Hàn Đông ngồi trên chỗ của mình, lấy ra một hộp gấu trúc đặc biệt, đưa cho mỗi người một điếu.
- Thuốc xịn à.
Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Chu Trọng Hạnh cười cảm thán, lấy bật lửa ra tách một cái châm thuốc, hít một hơi ngon lành.
Loại gấu trúc đặc biệt này không phải thứ người bình thường có thể có
được, đây là tượng trưng cho một đặc quyền, cho dù những người ngồi đây
đều là quan to cấp Thứ trưởng nhưng cũng vô cùng hâm mộ.
Thuốc lá gấu trúc đặc biệt, rượu đặc biệt của Hàn Đông rất nhiều, nhưng
bình thường hắn rất ít hút thuốc, cũng không uống nhiều rượu, vì vậy mỗi lần lấythuốc và rượu từ chỗ lão thái gia hoặc chỗ ông ngoại về đều
không dùng hết, dần dần cũng tích cóp lại. Ngoài ra Lữ Nhạc còn thường
xuyên lấy vài thứ từ chỗ bố cô là Lữ Quốc Trung về nên càng dùng
không hết.
- Đúng vậy, thuốc xịn như thế này chẳng mấy khi có mà hút đâu.
Có người phụ họa nói.
Đương nhiên cũng có người trầm mặc không nói, cầm lấy điếu thuốc mà Hàn Đông đưa cho nhưng không hút, trong lòng vô cùng buồn bực. Trong số đó có Trịnh Như Dân, một thời gian trước Hàn Đông luôn nhằm vào thành phố
Thục Đô, sau đó lại nhìn chăm chú vào chuyện công ty phát triển Thiên
Địa đang xây dựng khu chung cư thì sụp đổ, nắm lấy chuyện cháu của ông
Tào, còn tiện tay một mẻ bắt sạch cả lãnh đạo cấp cao công ty kiến trúc
số ba khiến Trịnh Như Dân mất cả trận địa lớn, đây còn là chuyện nhỏ,
quan trọng là Trịnh Như Dân chịu thiệt nhưng không đòi lại được danh dự, điều này khiến trong lòng y rất uất ức.
Phải biết rằng,
Trịnh Như Dân tự xưng là ở Tây Xuyên tỉnh kinh doanh nhiều năm, được coi như là một trong những tay anh chị của tỉnh Tây Xuyên, bây giờ bị Hàn
Đông xử lý một trận, y đương nhiên nóng lòng muốn đòi lại thể diện.
“Mục tiêu lớn nhất của Hàn Đông hôm nay chắc chắn là chức Giám đốc sở
công an. Hắn muốn cho Quách Kiến Minh lên, không thể để hắn như ý được.”
Trịnh Như Dân nghĩ thầm trong lòng, chuyện Phó giám đốc thường vụ sở
công an Quách Kiến Minh âm thầm dựa vào Hàn Đông sớm đã không còn là bí
mật, dù sao thì Quách Kiến Minh chạy đến Ủy ban nhân dân tỉnh mấy
chuyến, gã lại không thể tàng hình, rất nhiều người nhìn thấy.
Trong tòa nhà của Ủy ban nhân dân tỉnh, mặc dù nhìn có vẻ rất yên tĩnh
nhưng thực tế ánh mắt mọi người đều sáng như tuyết vậy, ai chạy đến văn
phòng của ai, ai đến nhiều lần, mọi người đều biết rõ, mà mỗi một thư ký bên cạnh lãnh đạo chính là người thu thập tin tình báo tốt nhất. Bọn họ có thể theo dõi tình hình bên phía các lãnh đạo khác bất cứ lúc nào, có chút gió thổi cỏ lay liền kịp thời khéo léo báo cáo với lãnh đạo của
mình.
