Người Cầm Quyền

Chương 404: Chương 404: Từ chức




- Đó thực sự thăng chức rồi, tôi phải đi chúc mừng Hàn Đông, không ngờ Lữ Quốc Trung lại điều tổng bộ tham mưu đi giúp một tay, cũng là xác thực tiến bộ một bước.

Phải biết rằng trong 4 tổng bộ quân ủy tổng bộ tham mưu là xếp trước hàng tổng bộ chính trị, tổng bộ hậu cần, tổng bộ trang bị. Lữ Quốc Trung từ tư lệnh quân khu Thục Đô điều đi, tiến bộ phải nói, điều như vậy cũng được, dù sao Lữ Quốc Trung thăng chức đã mấy năm rồi mà trước anh cũng làm ở bộ trang bị rồi, từ đầu năm 92 lại tới đảm nhiệm tư lệnh viên quân khủ Thục Đô, kinh nghiệm tương đối đầy đủ.

Tắt điện thoại trong lòng Hàn Đông rất vui sướng, dù sao Lữ Quốc Trung cũng là một trong những nhân vật đại diện cho hệ thống quân đội của Hàn Đông, nhờ việc thăng chức lần này của anh Hàn Đông ở trong lực lượng của hệ thống quân đội tiến bộ thêm, đồng thời cũng nhìn ra thế lực chỉnh thể của Hàn Đông so với trước tăng thêm nhiều.

Nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ nghỉ làm, Hàn Đông nghĩ một lát liền gọi điện thoại tới nhà Lữ Quốc Trung người nhận điện thoại chính là Lữ Phương Nam, nghe thấy là Hàn Đông liền vui vẻ nói:

- Anh Đông tôi đang định gọi cho anh, việc của bố tôi anh cũng biết rồi, hai ngày nữa ông ấy phải đi Yến Kinh tôi không muốn đi cùng, anh có thể tới nói giúp tôi.

Hàn Đông cười nói:

- Sao vậy, để cậu đi kinh thành cậu vẫn không vui sao?

Lã Nam Phương nói:

- Yến Kinh không hay, không có chỗ nào chơi, nói như vậy là anh đồng ý rồi nha, tới lúc đó anh giúp tôi nói một câu ba tôi chắc chắn tin lời anh.

Hàn Đông nói:

- Để tôi thử xem.

Sau đó Hàn Đông mua hoa quả lái xe tới quân khu Thục đô.

Lần trước Lữ Phương Nam làm cho Hàn Đông giấy thông hành ra vào quân khu Thục đô rồi vì thế lần này cảnh vệ ở cổng cũng không ngăn Hàn Đông lại.

- Hàn Đông đến rồi

Chu Huệ cười, khuôn mặt hiền lành.

Lữ Phương Nam lại vui vẻ ngồi bên cạnh Hàn Đông, lại nói với hắn thêm để hắn nhất định giúp anh nói với Lữ Quốc Trung để anh ở lại Thục Đô.

Đối với yêu cầu của tên tiểu tử này Hàn Đông cũng cảm thấy có chút nghi ngờ, theo cậu ta nói là trước cũng ở Yến Kinh một thời gian không ngắn bây giờ bố thăng lên chức tổng tham mưu trưởng, nếu cậu lại quay về chắc chắn cuộc sống tốt hơn, cũng không biết cậu ta tại sao nhất định phải ở lại.

- Có lẽ là không muốn bị người nhà quản. Hàn Đông nghĩ thầm.

Ngồi một lúc Lữ Quốc Trung về rồi, nhìn thấy Hàn Đông trên mặt ông lộ ra nụ cười hiền hòa. Lần này có sự ủng hộ của Hàn lão thái gia ông từ tư lệnh quân khu Thục Đô thăng lên chức tổng tham mưu trưởng, thực hiện được bước ngoặt lớn trong đời, vấn đề mấu chốt là bước nhảy như vậy với vị trí càng cao sẽ còn có thể tăng hơn lên tiết kiệm không ít thời gian, có lẽ tương lai ông có khả năng trở thành một trong những lãnh đạo chủ yếu của quân ủy, thân làm quan to Lữ Quốc Trung đương nhiên cũng hi vọng một ngày nào đó trở thành một trong những trưởng lão của Trung Hoa.

Khi ăn cơm Lữ Quốc Trung rất hưng phấn, Hàn Đông cũng cùng uống với ông mấy chén, mà Lữ Nam Phương nhân cơ hội trên bàn ăn nhắc đến việc anh phải tiếp tục ở lại Thục Đô, nói như vậy có thể tiếp xúc nhiều với Hàn Đông, cùng anh ta giao lưu nhiều hơn.

