Hai người hiện nay có thể nói là ngầm hiểu ý nhau mà không cần nói ra.
Lâm Dũng bắt đầu từ giây phút này, coi như đứng về phía Hàn Đông, anh
ta đã tìm đến Nghiêm Kiến Sơn, thông qua Lộ Lợi Dương chào hỏi Hàn Đông, vậy thì anh ta nhất định đã biết được thân phận của Hàn Đông, hơn nữa
đã gian khổ thông qua nhiều mối quan hệ như vậy, thì anh ta cũng không
thể dễ dàng lật lọng, nếu không, đó không phải là vấn đề Hàn Đông muốn
đối phó với anh ta nữa, tới lúc đó nếu anh ta nuốt lời, thì sẽ kéo theo
kết cục có rất nhiều người bất mãn với anh ta.
Vì vậy, chí ít là trong tình hình trước mắt, Hàn Đông có thể yên tâm dùng Lâm Dũng rồi.
Đương nhiên, về lâu dài mà nói, cụ thể nên dùng ra làm sao, có nên đưa
anh ta gia nhập nhà họ Hàn hay không, đó lại là chuyện sau này.
Đặt điện thoại xuống, trên mặt Hàn Đông khẽ nở một nụ cười.
Chuyện của Lâm Dũng, có thể nói là một bước đột phá.
Tuy nói chuyện này có quan hệ rất lớn đến thân thế của mình, nếu như
không phải phía sau mình có thế lực to lớn của nhà họ Hàn, thì với tính
cách đường hoàng như Lâm Dũng, sẽ chẳng dễ dàng gì mà dựa dẫm vào.
“Bối cảnh cũng là một bộ phận của thực lực. Thực lực của một người là
sự thể hiện việc tổng hợp nhiều nhân tố, không cần đánh mà cũng có thể
khuất phục đối phương, đây cũng là một kết quả không tồi.”
Hàn Đông cũng biết, không phải bất cứ người nào ở thành phố Ninh Hải
cũng đều giống như Lâm Dũng, đầu quân qua bên Hàn Đông. Dù sao trong
chốn quan trường, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của bản thân, hơn nữa
sức ảnh hưởng của nhà họ Hàn ở tỉnh Giang Việt cũng chưa thật sự lớn
lắm, đối với nhiều người mà nói, cũng chưa chắc có thể cảm nhận rõ ràng
về thế lực to lớn của nhà họ Hàn. Ngoài ra, đối với nhiều người mà nói,
đứng sau Hàn Đông là chuyện ngoài tầm tay với của họ.
Vì vậy, trong cái vũng bùn thành phố Ninh Hải này, tất cả đều phải dựa vào bản thân Hàn Đông nỗ lực đi chiến đấu.
Sáng nay, Hàn Đông chủ yếu là tiếp một số người ở văn phòng.
Đầu tiên là mấy vị Phó chủ tịch thành phố, ngoài ra còn có lãnh đạo của mấy ban ngành Ủy ban nhân dân thành phố nữa.
Trong số những người này, có vài người đã được Trương Hồng Quang giới
thiệu qua với Hàn Đông, bọn họ có lẽ cũng là nhờ tới sự giới thiệu của
Trương Hồng Quang, cho nên vội vàng tới báo cáo.
Những người
này trước khi tới báo cáo, dường như đã hẹn trước vậy, sắp xếp đâu vào
đấy, tựa như là dựa vào cấp bậc cao thấp, cùng với tính quan trọng của
chức vị mà lần lượt tới văn phòng của Hàn Đông. Ngoài ra, khoảng cách
giữa hai người trước sau cũng chừng khoảng 5 phút đồng hồ, giống như là
để cho Hàn Đông nghỉ xả hơi một chút vậy.
Điều này đã chứng
tỏ Thư ký Vương Lập Bình cũng là một người biết làm việc. Dù những người này muốn vào báo cáo công việc, nhưng trước tiên cũng phải liên hệ với
Vương Lập Bình trước, còn sắp xếp ra làm sao, lại phải xem ý của Vương
Lập Bình rồi.
