- Bí thư Hàn, tôi không quấy rầy anh làm việc thêm nữa.
Khương Vinh Quang đứng lên, nói.
- Vâng, tôi tiễn anh.
Hàn Đông đứng lên nói, đưa ra tận cửa.
Khương Vinh Quang đến cửa nắm lấy tay, quay đầu lại, khách khí nói:
- Bí thư Hàn xin dừng bước.
Qua tiếp xúc trong thời gian ngắn, Khương Vinh Quang càng nhận thấy rõ Hàn Đông không phải là dạng người dễ đối phó.
Thực ra anh ta mới nhắc đến vấn đề nhân sự, cũng là xuất phát từ công việc
ra, dù sao người đứng đầu của một vài đơn vị vẫn cứ treo để đấy không
quyết định, chỉ để chức Phó đại diện, dễ tạo thành cục diện lòng người
bất ổn, đem lại bất tiện cho công tác của Thành ủy, Ủy ban nhân dân
thành phố.
Ai biết được Hàn Đông liền nói một câu “Anh cho rằng
thời điểm nào thích hợp thảo luận...” khiến cho anh ta thiếu chút nữa
không nói ra lời.
Mặc dù anh ta nói về vấn đề nhân sự là tình
hình thực tế, nhưng ý của Hàn Đông cũng rất rõ ràng, khi nào thảo luận
vấn đề này, dường như không phải ngươi nói là được.
Khương Vinh
Quang tự nhiên nghe được ra ý tại ngôn ngoại của Hàn Đông, nên lập tức
giải thích một chút, nhận ra chuyện này vẫn là Hàn Đông định đoạt.
Hàn Đông ngồi bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ngay chính đối diện là một ngọn núi nhỏ, trên núi cây xanh um tùm, trăm hoa khoe sắc, mơ hồ như có thể
cảm thấy được một làn hương thơm ngát bay đến.
- Ôi, tên Khương Vinh Quang này cũng là người rất có dã tâm.
Đôi mắt Hàn Đông hơi nheo lại.
Trong lời của Khương Vinh Quang là có ý muốn thăm dò, Hàn Đông sao lại không nghe ra.
Hàn Đông liền lập tức hỏi lại anh ta một câu. Kết quả là Khương Vinh Quang lập tức liền thoái lui.
Đối thoại giữa hai người rất đơn giản, nhưng đã hoàn thành được bước thăm dò đầu tiên.
Đồng thời hai người cũng hiểu rõ, hai bên đều có sự kiên trì của mình, trong công tác sau này, mặc dù cũng có cơ sở hợp tác, nhưng sự va chạm lẫn
nhau, chỉ sợ không ít.
Tiếng gõ cửa vang lên, lần này là người
quen cũ trước đây của Hàn Đông, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban
Tuyên giáo Đàm Bá Duệ.
- Chào Bí thư Hàn, tôi đến báo cáo với anh về lỗ hổng trong công tác tuyên truyền.
Đàm Bá Duệ vẻ mặt chân thành tươi cười.
Mặc dù anh ta đã từng là cấp trên của Hàn Đông, nhưng chuyện trước kia đều
đã qua, bây giờ Hàn Đông là người đứng đầu Thành ủy, là cấp trên của anh ta.
- Trưởng ban Bá Duệ, xin mời vào.
Hàn Đông nghênh tiếp từ cửa, bắt tay Đàm Bá Duệ nhiệt tình, nói.
Thời gian Hàn Đông làm ở thành phố Vinh Châu, cũng ít nhiều được Đàm Bá Duệ
chiếu cố đến, bây giờ hai người cũng được coi là đồng nghiệp, đây mới
thực là người quen cũ, gặp mặt tự nhiên cảm giác vô cùng thân thiết.
Đàm Bá Duệ cảm giác được nụ cười chân thành của Hàn Đông, trong lòng cũng rất vui mừng.
Ngồi xuống ở khu tiếp khách, rất nhanh Bì Trí Ba đã pha trà bưng vào, nhẹ nhàng đặt trước mặt Đàm Bá Duệ, nói:
- Mời Trưởng ban Đàm dùng trà.
- Anh Bì thật tốt.
