Mã Vũ Kim cảm thấy Hàn Đông tức giận thật rồi, bởi vậy từ Ủy ban nhân
dân thành phố trở về Cục Công an, bèn lập tức thông báo mở cuộc họp khẩn cấp.
Dưới sự ủng hộ của Hàn Đông, Mã Vũ Kim sớm đã trở thành
nhân vật số một hoàn toàn xứng đáng của Cục Công an thành phố, quyền uy
rất lớn.
Khi mọi người đi vào phòng họp, nhìn thấy Mã Vũ Kim đã
ngồi trong đó, vẻ mặt sa sầm, ánh mắt trầm trọng, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng cũng trầm lặng theo.
Chu Chính là Phó chủ tịch quận, Cục trưởng Cục Công an quận Cao Bình cũng được thông báo đến dự cuộc họp.
Anh ta biết rằng Cục Công an thành phố thông báo mình đến là vì chuyện gì,
theo anh ta thấy, có Cục Công an thành phố nhúng tay vào là tốt nhất,
như vậy có thể chia sẻ một chút hỏa lực.
Qua điều tra ban đầu,
Chu Chính biết chuyện lần này liên lụy đến rất nhiều người, ngoài Hạ
Nhất Minh là con trai của Bí thư Thành ủy Hạ Kim Cường ra, ngoài ra còn
có con trai Khâu Minh Gia của Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Khâu Thụy Hòa,
còn có cháu của Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Trần Phúc Xương là Trần Thanh Huy, ngoài ra còn có mấy người đứng
đằng sau ít nhiều đều có quan hệ.
Tuy rằng Chu Chính đứng về phía Hàn Đông, hơn nữa cũng có tinh thần trọng nghĩa, nhưng những người phạm tội này, phạm vi liên lụy thực là quá rộng. Cho dù Chu Chính muốn chủ
trì chính nghĩa như thế nào, nhưng trong công việc thực tế, chắc chắn
cũng phải chịu ảnh hưởng này nọ.
- Tất cả mọi người đã đến đông đủ rồi, bây giờ bắt đầu họp.
Mã Vũ Kim trầm giọng, nói:
- Cục trưởng Chu, anh giới thiệu một chút về vụ án đi.
Chu Chính đứng lên, nói:
- Được, các vị lãnh đạo, hôm qua quận ta xảy ra một chuyện nghe rợn cả
người, một nữ sinh trung học bị người ta bỏ thuốc mê rồi thay nhau cưỡng hiếp, cô bé để lại một bức thư rồi nhảy lầu tự sát. Chuyện này gây ra
phản ứng mạnh của giáo viên học sinh trung học, Quận ủy và Ủy ban nhân
dân quận cũng rất quan tâm đến chuyện này, qua điều tra sơ bộ của Cục
Công an, tình tiết vụ án này phức tạp, điều tra của Cục Công an quận
cũng phải chịu áp lực nhất định, bởi vậy xin nhờ Cục Công an thành phố
giúp đỡ.
Người ngồi đây tư duy đều rất nhạy bén, từ lời nói của
Chu Chính, hiểu được vụ án lần này, e là sẽ liên lụy đến lãnh đạo cấp
bậc tương đương, nếu không cho dù có chết thêm hai người, cũng không đến nỗi phức tạp như vậy.
Mã Vũ Kim đập mạnh lên bàn, nói:
-
Thật sự là quá ghê tởm, đối với chuyện này, bất kể có liên quan đến ai
đều phải nghiêm túc điều tra tới cùng. Chủ tịch thành phố Hàn rất quan
tâm đến chuyện này, yêu cầu Cục Công an nhanh chóng triển khai hành
động, điều tra ra chân tướng của sự việc, trả lại công đạo cho người nhà bị hại, cho dân chúng xã hội. Bây giờ, tôi tuyên bố, thành lập một tổ
chuyên án, do tôi làm tổ trưởng, tổ phó bao gồm…
Mọi người biết
được Hàn Đông đã biết việc này, mà còn rất coi trọng chuyện này, ai ai
cũng ngồi ngay ngắn, lắng nghe sắp xếp của Mã Vũ Kim.
