Người Cầm Quyền

Chương 73: Chương 73: Vô nguyên tắc.






Lúc này bên ngoài truyền đến những tiếng huyên náo, trên hành lang thỉnh thoảng có người chạy tới chạy lui giống như có chuyện gì đó xảy ra. Hàn Đông đang suy nghĩ thì bị cắt đứt, hắn ném bút lên mặt bàn, sau đó đứng lên đi ra ngoài, còn chưa đi đến cửa thì thấy Đặng Đạt Hòa chạy đến, định gõ cửa.

Hàn Đông trầm giọng nói:

- Đã xảy ra chuyện gì, sao bên ngoài rối loạn như vậy? Bình thường đi làm cũng không thấy vội vàng như vậy, hôm nay như thế là sao?

Đặng Đạt Hòa có chút run rẩy:

- Phó chủ nhiệm Quách của văn phòng thị trấn đã...Đã xảy ra chuyện.

Hàn Đông chợt sững sờ:

- Xảy ra chuyện gì?

- Nghe nói uống rượu ngã xuống sông Đà Giang.

Phó chủ nhiệm Quách Tùng của văn phòng thị trấn đang giờ làm đi uống rượu mừng của người thân, kết quả là ngã xuống sông Đà Giang, được vớt lên thì đã là một bụng nước, giống như một quả bóng cao su ở bờ sông.

Sau khi nhận được tin thì Tiếu Anh Hà đưa theo hai nhân viên xuống xem xét, sau đó quay về báo cáo tình huống cho Vũ Kiến và Hàn Đông, cuối cùng nói:

- Bí thư Vũ, chủ tịch Hàn, Quách Tùng xảy ra chuyện, như vậy đảng ủy chính quyền nên xử lý thế nào cho tốt?

Tuy Tiếu Anh Hà hỏi cả Vũ Kiến và Hàn Đông nhưng ánh mắt chỉ nhìn Vũ Kiến, ý tứ rất rõ ràng, tất cả đều nghe Vũ Kiến, người đã chết rồi, dù sao cũng cho ra câu nói phù hợp.

Vũ Kiến hút vào vài hơi thuốc:

- Coi như gặp chuyện không may khi đi công tác, đảng ủy chính quyền gửi vòng hoa, mặt khác còn xuất ba nghìn đồng phúng điếu.

Hàn Đông vừa nghe đã bức bối, Quách Tùng rõ ràng là đi thăm người thân, tính cái gì là gặp chuyện không may khi đi công tác? Đây không phải trợn mắt nói lời bịa đặt sao? Nhưng khốn nổi lại ném ra ba nghìn đồng, cầm tiền chính quyền không lo sao? Lúc này Hàn Đông mới nhớ đến hơ ba nghìn tiền chuyển cho công tác kế hoạch hóa gia đình, Vũ Kiến đã làm ch Lôi Thế Bằng không chuyển, bây giờ lại mở miệng cho nhà Quách Tùng ba ngàn, xem ra phòng tài chính cũng chẳng phải không có tiền.

- Chủ nhiệm Tiếu, chủ nhiệm Quách đi công tác gì?

Tiếu Anh Hà chợt sững sờ, vẻ mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn Vũ Kiến.

Vũ Kiến trầm mặt nói:

- Cứ làm theo những gì tôi nói.

- Tôi không đồng ý.

Hàn Đông cực kỳ kiên quyết, hắn lại chuyển sang Tiếu Anh Hà:

- Chủ nhiệm Tiếu, tôi nghe nói Quách Tùng đi thăm người thân và uống rượu ngã xuống sông Đà Giang, anh ấy có làm thủ tục xin nghỉ không?

Nếu Quách Tùng chết vì công tác, Hàn Đông sẽ không so đo chút tiền kia, nhưng đối phương dám bỏ việc đi uống rượu như vậy mới rơi xuống sông và bỏ mình, đây là hành vi làm trái với kỷ luật lao động, nếu không phải chết người thì Hàn Đông còn truy cứu trách nhiệm của đối phương. Còn nữa, Tiếu Anh Hà là chủ nhiệm văn phòng thị trấn cũng có trách nhiệm trong chuyện này, nàng làm sao để quản lý văn phòng?

Rõ ràng Tiếu Anh Hà cũng nghĩ đến vấn đề của mình, vì vậy mà ánh mắt có chút rời rạc.

Mà Hàn Đông cũng không cho Tiếu Anh Hà cơ hội, nàng là chó săn của Vũ Kiến, đối đãi với kẻ địch phải như quét lá thường ủy Hàn Đông nghiêm mặt hỏi:

- Chủ nhiệm Tiếu, bỏ công tác đi uống rượu, chị quản lý công tác văn phòng thị trấn thế nào vậy?

Không đợi Tiếu Anh Hà trả lời, Vũ Kiến đã nghiêm túc nói:

- Chủ tịch Tiểu Hàn, việc này tạm thời không nói đến, người đã chết, trước tiên nên giải quyết hậu quả. Quách Tùng là nhân viên lão thành, không công lao cũng có khổ lao, hơn nữa người đã chết còn so đo làm gì?

Hàn Đông hiểu ý của Vũ Kiến, rõ ràng trách mình chỉ biết so đo với người chết, vì vậy mà cũng có chút bực mình.

