Người Cầm Quyền

Chương 359: Chương 359: Vui mừng




Những người còn lại liền đi về, còn Hàn Đông thì cùng Dụ Khả Phượng, Ngụy Thành đến quá trà gần đó uống trà.

Đối với Dụ Khả Phượng và Ngụy Thành, thì Hàn Đông quả thật có quá nhiều điều bí ẩn đối với họ, vì vậy khi uống trà, hai người không kìm nổi mà hỏi đông hỏi tây.

Tuy Hàn Đông là Bí thư Huyện ủy, nhưng thứ nhất là cũng không quản lý đến họ được. Thứ hai là tuổi tác Hàn Đông xem ra cũng không chênh lệch quá lớn với họ, cho nên bọn họ nói chuyện với Hàn Đông cũng khá hợp.

Tuy Hàn Đông cũng không lớn hơn họ mấy tuổi, nhưng kinh nghiệm cuộc sống lại nhiều hơn họ nhiều. Cho nên khi nói chuyện, đều là Hàn Đông nói là chính.

Khoảng hai giờ, ba người liền từ quán trà đi ra. Dụ Khả Phương ngồi lên ghế phụ, còn Ngụy Thành lại ngồi ở ghế sau.

Mặc dù trước đó đã có uống rượu, nhưng nghỉ ngơi hai tiếng rồi, bây giờ Hàn Đông lái xe cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Có Dụ Khả Phượng ngồi phía trước chỉ đường, rất nhanh Hàn Đông liền lái xe đến văn phòng chiêu sinh.

Phòng chiêu sinh giải quyết công việc cũng không có gì lề mề, Hàn Đông điền một tấm phiếu, sau đó nộp hai tờ phiếu đăng ký, rất nhanh liền lấy được thông báo nhập học.

Nhân viên phòng chiêu sinh nói với Hàn Đông, sau đó bọn họ sẽ xử lý lịch học của Hàn Đông. Hàn Đông chỉ cần căn cứ theo thông báo mà đi học là được rồi.

Hàn Đông nhìn thông báo nhập học một chút, chủ yếu là thông báo trúng tuyển, thời gian khai giảng, những tài liệu phải chuẩn bị khi nhập học. Căn cứ theo yêu cầu của thông báo nhập học, học viên mới sẽ bắt đầu học vào ngày 14 tháng 9. Khi nhập học Hàn Đông phải làm một vài thủ tục, nhưng đều không có vấn đề gì.

- Hôm nay vất vả cho các cậu rồi, hôm nào đó tôi mời các cậu ăn cơm.

Hàn Đông mỉm cười nói với Du Xảo Thiến và Ngụy Thành.

Cùng đi với hai người này, Hàn Đông cảm thấy những sinh viên trẻ tuổi hiện nay, rất năng nổ, cùng với tinh thần không biết sợ là gì của họ nữa.

Lúc tạm biệt, Hàn Đông nói số điện thoại di động của mình cho họ biết, đồng thời cũng ghi lại số máy nhắn tin của họ, sau này có việc gì cũng tiện liên lạc.

Sau đó Hàn Đông liền gọi điện thoại cho Lã Phương Nam và Ngưu Chí Không, hẹn họ ra ngoài uống trà.

Rất nhanh Hàn Đông liền phải tham gia lớp học tập của trường Đảng Tỉnh ủy, như vậy ít nhất sẽ phải ở Thục Đô ba tháng. Vì vậy sau này thời gian gặp mặt với mấy người Lã Phương Nam cũng sẽ nhiều hơn một chút.

Nghe nói Hàn Đông sắp đến trường Đảng Tỉnh ủy tham gia lớp bồi dưỡng cán bộ thanh niên, Ngưu Chí Không mỉm cười nói:

- Xem ra ngày anh Đông được phất lên cũng không xa nữa rồi.

Hàn Đông nói:

- Thăng chức thì còn chưa nói đến, chính là vì không đủ tài, nên mới phải học tập thêm mà thôi.

Ngưu Chí Không nói:

- Vậy sau này chúng ta có thể thường xuyên cùng nhau uống trà. Anh Đông, đến lúc đó anh định ở đâu?

Hàn Đông nói:

- Tạm thời cũng chưa biết, cũng không biết trường Đảng sẽ sắp xếp như thế nào?

Lã Phương Nam nói:

- Ký túc xá ở trường Đảng chắc chắn chẳng ra sao. Anh Đông, hay là anh ở nhà tôi đi, mẹ tôi cũng thường xuyên nhắc anh, nói anh sao không đến nhà chơi.

Hàn Đông cười nói:

- Đợi hôm nào có thời gian tôi đi thăm chú thím. Tôi định đến lúc đó kiếm một căn nhà gần trường Đảng, như vậy cũng thuận tiện hơn nhiều. Nếu đã đến đây học rồi, thì cũng làm cho ra dáng học tập chứ.