Hai phút sau, Phạm Đồng Huy tiến vào phòng họp, sắc mặt ông ta rất nghiêm túc, ngồi vào vị trí của mình, nhìn khắp bốn phía,
lập tức trầm giọng nói:
- Tốt, mọi người đến đầy đủ, bắt đầu họp
đi. Lần họp hội nghị thường vụ hôm nay chủ yếu có hai chương trình nghị
sự chủ yếu, đều có liên quan đến nhân sự, mọi người đều đã tìm hiểu đại
khái về tình hình trước rồi, tin chắc rằng cũng đã suy nghĩ rất cẩn
thận, sau đây chúng ta tiến hành chương trình nghị sự đầu tiên, trước
tiên xin mời đồng chí Lộ Lương thông báo tình hình kết quả điều tra.
Chu Lộ Lương nói:
- Theo những tài liệu tố cáo mà Ủy ban Kỷ luật tỉnh nhận được, tổ
chuyên án chúng tôi đã tiến hành nghiêm túc điều tra về những hành vi
phạm pháp loạn kỷ cương của Giám đốc sở công an Mã Như Long. Khi mới
điều tra, Mã Như Long vì tránh khỏi bị trừng phạt đã gây ra rất nhiều
trở ngại cho cuộc điều tra của chúng tôi, nhưng lưới trời tuy thưa mà
khó thoát, qua sự điều tra nghiêm túc, cực khổ làm việc của tổ chuyên
án, cuối cùng cũng điều tra ra sự thực chuyện Mã Chi Long phạm pháp loạn kỷ cương, chủ yếu liên quan đến mấy phương diện dưới đây, một là tham ô hối lộ. Trong thời gian nhận chức Giám đốc sở công an, Mã Chi Long lợi
dụng chức quyền, nhận hối lộ 8.270.000 nhân dân tệ, 30.900 đô la Mỹ,
ngoài ra còn có ba bức tranh chữ và năm chiếc đồng hồ cao cấp...
Nghe Chu Lộ Lương kiệt kê ra các hành vi phạm tội của Mã Chi Long, mọi người sắc mặt khác nhau.
Phạm Đồng Huy đặt hai tay trên bàn, ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt chăm chú nhìn chậu hoa tươi trước mặt, giống như từ đó có thể nhìn ra huyền cơ
gì vậy.
Phó bí thư Đỗ Trung Lâm vô cùng nghiêm túc, hơi cau
mày, dường như chìm vào trong suy nghĩ, giống như suy nghĩ tại sao Mã
Chi Long lại bước đến bước này vậy.
Trịnh Như Dân khuôn mặt
bình tĩnh, tay cầm một chiếc bút nhưng lại không viết gì, dường như do
dự không biết nên viết cái gì.
Hàn Đông ngồi ở chỗ kia, đem
vẻ mặt của mọi người thu hết vào đáy mắt, những người ngồi đây e là đều
hiểu hội nghị hôm nay sẽ là một trân rồng tranh hổ đấu, chỉ là không
biết bọn họ sẽ chọn lựa ra sao.
Trong số những Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy kia, ngoài Hồng Tiến Phong là người thân cận đáng tin mà Hàn Đông khá tin tưởng ra, còn có Trưởng ban Tuyên giáo Chu Trọng Hạnh,
trước khi Hàn Đông đến tỉnh Tây Xuyên, sớm đã có quan hệ giao thiệp với
Chu Trọng Hạnh. Mặc dù sau đó không qua lại gì nhưng từ sau khi Hàn Đông đến tỉnh Tây Xuyên, hai người cũng gọi điện thoại vài lần, vì vậy vào
thời khắc quan trọng này, anh ta chắc sẽ ủng hộ bản thân.
Những người khác thì Hàn Đông cũng không nắm chắc được bao nhiêu, mặc dù nói chuyện Mã Chi Long lần này, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Chu Lộ
Lương có vẻ rất tích cực nhưng chắc ông ta cũng chỉ xuất phát từ công
việc chứ không phải nghiêng về phía bản thân mình.
Còn những người khác cũng mỗi người có lợi ích riêng, đều như hổ rình mồi, lúc nào cũng có thể nhào lên chiếm một chén canh.
Chu Lộ Lương giới thiệu khoảng nửa giờ, cuối cùng đem tội danh của Mã
Như Long giới thiệu rõ ràng, đồng thời kiến nghị Tỉnh ủy cho xóa bỏ hết
chức vụ trong Đảng, khai trừ không cho làm Đảng viên và giao cho cơ quan Tư pháp tiến hành điều tra thêm.
