muốn được nổi bật trước mặt Bí thư huyện ủy, thì phải biểu hiện tốt một chút, khiến Hàn Đông vừa lòng, con đường làm quan của mình cũng sẽ bay vọt. Tuy nhiên, hiện tại, Hàn Đông nói như vậy, bọn họ cũng đành phải ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của Hàn Đông, chào tạm biệt Hàn Đông mà quay về cương vị công tác.

- Bí thư Hàn, chúng ta trước hết đi xem công tác sản xuất mộc nhĩ đi.

Đường Thành Khánh cười nói.

- Đi ra đường lớn thị trấn, rẽ phải một đoạn có một nhà chuyên ươm trồng mộc nhĩ, chất lượng cũng không khác mấy so với mộc nhĩ tự nhiên.

- Vậy à? Thế thì chúng ta đến xem xem.

Hàn Đông cười nói.

Sau khi xe ô tô của mấy người đến nhà mà Đường Thành Khánh nói kia, thì thấy đây là một tiểu viện nhà nông, phía sau viện có một cái lán, bên trong dựng một ít thanh sắt cùng cọc gỗ, xếp thành một hàng giá, trên đó đang ươm trồng một ít cây mộc nhĩ nhỏ, còn chưa kịp lớn.

Chủ nhà kia tên là Tô Hữu Hoa, rõ ràng là rất quen thuộc với Đường Thành Khánh, vừa thấy mọi người đến, đã nhiệt tình tiến đến chào đón, mời thuốc lại rót trà, vội vàng lấy ghế mời bọn họ ngồi .

Đường Thành Khánh nói:

- Lão Tô, không cần phải vội, vị này chính là Bí thư huyện ủy Hàn, đặc biệt đến đây thị sát xem mộc nhĩ mà ông ươm trồng.

- Bí thư huyện ủy Hàn?

Tô Hữu Hoa hơi giật mình nhìn Hàn Đông, có lẽ ông ta thấy là, vị Bí thư Huyện ủy này tuổi cũng quá trẻ đi, giống như học sinh còn đang cắp sách đến trường.

Tuy nhiên, ông ta đối với những lời Đường Thành Khánh nói cảm thấy rất vui, liền cười nói:

- Hoanh nghênh Bí thư Hàn đến thị sát công tác, mời đi qua bên này.

Hàn Đông nói:

- Ông chủ Tô không cần khách khí, tôi chủ yếu đến đây là để tìm hiểu tình trạng sản xuất mộc nhĩ, đồng thời để hiểu biết thêm về quá trình sản xuất xem có vấn đề gì không.

Sau khi được Tô Hữu Hoa dẫn đến nơi phối giống, Hàn Đông cảm thấy khu lán này bố trí vẫn khá đơn sơ, liền hỏi:

- Như thế này thì mộc nhĩ tạo ra có chất lượng thế nào?

Tô Hữu Hoa nói:

- Bí thư Hàn, không phải tôi khoác lác, những mộc nhĩ này của tôi, hương vị so với mộc nhĩ được hái trên núi không hề khác biệt, tôi đã bán rất nhiều năm rồi, mọi người ở đây đều biết.

Hàn Đông liền hỏi Đường Thành Khánh:

- Anh hẳn cũng biết được tình huống, mộc nhĩ ở đây so với mộc nhĩ mà lần trước anh cho tôi, có khác biệt gì không?

Đường Thành Khánh nói:

- Hẳn là có một chút khác biệt, tuy nhiên rất nhỏ.

Hàn Đông gật đầu, nói:

- Nếu đã nói như vậy thì chất lượng hẳn cũng không tồi. Ông chủ Tô, nếu như mộc nhĩ được ông ươm trồng chất lượng không kém với mộc nhĩ tự nhiên, vậy thì sao ông không nghĩ biện pháp mở rộng quy mô, đem thứ này xuất ra bên ngoài, chắc hẳn sẽ bán được rất tốt.