Sau khi bàn giao những công việc ở huyện xong, Hàn Đông thật sự có cảm giác không còn lo lắng gì trên người, cũng cảm giác được một sự nhẹ nhõm khó có. Đêm hôm đó, Lã Nam Phương lại gọi điện thoại cho Tôn Hải Quần, Chu Chính, kêu bọn họ cùng gặp mặt chúc mừng cho Hàn Đông.

Thấy vẻ mặt bình tĩnh của Hàn Đông, Tôn Hải Quần thầm cảm thán trong lòng, người trẻ tuổi này thật sự có tài. Nghĩ lại bản thân y cũng thật khó khăn mới thông qua Hàn Đông mà được điều đến sở Công an tỉnh, trở thành cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Còn Hàn Đông, tuổi còn trẻ, lại dường như sắp được đề bạt nữa vậy.

Y đương nhiên biết trọng lượng của lớp bồi dưỡng cán bộ thanh niên này của trường Đảng, đó là nơi rất nhiều người đang tranh giành để được vào đó. Đáng tiếc là chỉ có rất ít danh sách, sở Công an tỉnh cũng chỉ có được một người, cũng là một cán bộ cấp Cục trưởng. Nhưng người ta đã ba mươi bảy tuổi rồi, còn lớn hơn Hàn Đông đến hơn mười tuổi nữa.

- Quả thật có người sinh ra đã có số làm quan rồi.

Tôn Hải Quần thầm cảm thán trong lòng, đồng thời cũng thầm hạ quyết định, nhất định phải tiến thêm một bước trong việc móc nối quan hệ với Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Đảng ủy công an Tiêu Thụy Xương. Lần trước sở dĩ Tôn Hải Quần có thể thắng đối thủ mà trở thành Phó giám đốc sở Công an, chủ yếu cũng là do Tiêu Thụy Xương có lời trước. Cho nên sau này Tôn Hải Quần liền tiện đà nối thêm mối quan hệ với Bí thư Đảng ủy Công an Tiêu Thụy Xương.

Đương nhiên, Tôn Hải Quần cũng biết, Bí thư Đảng ủy Công an Tiêu Thụy Xương sở dĩ nói giúp y vài lời, cũng chủ yếu do Hàn Đông thông qua Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Triệu Nhạc thúc đẩy mà có, cho nên y cũng rất cảm kích Hàn Đông. Cũng chính vì như vậy, khi ở trong sở y cũng khá quan tâm đến Chu Chính, nên những ngày tháng của Chu Chính cũng trôi qua được thoải mái hơn.

- Ha ha ha, anh Đông sau này cũng ở Thục Đô rồi, sau này chúng ta lại có thể cùng tụ tập rồi.

Chu Chính vui mừng nói:

- Lần này anh Đông từ trường Đảng ra, tôi cảm thấy có lẽ sẽ vào được Tỉnh ủy rồi?

Hàn Đông cười khổ nói:

- Cậu cho rằng Tỉnh ủy dễ vào như vậy sao, huống hồ tôi vào Tỉnh ủy rồi thì có thể làm được cái gì?

Trong mắt Hàn Đông, bản thân hắn vẫn nên làm những công việc thực tế nhiều hơn một chút, chứ không phải ngồi trong một cơ quan.

Mặc dù trong cơ quan cũng có thể được rèn luyện, nhưng nói tổng thể, vẫn phải nên ở những vùng thực tế, mới có thể được rèn luyện nhiều hơn.

Cơm nước xong, mọi người liền cùng đi hát, đến hơn mười một giờ mới về. Vốn dĩ Lã Nam Phương muốn Hàn Đông đến nhà y ở, nhưng Hàn Đông suy nghĩ một lát rồi từ chối, nói hai ngày nữa sẽ đến nhà chơi. Ngày hôm sau, Hàn Đông lái xe dến Hoạt Thành. Hắn cũng không liên lạc trước với Kiều San San, dự tính cho cô một sự bất ngờ.

Khoảng hai giờ, xe tiến vào thành phố Hoạt Thành. Là thành phố lớn thứ hai của Tây Xuyên, môi trường sống ở thành phố Hoạt Thành, hiện đại hơn thành phố Vinh Châu rất nhiều. Hơi thở hiện đại hóa trên phố cũng nhiều hơn.

Hàn Đông chậm rãi lái xe, vừa đi vừa hỏi thăm, rất nhanh liền tìm được đến cục Phát thanh và Truyền hình thành phố.

Sau khi ba của Kiều San San là Kiều Hiếu Nghĩa được điều đến thành phố Hoạt Thành, cô vẫn làm ở trong cục Thông tin, nhưng cấp bậc bây giờ là Trưởng phòng rồi. Đương nhiên, Hàn Đông cũng biết, làm quan không phải là điều Kiều San San theo đuổi. Nếu không phải vì ba mẹ cô, cô cũng sẽ không vào làm ở cục Thông tin.

Cục Thông tin thành phố Hoạt Thành là một tòa nhà cao năm tầng, lớn hơn so với cục Phát thanh và Truyền hình thành phố Vinh Châu nhiều.

Bảo vệ ngoài cổng thấy biển số xe của Hàn Đông là bên ngoài tới, mặt trầm xuống, nói thế nào cũng không chịu cho Hàn Đông đi vào.