Mặc dù mọi
người đều biết được thế cục của Thành ủy bây giờ, biết được Hạ Kim Cường bây giờ bắt đầu phách lối, nhưng ít nhất trước mắt Thành ủy vẫn do Hàn
Đông định đoạt, bởi vậy chuyện được Hàn Đông coi trọng, bọn họ nhất định phải hoàn thành mới được.
Khi Cục Công an thành phố bắt đầu hành động, Hàn Đông gọi Phó chủ tịch thành phố Phí Nguyệt Phi đến văn phòng
của mình, đem câu chuyện nói lại với cô ta, rồi nói:
- Chuyện này rất nghiêm trọng, Phó chủ tịch thành phố Phí là người quản lý công tác
giáo dục, thay mặt Ủy ban nhân dân thành phố chú ý đến chuyện này, nhất
định phải điều tra ra chân tướng của sự việc, trả lại công đạo cho người bị hại và đông đảo giáo viên học sinh, đồng thời làm thế nào làm sạch
môi trường trị an xung quanh trường học, kết hợp với các bộ phận liên
quan, đi sâu nghiên cứu và bố trí, đối với xung quanh trường học, nhất
định phải tăng cường đả kích và trừng phạt những kẻ nhàn rỗi phức tạp
trong xã hội đã dùng học sinh làm đối tượng gây nhiễu sự đoan.
Phí Nguyệt Phi là phụ nữ, đương nhiên rất phẫn nộ với chuyện này, lại thêm
bản thân cô ta là người quản lý giáo dục, cho nên đối với nhiệm vụ của
Hàn Đông giao cho, cô ta hạ quyết tâm phải chỉnh đốn lại môi trường trị
an xung quanh trường học.
Cô ta cũng biết Cục Công an thành phố
dưới sự khống chế của Hàn Đông, bởi vậy đúng lúc mượn chuyện này, tạo
quan hệ với Cục Công an.
Sau khi Phí Nguyệt Phi cáo từ đi ra
ngoài, Hàn Đông châm một điếu thuốc, ngồi trước bàn làm việc âm thầm hút thuốc, bây giờ tâm trạng của Hàn Đông đã dần dần bình tĩnh lại.
Lúc trước Hàn Đông quả thật rất phẫn nộ, hận không thể băm vằm những kẻ cặn bã của xã hội thành trăm nghìn mảnh.
Nhưng Hàn Đông cũng hiểu rằng, trong xã hội có đủ mọi thứ chuyện, bẩn thỉu,
bất công, ở đâu cũng có, dù khả năng của mình có lớn cỡ nào, cũng không
thể ngăn chặn được tất cả.
Mà việc mình có thể làm được, trong phạm vi có hạn, phát huy tác dụng tích cực của mình.
Ví dụ như chuyện này, bởi vì có con trai của Hạ Kim Cường là Hạ Nhất Minh
có dính líu vào, nếu như bình thường, e là người chết cũng chết vô ích,
người nhà cũng không thể giải oan cho được.
Nhưng bây giờ, Hàn
Đông đã biết chuyện này rồi, vậy đừng nói đến là con trai của Bí thư
Thành ủy, có là con trai của Bí thư Tỉnh ủy thì sao chứ? Vương tử phạm
pháp tội như thứ dân, Hàn Đông mặc kệ ở chỗ khác sẽ có kết quả như thế
nào, nhưng trong phạm vi mình có thể quản lý, thì nhất định phải đưa kẻ
phạm tội ra trước công lý.
Sau đó, Hàn Đông lại gọi điện thoại
cho Chu Chính, hỏi thăm tình hình cụ thể, rồi bảo anh ta chuyển lời đến
tổ chuyên án, nhất định phải nhanh chóng phá án.