Nghe Hàn Đông nói xong, Đường Thành Khánh liền dùng ánh mắt cổ vũ nhìn Tô Hữu Hoa.

Tô Hữu Hoa xoa tay nói:

- Bí thư Hàn, tôi cũng rất muốn mở rộng quy mô, nhưng nếu muốn mở rộng ra quy mô lớn, thì phương diện tài chính của tôi lại không đủ, tôi đã đi tìm tín dụng ở xã để vay, đem nhà cửa thế chấp ra, nhưng cũng vay không được bao nhiêu, hơn nữa lãi suất lại rất cao.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừm, hiện tại huyện đã đặt biệt đề ra chính sách, đến giúp đỡ xí nghiệp ở xã và thị trấn phát triển, nếu như ông có kỹ thuật, lại có cơ sở để phát triển, thì có thể thành lập một doanh nghiệp chính quy, dần dần phát triển mạnh lên, như vậy, không chỉ mình ông kiếm được nhiều tiền hơn mà còn có thể hấp thu sức lao động xung quanh, giúp nông dân ở bên cạnh gia tăng nguồn thu, đây đúng là chuyện một công đôi việc.

Tô Hữu Hoa nói:

- Chuyện này quả thực là tôi chưa có nghĩ tói, nhưng nếu muốn thành lập công ty thì cũng phải đầu tư không ít tiền.

Hàn Đông nói:

- Chỉ cần có một số vốn ban đầu nhất định thôi, nhưng hiện tại ông có ưu thế, có thể đi vay, hiện tại rất nhiều công ty cũng đang đi vay nợ kinh doanh như vậy.

Sau đó, Hàn Đông nói với Đường Thành Khánh:

- Nhiệm vụ này liền giao cho anh, anh phải hiệp trợ ông chủ Tô, tôi nghĩ nếu như có thể vay được một khoản, thì các chuyện khác đều dễ làm. Hiện tại trên huyện đang có chính sách tương quan, tất cả các ngân hàng chúng ta đều chào đón, đối với những xí nghiệp có triển vọng ở xã, thị trấn, sẽ tiến hành giúp đỡ trọng điểm, anh cũng phải giúp đõ một chút, trước tiên tìm một vài doanh nghiệp trọng điểm trong thị trấn, làm gương cho mọi người.

Đường Thành Khánh cung kính nói:

- Bí thư Hàn đã chỉ thị, tôi nhất định sẽ làm tốt việc này.

Sau đó, Hàn Đông và Đường Thành Khánh lại đi đến một nhà khác, đây là một xưởng sản xuất nhỏ, chuyên môn gia công lá trà.

Hàn Đông trực tiếp tại đó pha một ly trà, cảm thấy hương vị so với trà mình thường dùng trước đây cũng không khác biệt, tổng thể mà nói, thì chất lượng lá trà ở đây cũng không tồi.

Đương nhiên, Hàn Đông cũng biết, những nhà Đường Thành Khánh đưa mình đến xem, chỉ là những nhà có tính đại biểu, chỉ sợ những nhà sản xuất mộc nhĩ và lá trà khác, chất lượng so sánh sẽ kém hơn một chút.

Nhưng Hàn Đông cũng sẽ không yêu cầu tất cả các xưởng chất lượng đều phải sánh với hai nhà này, bởi vì chuyện này không bao giờ thành hiện thực.

- Trấn Bảo Hoa hẳn là rất tinh thông về lá trà cùng mộc nhĩ, cho nên phải tích cực giúp đỡ các xí nghiệp trong thị trấn, kéo kinh tế của toàn bộ thị trấn đi lên. Phát triển kinh tế là chuyện lớn, anh là Bí thư Đảng ủy Thị trấn, phải đích thân làm việc, một khi đã có tấm gương, thì các công tác sau này mới tốt được.

Hàn Đông vừa đi vừa nói ý kiến của mình.