Đàm Bá Duệ mỉm cười, nói.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, xem ra Đàm bá Duệ cũng có chút hiểu biết về Bì Trí
Ba, nếu không anh ta cũng không tự nhiên trước mặt mình biểu dương Bì
Trí Ba.
Đàm Bá Duệ đem công việc vủa Ban Tuyên giáo giới thiệu qua một chút, xin Hàn Đông cho chỉ thị.
Hàn Đông mặt nở nụ cười, nói:
- Công việc của Ban Tuyên giáo chỉ cần nắm trước trào lưu chủ đạo, đồng
thời tích cực phục vụ sự phát triển kinh tế, xã hội của thành phố ta,
tôi thấy cũng không có vấn đề gì lớn, Trưởng ban Đàm Bá Duệ cũng là lão
luyện tuyên truyền rồi, tôi tin rằng công việc của Ban Tuyên giáo dưới
sự lãnh đạo của anh, nhất định có thể phát huy tác dụng vốn có, đương
nhiên Thành ủy cũng tích cực ủng hộ đối với công tác của Ban Tuyên giáo.
Đàm Bá Duệ vẻ mặt kiên định, nói:
- Bí thư Hàn, Ban Tuyên giáo nhất định kiên định vây quanh sự lãnh đạo của Thành ủy, làm tốt các hạng mục công việc.
Hàn Đông gật gật đầu, nói:
- Trưởng ban Bá Duệ, buổi tối cùng đi ăn cơm nhé, anh chọn địa điểm đi?
Trong mắt Hàn Đông, thế cục bây giờ của Thành ủy là một mớ hỗn loạn, nhưng
Đàm Bá Duệ và La Lập Thanh chắc chắn là có thể trở thành đồng minh kiên
định của mình.
Mặc dù Hàn Đông không muốn chuyên quyền, nhưng
muốn thực hiện quyền uy của mình, tự nhiên cũng cần đoàn kết một vài Ủy
viên thường vụ bên mình mới được.
Trưởng ban Tuyên giáo và Ủy
viên thường vụ Phó chủ tịch thành phố, trong Thành ủy mặc dù có xếp hạng gần cuối, nhưng tấm phiếu trong tay Ủy viên thường vụ thì cũng thật như ai.
Về phần những Ủy viên thường vụ khác, Hàn Đông chưa tiếp xúc thái độ của bọn họ, tạm thời vẫn không thể biết lai lịch của bọn họ.
Đây cũng là nguyên nhân mời Đàm Bá Duệ đi ăn cơm.
Đàm Bá Duệ trong lòng cũng rất vui, xem ra bây giờ, mặc dù từ sau khi Hàn
Đông rời khỏi thành phố Vinh Châu, mình và hắn không liên hệ gì mấy,
nhưng Hàn Đông vẫn tín nhiệm mình, vậy là dưới sự ủng hộ của Bí thư
Thành ủy, công tác của mình ở thành phố Vinh Châu cũng dễ khai triển hơn một chút.
Trước đây lúc Đàm Nghi Hào làm Bí thư Thành ủy, Ban
Tuyên giáo cơ bản trở thành ban ngành giống như đặt để đấy, anh ta là
Trưởng ban Tuyên giáo, sức ảnh hưởng trong thành phố là cực nhỏ, cuộc
sống trôi qua cực kỳ khó chịu.
- Bí thư Hàn, chúng ta đi Thục Giang Xuân đi, mấy năm gần đây quán cơm này mới nổi lên, hương vị rất tuyệt.
Đàm Bá Duệ nói.
Hàn Đông cười, nói:
- Được, hôm nay nghe theo sự sắp xếp của anh đi.
Đang nói chuyện, Bì Trí Ba lại gõ cửa tiến vào báo cáo:
- Bí thư Hàn, Phó chủ tịch thành phố La đến rồi.
Hàn Đông nói:
- Mời Phó chủ tịch thành phố La vào.
- Vâng.
Bì Trí Ba gật đầu nói, đi ra nói với La Lập Thanh đang tươi cười:
- Phó chủ tịch thành phố La, Bí thư Hàn mời anh vào.
La Lập Thanh gật đầu, trong lòng lại có chút nghi hoặc, lẽ ra mình là Ủy
viên thường vụ Thành ủy, cùng Hàn Đông cúng có chút tình nghĩa, thế nào
mà không thấy hắn ra nghênh đón mình một chút.
Đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Đàm Bá Duệ cũng ngồi trước mặt Hàn Đông, La Lập Thanh mỉm cười, nói:
- Chào Bí thư Hàn, Trưởng ban Đàm cũng ở đây à.
Hàn Đông nở nụ cười, nói:
- Anh La đến rồi, qua đây ngồi đi rồi nói.
Vừa nghe cách xưng hô này, trong lòng La Lập Thanh dậy lên một niềm vui
sướng, xem ra Hàn Đông không có ý đón mình, chủ yếu là coi mình như
người một nhà, nếu đã là người một nhà, vậy thì không có gì phải khách
khí cả.
Vừa mới bắt đầu trong lòng anh ta không thấy vui, giờ đã
sớm bị tiêu tan rồi, nhanh bước vào, cùng bắt tay với Hàn Đông đang đứng lên, sau đó ngồi xuống chiếc sofa bằng da thật ở bên cạnh.
Hàn Đông nói:
- Vừa rồi, tôi đang cùng Trưởng ban Bá Duệ bàn tính tối nay đi Thục Giang Xuân ăn cơm, anh La buổi tối không có việc gì thì cùng đi ăn cơm đi.
La Lập Thanh vừa nghe, tối nay cho dù có việc đại sự cũng cần bỏ qua một
bên, hôm nay là ngày đầu tiên Bí thư Thành ủy nhậm chức, mình và hắn
cùng đi ăn cơm là đủ nói rõ vấn đề rồi.
- Vâng, tối nay tôi và Trưởng ban Đàm cùng nhau mời rượu Bí thư Hàn mấy cốc.
Đàm Bá Duệ thấy thế, tự nhiên biết Hàn Đông và La Lập Thanh đã sớm có quan hệ thân thiết, hàn huyên một hồi rồi cáo từ.
La Lập Thanh thở dài một cái, rồi nói chuyện công tác của anh ta, làm Ủy
viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố, anh ta chủ yếu phụ trách kỹ
thuật, công nghiệp, lao động và bảo hiểm xã hội, an toàn sản xuất, tài
sản quốc hữu, môi trường, giám sát chất lượng kỹ thuật, phân công quản
lý Cục Khoa học Kỹ thuật thành phố, Ủy ban Kinh tế thành phố, Cục Lao
động và An ninh xã hội thành phố, Cục giám sát an toàn thành phố, Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước thành phố, Cục Bảo vệ Môi trường
thành phố, Cục An sinh Xã hội, Cục Việc làm thành phố, Cục Bảo hiểm Y tế thành phố.
Hàn Đông chủ yếu nói chuyện một chút với anh ta về
phương diện công tác công nghiệp, nói tới vấn đề phương diện cải cách
doanh nghiệp nhà nước, Hàn Đông cảm thấy vấn đề trong đó có chút nghiêm
trọng.
Vì căn cứ theo lời nói của La Lập Thanh, thành phố Vinh
Châu trong khoảng một, hai năm trước đây, đối với các doanh nghiệp to,
nhỏ nhà nước tiến hành cải cách tái cơ cấu, nôm na gọi là giảm bớt gánh
nặng cho Ủy ban nhân dân thành phố, chủ yếu là xuất bán, nhưng do tình
trạng kinh doanh của những xí nghiệp này không được như ý, thậm chí có
một vài xí nghiệp là không có khả năng thanh toán, dẫn đến Ủy ban nhân
dân thành phố không thu hồi được bao nhiêu tài chính.
- Bí thư
Hàn, tôi trước đây không được phân quản lý mảng công việc này, sau khi
tiếp nhận về sau, phát hiện rất nhiều vấn đề, có vài thứ cứ gọi là kinh
hãi, một lượng lớn tài sản nhà nước bị thất thoát, khiến tiền rơi vào
túi riêng của một số người, điều quan trọng hơn là, để lại rất nhiều hậu họa, ví dụ như là bố trí việc cho công chức, tôi vừa thăm dò được một
chút, những doanh nghiệp tái cơ cấu này, đại đa số bộ phận công nhân
viên chức lúc đầu đều bị sa thải, cuộc sống của họ đã trở thành cả vấn
đề, tôi lo lắng những mâu thuẫn này sẽ tập trung bùng phát.