Đối với đề nghị của Ủy ban Kỷ luật, mọi người đương nhiên không có dị nghị gì, dù sao những gì Mã Chi Long làm cũng đã điều tra ra rõ, lúc này cho dù là ai cũng sẽ không vì y mà nói một nửa câu nói tốt, có thể không giậu đổ bìm leo đã
là nhân từ lắm rồi, đây đều là nể mặt Phạm Đồng Huy, lo lắng sẽ làm gã
tức giận.
- Chuyện Mã Chi Long khiến chúng ta rất đau lòng. Đảng chúng ta bồi
dưỡng một cán bộ không dễ dàng chút nào, y đến bước này, Tỉnh ủy cũng có trách nhiệm nhất định, bình thường sự quan tâm, giáo dục, giám sát của
chúng ta đối với Đảng viên còn chưa đủ.
Phạm Đồng Huy nói đầy
thấm thía, lại đem trách nhiệm đối với việc Mã Chi Long sa đọa đẩy lên
tập thể Tỉnh ủy, giống như mọi người đều có trách nhiệm vậy:
-
Đối với người phạm pháp loạn kỷ cương, Tỉnh ủy tuyệt đối sẽ không nhân
nhượng, nhất định điều tra đến cùng, nghiêm khắc xử lý, đồng thời chúng
ta cũng lấy đó làm gương, đẩy mạnh việc xây dựng trong sạch hóa bộ máy
chính trị Đảng viên...
Phạm Huy Đồng lưu loát nói khoảng nửa
giờ về việc trong sạch hóa bộ máy chính trị, dường như trước đây đội ngũ cán bộ tỉnh Tây Xuyên không có vấn đề về trách nhiệm, bây giờ mới lần
đầu tiên xảy ra chuyện này vậy.
Sau đó là chuyện Sở công an
giải quyết tốt hậu quả, công việc của Sở công an cực kỳ quan trọng,
không ai chủ trì công việc là không được, chức Giám đốc sở công an có
chút đặc biệt, theo “điều lệ tổ chức quản lý cơ quan công an”, Ủy ban
nhân dân địa phương khi chọn người làm Cục trưởng cục công an hoặc Giám
đốc sở công an phải được sự đồng ý của cơ quan công an cấp cao hơn. Nếu
cơ quan công an cấp trên tỏ vẻ không đồng ý, Ủy ban địa phương tạm thời
không thể đề danh người đó lên đại hội đại biểu, chỉ có ý kiến mà hai
bên đạt đến thống nhất hoàn toàn mới có thể làm theo thông lệ, nộp lên
đại hội đại biểu biểu quyết thông qua. Thể chế quản lý hiện tại của cơ
quan công an là nguyên tắc quản lý hai tầng, do hai đơn vị là Ủy ban địa phương và cơ quan công an cấp cao hơn, lấy cơ quan công an cấp địa
phương làm chủ, cơ quan công an cấp trên là phụ.
Đương nhiên
chuyện bổ nhiệm và miễn nhiệm Giám đốc sở công an tỉnh, ý kiến của tỉnh
cũng rất quan trọng, bộ công an bình thường cũng không tùacute; can
thiệp, trừ khi là công tác trong hệ thống công an ở tỉnh này xảy ra
chuyện rất nghiêm trọng, hoặc có lẽ các lãnh đạo có ý kiến về các lãnh
đạo bộ công an.
- Công việc của Sở công an phải có người nắm
lấy, ứng cử viên này vô cùng quan trọng. Lúc trước mọi người đều đã nghĩ kĩ rồi, bây giờ muốn nói ý kiến về chuyện này, xin mời ban tổ chức cán
bộ nói một chút về tình hình.
