Người Cầm Quyền

Chương 973: Chương 973: Tụ họp




- Cái cô bé này...

Hàn Đông nhìn Lữ Nhạc ngạc nhiên vui mừng khi nói chuyện với Bạch Vũ Giai, còn hắn thì cười hi hi ngồi cùng với nhau, có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Tiêu Bối Bối một cái, không kìm nổi giơ tay bóp mũi của cô.

- Anh Đông, em không còn là một đứa trẻ nữa.

Tiêu Bối Bối nhíu mũi, làm vẻ mặt cười xấu xa, giãy dụa thân mình để tránh khỏi nanh vuốt của Hàn Đông.

Trước đây Tiêu Bối Bối đã nhìn thấy được Bạch Vũ Giai có ý với Hàn Đông, sau đó trải qua việc quan sát và suy nghĩ cẩn thận, lại từ chỗ Hàn Mạn Lương nói bóng nói gió, cô sớm làm rõ được mối quan hệ giữa Hàn Đông và Bạch Vũ Giai hết sức thân mật.

Hơn nữa, Tiêu Bối Bối còn biết, mối liên hệ giữa Hàn Đông và Kiều San San là vẫn chưa chấm dứt.

- Anh Đông, anh là tên đại bại hoại.

Tiêu Bối Bối cười nói ở bên tai Hàn Đông.

- Song anh cứ yên tâm đi, em sẽ giữ bí mật này giúp anh.

Hàn Đông tức giận trừng mắt nhìn cô nói:

- Trẻ con thì biết cái gì chứ?

- Hừ, em không còn nhỏ nữa rồi.

Tiêu Bối Bối bất mãn nói:

- Trong chỗ chúng ta, em có thể coi là một nửa trụ cột rồi.

Những điều cô nói là lời nói thật, cô nhiệt tình trong công tác ngoại giao, có nền tảng ngoại ngữ tốt, hơn nữa hoàn cảnh trong nhà, mưa dầm thấm đất, trong khoảng thời gian công tác ở bộ ngoại giao Bắc Mỹ, nhiều lần nhận được sự biểu dương của lãnh đạo.

Phải biết rằng, Tiêu Bối Bối đến bộ ngoại giao để làm việc, nhưng không có đi cửa sau, mà là thông qua kỳ thi, qua năm cửa ải, chém sáu tướng mới vào được. Trong bộ ngoại trừ số ít những người biết được lai lịch của cô ra, người khác có thể không biết cô là cháu ngoại của Hàn lão, nhưng những người biết được lai lịch của Tiêu Bối Bối, cũng không phải là những người loan tin bừa bãi, vì vậy Tiêu Bối Bối ở bộ ngoại giao về cơ bản hoàn toàn là dựa vào bản thân mà làm, có thể phát triển được đến tình hình hiện nay, cũng rất khó khăn. Vào cuối năm càng được xác định là cán bộ dự hậu bị làm trọng tâm bồi dưỡng, dự đoán không lâu sau, cấp Cục phó cũng sẽ không có vấn đề gì lớn lắm.

Một nhân tài trẻ như vậy, khả năng làm việc lại rất tốt như cô ấy, được chú trọng bồi dưỡng là chuyện rất bình thường.

Hiện nay xã hội thượng lưu truyền nhau một câu nói, quan chức được đề bạt nhanh nhất phải kể đến không ít thiếu nữ, chính là chỉ bốn loại người, một là người không thuộc đảng phái nào, hai là thành phần trí thức, ba là cán bộ dân tộc thiểu số, bốn là nữ cán bộ.

Tiêu Bối Bối cũng coi là nữ, hơn nữa là sinh viên tốt nghiệp ở đại học Yến Kinh, khả năng làm việc xuất sắc, ở bộ ngoại giao rất dễ có được trọng dụng cất nhắc.

- Làm việc lâu như vậy, có người theo đuổi em chưa?

Hàn Đông cười hỏi.

Vẻ mặt Tiêu Bối Bối lập tức đỏ ửng lên, dịu dàng nói:

- Em không có thời gian, mỗi ngày làm còn không hết việc nữa là.