Hàn Đông rơi vào đường cùng, đành phải đậu xe ở cửa, móc điện thoại di động ra, gọi cho Kiều San San.

- Hàn Đông, anh đang làm gì vậy?

Lúc đi làm nhận được điện thoại của Hàn Đông, Kiều San San cảm thấy đây là niềm vui bất ngờ.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Anh đang đứng dưới tòa nhà chỗ em, bảo vệ ở đây không cho anh vào tìm em!

- Ha ha, Hàn Đông, anh đừng đùa em nữa.

Kiều San San cười ha hả nói. Cô đương nhiên biết Hàn Đông làm một Bí thư Huyện ủy, thông thường thời gian đi làm, cũng không thể chạy tới đây được.

Hàn Đông nói:

- Anh nói thật, anh lái xe đến, đứng ngay trước cổng.

- Thật không?

Kiều San San nghi hoặc nói,

- Vậy anh chờ một lát.

Một lát sau, liền nghe thấy giọng nói vui mừng của Kiều San San qua điện thoại, cô nói:

- Hàn Đông, anh thật sự đang ở bên ngoài sao. Vậy anh đợi em một lát, em ra ngay, em cúp máy trước nhé.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, từ trong giọng nói của Kiều San San, Hàn Đông có thể nhận thấy tâm tình của cô rất vui vẻ. Xem ra niềm vui bất ngờ mà hắn cố tình tạo ra cũng đạt được hiệu quả.

Bảo vệ cổng vẫn nhìn chằm chằm Hàn Đông, thấy hắn đứng đó vừa nói chuyện điện thoại vừa cười, mặt ông ta vẫn không hề có biểu hiện gì.

Rất nhanh, mắt Hàn Đông liền sáng ngời, liền thấy Kiều San San chậm rãi bước ra, trong tay cầm một cái túi màu trắng. Cô mặc một cái váy màu tím, đôi chân thon dài giống như pha lê, mái tóc ngang vai cùng với bước đi của cô mà bay nhẹ nhàng.

Dưới ánh mặt trời, cô giống như một thiên thần quyến rũ, mỉm cười chạy về phía Hàn Đông.

Lúc này, trong lòng Hàn Đông, tràn đầy sự yêu thương.

- Hàn Đông, sao anh lại im lặng đến đây như thế?

Kiều San San đến trước mặt Hàn Đông, vui mừng nói.

Một mùi thơm bay tới, Hàn Đông không khỏi hít sâu một hơi, cười nói:

- Anh đến đây để thăm em đấy.

Kiều San San hỏi:

- Sao anh rảnh rỗi thế?

Hàn Đông nói:

- Sau này anh sẽ rảnh rỗi một thời gian.

- Sao thế?

Kiều San San lo lắng nhìn Hàn Đông.

Hàn Đông nói:

- Anh phải học lớp bồi dưỡng cán bộ thanh niên ở trường Đảng trung ương trong ba tháng, sau này cuối tuần sẽ có thời gian đến thăm em.

- Thật sao, vậy tốt quá.

Kiều San San vui mừng nói, cô đưa tay nhìn đồng hồ, nói:

- Ừ, cũng đến thời gian ăn cơm rồi. Hàn Đông, trưa hôm nay chúng ta ăn cơm thế nào?

Nhìn vẻ chờ đợi trong mắt cô, Hàn Đông gật đầu nói:

- Được, em chuẩn bị đích thân xuống bếp sao?

Trong chốc lát, trong mắt Kiều San San liền hiện lên vẻ mừng rỡ, cô gật đầu nói:

- Ừ, em đích thân xuống bếp, cho anh nếm thử tay nghề của em. Thời gian này em cũng chuyên tâm học được mấy món rồi.

Sau đó cô lại nói:

- Hàn Đông, anh chờ một lát, em đi xin phép.

Nếu Hàn Đông đã đến đây để thăm cô, thì buổi chiều cô cũng không thể đi làm được, cho nên phải xin nghỉ để ở cùng Hàn Đông.

Nhìn Kiều San San nhẹ nhàng xoay người đi vào trong, nụ cười trên mặt Hàn Đông sán lạn vô cùng.

Lúc này bảo vệ ngoài cửa cuối cùng cũng tin lời Hàn Đông. Thì ra hắn thật sự quen với hoa hậu của cục Thông tin này, không giống như những người khác chỉ đơn thuần vì tán gái mà đến đây nói dối. Hơn nữa nhìn bộ dạng của Kiều San San, quan hệ với hắn cũng không tồi. Lẽ nào những người đến đây tặng hoa, cô đều không thèm để ý.

Hàn Đông đứng bên cạnh xe, kiên nhẫn chờ đợi.

Lúc này một chiếc xe Buick màu đen tiến tới, tiếng động cơ xe dừng lại, bảo vệ nhìn thấy, liền mở cổng.

Đồng thời trong lòng người bảo vệ kia nghĩ rằng: “Họ Tôn kia lại đến tìm Kiều San San, lần này có kịch hay xem rồi đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.