Tổ chuyên án đã
bắt những người có liên quan đến vụ án, lúc đó đám người kia đang ở
trong phòng của một quán karaoke ăn chơi trác táng, Tiếu Giác bị một bạn học nữ trên lớp đưa đi, bất giác bị người cho thuốc vào trong cốc trà,
sau đó bị một lũ vô lại cưỡng hiếp.
Trong đám người bị bắt, còn có con trai Hạ Nhất Minh của Hạ Kim Cường.
Mặc dù bây giờ nó thề thốt phủ nhận không làm cái gì, nhưng vì hôm đó nó
cũng ở trong phòng, cho nên công an vẫn phải điều tra nó.
Vấn đề
lớn nhất bây giờ là, sau khi Tiếu Giác bị cưỡng hiếp, trở về tắm rửa,
sau đó ở trong phòng của mình viết một bức thư cho bố mẹ, cuối cùng nhảy lầu mà chết.
Nói cách khác, muốn xác định kẻ phạm tội này, tạm thời không thể tìm được chứng cứ trực tiếp.
Nếu Tiếu Giác không quay về tắm rửa, như vậy còn có thể tìm được dấu vết để lại trên người hoặc quần áo của cô.
Để làm rõ tình hình, tổ chuyên án đã tiến hành thẩm vấn riêng những người
tình nghi gây án, muốn tìm ra một chút sơ hở, nhưng rõ ràng những người
đó từng được đối chiếu khẩu cung, bất luận là nhân viên thẩm vấn hỏi đi
hỏi lại như thế nào, câu trả lời của bọn họ về cơ bản không có vấn đề gì lớn.
Cứ như vậy, toàn bộ công tác thẩm vấn trên cơ bản đã lâm vào bế tắc.
Ngoài việc trong đó có một người chủ động thú nhận việc này, những người khác Cục Công an không có chứng cứ chính xác, cũng không thể giam giữ bọn
họ.
Nếu là người bình thường, có thể tổ chuyên án đã không quản
ngại điều lệnh gì, nhưng thân thế của một trong số mấy người đó lại
không bình thường, nên công việc của tổ chuyên án đành phải tiến hành
theo quy định.
Nhưng, vợ của Hạ Kim Cường biết con trai của mình
bị Cục Công an bắt đi, hơn nữa còn bị giam giữ thấm vấn, bà ta vô cùng
tức giận, gọi mấy cuộc điện thoại cho Cục Công an, yêu cầu Cục Công an
lập tức thả người, nói Nhất Minh của bà ta không thể làm chuyện xấu xa,
nhất định là Cục Công an đã hiểu lầm.
Người của Cục Công an đương nhiên là không dễ dàng thả Hạ Nhất Minh về, cho dù tạm thời chưa có
chứng cứ, nhưng có thể giam giữ bao lâu, thẩm vấn bao lâu, nhất định
phải lợi dụng hết thời gian mới được.
Cho dù mọi người biết những người này đã đối chiếu khẩu cung rồi, nhưng vẫn liên tục dùng chiến
thuật tiến hành thẩm vấn, không chừng có thể hỏi ra được điểm sơ hở.
Theo bố trí của tổ chuyên án, một mặt cho người liên tục thẩm vấn đám người
này, một mặt đi đến quán karaoke, đồng thời tiến hành điều tra các bạn
học có liên hệ với Tiếu Giác, cố gắng tìm được manh mối phá án.
Vợ của Hạ Kim Cường can thiệp với Cục Công an không có kết quả, bèn gọi
điện thoại đến văn phòng của Hạ Kim Cường, khóc lóc ầm ĩ kể lại sự việc, sau đó đòi Hạ Kim Cường nhất định phải đòi Cục Công an thả người, không để cho Hạ Nhất Minh phải chịu khổ trong đó.