Nhìn
dáng vẻ La Lập Thanh chau mày, Hàn Đông cũng thở dài một hơi, Đàm Nghi
Hào làm mấy năm ở thành phố Vinh Châu, từ trên xuống dưới đều bị anh ta
giày vò đến thảm, thứ để lại cho mình tuyệt đối là một mớ bòng bong.
La Lập Thanh lại nói:
- Ngoài ra, tôi mới tìm hiểu khu công nghệ cao bên trong cũng tồn tại vấn đề rất nghiêm trọng, trong đó có không ít các xí nghiệp ô nhiễm nghiêm
trọng, đã dẫn đến ý kiến phản hồi của quần chúng nhân dân ở xung quanh,
nếu cứ để tình trạng ô nhiễm này tiếp tục xảy ra, đến một lúc nào đó
chắc chắc sẽ gây nguy hại cực lớn tới sức khỏe của quần chúng nhân dân
sống xung quanh.
Hàn Đông trầm giọng, nói:
- Cục Bảo vệ Môi
trường làm ăn cái gì không biết, các xí nghiệp như vậy sao có thể cứ
không chỉnh đốn, cải cách, làm không được thì cứ trực tiếp đóng cửa chứ.
La Lập Thanh cười ngán nghẩm, nói:
- Những xí nghiệp kia, từ trên xuống dưới liên quan đến rất nhiều vấn đề, cho nên chỉnh đốn không dễ dàng, trước đây có chỗ dựa là Đàm Ngưng Hào, nên càng không kiêng nể gì.
Hàn Đông hút vài hơi thuốc, nói:
- Anh La, xem ra thành phố Vinh Châu tồn tại nhiều vấn đề rất lớn, chúng ta cần chuẩn bị cho trận đánh ác liệt.
La Lập Thanh ưỡn ngực, nói:
- Bí thư Hàn, anh có gì dặn dò, tôi việc đáng làm thì không nhường ai.
Hàn Đông trong mắt hiện lên ánh sáng hào quang kiên nghị, nói:
- Vậy tốt, sau khi anh về, lệnh cưỡng chế Cục Bảo vệ Môi trường tiến hành kiểm tra tất cả các xí nghiệp của khu công nghệ cao, tốt nhất là âm
thầm kiểm tra, nắm rõ tình hình của bọn họ trong tầm tay, sau đó đặt ra
kỳ hạn chỉnh đốn cải cách, nếu đến thời hạn xí nghiệp nào không đạt yêu
cầu thì trực tiếp đóng cửa ngừng kinh doanh, điều này anh có thể bảo Cục Bảo vệ Môi trường viết ra một quy hoạch, đến lúc đó tôi đến ký tên, tôi xem xem các nhà máy này rút cuộc liên can tới ai.
Về phần tình
hình doanh nghiệp nhà nước, anh chuẩn bị cho tôi vài doanh nghiệp điển
hình, tôi tự đi tóm lấy, dính đến người nào, bất luận là ai, đều cần
nghiêm túc xử lý. Ngoài ra anh cũng cần nghĩ biện pháp giải quyết một
chút vấn đề nghề nghiệp của công nhân viên chức bị mất việc, cần làm tốt công tác trấn an.
Hàn Đông cau mày, chỉ riêng phần công việc mà
La Lập Thanh tiếp quản, thì đã có nhiều vấn đề như thế này, vậy vấn đề
trên các mặt khác chắc chắn cũng không ít.
La Lập Thanh còn có
thể nói thật với mình, còn những người khác thì sao? Vậy là rất khó nói
rồi, chỉ sợ đến lúc đợi các vấn đề bùng phát ra mình mới biết được chân
tướng sự việc.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Hàn Đông kêu lên, nghe máy, liền nghe giọng của Vu Đại Lực nói:
- Bí thư Hàn, tôi là Vu Đại Lực, hôm qua chị gái bán đào có gọi điện
thoại cho tôi nói là, quản lý đô thị lại lấy cớ chị ấy bầy bán ngoài
đường, lập hóa đơn phạt tiền chị ấy 5000 tệ, ngoài ra chồng của chị ấy
cũng bị đồn công an tìm cớ bắt đi rồi.