Ánh mắt của Phạm Đồng Huy nhẹ nhàng lướt qua mặt mọi người, dường như muốn nhìn thấu hết suy nghĩ của họ vậy.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tưởng Hoành Quốc nhẹ nhàng mà ho khan một tiếng, lập tức nói:
- Theo kết quả điều tra khảo sát của tổ chuyên án, hiện tại có ba ứng
cử viên khá thích hợp, một là đồng chí Phó bí thư Đảng ủy công an Tỉnh
ủy Dương Nho Kiệt, một người nữa là đồng chí Tạ Hồng Phó trợ lí của
Chủ tịch thành phố Thục Đô kiêm Cục trưởng cục công an, một người đang
nhậm chức Phó bí thư của sở công an, đồng chí Phó giám đốc sở Vân Thăng. Ba đồng chí này có chung một đặc điểm là tuổi trẻ tài cao, làm ở chiến
tuyến công an nhiều năm, không chỉ phù hợp với tinh thần mạnh mẽ đề bạt
cán bộ trẻ tuổi của Trung ương Đảng, hơn nữa bọn họ làm việc rất có
trách nhiệm, dũng cảm khai thác đổi mới, rất có lợi cho việc đẩy mạnh
hơn nữa công tác an toàn công cộng của tỉnh ta, chẳng hạn như đồng chí
Dương Nho Kiệt từng đảm nhiệm chức cục trưởng cục công an Phó chủ
tịch thành phố Thục Đô. Trong quá trình nhậm chức. Anh ta tổ chức thực
thi hoạt động có thanh thế lớn trăm ngày an toàn ở thành phố Thục Đô,
đạt được kết quả rất tốt, cải thiện môi trường trị an ở thành phố Thục
Đô một cách có hiệu quả, đạt được sự khen ngợi của quần chúng nhân
dân...
Hàn Đông từ sự giới thiệu của Tưởng Hoành Quốc cảm
nhận được, y chủ yếu đề cử Dương Nho Kiệt, giới thiệu rất kĩ về chuyện
của anh ta, không thiếu từ biểu dương. Mà giới thiệu Tạ Hồng và Chu Vân
Thăng lại đơn giản hơn một chút.
“Dương Nho Kiệt là người của ai vậy? Nghe nói Dương Nho Kiệt từng làm việc ở thành phố Thục Đô, chắc là có qua lại với Trịnh Như Dân, chẳng lẽ là người của Trịnh Như Dân?”
nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
Hàn Đông suy tư, ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt Trịnh Như Dân khó coi hơn trước, giống như lúc ăn cơm thấy trong bát có nửa con ruồi vậy.
Hàn Đông ngẩn người ra, sau
đó nghĩ đến một khả năng đó chính là cái tên Dương Nho Kiệt này không
những không phải người của Trịnh Như Dân, thậm chí còn có khả năng có
quan hệ không hòa hợp với Trịnh Như Dân, nghĩ đến việc Dương Nho Kiệt
từng nhận chức Phó chủ tịch thành phố Thục Đô kiêm Cục trưởng cục công
an, vị trí này rất hiển hách, mà một Phó bí thư bị điều đến Đảng ủy công an tỉnh đảm nhiệm một chức vụ rất bình thường, tiền đồ phát triển nhất
thời liền ảm đạm đi rất nhiều, quan trọng là tuổi tác của anh ta không
quá lớn, cuộc điều động này đáng để người khác suy nghĩ.
“Nếu như vậy thì Tưởng Hoành Quốc hết sức tiến cử người này, rốt cục là ý
của Phạm Đồng Huy hay là bản thân ông ta có suy nghĩ gì.”
Hàn
Đông nghĩ một chút, cảm giác khả năng cái tên Dương Nho Kiệt này là
người do Phạm Đồng Huy tiến cử vẫn lớn hơn, còn hai người kia phía sau
cũng có người nâng đỡ, nói cách khác không ít người mơ ước vị trí Giám
đốc sở công an này.
Tình hình có chút phức tạp, Hàn Đông vốn
muốn tiến cử Quách Kiến Minh lên nhưng hiện tại nói chuyện với mấy ủy
viên thường vụ tỉnh cũng không thuận lợi lắm, vì vậy bây giờ Hàn Đông
không có một chút tự tin nào.
- Tôi không đồng ý đề nghị của ban tổ chức.
Một thanh âm hùng hậu vang lên, nhất thời thu hút ánh mắt của mọi
người, Hàn Đông hơi sửng sốt, lại có người còn nóng ruột hơn mình.