Hàn Đông cười nói:

- Vậy sao. Vậy có nghĩa là có người theo đuổi em rồi đúng không? Lúc nào thì dẫn đến làm quen một chút.

Nói thẳng ra, Tiêu Bối Bối cũng không còn nhỏ nữa, rất nhiều cô bé cùng tuổi với cô sớm đã kết hôn sinh con rồi. Con bé này xinh đẹp như vậy, những người muốn theo đuổi cô rất nhiều, chỉ là không biết trong lòng cô nghĩ thế nào.

Mấy năm nay, Hàn Đông làm việc ở tỉnh Giang Việt, thời gian gặp mặt Tiêu Bối Bối không nhiều, đương nhiên cũng ít nói đến chuyện này. Hiện nay Hàn Đông về đến Yến Kinh, cảm thấy có nghĩa vụ quan tâm một chút. Nói thẳng ra, trong số các anh chị em, Tiêu Bối Bối thân với Hàn Đông nhất. Lúc cô còn nhỏ đã thích đi theo Hàn Đông, giống như một cái đuôi nhỏ vậy. Hàn Đông hi vọng cô có thể tìm được một điểm đến tốt, và nhất định phải là một gia đình tốt, nhưng nhân phẩm nhất định phải tốt, đồng thời nhất định phải đối tốt với cô ấy.

- Yên tâm đi, thật sự sẽ có một ngày như vậy. Em chắc chắn sẽ dẫn anh ấy đến ra mắt anh Đông.

Tiêu Bối Bối nũng nịu cười nói:

- Phải biết rằng, em luôn coi anh Đông là thần tượng, nhất định phải tìm một người bạn trai đẹp trai như anh.

Hàn Đông cười ha ha, nói:

- Đẹp trai cũng không thể có cơm ăn được, quan trọng là tìm được một người thật sự hiểu em, yêu em.

- Em biết rồi.

Tiêu Bối Bối liếc mắt nhìn Hàn Đông, nói:

- Sao em cảm thấy anh càng ngày càng giống ông già vậy?

Hàn Đông bất đắc dĩ nói:

- Đây không phải là già rồi hay sao?

- Anh Đông còn lâu mới già

Tiêu Bối Bối mím môi nói.

Trong lòng cô, quả thực là đã xem Hàn Đông là đối tượng tham chiếu để mình chọn bạn trai, tuy nhiên không nhất định phải phát triển tốt như Hàn Đông về con đường làm quan, nhưng ít nhất là đối nhân xử thế, vẻ bề ngoài phải giống Hàn Đông.

Mỗi một thiếu nữ, trong lòng đều có một bạch mã hoàng tử, trong lòng của Tiêu Bối Bối, bạch mã hoàng tử của cô chính là lấy hình tượng của Hàn Đông làm nền tảng để xây dựng.

Một lát sau, Hầu Tiểu Anh cũng đến, cùng đến với cô, còn có một cậu thanh niên trẻ nữa, để tóc ngắn, tỏ ra rất hoạt bát, đeo một chiếc kính viền vàng, để lộ ra vài phần nhã nhặn.

- Anh Đông, đây là Cố Duy Hưng, làm việc ở ngân hàng Trung Hoa.

Hầu Tiểu Anh giới thiệu cho Hàn Đông một cách tự nhiên thoải mái. Cố Duy Hưng là người bạn trai gần một năm nay, quan hệ khá ổn định. Hôm nay Lữ Nhạc liên lạc với cô nói Hàn Đông quay về rồi, bảo cô đến để tụ họp, cô liền dẫn Cố Duy Hưng đến, thuận tiện để ra mắt Hàn Đông.

Hầu Tiểu Anh làm việc ở sở sự vụ luật sư, rèn luyện ở xã hội một phen, cả người đã trở nên cởi mở thoải mái hơn rất nhiều, không còn xấu hổ hướng nội như trước đây nữa.

Cố Duy Hưng tự nhiên bắt tay Hàn Đông, cười nói:

- Anh Đông, chào anh, sớm đã nghe Tiểu Anh nhắc đến anh. Rất vui khi được gặp anh.