Hạ Kim Cường đang ở
trong phòng làm việc suy nghĩ về Hội nghị thường vụ ngày mai làm thế nào để làm mất mặt Hàn Đông, nhận được điện thoại của vợ, mới biết con trai không ngờ lại dính dáng vào chuyện như vậy, gã giật mình kinh hãi, lập
tức trách móc vợ một hồi, rồi bảo vợ yên tâm chờ đợi, gã sẽ nghĩ cách.
Cúp điện thoại, Hạ Kim Cường bèn gọi điện thoại cho Bí thư Đảng ủy Công an Trần Phúc Xương, hỏi:
- Anh Trần, Cục Công an đang có chuyện gì vậy, bắt con trai tôi đi thẩm
vấn rồi, rốt cuộc là chuyện lớn gì, nếu không có chứng cứ, cũng không
thể tùy tiện bắt người chứ?
Trần Phúc Xương lúc này cũng đang rất đau đầu, lão đã nhận được điện thoại của Khâu Thụy Hòa, mà cháu của lão cũng liên quan vào trong đó.
Lão gọi điện thoại cho Cục Công an, kết quả Mã Vũ Kim cũng không để ý đến lão, khiến cho Bí thư Đảng ủy
Công an lão cũng vô cùng uất ức.
- Bí thư Hạ. Nhất Minh bọn nó
bởi vì liên quan đến vụ án, cho nên bây giờ đang phối hợp điều tra, cũng không có việc gì lớn cả, chỉ cần chúng nó không làm chuyện gì xấu, phối hợp điều tra xong sẽ về.
Trần Phúc Xương chỉ có thể nói như vậy, lão cũng không thể khống chế Cục Công an, mặc dù trên danh nghĩa là
lãnh đạo trực tiếp của Cục Công an, nhưng cũng chỉ là trang trí mà thôi.
Mặc dù Cục Công an có một vài người khác nghe lời của lão, nhưng cũng không có tác dụng gì.
Hạ Kim Cường cúp điện thoại, thần mặt ngồi ở đó.
Gã nắm chặt bàn tay, đập mạnh lên bàn làm việc.
“Thằng con này, toàn gây phiền toái cho ta.” Hạ Kim Cường hiểu rõ, bây giờ Cục Công an bị người của Hàn Đông khống chế, bởi vậy liên quan đến chuyện
của Hạ Nhất Minh, Cục Công an chắc chắn sẽ toàn lực điều tra.
Gã
cũng hiểu được đứa con của gã đức hạnh thế nào, thậm chí ở sâu trong nội tâm cũng mơ hồ cảm thấy chuyện lần này nhất định có liên quan đến Hạ
Nhất Minh.
Cưỡng hiếp, làm chết người, tội này rất nặng, nếu định tội, mấy chục năm tù là khó tránh khỏi, thậm chí có thể tù chung thân.
Đáng lẽ bây giờ Yến Sơn Cao trở thành Bí thư Tỉnh ủy, Hạ Kim Cường phải bắt
đầu chuẩn bị làm một cuộc tưng bừng, bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, bèn làm rối loạn sự sắp xếp và bố trí của gã.
Nếu tội danh của Hạ Nhất Minh được chứng thực, người làm cha như gã, chắc chắn cũng có phần trách nhiệm.
Đồng thời, Hạ Kim Cường lại lo lắng Hàn Đông sẽ mượn việc này để đối phó với mình, một mặt gã lo lắng Hàn Đông điều khiển Cục Công an, biến đứa con
mình thành tội phạm; mặt khác, nếu mình nhúng tay vào, Hàn Đông có thể
vạch trần chuyện này ra, một khi bị giới truyền thông đưa tin, mình rất
có khả năng bị liên lụy.
Cho nên trong lòng gã vô cùng tức giận, cũng không biết phải làm thế nào.
Tối hôm đó, vợ của Hạ Kim Cường lại ở nhà khóc lóc, Hạ Kim Cường đang phiền não, hung hăng tát cho vợ một cái, trách móc lúc trước đã quá mức cưng
chiều Hạ Nhất Minh, nếu không đã không xảy ra cơ sự này.
