Nghe mọi người bàn luận, Hàn Đông vô cùng thất vọng đối với bộ máy lãnh đạo thành phố Du Bình.
Bọn họ không chỉ không làm tốt công tác tuyên truyền giải thích, ngay
cả chuyện bồi thường cơ bản cũng làm không xong mới gây ra mâu thuẫn lớn thế này.
Cho dù có chút hảo cảm với Chủ tịch thành phố Du
Bình Phùng Nhược Phong, nhưng đối với năng lực làm việc của gã thì vô
cùng thất vọng, Phùng Nhược Phong là Chủ tịch thành phố, cho dù đấu
không nổi Bí thư Thành ủy Trương Trọng Lâm, nhưng ít nhất cũng có thể
phát huy chút tác dụng chứ, nhưng từ tình cảnh hiện giờ, cho dù có chút
tác dụng thì cũng chỉ là cực kỳ bé nhỏ, có thể thấy năng lực làm việc
của gã còn chờ suy tính.
Hàn đông vừa suy nghĩ vừa đi nhanh hơn về phía trước.
Lý Thiết Trụ theo sát bên người Hàn Đông, là một nhân viên cảnh vệ, anh ta bắt buộc phải luôn luôn bảo vệ an toàn cho Chủ tịch tỉnh, nhưng lại
không thể thể hiện quá rõ ràng khiến người khác vừa nhìn liền biết tên
này là vệ sĩ.
Anh ta mặc âu phục, để tóc húi cua, cho người khác có cảm giác tinh thần lão luyện, có chút cảm giác giống thư ký.
Ngược lại, thân là thư ký như Hứa Song lại có vẻ bình thường hơn rất
nhiều, tên tiểu tử này rèn luyện ở Ủy ban Cải cách này đã lâu, hôm nay
thân là cán bộ cấp Cục trưởng, khí chất trầm ổn, có một loại cảm giác
hăng hái trong lòng.
Hàn Đông càng ngày càng vừa ý với Hứa
Song, cảm giác đây là một mầm non đáng để bồi dưỡng, một mặt Hứa Song
từng luyện tập ở Ủy ban Bộ Trung ương, điều này tạo nền tảng tốt đẹp cho việc anh ta dốc dức ở cấp cơ sở trong tương lai, mặt khác, Hứa Song là
một gốc cỏ điển hình, hơn nữa thông qua sự quan sát của Hàn Đông, Hứa
Song là người rất kiên định lại có tấm lòng biết ơn, người như vậy vào
chốn quan trường là chuyện tốt đối với quốc gia, là chuyện vui đối với
bách tính.
Lý Thiết Trụ và Hứa Song đều ở phía sau, cách Hàn
Đông nửa bước, một trái một phải, là hai người thân cận nhất của Hàn
Đông. Còn Trương Trọng Lâm, Phùng Nhược Phong và những người khác đang
đi phía sau, chỉ khi nói chuyện với Hàn Đông bọn họ mới tiến lên trước
nửa bước.
Phạm Đồng Huy lại sóng vai mà đi với Hàn Đông, đối với tình hình trước mắt, Phạm Đồng Huy cũng vô cùng căm tức, y nói:
- Hạng mục trạm thủy điện thác nước, không chỉ không đem lại lợi ích
cho thành phố Du Bình, ngược lại còn gây ra rất nhiều vấn đề, nếu không
giải quyết tốt thì càng xảy ra chuyện lớn.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đây là trách nhiệm của chính phủ, ngoài những người cực cá biệt, yêu
cầu của nhân dân thật ra rất thấp, nhưng chính phủ chúng ta lại không hề coi trọng nhu cầu của dân chúng, chỉ tập trung vào hạng mục có thể ra
số liệu, sức nhẫn nại của nhân dân cũng có hạn, nhịn đến một chừng mực
nhất định sẽ bạo phát...
- Nhưng bọn họ dùng phương thức này thì không tốt chút nào.
Phạm Đồng Huy nói.