Thời gian làm bạn với Hầu Tiểu Anh cũng không ngắn, Cố Duy Hưng nhiều lần nghe Tiểu Anh nhắc đến Hàn Đông, nói anh Đông tài giỏi cỡ nào, còn tài giỏi ra sao, cô lại không nói cụ thể, cứ nói sau này anh sẽ biết. Điều này khiến cho Cố Duy Hưng có chút buồn phiền. Anh cũng biết gia đình Hầu Tiểu Anh không đơn giản, song đối với anh ta mà nói người mà anh ta thích là cô, chứ không phải là gia đình của cô, vì vậy không để ý đến, hơn nữa bản thân gia đình anh ta tuy chỉ là một gia đình cán bộ bình thường, nhưng khả năng của anh ta lại rất khá, sau khi tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, liền ra nước ngoài đi du học ở đại học Yale, hiện nay ở ngân hàng Trung Hoa đảm nhiệm chức nhà phân tích quản lý tài sản cao cấp, có thể gọi là thanh niên tài tuấn, rất xứng đôi với Hầu Tiểu Anh.

Hiện nay cuối cùng đã được nhìn thấy anh Đông tài giỏi mà Hầu Tiểu Anh nhắc đến, Cố Duy Hưng cẩn thận quan sát một chút, cảm thấy trên người Hàn Đông có một khí thế rất đặc biệt, cảm giác rất đại khí, trong lòng càng cảm thấy hiếu kỳ.

Đồng thời, đối với Lữ Nhạc và những người khác, anh ta có một cảm giác ngạc nhiên hơn nữa. Thầm nghĩ chả trách Hầu Tiểu Anh xinh đẹp như vậy, xem ra họ hẳn là được hưởng di truyền tốt từ dòng họ.

Hàn Đông nói:

- Duy Hưng chào cậu, nghe nói cậu làm ở ngân hàng Trung Hoa cũng rất khá, xem ra sau này mọi người có chuyện liên quan đến mặt quản lý tài sản, thì phải xin ý kiến của cậu rồi.

Tin tức này, đương nhiên là Lữ Nhạc nói với Hàn Đông trước đó.

Cố Duy Hưng khiêm tốn nói:

- Anh Đông quá khen rồi, tôi cũng là được tiếp xúc nhiều một chút mà thôi, nếu nói về quản lý tài sản, điều này có thể là chuyện sâu xa, tôi cũng chỉ là hiểu một chút mà thôi. Tôi đương nhiên đồng ý góp chút sức mọn này.

Anh ta tuy rằng khiêm tốn, nhưng vẫn để lộ ra sự tự tin.

Hàn Đông cười nói:

- Tạm thời tôi vẫn chưa có bao nhiêu tài sản sản để một chuyên gia như cậu đến xử lý, sau này có cơ hội, nhất định sẽ xin ý kiến của cậu.

Tiêu Bối Bối ở một bên thổi phù một tiếng, mỉm cười nói:

- Anh Đông, anh đừng giả vờ nữa, nếu nói trong số chúng ta ở đây, thì anh là người có nhiều tiền nhất.

Hàn Mạn Lương cũng đầy sự đồng tình nói:

- Không sai. Đừng thấy tôi mở công ty, so một cách chính xác, tôi còn kém xa tiểu Đông cậu nhiều.

- Anh Đông đúng là cao nhân bất lộ tướng.

Cố Duy Hưng có chút kinh ngạc nhìn Hàn Đông. Lúc nãy Hầu Tiểu Anh giới thiệu anh ta, nhắc đến công ty của Hàn Mạn Lương, anh ta cũng biết công ty phim ảnh này phát triển cũng rất khá. Ngay cả nữ minh tinh đang nổi tiếng ở trong nước hiện nay Bạch Vũ Giai cũng là do công ty của anh ta đào tạo ra. Là một ông chủ, gia cảnh của Hàn Mạn Lương hẳn là xa xỉ, nhưng không ngờ Hàn Đông còn hơn cả Hàn Mạn Lương, vậy thì thật là nhìn không ra rồi.