Đường Thành Khánh đi phía bên phải Hàn Đông, thoáng chậm hơn nửa bước, thắt lưng hơi cong, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, thỉnh thoảng lại gật đầu:

- Bí thư Hàn, chỉ thị của Ngài tôi nhất định dốc toàn lực đi làm.

Tổng thể mà nói, Hàn Đông vẫn có chút lòng tin với hai nhà vừa tới, nếu như thật có tài chính giúp đỡ, thì quy mô của bọn họ hẳn là có thể mau chóng được mở rộng, nhất định có thể phát triển thành xí nghiệp có tiềm lực lớn ở xã, thị trấn.

Lúc này, một phụ nữ trung niên đột nhiên chạy tới ngăn cản Đường Thành Khánh, bà ta đưa một tờ giấy nhăn nhúm ra, khẩn cầu nói:

- Bí thư Đường, chuyên này xin ông nhất định phải ký duyệt, tình hình nhà tôi như thế nào thì ông đã biết rồi, lão Lục cũng đã vì thị trấn làm không ít chuyện, các ông cũng không thể cái gì cũng không quản chứ. Bằng không, tôi sẽ đi huyện tìm Chủ tịch huyện, tìm Bí thư.

- Có chuyện gì thì bà đến văn phòng tôi nói.

Trên mặt Đường Thành Khánh đầy xấu hổ, trong lòng ngập tràn lo lắng.

- Không được, tôi đã tìm ông nhiều lần như vậy rồi, ông luôn bảo là có việc, bây giờ nhất định phải trả lời tôi, nếu không tôi sẽ không đi.

Người phụ nữ kia hết tỏ vẻ quật cường rồi lại tiếp tục cầu xin:

- Vì để chữa bệnh cho lão Lục nhà tôi, tiền trong nhà tôi cũng đã tiêu hết, con trẻ lại đang học đại học, nếu như ông bỏ mặc thì cả nhà tôi biết sống thế nào?

Hàn Đông thấy người phụ nữ này quần áo mặc trên người cũng không quá cũ, lại cúi đầu, cả người tỏ ra vô cùng tang thương, liền hỏi:

- Có chuyện gì cứ nói ra, tôi sẽ xử lý!

Đường Thành Khánh ngượng ngùng nói:

- Bí thư Hàn, bà ta là cố tình gây sự, trước đó bên trong trấn đã dựa theo quy củ mà xử lý rồi.

- Anh là lãnh đạo trên huyện?

Người phụ nữ kia vừa thấy thần sắc của Đường Thành Khành, liền xoay người nhìn chằm chằm Hàn Đông.

Đường Thành Khánh thấy thế, bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, Hà Vinh Tú, tình huống của cô, thị trấn sẽ cho người giải quyết thật tốt, cô không cần chặn đường nữa.

- Không hôm nay có mặt lãnh đạo của huyện ở đây, tôi phải đem sự tình nói rõ ra mới được.

Người phụ nữ kia bướng bỉnh nói, hốc mắt cũng lập tức dâng tràn nước mắt, đôi mắt trông mong nhìn về phía Hàn Đông:

- Ngài là lãnh đạo của Huyện, rất khó mới có thể xuống dưới, xin ngài nghe tôi nói chuyện một chút.

Hàn Đông thấy Đường Thành Khánh còn muốn đuổi người đàn bà kia đi, liền nói:

- Được rồi, có chuyện gì thì cô cứ nói đi, chỉ cần là yêu cầu hợp lý, chúng tôi nhất định sẽ đáp ứng.

Người phụ nữ kia liền cười chua xót, giơ tay lau nước mắt, nói:

- Lão Lục nhà chúng tôi là Chủ nhiệm Thôn Hạ, năm trước dẫn người trong thôn đi làm đường, bị mìn nổ đứt chân, mất rất nhiều tiền. Hiện giờ, cuộc sống của nhà chúng tôi vô cùng khó khăn, con nhỏ hiện đang học đại học Tây Xuyên, cho nên tôi muốn lên thị trấn xin chút trợ cấp, giải quyết một chút tình trạng khó khăn trong nhà.