Buổi chiều 3h, Hàn Đông nhận được điện thoại
của Trưởng ban thư ký Thành ủy, Ủy viên thường vụ Thành ủy Dương Lợi
Đông, thông báo Hàn Đông 2h30 chiều mai tới phòng hội nghị ở lầu 8 Thành ủy để mở Hội nghị thường vụ, chương trình chủ yếu có hai mục chính: một là thảo luận và sắp xếp một số nhân sự, ngoài ra là tập trung học tập
tinh thần phiên họp toàn thể lần thứ 4 của Ủy ban Trung ương Đảng lần
thứ 15.
Đây có thể nói là Hội nghị thường vụ đầu tiên mà Hàn
Đông chính thức tham gia kể từ sau khi hắn tới thành phố Ninh Hải. Tuy
khi Hàn Đông tới nhậm chức có mở một Hội nghị thường vụ, nhưng khi đó
chỉ được tính là giới thiệu để quen biết lẫn nhau một chút mà thôi,
chẳng hề thảo luận bất cứ công việc cụ thể nào.
Còn lần này,
là thảo luận tới mấy việc nhân sự, đương nhiên có liên quan tới lợi ích
các mặt. Chỉ có điều Hàn Đông mới tới, cũng chưa có căn cơ gì, xem chừng cũng chỉ là tham dự cho qua mà thôi.
Đương nhiên, thông qua
Hội nghị thường vụ, Hàn Đông cũng có thể thêm một bước quan sát động
tĩnh của các Ủy viên thường vụ Thành ủy, tìm hiểu quan hệ giữa họ với
nhau, chuyện này cũng rất có lợi cho công việc sau này của Hàn Đông.
“Làm quan ở chốn quan trường, việc quan trọng nhất đó là phải biết cân
nhắc nhân sự cho tốt, sau đó phải biết dùng tốt nguồn nhân lực, vậy thì
việc cần làm, có thể nói là đã thành công được một nửa.”
Hàn
Đông vừa tròn 30 tuổi, thời gian hắn ở thành phố Ninh Hải, chắc có lẽ
cũng không phải ngắn, vì vậy Hàn Đông tuy là gấp rút muốn làm nên chuyện gì đó, nhưng trong quá trình thao tác thực tế, tuyệt đối không thể liều lĩnh.
2h30 chiều hôm sau, Hàn Đông đúng giờ đến phòng hội nghị Thành ủy.
Trong phòng họp, mọi người gần như đã tới đông đủ.
Ngoài mấy vị Ủy viên thường vụ ra, còn có Chủ tịch Hội đồng nhân dân
thành phố Tạ Minh Huy, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Trương Bân Nam. Hai
người bọn họ đều là quan lớn cấp Thứ trưởng, phân biệt là lãnh đạo chủ
chốt của hai ban ngành : Hội đồng nhân dân thành phố và Mặt trận Tổ
quốc. Đương nhiên đủ tư cách dự thính Hội nghị thường vụ. Dù không có
quyền bỏ phiếu, nhưng lại có quyền phát ngôn, có thể phát biểu ý kiến và cách nghĩ của cá nhân về những vấn đề có liên quan, để cho các Ủy viên
thường vụ đang có mặt tại hội nghị này nghe và tham khảo.
Thấy Hàn Đông tới, thái độ của mọi người quả là không ai giống ai, có
người thì nở nụ cười, có người thì lại cứ như cũ, chẳng có bất cứ biểu
hiện nào.
Nhưng xét ra thái độ của Trương Bân Nam với Hàn Đông cũng không tệ, thấy Hàn Đông tiến vào, ông ta còn cố ý vẫy vẫy tay.
Đối với ông lão này, Hàn Đông quả là không biết nói làm sao cho phải,
nhưng tổng thể mà nói, Hàn Đông cảm thấy Trương Bân Nam là một người
ngay thẳng. Lần trước trong tiệc đón tiếp, tuy đã không khách sáo mà
chất vấn Hàn Đông, nhưng chí ít là động cơ không phải vì bản thân ông
ta, hơn nữa sau khi có được câu trả lời của Hàn Đông, thái độ của ông ta cũng biến đổi rất nhiều.
Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư
Thành ủy Lam Nghiệp là người cuối cùng tới phòng Hội nghị, trước tiên
ông ta phát biểu đôi lời khai mạc, giọng điệu không nhanh không chậm,
dường như đã nắm được đại cục trong tay.