Hàn Đông cười ha ha nói:

- Mọi người nói như vậy, không phải là muốn tôi trả tiền đấy chứ. Được rồi, mọi người khó khăn lắm mới tụ họp lại được với nhau, nói những chuyện không thú vị gì cả. Nào, Duy Hưng, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhau, cạn ly nào.

Cố Duy Hưng cụng ly với Hàn Đông, uống một ngụm rượu, lập tức cảm thán nói:

- Rượu ngon, đúng rồi, anh Đông thăng chức ở đâu. Mỗi lần Tiểu Anh đều thần thần bí bí, cũng không nói cho tôi biết.

Hàn Đông khẽ cười nói:

- Giai đoạn trước tôi làm việc ở phía nam, gần đây mới được điều về Yến Kinh.

Cố Duy Hưng hơi nao nao, lời giới thiệu này của Hàn Đông cũng hơi đơn giản rồi.

Tuy nhiên, khuôn mặt của anh ta nhanh chóng lộ ra vẻ kinh ngạc, cẩn thận nói:

- Anh Đông, anh...anh làm việc ở Ủy ban Cải cách.

Tiêu Bối Bối tinh nghịch nói:

- Vẫn rất thông minh đó...

- Anh chính là chủ nhiệm Hàn?

Cố Duy Hưng càng kinh ngạc hơn. Về Hàn Đông - phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách quyền thế rất mạnh, ở cơ quan Cố Duy Hưng và đồng nghiệp đã từng nói qua. Chỉ là anh ta chưa từng nghĩ đến việc anh Đông mà bạn gái mình hay nhắc đến, không ngờ chính là phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách mới nhận chức Hàn Đông.

Lúc này, trong lòng Cố Duy Hưng kích động không ngừng. Đồng thời cũng trở nên gò bó không ít.

Hàn Đông nói:

- Hôm nay là ngày người nhà đoàn tụ, ở đây không có chủ nhiệm Hàn gì cả.

Cố Duy Hưng xoa tay nói:

- Anh Đông, tôi quá kích động rồi. Tôi đã được nghe danh của anh đã lâu, chỉ là chưa từng nghĩ đến việc có thể được gặp anh Đông.

Lúc này, anh ta hiểu thêm hơn nữa về gia đình của Hầu Tiểu Anh, thầm nghĩ xem ra ngoài bố của cô là tướng lĩnh cấp cao trong quân đội ra, những người họ hàng của cô còn quyền thế hơn.

Hiện nay xác nhận được thân phận của Hàn Đông, đương nhiên anh ta biết Hàn Đông là đại biểu kiệt xuất đời thứ ba của nhà họ Hàn, là phái trẻ của chính đàn nước Trung Hoa, tương lai không biết sẽ leo đến độ cao nào nữa.

Cảm tình đối với Hầu Tiểu Anh, trong lòng Cố Duy Hưng lần đầu cảm thấy có áp lực rất lớn.

Cuộc nói chuyện sau đó, Cố Duy Hưng mang một vẻ mặt kích động, xin ý kiến Hàn Đông rất nhiều vấn đề.

Vừa bắt đầu anh ta vẫn rất tự tin về khả năng của bản thân, song ở trước mặt Hàn Đông, anh ta cảm thấy bản thân căn bản không có khả năng gì để tự hào cả. Hàn Đông có thể phát triển được như ngày nay, tuy không thể rời xa khỏi gia thế của hắn, nhưng những chuyện mà Hàn Đông làm ra, tuyệt đối cần phải có nhân tài với trí tuệ và nghị lực lớn mới có thể làm ra được.

Di động của Tiêu Bối Bối lúc này vang lên, cô liền lấy điện thoại ra xem, lập tức hơi nhíu mày, bĩu môi hạ giọng nói:

- Đáng ghét...

Lập tức liền cúp điện thoại.

Tất cả mọi người nhìn về phía cô, mặt của cô lập tức đỏ ửng lên.

Lữ Nhạc cười nói:

- Là người theo đuổi em phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.