- Bí thư Vũ, tôi khôn đồng ý với cách làm vô nguyên tắc này, đồng chí Quách Tùng dĩ vãng công tác tốt thế nào, chúng ta tạm thời không thể vì cái chết của anh ấy mà làm cho rõ ràng. Nếu là nguyên nhân công tác, như vậy tôi cảm thấy ba nghìn là quá ít, tất nhiên nếu là nguyên nhân khác, chúng ta cần phải rút bài học, ngăn chặn sự việc tương tự phát sinh.

Hàn Đông nói xong thì dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Vũ Kiến, chuyện lần này rất bất ngờ, hắn thật ra cũng không chuẩn bị để làm khó Vũ Kiến. Nhưng những lời vừa rồi của hắn là thật, dù có mượn cơ hội gây phiền cho Vũ Kiến, nhưng hắn thật sự không muốn vô nguyên tắc, cũng muốn nhân cơ hội để chỉnh đốn tác phong của đảng ủy chính quyền thị trấn, nếu ai cũng coi giờ làm như việc tư, còn ai công tác nữa?

Vũ Kiến không nói lời nào, hắn buồn bực ngồi hút thuốc, sau đó đứng lên nói:

- Như vậy tổ chức hội nghị đảng ủy thảo luận.

Hàn Đông có khí thế bức người làm cho Vũ Kiến không thoải mái, vì vậy Vũ Kiến cũng không nhiều lời, nếu Hàn Đông đã kiên trì, như vậy sẽ cho biết thế nào là cảm giác thất bại. Tuy Mưu Kỳ Tiên đã nghiêng sang Hàn Đông, nhưng dù tính thêm Chu Ngọc Vinh thì Hàn Đông chỉ là ba phiếu mà thôi, chính mình nắm bốn phiếu. Hơn nữa Vũ Kiến là bí thư đảng ủy thị trấn, vào lúc quyết định có thể chuyên quyền độc đoán, sở dĩ lựa chọn phương thức mở hội nghị đảng ủy để thảo luận, chẳng qua Vũ Kiến chỉ muốn thông qua phương thức này để cho Hàn Đông biết, ai mới là đại ca ở Triệu Hoa và thôi.

- Vậy thì họp!

Hàn Đông bình tĩnh nói, nếu đã muốn thì cứ thử.

Tiếu Anh Hà lập tức đi ra ngoài gọi điện thoại, thông báo cho các vị ủy viên đảng ủy, mười phút sau sẽ mở hội nghị đảng ủy.

Những ủy viên đảng ủy đã sớm nghe nói đến chuyện của Quách Tùng, lúc này lại nghe tin Vũ Kiến mở hội nghị đảng ủy, đều đoán có liên quan đến sự việc trên. Khi bọn họ đi vào phòng họp thì thấy Vũ Kiến ngồi ở vị trí chủ vị với vẻ mặt âm trầm, Hàn Đông ngồi trên ghế ở bên cạnh bình tĩnh hút thuốc.

Thị trấn Triệu Hoa tổng cộng có bảy vị ủy viên đảng ủy, gồm bí thư Vũ Kiến, chủ tịch Hàn Đông, phó bí thư kiêm bí thư ủy ban kỷ luật Chu Ngọc Vinh, chủ nhiệm văn phòng thị trấn Tiếu Anh Hà, phó chủ tịch thường vụ Cam Vĩ Lâm, phó chủ tịch Mưu Kỳ Tiên, trưởng phòng quân sự Tạ Quảng Khôn.

Vũ Kiến quét mắt nhìn một vòng rồi mở miệng nói:

- Chuyện của Quách Tùng thì mọi người đã biết, bây giờ tôi mời mọi người đến họp để thảo luận chuyện giải quyết hậu quả. Quách Tùng xảy ra chuyện, tâm tình của ai cũng nặng nề, ý của tôi là đảng ủy chính quyền bỏ ra một phần tiền, biểu đạt sự an ủi của đảng ủy chính quyền, nhưng chủ tịch Tiểu Hàn lại dị nghị...

- Đúng vậy!

Hàn Đông nghe những lời nói không rõ ràng của Vũ Kiến thì rất khó chịu, hắn vừa văn lên tiếng tiếp nhận câu chuyện.

- Theo tôi biết thì đồng chí Quách Tùng làm việc tư trong giờ công tác, đồng thời lại uống rượu say mới gặp chuyện không may. Sự việc đã xảy ra, chúng ta tỏ vẻ đồng tình, chẳng lẽ không suy xét xem vì sao sự việc lại phát sinh như vậy? Văn phòng thị trấn quản lý thế nào? Còn công tác kỷ luật nữa không? Chẳng lẽ vì người đã chết mà chúng ta không chú ý sự thật và nguyên tắc sao?

Hàn Đông liên tiếp đặt câu hỏi, giọng điệu cực kỳ có lực, tràn đầy khí thế, hơn nữa ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Tiếu Anh Hà, giọng điệu chất vấn không thể nghi ngờ.

Tiếu Anh Hà cúi đầu nhìn chằm chằm vào cây bút trong tay, giống như trên mặt có khắc hoa, Hàn Đông đối phó với nàng là chuyện nằm trong dự liệu, lần này Quách Tùng gặp chuyện không may chẳng qua chỉ cho Hàn Đông cơ hội sớm hơn mà thôi. Tất nhiên có Vũ Kiến ở đây, nàng phải sợ hắn sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.