- Vị lãnh đạo này, lão Lục nhà tôi sau khi gặp chuyện không may, trên trấn chỉ tài trợ tổng cộng hai ngàn đồng, một chút cũng không đủ, tôi lại chỉ là một người đàn bà, đâu có kiếm ra được tiền, sinh hoạt phí của con nhỏ ở trường đều phải tự nó nghĩ cách chi trả, nó cũng chỉ là một đứa con gái mà thôi. Ô ô…

Nói đến đứa con gái này, bà ta liền khóc ô lên.

Hàn Đông liền an ủi nói:

- Cô đừng khóc nữa, nếu như chị có khó khăn, thì trong trấn sẽ giải quyết thích đáng. Bí thư Đường, cụ thể đã xảy ra chuyện gì, anh hiện tại giải thích một chút đi.

Đường Thành Khánh thở dài trong lòng, nói:

- Bí thư Hàn, chuyện là như thế này: Chồng của bà ấy, Lục Trí Huy là Chủ nhiệm thôn Hạ. Năm ngoái, trong thôn làm đường, lúc cho nổ đá, đã đụng phải pháo lép. Ông ta đi ra xem thì quả pháo bỗng nhiên lại nổ khiến ông ta bị đứt gãy hai chân. Sau đó, trên thị trấn đã trợ cấp hai ngàn đồng, bên trong trấn tài chính cũng không tốt, cho nên…

- Hai ngàn đồng làm sao đủ được, hơn nữa, ông ta bị như vậy cũng bởi vì làm việc công, xảy ra chuyện, phí chữa bệnh cũng các loại phí khác, toàn bộ đều phải chi cho ông ta chứ. Hơn nữa, bởi vì ông ta bị như vậy mà tình huống trong nhà cũng biến hóa theo, trên trấn cũng phải suy xét đến nơi mới được.

Hàn Đông nghiêm mặt nói. Mặc dù theo thể chế, cán bộ trong thôn cũng không thuộc bậc nào, nhưng bọn họ là những người trực tiếp tiếp xúc với hàng nghìn, hàng vạn thôn dân, những chuyện phải xử lý đều là những chuyện rất phức tạp, hơn nữa, tiền lương trợ cấp lại không cao, cho nên, Hàn Đông cảm thấy, loại tình huống này, trên trấn hoặc là trên huyện, đều có thể suy xét.

Người phụ nữ kia vừa nghe vậy, liền phù phù một tiếng, quỳ rạp xuống đất, khóc không thành tiếng nói:

- Cảm ơn lãnh đạo, cảm ơn lãnh đạo.

Hàn Đông khẩn trương nâng bà ta dậy, nói:

- Cô, cô đừng làm như vậy, đây là chuyện mà chúng tôi phải làm. Thôn Hạ cách nơi này chắc cũng không xa, chúng ta đi xem tình hình nhà cô một chút.

Người phụ nữ kia đứng dậy nói:

- Không xa, không xa.

Đường Thành Khánh thấy Hàn Đông quản chuyện này, cũng không nói gì nữa, hơn nữa, nếu không phải vì những quy định tương quan, cùng với tài chính của trấn cũng không dư dả, thì ông ta cũng không chịu không giải quyết vấn đề của Lục Trí Huy.

Thôn Hạ nằm nay tại phía Tây thị trấn, xe ô tô của Hàn Đông đi qua một khu đường cái đầy đá vụn, người phụ nữ kia nói:

- Lão Lục chính là bị nổ ở phía trước, hiện tại ông ấy không còn đôi chân, chuyện gì cũng không làm được, trong nhà rất khó khăn.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Cô yên tâm, tình huống như thế này, trên huyện nhất định sẽ giải quyết.

Đường Thành Khánh ở bên cạnh nói:

- Bí thư Hàn, Lục Trí Huy thực ra là một người rất có năng lực, con đường này đều là do ông ấy tổ chức quyên góp vận động trong thôn để xây nên.