Hàn Đông cũng nói giúp mấy câu, cũng có tác dụng.

Lữ Quốc Trung nhìn Lữ Phương Nam nói:

- Nếu con muốn ở lại vậy phải thực sự làm việc công chính.

- Con đâu có làm việc không công chính.

Lữ Phương Nam lí nhí cãi lại

- Mở công ty cũng là chuyện công chính mà?

- Hừ, công ty của con đó có chuyện gì tưởng bố không biết sao? Đã muốn mở công ty thì phải làm cho cẩn thận, tùy tiện treo tên lên không làm mà được hưởng sao?

Xem ra Lữ Quốc Trung rất hiểu tình hình làm ăn của Lữ Phương Nam và Ngưu Chí Không.

- Muốn lập sự nghiệp phải làm cho cẩn thận, kinh nghiệm quản lý kinh doanh không đủ cũng có thể học từ những cái căn bản, nam tử hán không thể chỉ dựa vào người khác.

Lữ Nam Phương trong lòng rất buồn bực, công ty Nam Không cho anh một khoản thu nhập lớn, đồng thời có Ngưu Chí Không quản lý anh cũng không cần hao sức, có thể kê cao gối nằm, những ngày này thực sự vô cùng thoải mái, mà Lữ Quốc Trung lại yêu cầu anh chịu khó tích lũy kinh nghiệm quản lý kinh doanh, cái này đơn giản chỉ là chụp cho anh cái gông xích.

Nhưng để có thể ở lại anh cũng chỉ tạm thời nhún nhường vì cần sự đồng ý của bố,

- Hai ngày nữa con bắt đầu đi làm.

Chu Huệ Dung ở bên cạnh nói:

- Được rồi, nếu Phương Nam muốn ở lại vậy để con ở lại đi, Hàn Đông cậu ở bên này để ý tới nó chút.

Hàn Đông vội vàng nói:

- Không có gì, con và Nam Phương cùng quan tâm nhau.

Ăn cơm xong, Hàn Đông lại ở lại nói chuyện một lúc rồi mới lái xe về, mặc dù uống nhiều rượu nhưng tửu lượng của Hàn Đông bây giờ cao hơn nhiều vì thế không vấn đề gì.

Về nhà xem ti vi một lúc Hàn Đông liền nhận được điện thoại của Kiều San San, từ lần trước tới nhà cô sau khi để bố cô Kiều Hiếu Nghĩa biết thân phận của mình giữa hai người không gặp mặt nhau nữa nhưng lúc nào cũng liên lạc điện thoại.

Hàn Đông cũng biết Kiều San San cần thời gian để hòa hoãn, thời gian này hắn cũng rất bận vì thế không đi được.

- Hàn Đông, em đã quyết định rồi, tuần sau em từ chức.

Ngữ khí của Kiều San San rất kiên định.

Từ khi bố mẹ biết được thân phận thực sự của Hàn Đông, sau những hành động của Hàn Đông biết được Kiều San San không thể có được danh phận thì bố mẹ cô nhiều lần nói với cô chuyện này, bảo cô cắt đứt quan hệ với Hàn Đông, dù sao thà đau một lần rồi thôi, tránh sau này khổ một đời.

- Haiz, không ngờ Hàn Đông lại là người của Hàn gia, thảo nào ưu tú như vậy.

Mẹ của Kiều San San cảm thán, cũng rất tiếc, dù sao bà cũng có ấn tượng với Hàn Đông, trước kia thậm chí đã coi Hàn Đông như con rể, ai biết được bây giờ lại như giỏ trúc múc nước giã tràng, bà rất đau khổ vì con gái, cũng không mong con gái đau khổ, người mẹ nào cũng muốn con gái được hạnh phúc.

Còn về Kiều Hiếu Nghĩa, vốn đã không dễ đồng ý Hàn Đông nhưng bây giờ biết Hàn Đông có bối cảnh bề thế như vậy ông cũng biết bây giờ gia đình mình không quyền cao bằng. Thử nghĩ xem, mình luôn muốn con gái có thể tìm được người môn đăng hậu đối mà Hàn lão chắc chắn cũng muốn Hàn Đông tìm được người môn đăng hậu đối để kết hôn, sự phát triển của Hàn Đông như vậy cũng là có ích. Vì thế bây giờ Kiều Hiếu Nghĩa kiên quyết phản đối Kiều San San và Hàn Đông. Mặc dù ông cũng biết nếu con gái có thể cùng với Hàn Đông kết hôn như vậy tiền đồ của ông cũng có thể vì thế mà tăng lên rất nhiều, đừng nói giám đốc Sở, cấp phó bộ cũng rất có hi vọng. có thể là ông cũng không muốn lấy hạnh phúc con gái để đổi lấy tất cả. Nếu đổi lại Kiều Hiếu Nghĩa khi trước chưa biết chừng sẽ có cách nghĩ tính sự được mất nhưng cách nghĩ bây giờ có sự khác biệt lớn, ông coi trọng tình cảm hơn.