Hàn Đông lắc lắc đầu, nói:
- Tôi thấy sự việc cũng có nguyên do của nó, trong lòng tự hỏi nhiều
khi ý kiến của nhân dân có được truyền đến tai lãnh đạo cấp trên thật
không, có thật sự gây được sự chú ý của lãnh đạo cấp trên không.
Thở dài một hơi, Hàn Đông tiếp tục đưa ra ý kiến của mình về vấn đề này:
- Đối với hành vi của những người này, mặc dù tôi cũng không tán thành, nhưng tôi thấy đáng để tha thứ, đặc biệt là họ có lý do chính đáng để
khiếu nại chứ không phải đơn thuần là muốn phá hoại. Gặp phải vấn đề như thế này, điều chúng ta nên nghĩ đến trước tiên là chức trách của chúng
ta, tại sao lại không sống những ngày vui vẻ mà lại muốn làm to chuyện
như thế này, lấy lịch sử làm gương, trong lịch sử, nếu nhân dân có thể
an cư lạc nghiệp thì bọn họ có làm loạn không?
Phạm Đồng Huy
có chút ngạc nhiên, gã không ngờ Hàn Đông lại nghĩ như vậy, lời bàn tán
như thế này, nói ra chỉ e là dẫn đến chấn động không nhỏ.
Đương nhiên, từ những lời nói này của Hàn Đông, có thể nhìn ra, Hàn Đông trong lòng quả thực đặt lợi ích của nhân dân lên hàng đầu.
“Xem ra trải qua mấy năm phát triển, tính cách của Hàn Đông vẫn không
thay đổi, vẫn là người một lòng muốn làm chuyện có ích cho nhân dân, tấm lòng như vậy, đối với một người quan chức cấp cao mà nói là rất hiếm.”
Phạm Đồng Huy trong lòng cảm thán mà nghĩ đến.
Trên đường có không ít lái xe, người đi đường, bọn họ bị tắc lại liền xuống xem náo nhiệt, thuận tiện kêu ca oán thán.
Mà đoàn người Hàn Đông cũng tương đối khiêm tốn, lại không có cảnh sát
đi cùng, cũng không có máy quay, phóng viên của đài truyền hình... vì
vậy người bình thường cũng không nghĩ thực ra Chủ tịch tỉnh đã đến giữa
bọn họ.
Mục đích của Hàn Đông rất đơn giản, chính là tiến lên phía trước nói chuyện mặt đối mặt với những người dân chặn đường kia,
nghe những vấn đề mà họ phải đối mặt, giải quyết tận gốc nguyên nhân.
Hắn cũng biết, đến vị trí hiện tại, cơ hội tiếp xúc thật sự với nhân
dân ở khoảng cách gần không nhiều, nhiều lúc cái gọi là thị sát thăm
hỏi... đều là sắp đặt trước, căn bản không được nghe lời nói thật.
Cán bộ các cấp đều có lợi ích của bản thân, đều muốn khi cấp trên kiểm
tra thì bày ra mặt tốt mà liều mạng che đậy mặt không tốt, nơi lãnh đạo
muốn thị sát, đường đi ra sao, nhân viên sắp xếp thế nào đều đã được
chuẩn bị tốt từ trước khiến lãnh đạo chỉ nhìn thấy những cảnh tượng hài
hòa mỹ mãn, như vậy lãnh đạo vui vẻ, vị trí của bọn họ càng vững chắc,
thậm chí còn có cơ hội thăng chức.
Giấu trên lừa dưới, từ xưa đến nay đã có vấn đề, vì vậy cổ đại mới có chuyện cán bộ hoặc hoàng đế
vi hành, điều này đã thể hiện rõ một loại loại trừ, loại trừ và đánh cờ
giữa quan trên và quan dưới trong chốn quan trường.
Cùng với
việc Hàn Đông tiến lên phía trước, tiếng huyên náo truyền đến từ phía
trước càng ngày càng rõ ràng, sắc mặt của Trương Trọng Lâm và Phùng
Nhược Phong đều vô cùng khó coi, trên trán chảy đầy mồ hôi.