Hàn Đông nói:

- Đối với những cán bộ thôn có năng lực, chúng ta cũng phải quan tâm một chút tới cuộc sống của họ, đặc biệt xảy ra chuyện khi làm việc công giống như thế này, nhất định phải quan tâm nhiều hơn.

Đến nhà Lục Trí Huy, Hàn Đông thấy được, nhà của ông ta là tồi tàn nhất trong vùng.

Lục Trí Huy ngồi trên ghế, hai ống quần trống rỗng, vừa nghe Đường Thành Khánh giới thiệu Hàn Đông là Bí thư Huyện ủy, ông ta vô cùng kích động, khẩn trương bảo người phụ nữ kia mời thuốc, dâng trà.

Hàn Đông tỉ mỉ hỏi thăm một chút tình huống, biết được là vì Lục Trí Huy bị thương mà nhà bọn họ đã thiếu không ít nợ bên ngoài, hơn nữa, học phí của con gái ông ta cũng chưa có trả.

- Là tôi liên lụy tiểu Oánh.

Lục Trí Huy thương cảm nói.

Tâm tình của Hàn Đông cũng có chút trầm trọng. Người ở nông thôn nếu muốn cung cấp cho một sinh viên quả thật cũng rất khó khăn. Tuy rằng, hiện tại học phí cũng không quá cao, nhưng cái này so với chút ít tiền thu được ở nông thôn mà nói, cũng là một khoản chi không nhỏ, nếu như trong nhà xảy ra chuyện gì, vậy lại càng khó khăn hơn.

Lúc này, Hàn Đông bỗng nhiên phản ứng lại, Lục Trí Huy vừa nói con gái của ông ta kêu là tiểu Oánh, mà ông ta lại họ Lục, con gái ông ta lại học ở đại học Tây Xuyên, chuyện này không quá trùng hợp như vậy đi.

Lúc này, Đường Thành Khánh giới thiệu nói:

- Bí thư Hàn, con gái của lão Lục tên là Lục Oánh, là một đứa nhỏ rất thông minh, lúc thi đại học, điểm của cô ấy có thể đỗ vào Đại học nhân dân Hoa Hạ, tuy nhiên, vì cô ấy muốn ở gần nhà nên mới chọn vào đại học Tây Xuyên.

- Con gái của ông tên là Lục Oánh à?

Hàn Đông hỏi.

Lục trí Huy gật đầu nói:

- Đúng vậy, con bé thật là cái số khổ, sau khi tôi xảy ra chuyện, con bé đều dựa vào năng lực bản thân là kiếm tiền nuôi sống chính mình, thỉnh thoảng lại còn gửi tiền về nhà.

Nói xong, trong mắt ông ta cũng có ánh lệ.

Hàn Đông thở dài một hơi, quả thật là vô cùng khéo. Khó trách Lục Oánh, một nữ sinh thanh thuần động lòng người như vậy, lúc trước lại muốn làm ra chuyện kia, nếu như không phải là gặp được mình, thì một cô gái như hoa như ngọc như vậy, vận mệnh sẽ chuyển biến rất lớn.

Nếu mình đã gặp, vậy thì có thể giúp được thì giúp.

- Lão lục à, tình huống của ông tôi đã biết rồi. Xét thấy ông là vì làm việc công nên mới bị thương, cho nên trên huyện sẽ mau chóng giải quyết vấn đề của ông.

Hàn Đông nói, lập tức lấy ví ra, lấy mấy trăm đồng bên trong đưa cho Lục Trí Huy, nói:

- Đây là một chút tâm ý của riêng tôi, làm Bí thư huyện ủy, đối với tất cả các đảng viên, cán bộ cơ sở, tôi đều phải có trách nhiệm bảo vệ. Hy vọng ông sớm ngày bình phục.

Lục Trí Huy cuống quýt từ chối, nói:

- Bí thư Hàn, làm như vậy không được, làm như vậy sao được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.