Kế tiếp, mọi người
học tập tinh thần phiên họp toàn thể lần thứ 4 của Ủy ban Trung ương
Đảng lần thứ 15, các vị Ủy viên thường vụ tiến hành nghiên cứu, thảo
luận về “quyết định của Trung ương về cải cách các doanh nghiệp nhà nước và phát triển các vấn đề trọng đại”.
Dựa vào tinh thần văn
kiện của Trung ương, doanh nghiệp nhà nước là trụ cột kinh tế quốc dân,
cần phải dồn sức lực xúc tiến tiến bộ kỹ thuật, điều chỉnh cơ cấu,
chuyển đổi cơ chế và cải cách chế độ của các doanh nghiệp nhà nước. Từ
nay cho tới năm 2010, phương châm chỉ đạo và mục tiêu chủ yếu của sự
phát triển và cải cách các doanh nghiệp nhà nước, cũng chỉ ra, trước
tiên phải cố hết sức thực hiện được mục tiêu 3 năm của cải cách doanh
nghiệp nhà nước và thoát khỏi khó khăn, kết hợp giải quyết vấn đề trước
mắt và phát triển lâu dài; từ chiến lược điều chỉnh bố cục kinh tế nhà
nước, kết hợp tối ưu hóa và nâng cấp cơ cấu ngành công nghiệp với việc
hoàn thiện điều chỉnh cơ cấu sở hữu; nâng cao tố chất chỉnh thể và sức
khống chế của kinh tế nhà nước. Định hướng thị trường, dùng kỹ thuật
tiên tiến để cải tạo nền công nghiệp truyền thống, trong công nghệ mới
và các ngành công nghiệp công nghệ cao, doanh nghiệp nhà nước phải chiếm được vị thế quan trọng, nắm được kỹ thuật nòng cốt, đóng vai trò dẫn
đầu.
- Chủ tịch thành phố Hàn, anh cũng lên phát biểu gì đó
chứ, trong lĩnh vực cải cách doanh nghiệp nhà nước thì anh đúng là một
chuyên gia đấy.
Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp cười, nói.
Ban nãy Hàn Đông không hề nói một lời, thể hiện vô cùng khiêm tốn,
khiến cho Lam Nghiệp rất hài lòng về thái độ của Hàn Đông, vì vậy lúc
này cũng cho hắn một cơ hội thể hiện bản thân. Ngoài ra ông ta cũng có
nghiên cứu kỹ về Hàn Đông, cảm thấy rằng trên phương diện công tác kinh
tế, hắn quả thật có chỗ hơn người, vì vậy ông ta cũng muốn nghe suy nghĩ của Hàn Đông.
Thành phố Ninh Hải là một thành phố cấp Phó
tỉnh, cũng có không ít doanh nghiệp nhà nước, trong quá trình cải cách
trước đây đã nảy sinh đủ loại vấn đề, nếu Hàn Đông có thể đưa ra phương
pháp tốt để giải quyết triệt để vấn đề, thì đối với Lam Nghiệp mà nói,
cũng là một chuyện đáng mừng.
Tuy là một Ủy viên thường vụ
Tỉnh ủy, nhưng công việc chủ yếu của Lam Nghiệp đều ở thành phố Ninh
Hải, ông ta cần phải tích lũy một chút thành tích, đương nhiên cũng phải dựa vào thành phố Ninh Hải để đạt được mục tiêu. Chỉ có điều, ông ta có thể gọi là lãnh đạo Tỉnh ủy, ở thành phố Ninh Hải, luôn tỏ ra có thế
lực mạnh, dù Chủ tịch thành phố trước đây – Trương Hồng Quang – là người sinh ra và lớn lên ở nơi đây, nhưng cũng bị ông ta ép cho sống dở chết
dở. Hiện giờ Hàn Đông tới nhậm chức Chủ tịch thành phố, tuy nói bối cảnh phía sau Hàn Đông không nhỏ, nhưng Lâm Nghiệp thấy, bối cảnh của Hàn
Đông chỉ có thể đảm bảo cho hắn khi hắn có nhu cầu được đề bạt, có thể
sẽ thoải mái hơn người khác một chút, chứ còn thật sự muốn tranh đấu ở
thành phố Ninh Hải, muốn thu phục Hàn Đông cũng không phải chuyện khó
khăn gì.