Bọn họ nhận được thông tin Hàn Đông đến thành phố Du Bình khảo sát liền
làm một loạt công tác chuẩn bị, mục đích là tránh trong quá trình Hàn
Đông khảo sát xảy ra chuyện không tốt gì, nhưng lo lắng cái gì thì cái
ấy sẽ đến, bây giờ như thế này, ấn tượng của Hàn Đông đối với thành phố
Du Bình chắc chắn sẽ giảm đi nhiều, thậm chí có khả năng mượn chuyện này để đốt cây đuốc thứ nhất kể từ khi hắn lên nhậm chức.
Trương Trọng Lâm âm thầm thấy may mắn, nói trước người đứng sau trong việc
giải phóng mặt bằng, đặc biệt chỉ ra đây là trách nhiệm của Phùng Nhược
Phong, vậy thì đến lúc Hàn Đông làm khó thì bản thân liền có thể đổ hết
lên người Phùng Nhược Phong.
Mặc dù cũng biết Hàn Đông không
dễ bị lừa như vậy, nhưng bây giờ y cũng không có biện pháp gì tốt hơn,
đành qua cửa ải này đã rồi nói.
Phùng Nhược Phong trong lòng
cực kỳ buồn bực, nghe tin Hàn Đông muốn đến thị sát, gã liền thấy đây là cơ hội tốt, nếu Hàn Đông đã coi trọng vấn đề trạm thủy điện thác nước
như vậy, vậy thì chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm thành phố Du Bình,
điều này đối với bản thân mà nói là cơ hội tốt để đối phó với Trương
Trọng Lâm. Trương Trọng Lâm ở thành phố Du Bình làm nhiều năm như vậy,
trên dưới đều cắm rất nhiều người của mình, khiến công việc của gã không thể khai triển hẳn hoi được, lần này nếu có thể mượn được thế lực của
Hàn Đông, vậy thì rất có khả năng có cơ hội thay thế Trương Trọng Lâm.
Lại thêm việc gã cảm nhận được câu trả lời của mình khiến Hàn Đông khá
hài lòng, vậy thì bản thân cố thêm chút nữa, cho dù không thể thay thế
Trương Trọng Lâm nhưng cũng có thể xoay chuyển cục diện bất lợi. Nhưng
bây giờ xảy ra tình trạng thế này, chỉ e ấn tượng của Hàn Đông đối với
cả bộ máy thành phố Du Bình đều giảm đi rất nhiều điểm, nỗ lực của bản
thân trước kia cũng gần như phí công, hơn nữa trong lời nói trước của
Trương Trọng Lâm đã bắt đầu chuyển trách nhiệm của việc giải phóng mặt
bằng lên đầu gã, sau đây chắc chắn y sẽ tiếp tục thêm một bước chối bỏ
trách nhiệm.
Rất nhaanh liền nhìn thấy những người dân kia ở
phía trước, thực ra bọn họ không hề chặn hết cả đường, chỉ là bọn họ cầm biểu ngữ màu trắng, mặt trên dán khẩu hiệu, đi trên đường, xe cộ, người đi trên đường nhịn không được dừng lại xem, bởi vậy mới khiến đường
càng ngày càng đông.
Bởi vậy có thể thấy được, những người
này chắc chắn là có tổ chức, nếu không sẽ không có trật tự như vậy, có
lẽ đây không phải lần đầu tiên bọn họ làm.
- Nếu dân chúng có ý kiến, vậy thì chúng ta nghe xem.
Hàn Đông quay đầu nói với Hồng Tiến Phong.
Hồng Tiến Phong nói:
- Cũng tốt, nhưng không được ở trên đường, phía trước có một nơi rất rộng, đợi một lát nhân dân sẽ đến đó.
Hàn Đông gật đầu, sau đó nhanh chóng tiến đến đón đội ngũ phía trước, Lý Thiết Trụ vội vàng đi theo.
Đến trước mặt, Hàn Đông hít một hơi, lớn tiếng nói:
- Các bà con, xin mọi người yên lặng một chút, tôi là Chủ tịch tỉnh Hàn Đông, mọi người có vấn đề gì có thể trực tiếp phản ánh với tôi...