Đối với sự phản đối của bố mẹ Kiều San San không nói gì, lần nào cũng im lặng, có thể là trong lòng cô cũng đã có niềm tin kiên định rồi, đó chính là bất luận thế nào bản thân cô cũng phải cùng với Hàn Đông ở cùng nhau.

Tình yêu lúc này biểu thị ra tính bao dung lớn nhất.

Một tháng qua Kiều San San luôn trong sự ca thán của bố mẹ, hạ quyết tâm chuẩn bị từ chức rời xa Phù Thành, như vậy sau này mới có thể tiếp tục qua lại với Hàn Đông, cũng tránh được mâu thuẫn gia đình, hoặc đợi qua một thời gian mọi thứ yên ắng xuống một chút sẽ tốt hơn.

- Vậy em nghĩ kỹ chưa, sau này chuẩn bị làm gì?

Hàn Đông hỏi, trong lòng rất cảm động, điều này đơn giản là Kiều San San vì mình mà chịu hi sinh.

Kiều San San nói:

- Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra được, dù sao tới lúc đó anh sẽ phải nuôi em đấy.

Hàn Đông cười:

- Nuôi em thì không thành vấn đề, nếu em đã quyết định rồi anh sẽ toàn lực ủng hộ em.

Kiều San San:

- Sau khi từ chức em chuẩn bị dùng một tuần để đi du lịch, em và Cát Ny hẹn rồi, tới lúc đó cô ấy sẽ dẫn em đi.

Hàn Đông nói:

- Đi giải sầu cũng tốt.

Hai người lại nói chuyện một lúc, lưu luyến không muốn tắt điện thoại.

- Haiz

Hàn Đông thở dài, tình cảm của mình và Kiều San San chỉ có thể tiếp tục như vậy sao?

- Thôi, không nghĩ nhiều nữa, Hàn Đông trong lòng rất khó xử, nhưng không thể không chấp nhận sự thật này, anh còn có sứ mệnh quan trọng hơn, cái này liên quan tới cả Hàn Hệ và việc an nguy hệ trọng của hắn, hắn không thể không thận trọng.

11h trưa ngày hôm sau, Hàn Đông nghỉ làm từ văn phòng đi ra liền nhìn thấy Tô Vũ Lan trong tay ôm một chiếc hộp, mặt trắng bệch bước xuống lầu, nhìn thấy Hàn Đông Tô Vũ Lan cũng không chào hỏi gì, lập tức ôm hộp giấy đi xuống lầu.

Hàn Đông có chút nghi ngờ, nhìn thấy phó chánh văn phòng phía sau đi lại liền hỏi:

- Tiểu Tô có chuyện gì vậy?

- Trưởng phòng Hàn, tiểu Tô vừa từ chức.

- Ồ.

Hàn Đông ngạc nhiên, Tô Vũ Lan này có việc gì tự nhiên từ chức, Hàn Đông nhớ thời gian trước có 1 lần Tô Vũ Lan tìm mình nói có việc muốn nói, chỉ có điều vì mình phải chú ý ảnh hưởng cho nên từ chối cô, không ngờ chưa được bao lâu cô đã từ chức ở ban cán bộ tỉnh ủy, cũng có chút dũng khí đấy chứ.

Hàn Đông lại nói chuyện với phó chủ nhiệm một lát, được biết Tô Vũ Lan không có vấn đề gì, lý do từ chức của cô ấy thực sự là vì sự phát triển của cá nhân.

- Chủ nhiệm Liễu tìm cô ấy nói chuyện rồi nhưng cô ấy kiên quyết từ chức cho nên liền phê chuẩn rồi.

Hàn Đông gật đầu nhìn bộ dạng của Tô Vũ Lan dường như không phải thực sự vì tìm con đường phát triển hơn, có lẽ là cô ấy từ chức có liên quan đến bạn trai của cô.

Nhưng Hàn Đông cũng không quan tâm nhiều, dù sao đi con đường nào cũng tự mình quyết định.

Hàn Đông chỉ mong Tô Vũ Lan sau khi từ chức có thể sống tốt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.