“Hàn Đông chỉ là một thế lực mới mẻ, cũng chẳng cần
phải quá lo lắng, dù sao hắn muốn giải quyết rõ ràng chuyện Ủy ban nhân
dân thành phố cũng chẳng phải dễ dàng gì, tạm thời hắn cũng chẳng có
năng lực chống lại Thành ủy. Nhưng Phó bí thư Vương Vĩnh Ninh thì lại có một vài ý tưởng, căn cơ ở thành phố Ninh Hải cũng thật không tầm
thường, phải chú ý nhiều hơn mới được. ”
Cứ theo trước mắt mà nói, tuổi tác của Lam Nghiệp cũng đã lớn, muốn tiếp tục thăng tiến, khả năng gần như chẳng có, phỏng chừng qua mấy năm nữa thì sẽ phải tới làm
việc ở Hội đồng nhân dân tỉnh hoặc là Mặt trận Tổ quốc một thời gian rồi về nghỉ hưu, nhưng ông ta vẫn còn vô cùng luyến tiếc quyền lực trong
tay mình, ông ta hi vọng thành phố Ninh Hải luôn nằm trong sự kiểm soát
của mình, dựa vào ý muốn của ông ta mà phát triển.
Hàn Đông cười nhẹ một cái, đặt cây bút trong tay xuống rồi nói:
- Hai ngày nay, tôi đã tiến hành tìm hiểu bước đầu đối với mọi mặt ở
thành phố Ninh Hải, tôi cảm thấy dưới sự nỗ lực lãnh đạo của các vị ngồi tại đây, sự phát triển của mọi mặt ở thành phố này về cơ bản là rất
tốt, nhưng tôi cũng phát hiện ra một số vấn đề…
Mấy ngày nay, Hàn Đông đã tiến hành suy nghĩ kĩ về tình hình ở thành phố Ninh Hải,
hơn nữa trong quá trình nghiên cứu thảo luận với Trương Hồng Quang, ông
ta đã đưa ra nột số vấn đề và đặc biệt nhắc nhở Hàn Đông. Vì vậy mới
nói, tuy Hàn Đông mới chân ướt chân ráo tới đây, nhưng đối với sự phát
triển của thành phố Ninh Hải, cũng có một số ý tưởng. Đương nhiên, khi
Hàn Đông trình bày quan điểm của bản thân, đã nói một cách khá khéo léo, dù sao bây giờ Hàn Đông cũng có thể coi là người mới, nếu mà nói quá
sắc bén, nhất định sẽ khiến rất nhiều người không thoải mái.
Khi Hàn Đông đang phát biểu, những người khác đều chăm chú lắng nghe, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Hàn Đông đứng trước mặt các vị Ủy viên
thường vụ, tương đối chính thức bày tỏ quan điểm của bản thân, nhiều
người cũng muốn từ đó mà tìm hiểu về suy nghĩ và ý tưởng của Hàn Đông.
Hàn Đông nói chừng nửa tiếng, tất cả các phương diện đều tiến hành trình bày quan điểm.
Hắn vừa mới nói xong thì Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thành phố Trương Bân Nam liền vỗ tay.
Trong phòng hội nghị yên ắng, tiếng vỗ tay của ông ta có phần hơi đột ngột.
Mọi người có chút sửng sốt, nhưng sau đó cũng bắt đầu vỗ tay nhiệt liệt.
Chủ tịch Hội đồng nhân dân Tạ Minh Huy liếc Trương Bân Nam một cái,
trong lòng thầm nghĩ: “Cái lão già này bị thần kinh sao, không phải vì
vấn đề của Trương Hồng Quang mà trong lòng lão ta có ý kiến về Hàn Đông
sao, sao giờ cứ như là tay sai của Hàn Đông vậy?”
Lam Nghiệp
cũng rất hoài nghi thái độ của Tạ Minh Huy, trong lòng thầm suy nghĩ:
“Trương Bân Nam trước nay là một lão già cố chấp, nay lại nhanh chóng
biểu lộ thái độ ủng hộ Hàn Đông rõ ràng như vậy, xem ra con người Hàn
Đông cũng không phải đơn giản, sau này phải chú ý một chút mới được,
cũng không thể ngầm lật thuyền trong mương được.”