Sau khi bị đánh, vợ của Hạ Kim Cường đã ngoan ngoãn hơn, chỉ nép vào một chỗ không ngừng lau nước mắt.
Ngày hôm sau, Hàn Đông đi đến phòng họp Thành ủy, mọi người đều đã đến rồi.
Khi Hạ Kim Cường đi vào phòng họp, Hàn Đông thấy sắc mặt của gã không tốt,
quanh mắt có quầng thâm, xem ra đêm qua gã không ngủ được.
- Bây giờ bắt đầu cuộc họp, trước tiên mời Ủy ban kỷ luật thông báo một chút tình hình điều tra về Trương Tự Miễn.
Hạ Kim Cường nói có chút rời rạc, gã chỉ có một đứa con trai, bởi vậy trong lòng luôn luôn lo lắng.
Đêm qua gã trằn trọc cả đêm, nghĩ cách làm thế nào xử lý việc này.
Gã thậm chí nghĩ đến tạm thời thỏa hiệp với Hàn Đông, để Hàn Đông tha cho Hạ Nhất Minh.
Nhưng sau đó gã lại thôi, bởi gã biết tính cách của Hàn Đông, nếu Hạ Nhất
Minh quả thật đã làm chuyện kia, thì dù mình có cầu xin Hàn Đông, chỉ e
hắn cũng sẽ không buông tha.
Bởi vậy, Hạ Kim Cường đành phải nghĩ cách khác, đến nửa đêm gã lại gọi điện cho Trần Phúc Xương, tìm hiểu
thêm tình hình, biết rằng những người liên quan đến không ít, trong lòng lại buồn bực, vừa thấy có chút may mắn, trong tình hình như thế này, có thể tìm được biện pháp thích hợp để giải vây cho Hạ Nhất Minh.
Cho nên trong điện thoại gã gợi ý Trần Phúc Xương, cho người đi chuyển lời
đến những người bị bắt thẩm vấn, chỉ cần người nào trong bọn chúng nhận
làm việc này, đến lúc đó sẽ bồi thường cho cha mẹ hoặc người thân của
người đó.
Trương Vân Bình báo cáo tình hình điều tra của Ủy ban Kỷ luật, sau đó đề nghị khai trừ Đảng viên Trương Tự Miễn.
Hạ Kim Cường vốn muốn đề nghị như vậy, đồng thời thuận tiện đả kích Hàn
Đông, nhưng bây giờ trong lòng của Hạ Kim Cường đang có tâm sự, nên cũng không có suy nghĩ kia nữa, huống hồ gã còn lo lắng chuyện này sẽ chọc
giận Hàn Đông, đến lúc đó chuyện của Hạ Nhất Minh trở nên phức tạp hơn,
vậy cũng không được.
Bây giờ Hạ Kim Cường chỉ muốn chuyện này có thể nhanh chóng giải quyết êm xuôi cho xong, như vậy gã mới có thể yên tâm.
Mọi người cũng đều thấy Hạ Kim Cường đang ngồi ở vị trí số một, có chút bộ
dạng bất an, ngoài một số người ra, mọi người cũng không biết đã xảy ra
chuyện gì, trong lòng đều rất nghi hoặc.
Hàn Đông nhìn Hạ Kim
Cường, trong lòng nghĩ thầm không biết ông bạn này có động tay động chân vào chuyện của Hạ Nhất Minh không, có mình ở đây, tuyệt đối sẽ không để gã ta thực hiện âm mưu.
Đúng lúc này, điện thoại của Hàn Đông
vang lên, lấy ra xem, là Mã Vũ Kim gọi tới, Hàn Đông bèn đứng lên, đi ra bên ngoài nghe điện thoại.
- Chủ tịch thành phố Hàn, chúng tôi
vừa từ chỗ ông chủ của quán karaoke tìm được một đoạn video, vừa đúng là ngày gây án, qua màn hình có thể xác định được thủ phạm gây án rồi.